5. Tìm lời giải đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hoài nghi.

Tôi không biết hiện tại giữa vui mừng và sợ hãi, tôi đang thật sự mang trong mình cảm xúc gì?

Là tôi đang vui mừng vì bản thân có thể sống như những người khác à?

Họ có bạn bè, có những cuộc hẹn, những tiếng cười, và có thứ mà người ta vẫn thường gọi là thanh xuân.

Ba từng nói với tôi, thanh xuân là quãng đời đẹp nhất của một con người.

Nực cười, tôi không tin thứ đó.

Tôi không biết thứ gì đã khiến vòng lặp nhàm chán trong cuộc đời tôi bị phá vỡ.

Nhưng dù cho có là từ lúc khởi đầu tới khi kết thúc, tôi đã và sẽ luôn tin rằng mọi thứ đều phải có cái giá của nó.

Tôi đã đắm chìm trong suy nghĩ một lúc lâu.

Mãi đến khi cô giáo viên quát lên và đuổi tôi ra đứng ngoài hành lang.

Tôi hơi dựa người vào bức tường phía sau, nhìn xuống sàn, mái tóc đã dài quá cỡ rũ xuống che đi khuôn mặt.

"Rối ghê." Tôi vô thức thì thào.

Reng reng reng.

'Tới giờ ăn rồi?' Tôi thầm nghĩ.

Tôi bước vào lớp sau khi bị phạt ngoài hành lang một thời gian dài, gục xuống bàn của mình ngay.

Tóc tôi loà xoà, chọc vào cả gáy và mặt.

Khó chịu ghê.

"Nè." Một giọng nói vang lên bên cạnh tôi.

"Cậu..có bạn gái chưa?" Một cô gái, nhưng tôi không biết cô ấy là ai.

"..." Tôi hơi liếc nhìn lên, ánh mắt hiện lên sự chán nản và phiền toái.

Lạ thay cô bạn lại đỏ mặt.

Tôi thấy khó hiểu.

'Trời địu! Mi dài, mũi cao, môi hồng, da trắng còn căng bóng nữa..Sao đó giờ mình không để ý ta..?' Cô ấy tự suy nghĩ rồi tự tủm tỉm, dĩ nhiên Daniel Park không biết nàng ta nghĩ gì rồi.

Thấy cô vẫn đứng đó, tôi mới gượng nói.

"..Chưa." Tôi nhỏ giọng.

Mặt cô ta còn đỏ hơn nữa sau khi nghe tôi trả lời.

"Ha Neul, tên tớ là Ha Neul." Vậy ra cô nàng này tên là Ha Neul.

"Ừm." Tôi đổi tư thế nằm, quay đầu sang chỗ khác.

Ha Neul tròn mắt, ngẩn ngơ rồi phì cười.

Thú vị ghê, không ngờ cũng có ngày cô bị ngó lơ.

"Ê, Park Ha Neul! Bớt quấy rầy người ta đi, hót gì lắm vậy hả?" Giọng nam.

Nhưng tôi không muốn biết là ai cả.

Sao lại làm vậy?

Sao không ngó lơ tôi?

Làm ơn.

Cút hết đi.

"Hai cậu, đi thôi, đừng làm phiền cậu ấy nữa." Cô gái thắt bím tóc nâu tới và cuối cùng họ mới chịu rời khỏi lớp.

Tôi không thích họ.

Nhưng mà họ đâu có tội tình gì?

Chẳng thể kiểm soát nổi mớ suy nghĩ hỗn độn này nữa.

...

Tôi về nhà, mở cửa ra.

Đập vào tôi là thân hình cao lớn trong bộ vest.

Gun ngước xuống nhìn tôi.

"Chào." Gã mỉm cười, một nụ cười khiến tôi lạnh sống lưng.

"Tôi tưởng chú rời đi rồi..?" Tôi lẩm bẩm.

"Gọi thầy." Gun tháo kính râm của gã xuống.

"Tôi tưởng thầy rời đi rồi?" Tôi hơi bất mãn lặp lại câu hỏi.

"Ai nói vậy?" Gã phì cười.

"Tôi sẽ huấn luyện em, tới khi em trở thành kiệt tác của riêng mình tôi." Gã ta vừa dứt lời đã bị ba tôi cốc mạnh vào đầu.

"Nói gì chứ hả?" Dean gằn giọng, ông đẩy gã ta ra rồi bảo tôi vào nhà.

"Dù hắn là thầy con, thì cũng đừng dại dột mà nghe lời hắn quá nghe chưa?" Ông thì thầm, nhưng bị Gun nghe thấy hết rồi.

"Tình cảm cha con đủ chưa? Tới giờ luyện tập rồi." Gã nhún vai, trực tiếp vác tôi ra sân sau.

"Tên cầm thú.." Ba tôi lẩm bẩm.

"Cẩn thận đấy, cố lên nhé Daniel!" Ông la lớn để tôi nghe thấy.

"Vết thương của tôi chưa lành mà..Ah!" Gã ném tôi xuống nền cỏ.

"Trong cuộc chiến sinh tử, em luôn phải chiến đấu cho đến khi một trong hai ngừng thở. Tôi vẫn đang nhân từ với em lắm đấy." Gã cười thản nhiên, cởi chiếc áo vest đắt tiền rồi thẳng thừng quăng sang một bên.

"Nhân từ cái khỉ gì.." Tôi khó chịu gầm gừ rồi đứng dậy.

Mắt tôi đóng lại rồi mở ra một lần nữa.

Những kẽ hở loé lên tia sáng, tôi thấy chúng.

Đôi mắt là át chủ bài, việc còn lại chỉ cần tấn công theo sự chỉ dẫn của lý trí.

...

"Haa.." Tôi thở dốc dưới thân Gun.

Gã hiên ngang ngồi trên người tôi, rít mạnh điếu thuốc trong tay.

"Vướng bận chuyện gì à? Yếu quá đấy." Gã nói.

Luôn là vậy, lúc nào gã ta cũng luôn đi thẳng vào trọng tâm một cách chính xác đến khó tin.

"Chắc vậy.." Tôi thì thào.

"Nói ra xem nào, biết đâu tôi lại có công lớn khi được giúp một yêu nghiệt như em." Miệng Gun vậy mà lại buông ra lời sến súa.

"Ghê quá.." Tôi cau mày, nhưng khoé miệng lạ thay vẫn nhếch lên.

"Thật ra..mọi người đã bắt đầu nhận ra tôi, sự hiện diện của tôi ngày càng trở nên rõ hơn trong mắt họ." Nụ cười cũng nhanh chóng dập tắt, tôi bắt đầu nói ra tất cả.

"Ý em là?" Gã nhướng mày.

"Trước đây cuộc đời tôi không như vậy, lúc nào cũng nhàm chán, nó như một vòng lặp."

"Thậm chí tôi đã dần quen và không còn thắc mắc tại sao tôi lại như vô hình trước mặt họ."

"Nhưng gần đây, tôi không hiểu sao đã có thứ gì phá vỡ nó, họ bắt đầu chú ý đến tôi." Tôi cụp mắt.

Gun rời khỏi người tôi rồi vươn tay kéo tôi dậy.

"Muốn biết tại sao chứ? Daniel." Gã nghiêng đầu gọi tên tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro