Chương 26 Vị nào cũng đến tìm ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi hít hít mũi, ngoan ngoãn để Umi lau tóc giúp bản thân, trong lòng âm thầm cảm thán đóng phim thật sự không dễ dàng chút nào

Bởi vậy mới nói sống bằng sự yêu thích của người khác chưa từng dễ dàng bao giờ, dù bạn tốt đẹp bao nhiêu chỉ cần một phút bạn không tốt bạn sẽ không còn hoàn hảo trong mắt họ nữa, cũng không còn là người mà họ để ý nữa, một diễn viên bị khán giả ghét bỏ thì sống cực khổ chẳng khác gì một con gián, nhỏ bé chẳng đáng tồn tại

Nhưng Takemichi lại đi ngược lại những lẽ thường ấy, nổi tiếng nhờ gương mặt, tồn tại vì sự ghét bỏ của người khác, bọn họ càng ghét em càng làm, cứ như vậy bên kia cũng không thể không chú ý em, nói đến em, vì lẽ ấy tên của Takemichi luôn đứng đầu trong danh sách tìm kiếm, bọn họ càng ghét em càng sống tốt, càng thể hiện cho họ thấy em không dễ bị ức hiếp, mà antifan cứ mãi chờ đợi em rớt đài nhưng mãi vẫn không rớt nên họ chỉ có thể cố gắng dìm em tìm hiểu em, soi mói em, hai bên đấu qua đấu lại ai cũng không chịu thua cho nên đã mấy năm trôi qua Takemichi vẫn sống yên ổn trong cái giới giải trí này

"Được rồi" thu hồi ngăn lau Umi khẽ nói

"Cảm ơn em" Takemichi vươn tay khẽ xoa đầu người trước mặt, từ sau khi bọn họ gặp nhau thiếu niên luôn cố gắng làm việc, luôn thời khắc chăm sóc em, chưa từng để em chịu ấm ức, Takemichi cảm thấy Umi giống như Chifuyu đời trước, lúc nào cũng chăm sóc em hết, cũng là người duy nhất mang đến ấm áp cho em đến thời điểm hiện tại

Umi đỏ mặt, cúi đầu trong lòng thầm gào thét bởi dung mạo của Takemichi, vì cái gì người này đã đẹp như vậy mà còn dịu dàng thế, cậu chịu không nổi có được không

"Umi có người mình thích chưa" đột nhiên giọng nói mềm mại của Takemichi vang lên, thức tỉnh lại chút liêm sỉ của người trước mắt

Umi nghe câu hỏi sắc mặt liền thay đổi, mặt nhỏ tái nhợt không còn chút máu, thiếu niên ánh mắt chợt hóa thành ngàn vạn bi thương

"K...không ......có" cậu yếu ớt trả lời

Takemichi biết mình nói sai liền quýnh quáng an ủi tiểu trợ lý của mình, chỉ thấy thiếu niên cười gượng, qua loa tìm lý do liền chạy đi mất

Cho nên Takemichi vì chuộc lỗi mà quyết định đi mua chút quà vật cho tiểu trợ lý, ở chung lâu ngày em phát hiện Umi rất thích ăn quà vặt, nhưng chưa từng đụng vào đồ ăn của em, chỉ đợi cuối tháng lãnh lương rồi mới mua vài thứ rẻ tiền rồi ngồi trước chạm xe buýt ăn, vì sao em biết á? Vì em có phải người vô tâm đâu, dù sao lương tháng em cho Umi tuy không phải rất nhiều nhưng cũng không ít, nhưng sắt mặt thiếu niên lúc nào cũng yếu ớt xanh xao hết, nên em đã lén đi theo xem thử rồi phát hiện ra, bộ dáng lúc ăn bim bim của thiếu niên trong rất hạnh phúc, rất đáng yêu nữa

*bịch*

Takemichi mãi suy nghĩ cho nên lại mắc phải bệnh cũ đi không nhìn đường, hậu quả cũng không có gì ngoài ý muốn lại tiếp tục đụng trúng người ta

"Coi chừng" một cánh tay hữu lực ôm lấy eo em, siết chặt

"Ui da" thiếu niên ôm trán than lên một tiếng

"Ha~" nam nhân bật cười nhìn em, cảm thán Takemichi vẫn ngốc nghếch như thế, bộ dáng ngốc ngốc lại đáng yêu này cũng chỉ một mình em mới có thôi

Nghe thấy tiếng cười, Takemichi liền rất không vui người này cười nhạo em à, thiếu niên khẽ ngẩng đầu nhìn lên người kia, cho đến khi nhìn rõ mặt người ta em liền không tức giận nổi nữa

"Gặp lại nhau rồi Takemicchi....."

Draken cong môi cười nhẹ, bộ dáng soái khi ngời ngời, hormone nam tính tỏa ra không ngừng, thật sự là làm điêu đứng người trước mặt

Takemichi mở to mắt nhìn Draken, cái tên mà hắn vừa gọi ấy khiến tim em mãnh liệt đập mạnh

"Thật sự không nhớ ra tao sao" Draken lại tiếp tục nói, một tay vẫn ôm chặt eo em, một tay lại rảnh rỗi giúp em vuốt lại mái xung tóc rối, cảm giác mềm mại khiến hắn yêu thích không thôi, giống như đang sờ lông của một con mèo vậy, không thể không nói Takemichi ở kiếp này quá xinh đẹp, tuy rằng hắn thích em của trước kia hơn nhưng em bây giờ cũng rất tốt

Chỉ là sau đó thứ hắn chiêm ngưỡng từ gương mặt khuynh thành này lại lúc nó tràn ngập nước mắt, thiếu niên gào lớn tên hắn, rồi ôm cổ hắn khóc nức nở

Sau đó......à làm gì có sau đó nữa, chỉ thấy Draken dùng hết kỹ thuật bảo mẫu từ thời cha sinh mẹ đẻ của mình để dỗ dành nhóc con trong lòng, Takemichi hai chân kẹp chặt eo nam nhân, hai tay siết chặt cổ hắn mà khóc, em không ngờ Draken vẫn còn sống, không ngờ có thể gặp lại hắn

Draken bị siết đến khó thở, hắn nghĩ nếu bị ôm thêm chút nữa hắn có thể tiếp tục trở về làm một linh hồn lang thang rồi, nhưng nhìn em khóc thảm như vậy nam nhân lại không nỡ buông ra, cũng cảm thấy đau lòng em xem ra Takemichi thời gian này hẳn chịu rất nhiều ức hiếp

Nhưng Draken nào biết đúng là ức hiếp đó nhưng là em ức hiếp người ta, Baji bị em hành đến tim đau không ngừng, vừa gặp Benkei đã khiến người ta khóc hết nước mắt, lại nói đến antifan của em bị em làm đến tức phát ngất, gần đây thôi đạo diễn vừa bị màn song kiếm hợp bích của em và Hakkai làm cho uống mấy viên thuốc trợ tim, thiếu niên nơi nơi tung hoành có chỗ nào là sống không tốt, đáng tiếc Draken không biết nên vẫn còn đang thương xót Takemichi tội nghiệp của hắn

Thiếu niên khóc đủ rồi còn theo thói quen chùi nước mắt vào người ta, chùi một bên vai không đủ còn dùng luôn một bên còn lại, thứ thói quen hư hỏng này còn ai dạy ngoài Baji nữa, nam nhân cưng Takemichi như bảo bối nâng lên sợ hỏng, đụng mạnh sợ hư cho nên dưỡng cái thói quen lạ đời này cho em

Draken bất lực đến không nói thành lời, vốn tìm để người để nói chuyện tự nhiên biến thành nơi phát tiết cho người ta, đúng là cuộc sống này lắm điều bất ngờ

Cuối cùng trãi qua hai tiếng Takemichi cuối cùng lấy lại bình tĩnh, cũng không có đu lên người Draken nữa, nhìn hai vũng nước lớn trên vai nam nhân em ngại đến không biết trốn vào đâu, nếu hiện tại có một cái lỗ Takemichi thề sẽ nhảy xuống ngay lập tức để tỏ lòng ân nâng của bản thân với Draken

"Nhưng tại sao mày nhận ra tao" Takemichi đột nhiên cất tiếng hỏi, sao cơn xúc động em lấy lại bình tĩnh mà nói

"Hôm nay đến tìm mày cùng là vì chuyện này, cho nên Hanagaki-sama có thể dành cho kẻ này một chút thời gian được không" Draken cười cười đưa tay ra trước mặt em

"Bây giờ luôn sao" Takemichi có chút khó xử hỏi, em còn một cảnh quay nữa

"Chẳng lẽ mày còn bận sao"

"Ừm..... tao vẫn còn cảnh quay nữa, cho nên hôm khác được không, tao hứa rãnh sẽ ngay lập tức tìm mày"

"Không sao, tao đợi mày" Draken không để ý nói, tốn thời gian vì em hắn không để ý, nhưng hôm nay nhất định phải cho em biết chuyện nhất đinh phải đưa em đi

"Như vậy sao được" Takemichi đương nhiên không đồng ý Draken chờ mình, em không muốn hắn tốn thời gian vô nghĩa

"Không được cái gì, tao với mày cần gì khách khí như vậy, cái mạng này tao còn cho mày được chút thời gian có là gì"

Takemichi nghe vậy liền không cười nỗi, em nắm chặt tay Draken như muốn xác nhận hắn không sao

"Đừng sợ tao sẽ không sao nữa" Draken xoa mái tóc xù lên của thiếu niên dịu dàng nói

[Ting!!! Chúc mừng ký chủ thành công lấy được lòng tin của vật hi sinh, độ hảo cảm hiện tại 89, an toàn chiếm vị trí cao hơn nam phụ trong lòng Hanagaki Takemichi]

Draken giật mình hỏi lại
'Cao như vậy'

Hôm trước độ hảo cảm còn dừng ở mức 7, mà bây giờ sắp được 100 rồi

[Ting!!! Ký chủ ngài làm rất tốt, bổn hệ thống rất là hài lòng với biểu hiện của ngài]

Draken ngược lại không thèm quan tâm đến nó nữa, chỉ nhanh chóng nắm lấy tay Takemichi đi vào trường quay, trong lòng nở hoa không ngừng, mấy ngày trước hắn còn uất nghẹn nhìn em thân thiết với người khác hiện tại đã có thể an tâm áp bọn họ một đầu, nếu Takemichi hiện tại nhìn lên sẽ thấy phó tổng trưởng kiếp trước của em có vẻ mặt thiếu đòn cỡ nào

Hakkai hóa trang xong liền chạy đi tìm Takemichi, liền thấy một cảnh tượng không thể chói mắt hơn, nam nhân âm trầm nhìn hai con người trước mặt mình, rồi sau đó lại chuyển thành tức giận bước đến cạnh bọn họ

Mà vô tình Benkei hôm nay tan làm sớm liền chạy đến tìm Takemichi, vừa thấy cảnh em khó khăn cản hai nam nhân như lang như hổ sắp ăn thịt nhau tới nơi liền nhíu mày bước tới, đem Takemichi kéo ra sau lưng bảo vệ
Draken vừa thấy nhóc con của mình bị cướp đi liền tức đến gân xanh nổi đầy đầu, Hakkai đương nhiên cũng không vui vẻ gì mà muốn nhào đến cướp người

Đạo diễn chưa kịp hết sốc vì nhìn thấy Draken, thì lại nhìn thấy Benkei ông sợ đến mức uống thêm mấy viên thuốc trợ tim, danh tiếng của hai đại nhân vật này người có tuổi trong giới ai mà không biết, hiện tại bọn họ lại đang quay quanh một diễn viên mà bọn họ không để vào mắt, đạo diễn bắt đầu hoảng loạn mẹ nó vì sao Takemichi toàn quen cốt cán nhân vật lớn không thế, còn là hàng đẳng cấp real đến từng chân tóc, tiểu thiếu gia nhà Shiba thì thôi đi còn thêm hai vị đại phật kia nếu cậu ta bảo ông ức hiếp cậu ta ông có mười cái mạng cũng không đền đủ
_________
Lưu ý nha đạo diễn trong đoàn này vai lớn lắm nha, vai lớn mới mời được Hakkai đó mấy nàng đừng tưởng ổng là đạo diễn quèn, no no vì vai lớn nên sinh ra ngạo mạn mới có thể trước mặt Hakkai lạnh nhạt lừa gạt Takemichi
Takemichi dù sao chỉ là diễn viên hạng B vẫn nhỏ hơn Hakkai một bậc nghen :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro