Chương 9: Biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Thực ra thì chương này đáng lẽ là 8/2 mới đúng nhưng vì lười quá nên sẽ để qua extra vậy. Ta mới beta lại nguyên câu chuyện và thấy có nhiều chi tiết đã bỏ lỡ + quên.

Mấy cô giáng sinh vui vẻ nhé ^^

---

Mấy hôm nay tâm trạng của Yoongi cứ như thế nào ấy? Nửa lo nửa âu, chẳng lúc nào không suy nghĩ cả, mà suy nghĩ cái gì cũng chẳng nhận thức được. Sẽ có điều gì xảy ra ư? Cậu cũng chẳng còn yên ổn mà đêm nào cũng nằm thức trắng.

Sáng hôm nay là một buổi sáng không đến nỗi đẹp, buổi trưa sẽ có mưa còn buổi tối sẽ có gió. Cái ngày gì vậy trời? Cậu đang nằm ì trên cái giường suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cậu liền bắt máy và nghe được cái giọng quen thuộc mà bấy lâu tưởng như đã lạc mất.

"Anh hai, anh nhớ em không?" - Đó là cô em gái ruột thịt của cậu, Ruyi. Cậu nhớ nó đến chừng nào nhưng vì dạo gần đây toàn bệnh nên đã quên không liên lạc một thời gian. Giọng Ruyi có vẻ đã lạc đi mấy phần, cậu cũng nhận ra được và chắc hẳn con bé đã làm việc rất cực nhọc để giúp cho YR đi lên.

"Ruyi, anh nhớ em lắm, em bên đó thế nào rồi? Có ai bắt nạt em không? Ba và mẹ sao rồi?" - Cậu bất ngờ hạ tông ở phía cuối. Tại sao vậy? Họ rời bỏ cậu mà cậu lại quan tâm và nhói lên một cái trong tim khi nhắc đến họ? Trước mặt người lạ, cậu tuyệt nhiên không lộ một cảm xúc nhưng cảm xúc bây giờ của cậu là bối rối và giọng nghẹn ngào. Hai dòng nước mắt cứ lăn dài trên má cậu.

"Anh à... Hôm nay em gọi để báo tin cho anh... Mẹ mình... Đã không thể qua khỏi cơn bệnh nặng và bà đã mất rồi anh ạ."

Tim cậu như ngừng đập, người mẹ duy nhất của cậu, sao bà lại có thể bỏ cậu ra đi một cách thầm lặng như vậy? Từ khi chuyển đến đây, cậu không bao giờ nghe được giọng bà nữa. Cậu sững sờ đến mức buông điện thoại, để nó rơi xuống sàn cùng tiếng của người em gái nhỏ: "Anh hai! Anh trả lời em đi! Anh ơi..."

Có lẽ, tiếng khóc trong điện thoại cũng chua chát không kém cậu bây giờ. Cậu mất hết lý trí mà đập phá đồ đạc trong nhà mình. Mọi người giúp việc trong nhà đều hoảng hốt, ông Rati vội gọi cho 6 cậu thiếu gia nhanh chóng về nhà. Khi cả 6 người đã có mặt trên phòng thì họ lại thấy một Suga khác.

Hai bàn tay của cậu dính đầy máu và máu vẫn đang tiếp tục ứa ra vì cậu đã cầm những mảnh thủy tinh đâm vào tay mình như một cách để hối lỗi, trách móc bản thân lại bỏ mặc mẹ của cậu chống chọi với cơn bệnh. Đầu tóc cậu rối bời, quần áo cũng đã chi chít vết rách. Cậu ngồi đó, gương mặt cười đến ngây dại, nước mắt cứ tuôn còn cậu cứ cười và lẩm bẩm: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con là một đứa con hư, con không đáng sống mẹ ạ, sao con lại vô dụng đến mức này chứ? ..."

Phòng cậu không khác gì nhà hoang, tất cả quần áo đã bị cắt, chăn chiếu giường nệm đều có vết máu của cậu, mảnh thủy tinh rải đầy khắp căn phòng. Jimin lòng đau như cắt mà bước vào. Dù là cùng phòng nhưng khu vực giường, tủ quần áo của anh đều gọn gàng, không hề lộn xộn, cậu rất tôn trọng anh. 

Chiếc điện thoại vẫn chưa tắt, tiếng khóc có lẽ cũng vì vậy mà được Hoseok phát hiện. Anh lặng lẽ đi ra khỏi nơi đó, nói chuyện với Ruyi. Mọi người bước vào trong phòng, đeo dép để tránh giẫm phải mảnh thủy tinh, họ biết, nếu họ mà bị thương thì cậu còn khóc lớn hơn nữa. Jimin ôm chầm Suga nhưng cậu lại cố gắng đẩy anh ra, cậu khóc lớn, như một đứa trẻ vậy. Ai cũng đều có ý nghĩa tại sao một người 17 tuổi mang tâm hồn của đứa trẻ lại có thể chịu đựng những tổn thương này chứ nhỉ? Cậu và Jimin giằng co hơn cả 15 phút, nhờ vào lời an ủi và đe dọa của Jimin thì cậu đã gục đi trên vai của anh. Cậu mệt mỏi quá rồi.

Họ bế cậu ra khỏi căn phòng và ra lệnh cho quản gia cùng người giúp việc dọn dẹp đống hỗn độn này. Hoseok trở lại vào căn phòng nơi có cậu cùng 5 người khác. Anh thở dài rồi đặt chiếc điện thoại kế bên một thiên thần đang say giấc sau những vết thương lòng. Vết thương đã băng bó, cậu cũng đã được thay quần áo rồi nằm ngủ một giấc ngủ sâu.

- Ruyi mới gọi cho Suga báo tin rằng mẹ của hai đứa đã mất. Ruyi được biết là cô em gái ruột thịt duy nhất của Suga, hai anh em sống với bố và em ấy phải đi qua Mỹ để điều hành lại nội bộ và công ty. Bố thì đã bỏ đi sau cái ngày Suga đến đây và hôm nay là lần đầu tiên sau 3 tháng hai anh em xa nhau em ấy gọi điện cho Suga.

- Chẳng phải chúng ta đã đầu tư cho YR rồi sao? Mà còn phải điều hành nội bộ vậy? - Namjoon đẩy nhẹ gọng kính.

- Phải, tất nhiên là chúng ta có rót vốn đầu tư nhưng Ruyi lại không nhận, chỉ nhận 1 phần đầu tư rồi muốn tự vực dậy công ty, con bé thấy ái ngại và hối lỗi khi nhận khoảng đầu tư lớn từ công ty chúng ta. Em ấy chỉ mong chúng ta có thể chăm sóc cho Suga thật tốt.

- Ngày mai, Ruyi nhờ anh Jin, Taehyung và Suga sẽ bay qua Mỹ để gặp Ruyi và đi dự tang lễ của mẹ em ấy. - Hoseok nói nhẹ.

- Chắc Suga sẽ rất sốc khi đi trên máy bay hay khi nhìn thấy Ruyi và mẹ em ấy. - Taehyung gần như hồn lìa khỏi xác.

Lúc đó cậu đã tỉnh lại và nghe hết toàn bộ câu chuyện.

- Em sẽ không sao đâu. - Giọng cậu nghẹn ngào, có phần kiềm chế để không khóc.

- Em muốn khóc thì cứ khóc đi - Jungkook đi tới, cậu gục đầu vào vai anh rồi khóc nức nở.

- Mẹ em... Em không tin bà ấy... Bà ấy đã rời bỏ em... Như cách mà ba đưa em tới đây... Em đã phải rời xa toàn bộ họ hàng... Gia đình em chỉ còn lại Ruyi... Em thật sự không muốn sống nữa... Tại sao em lại vô dụng như thế hả anh? - Mỗi lần nói, cậu lại đánh nhẹ vào lồng ngực của Jungkook.

- Em không có lỗi, không ai sinh ra được quyền lựa chọn cho cuộc sống của mình cả, em hãy mạnh mẽ thì bà ấy mới có thể hạnh phúc thanh thản ra đi được. Ruyi và em đều là những đứa con khiến cho YR và gia đình tự hào nên em đừng nghĩ bi quan nữa. - Jungkook vỗ về Yoongi.

- À mà Suga, Ruyi còn báo với em rằng YR nhận được nguồn đầu tư khủng từ một công ty khác, không phải công ty của bọn anh nên Ruyi đang hết sức để điều tra công ty đó. - Hoseok chợt nhớ ra và lên tiếng.

- Em muốn yên tĩnh - Cậu đang không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Tất cả lần lượt kéo ra ngoài. Để lại khoảng trời suy nghĩ cho cậu. Nghĩ một lúc rồi cậu bước xuống nhà, chào mọi người rồi đi ra ngoài cổng, đi dạo.

Gió mùa này rất lạnh, lạnh đến thấu xương, nhớ lần trước cậu đã bị dọa đến bệnh nặng. Cậu bước từng bước nặng nề, không quan tâm đến người phía trước hay phía sau mà cứ thế bước đi. Vô tình lại đụng trúng một người.

Trái đất thật tròn! - Cậu đã nghĩ như vậy khi gặp người đó.

- Chà, coi ai đây? - Giọng nói chua chát vang lên, đã đụng trúng người của cậu mà còn đứng cười khinh bỉ.

Lúc gặp người đó, cậu chỉ biết banh to mắt ra ngạc nhiên, con người đó, dù cậu có chết cũng sẽ mãi không quên được khuôn mặt và cái tên đã phá hoại gia đình cậu, chỉ trong một đêm. Tại sao vậy? Nhìn khuôn mặt con người ấy, cậu quá sợ hãi cho tới mức mỗi lần bố và người này về nhà, cậu lại khóc lên như một đứa trẻ rồi trốn đi để con người này không làm ám ảnh cậu.

- Chà, lâu rồi không gặp~ - Nhưng bây giờ cậu đã khác. Quá khứ là một con người yếu đuối nhưng bây giờ thì cậu không thể nào cứ khóc được. Cậu tự phủi người rồi đứng lên, nhếch miệng.

- Không còn khóc như ngày nào nữa nhỉ? - Cô ta cười lớn. Đó là Miriu - Người đàn bà khiến cho ba cậu mê mẩn rồi cãi nhau với mẹ cậu, người đàn bà đã khiến cho YR mất đi hai phần ba cổ phiếu và đó là người đàn bà làm cho Suga và Ruyi có một tuổi thơ không được tươi đẹp.

- Một người như bả cũng có ngày hôm nay sao? - Cậu cười khinh.

- Há há, tất nhiên rồi, sau cái ngày hôm đó thì ta đã trở thành một người quyền lực nếu ngươi không quên. - Ả ta cười lớn.

- Thế thưa hỏi quý bà quyền lực, trời gió rét như thế này, cơn gió độc nào đã khiến chúng ta va vào nhau nhỉ?

- Hứ, ta cũng không thích lắm đâu nhưng ta đang trên đường đi tới khu biệt thự kia. - Ả ta chỉ về phía khu biệt thự của các anh. - Tất nhiên thì một đứa con nghèo rách và ăn xin như mày thì làm sao có thể bước chân vào làm dâu nhà đó được chứ?

Cậu cũng đã hiểu ra vấn đề. Các anh đã làm trái ý cậu. Cậu thầm khinh bỉ những con người đang lo âu ở trong căn nhà kia. Nói gì đều làm ngược lại.

- Nếu quý bà đây đã nói xong thì tôi xin phép - Cậu cũng không muốn dính dáng tới con người này tí nào. Cậu đã chuẩn bị hành lý qua Mỹ hết rồi và tối nay cậu sẽ đi. Tất nhiên thì cậu có mang tiền lúc ra ngoài hóng mát, cậu chỉ cần vé bay qua nước Mỹ rồi sẽ sống cùng với Ruyi của cậu và một ngày không xa, báo chí đưa tin: "SG sụp đổ".

[ To be continued... ]

#20171224

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro