(Fyozai) Có lẽ tôi muốn gặp lại em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm rất ngắn.
Dazai mặc quần áo phụ nữ.
Tình tiết dựa trên tác phẩm nổi tiếng.

___________________


Dazai Osamu đã chết.

Fyodor tin rằng Dazai Osamu đã chết dưới tay mình. Là một đối thủ đáng kính và một người bạn tù trong một thời gian, ngay cả đối với mối quan hệ tầm thường và vướng víu giữa họ, gã đã tự mình đưa đối phương đến cái chết không đau đớn. Đó cũng là một đêm trăng sáng, máu phun ra từ cổ Dazai ướt đẫm cơ thể, nhuộm đỏ chiếc mũ lông. Gã nhìn thấy nụ cười hài lòng của đối phương giữa màu đỏ thẫm.

Nhưng lúc đó người kia hình như đang định nói gì đó nhưng gã lại không nghe được nữa.

Lúc đó, Fyodor nhớ lại biểu cảm tinh tế từ ngạc nhiên đến hài lòng của Dazai, và nghĩ rằng anh xứng đáng là Dazai, người đã để lại lời nhắn khi chết để gã không bao giờ quên.

Nhưng đó không phải lý do tại sao tối nay gã thấy Dazai Osamu trong bộ váy đỏ bước vào qua cửa sổ phòng ngủ.

Fyodor sẽ không quá lo lắng về chuyện này, nhưng có vẻ như không nên chấp nhận nó một cách suôn sẻ.

Dazai ăn mặc rất đẹp, chủ yếu là vì váy rất đẹp, có mũ và găng tay đồng bộ, trông như một thiếu nữ xinh đẹp. Fyodor nhìn vào bóng người đang bước nhanh về phía gã, với những bước đi nhẹ nhàng, vồ lấy gã như một yêu tinh đang nhảy lên.

"Feyda, sao anh lại nhìn em như vậy? Không đẹp sao?" Hai tay vòng qua cổ gã, một giọng nói tươi cười vang lên, hơi thở ấm áp.

"Thật đẹp, nhưng nó không phù hợp với cậu." Fyodor đẩy người đàn ông ra khỏi vai và đặt anh ngay trước mặt mình, cả hai cùng hít thở. Lúc này gã mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt này, nước da quá mức tái nhợt cùng với đôi mắt trong suốt như thủy tinh mệt mỏi vô hồn, tựa hồ thật sự rất vui khi được gặp gã đêm nay.

"Feyda nói như vậy, em sẽ buồn. Rõ ràng là anh muốn nhìn em ăn mặc như vậy, hiện tại lại không chịu thừa nhận?" Dazai Osamu nghiêng đầu, hơi mím môi, lộ ra chút bất bình nhưng phải chịu đựng, vẻ mặt của anh dường như mờ mịt và đôi mắt trông rõ ràng hơn.

Fyodor không trả lời, và sau khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông một lúc, gã chậm rãi nói: "Tại sao cậu lại ở đây?"

"Câu đấy em phải là người hỏi Feyda. Em không biết lý do cụ thể. Có lẽ do anh nhớ em quá nhiều." Chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy người yêu của mình một cách oan trái và đáng thương. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, không thể phủ nhận Dazai là một người đàn ông, hàng loạt hành động và lời nói này đã kéo sự việc sang một hướng đáng sợ.

"Cậu định làm cái quái gì vậy?" Giọng nói của Fyodor có chút tức giận, gã lại bế anh lên, hành động lần này rõ ràng không còn nhẹ nhàng như trước.

Bị vận mệnh nắm lấy gáy, Dazai Osamu không có phản ứng gì, ngược lại giơ tay ngáp một cái ngái ngủ, mệt mỏi nói: "Tôi còn tưởng rằng anh đã biết tất cả..."

"Cái gì..." Fyodor sắc mặt đột nhiên phóng đại, đồng tử co rụt lại, sau đó có cái gì chạm vào môi gã, Dazai Osamu trở lại chỗ cũ như không có chuyện gì xảy ra.

"Tối nay tôi đến đây chỉ để nói với các anh điều này, thực sự, anh không cho tôi cơ hội nói hết." Nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, Dazai cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên thuộc về Dazai Osamu trong đêm nay. Fyodor cảm thấy có gì đó không đúng, giơ tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng vạt áo như nước trượt đi, chỉ để lại một mảnh lạnh như băng.

"Vậy thì tạm biệt, Feyda." Dazai dừng lại ở cửa sổ, quay đầu nói câu cuối cùng rồi nhảy xuống như một con bướm rung rinh.

Gió đêm hơi lạnh ùa vào, gian phòng vắng vẻ, không có bóng dáng người tới.

Fyodor ngồi suy nghĩ hồi lâu.

Có lẽ tôi chỉ muốn gặp lại em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro