Che giấu vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trụ cột x Tomioka Giyuu
Lưu ý đây chỉ là tình đồng đội thông thường hông có tình yêu trong đâyyy
Tóm tắt : Giyuu cố gắng giấu đi vết thương của mình trong cuộc họp của các trụ cột

__________________________

Giyuu Tomioka, Thủy Trụ, được biết đến với phong thái điềm tĩnh và sự tận tụy không ngừng nghỉ với nhiệm vụ của một sát thủ quỷ. Anh đã đối mặt với vô số con quỷ trong thời gian của mình, luôn chiến thắng bằng kiếm thuật và phản xạ nhanh nhạy. Tuy nhiên, vào ngày đặc biệt này, Giyuu thấy mình đang đối mặt với một con quỷ không giống bất kỳ con quỷ nào anh từng gặp trước đây.

Con quỷ nhanh nhẹn và xảo quyệt, các đòn tấn công của nó đến từ những góc độ bất ngờ và với sức mạnh tàn bạo. Giyuu thấy mình phải vật lộn để theo kịp, chuyển động của anh trở nên chậm chạp và chậm chạp hơn khi anh tiếp tục chiến đấu. Bất chấp mọi nỗ lực của mình, con quỷ vẫn tung ra một đòn tàn khốc, cắt xuyên qua hông Giyuu và khiến anh thở hổn hển vì đau đớn.

Quyết tâm kết thúc cuộc chiến, Giyuu cố gắng vượt qua nỗi đau và đánh bại được con quỷ, nhưng thiệt hại đã xảy ra. Bị thương và chảy máu, Giyuu biết mình cần phải đi khám, nhưng nghĩ đến việc thể hiện sự yếu đuối trước mặt các trụ cột khiến anh do dự. Anh biết mình yếu đuối. Nhưng các Trụ Cột không cần biết điều đó.

"QUÁC! QUÁC! BA MƯƠI PHÚT NỮA CUỘC HỌP GIỮA CÁC TRỤ CỘT SẼ BẮT ĐẦU !!" Con quạ của Giyuu kêu lên.

Giyuu nghiến răng khi cơn đau chạy khắp người. Ba mươi phút. Anh sẽ không có thời gian để tự chữa trị. Anh sẽ mất nửa giờ để quay lại trụ sở diệt quỷ từ nơi anh đang ở.

Anh ta cân nhắc không đi, nhưng anh ta biết điều đó chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Anh chỉ hy vọng các Trụ Cột sẽ không nhận ra điều gì.

Nghiến chặt răng, Giyuu ép mình đứng dậy, ôm chặt bên hông bị thương. Thanh kiếm của anh, vẫn còn dính máu của con quỷ, nặng hơn bình thường khi anh loạng choạng đi về hướng Sát Quỷ Đoàn. Bước đi thật đau đớn, mỗi bước chân đều khiến anh đau nhói ở bên hông và khiến anh cảm thấy chóng mặt. Anh cố gắng tập trung vào việc hít thở bình tĩnh và giữ bình tĩnh, nhưng thật khó khi anh có thể cảm thấy máu thấm qua quần áo.

Khi đến gần trụ sở, anh có thể thấy những Trụ Cột khác đang tụ tập lại, khí chất mạnh mẽ và tư thế tự tin của họ khiến anh cảm thấy mình càng nhỏ bé hơn.

Giyuu hít một hơi thật sâu và ép mình bước thẳng hơn một chút, cố gắng che giấu nỗi đau của mình hết mức có thể. Anh quyết tâm không để bất kỳ ai nghi ngờ bất cứ điều gì. Nhưng khi anh đến gần họ, anh có thể cảm thấy ánh mắt của họ đang nhìn anh, đánh giá anh. Anh có thể cảm thấy sức nặng của kỳ vọng của họ đè nặng lên anh.

"Tomioka-san , anh đến muộn đấy" Shinobu nói với vẻ hơi cau mày, "Anh sẽ bị ghét nếu không đến đúng giờ".

Giyuu chỉ im lặng nhìn Shinobu nhưng không trả lời câu nói của cô. Anh ngồi xuống bên cạnh Uzui, quỳ trước mặt Chúa Công.

Cuộc họp bắt đầu và họ thảo luận về nhiều chủ đề khác nhau về những con quỷ mà họ phải đối mặt và các chiến lược mà họ sử dụng. Giyuu cố gắng hết sức để chú ý và đóng góp vào cuộc trò chuyện, nhưng anh không thể không cảm thấy mất tập trung bởi cơn đau ở hông. Hơi thở của anh trở nên nông hơn, và anh có thể cảm thấy tim mình đập nhanh khi anh đấu tranh để duy trì quyền kiểm soát cơ thể mình.

Trong khi cuộc họp đang diễn ra các trụ cột đã bắt đầu cảm thấy sự khó chịu của anh.

"Tomioka, cậu có ổn không?" Uzui hỏi khi Giyuu loạng choạng bên cạnh anh, suýt ngã nhưng Uzui đã đỡ anh dậy, giọng nói lộ rõ ​​sự lo lắng.

Giyuu muốn nói rằng anh ổn nhưng sự thật là anh không ổn. Anh đang mất kiểm soát các giác quan của mình, hơi thở của anh ngày càng nông hơn theo từng khoảnh khắc trôi qua. Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi, khiến anh khó có thể tập trung vào khuôn mặt của những Trụ Cột khác xung quanh. Anh có thể cảm thấy mình đang trở nên chóng mặt, cơn đau ở bên hông trở nên gần như không thể chịu đựng được.

Khi anh cố gắng duy trì ý thức, anh có thể thấy những Trụ Cột khác đang trao đổi những cái nhìn lo lắng. "Có lẽ chúng ta nên hoãn cuộc họp lại lúc này," Uzui nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Tomioka cần được chăm sóc y tế ngay lập tức."

Giyuu muốn phản đối, muốn khẳng định rằng mình ổn và không cần giúp đỡ, nhưng lời nói không thốt ra được khi tầm nhìn của anh bắt đầu tối dần ở rìa. Anh cảm thấy hoảng loạn trong giây lát khi nhận ra mình đang mất kiểm soát, nhưng rồi Uzui đã ở đó, bế anh lên trong vòng tay như một đứa trẻ và bế anh.

"Đừng lo, Tomioka-san ," Shinobu nhẹ nhàng nói khi họ quay trở lại Điệp Phủ , "Anh sẽ ổn thôi." Lời nói của cô ấy rất đáng tin cậy, nhưng chúng chẳng làm giảm bớt nỗi xấu hổ và sự tự ti mà Giyuu cảm thấy. Anh đã phụ lòng đồng đội của mình, và anh có thể cảm thấy sức nặng của sự thất bại đó đè nặng lên anh.

Khi vào bên trong phòng của Điệp Phủ , các Trụ Cột vây quanh anh luồng khí mạnh mẽ và biểu cảm quan tâm của họ là minh chứng cho lòng trung thành và tình bạn của họ. Uzui quỳ xuống bên cạnh anh, đôi mắt đầy lo lắng. "Tomioka, anh có thể kể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?" Hắn hỏi.

Giyuu cố gắng tập trung suy nghĩ, để giải thích tại sao anh lại bất cẩn đến mức tự làm mình bị thương. Anh đã đánh giá thấp con quỷ, đã không chú ý đến các dấu hiệu... Nhưng khi anh mở miệng định nói, một cơn ho dữ dội ập đến. Anh ôm chặt lấy hông, thở hổn hển, nước mắt chảy dài trên mặt.

"Nào , nào ổn thôi." Uzui đặt tay lên vai anh an ủi."Tôi hiểu anh bị thương và Kochou sẽ xử lý nó giúp anh".

Shinobu gật đầu, đã thu thập vật dụng y tế của mình khi các Trụ Cột khác giúp đỡ bằng cách cởi Haori và áo sơ mi của Giyuu. Cô quỳ xuống bên cạnh Giyuu và nhẹ nhàng kiểm tra anh. "Tôi sẽ cần phải rửa vết thương và bôi thuốc mỡ chữa lành", cô nói nhẹ nhàng. "Có thể hơi đau một chút."

Giyuu nhăn mặt trước lời nói của cô, hơi thở vẫn còn hổn hển."Tôi xin lỗi , Kochou" Anh cố gắng nói "Tôi nên cẩn thận hơn".

Shinobu ngước lên từ nơi cô đang kiểm tra vết thương, vẻ mặt cô dịu lại. "Không có gì phải xin lỗi, Tomioka-san . Tai nạn xảy ra. Tất cả chúng tôi ở đây để giúp anh khỏe lại." Với đôi tay nhẹ nhàng, cô rửa sạch vết thương và bôi thuốc mỡ, nhăn mặt khi nó làm rát da Giyuu.

"Anh sẽ cần phải nghỉ ngơi vài ngày," cô nói, thấm máu bằng một miếng vải sạch. "Thuốc mỡ chữa lành sẽ giúp đẩy nhanh quá trình, nhưng anh nên tránh bất kỳ hoạt động mạnh nào cho đến khi anh hoàn toàn bình phục." Cô dừng lại, nhìn vào mắt anh. "Và có lẽ anh nên nghỉ ngơi một thời gian. Chúng tôi sẽ lo cho anh trong khi anh khỏe lại."

Giyuu gật đầu, ngực phập phồng khi anh cố gắng lấy lại hơi thở. Anh cảm thấy một sự pha trộn giữa lòng biết ơn và sự xấu hổ tràn ngập trong mình. "Cảm ơn, Kochou.....Tôi xin lỗi vì đã đẩy tất cả mọi người vào tình thế này."

Uzui đặt một bàn tay an ủi lên vai anh. "Không cần phải xin lỗi đâu, Tomioka. Chúng ta là một đội, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này. Bây giờ, sao anh không nghỉ ngơi đi? Chúng tôi sẽ lo phần còn lại."

Shinobu gật đầu đồng ý, thu thập đồ dùng y tế của mình. "Được, anh nên nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở lại với anh một lúc, phòng khi anh cần bất cứ thứ gì." Cô liếc nhìn những người khác, họ gật đầu hiểu ý. "Sao anh không ngủ một chút đi, Tomioka? Chúng tôi sẽ đảm bảo anh được thoải mái. Rengoku, anh có thể đi báo với Chúa Công rằng Tomioka sẽ nghỉ một thời gian và Shinazugawa,anh sẽ lấy cho tôi một ít băng gạc chứ?"

Giyuu nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp của Điệp Phủ và sự quan tâm của những người đồng đội xung quanh. Mặc dù bị thương, anh không thể không cảm thấy biết ơn và thân thuộc lần này.

Shinobu quỳ xuống bên cạnh anh, sự hiện diện của cô mang lại sự an ủi và trấn an. "Anh còn cần gì nữa không, Tomioka-san ?" cô nhẹ nhàng hỏi.

Anh lắc đầu, cố gắng lờ đi cơn đau nhói ở hông. "Không, tôi ổn. Cảm ơn, Kochou."

"Tomioka, nếu ngươi còn cố che giấu vết thương như thế này nữa thì ta sẽ tự tay giết ngươi." Obanai nói và trừng mắt nhìn Giyuu.

Shinobu không thể không cười khúc khích trước lời nói của Obanai. "Tôi nghĩ anh sẽ cẩn thận hơn trong tương lai, phải không, Tomioka?" Cô nhẹ nhàng trêu chọc.

Giyuu cố nở một nụ cười nhẹ, hơi thở vẫn còn gấp gáp. "Được, tôi hứa."

Sanemi bước đi với băng gạc trên tay "Nè".

"Cảm ơn anh , Shinazugawa. Tôi cứ nghĩ anh sẽ không tìm được nó." Shinobu nói với một nụ cười nhỏ. Cô lấy băng từ anh và cẩn thận quấn chúng quanh eo Giyuu. "Được rồi, chỉ cần chịu đau một chút".

Giyuu nhăn mặt khi áp lực từ băng bó làm tăng thêm cơn đau ở hông, nhưng anh không phàn nàn. Anh cảm thấy hơi ấm của năng lượng chữa lành từ Điệp Phủ chảy qua mình, làm dịu cơn đau từng chút một.

Anh ngáp rồi trở mình sang phía không bị thương và nhắm mắt lại.

Shinobu nhìn Giyuu bắt đầu chìm vào giấc ngủ, biểu cảm của cô dịu đi. Cô liếc nhìn những người khác, họ gật đầu ra hiệu hiểu và bắt đầu đi ra khỏi bệnh xá. Khi họ đã đi, cô đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc trên trán anh, ngón tay cô nán lại một lúc trước khi rút ra.

"Ngủ ngon."

______________________________

Quá đã luôn cái fic này hint ShinoGiyuu ngập trời 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro