"neuf" if only

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bokuto mở cửa bước vào căn phòng u ám. Ánh sáng lẻ loi từ chiếc đèn ngủ chỉ rọi sáng được một góc phòng, phản chiếu lên bức tường lạnh lẽo bóng lưng lớn của hắn. Bokuto ngồi bệt xuống chiếc giường bám bụi ngay gần đó. Thứ mùi khó chịu của đồ gỗ để lâu ngày vô tình xộc vào mũi hắn. Kéo vội chiếc ngăn kéo cạnh giường, một chiếc hộp lớn màu cam vô tình rơi ra. Hắn không giật mình, cũng không quá đỗi bất ngờ trước điều này. Bởi trong chiếc hộp ấy chỉ toàn là những bức thư cũ kĩ được gói gém cẩn thận. Bên ngoài, tên người gửi và người nhận được viết rất nắn nót, chỉ có điều là không có tem. Một tay cầm bức thư, tay kia thắp vội miếng nến, hắn từ tốn đọc từng bức một...

###

"Anh đã đến căn phòng đó rồi sao?" Akaashi hỏi khi đang sắp xếp lên bàn những món ăn còn đang nóng hổi.

   "Tối qua anh đã gặp Hinata, cậu ấy đã hẹn anh ra căn phòng đó, còn nói rất nhớ anh nữa."

   Hắn mơ hồi nói, rồi ngồi cười vẩn vơ một mình. Nhưng đôi mắt lại đang cố giấu đi những muộn phiền bên trong.

   "Anh... Làm sao anh có thể gặp Hinata được chứ? Cậu ấy đã...". Akaashi bỗng dưng ngừng nói, cậu thả mình xuống chiếc ghế bên cạnh, đôi mắt vô hồn nhìn về khoảng không trước mặt. Kí ức về vụ tai nạn kinh hoàng, thảm khốc cách đây một tháng trước như bao lấy tâm trí Bokuto, khiến con người vui vẻ trước đây không còn nữa, hắn bị hoang tưởng sau cái chết của Hinata. Cho nên ngày nào Bokuto cũng nói hắn gặp Hinata, còn nói em rủ mình đi cafe nữa chứ. Cơn gió bên ngoài thổi mạnh qua cửa sổ khiến căn phòng phút chốc trở nên lạnh lẽo và khoảng cách giữa hai người cũng dần trở nên xa cách. Bokuto Koutarou ngồi đó, không hề có dấu hiệu run rẩy trước cơn gió lạnh bên ngoài, bởi trái tim hắn dường như đã đông cứng đến mức không gì có thể cứu chữa.

###

   Một bước.

   Hai bước.

###

   Ba trăm bảy mươi lăm bước.

   Hắn cô đơn dạo bước trên con đường đông đúc và đầy khói bụi của trạm tàu điện ngầm. Tiếng ga tàu rít lên như ngàn con dao đâm thẳng vào trái tim hắn, con đường cũng vì thế mà trở nên dài hơn. Dòng người qua lại ngày càng đông nhưng không hề có một chút hơi ấm nào, chẳng hề bận tâm đến sự xuất hiện của hắn - con người cao lớn đang loạng choạng bước đi, bộ dạng hệt như mới nhậu với đám bạn hữu xong. Có điều, hắn không có bạn, chỉ có Akaashi là đứa em thân thương nhất, cũng chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm gia đình là gì. Đã mấy ngày rồi hắn chưa ăn gì, số tiền dành dụm dần cạn kiệt khiến Akaashi đang đi học cũng phải đi làm thêm để phụ giúp anh. Mọi thứ trước mắt hắn như nhoà đi, những giọt thuỷ tinh nóng hổi dần dần ngập tràn đôi mắt đen láy. Hắn ngồi bệt xuống lề đường, bó gối thu mình lại như đứa trẻ đi lạc đang đợi bố mẹ đi tìm.

   "Anh Bokuto?."

   Một giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo nét mệt mỏi và não nề, đủ để đánh thức hắn nhưng không làm hắn bất ngờ.

   "Akaashi, sao em biết anh ở đây?." Bokuto ngẩng đầu nhìn đứa em thân thiết.

   "Anh mà cứ thế này mãi thì sẽ chết đói mất, em biết làm thế nào nếu mất đi anh nữa đây?."

   Akaashi khuỵu gối nhìn hắn, tỏ ra đáng thương nhất có thể. Điều này thực khiến hắn đau lòng. Là một người anh lớn, nhưng lại vì chuyện tình cảm cá nhân mà bỏ bê công việc, bỏ bê cuộc sống, không lo cho được em trai của mình. Thật đáng trách!.

   "Anh cảm thấy rất tuyệt vọng... Anh có cảm tưởng như mình gặp Hinata mỗi ngày và tự hỏi vì sao ông trời lại đến đón em sớm như vậy. Anh cảm thấy rất có lỗi. Nếu anh không bày ra kế hoạch đi chơi đó thì mọi chuyện sẽ không tệ hại đến mức này."

   Hắn gào lên rồi rúc vào lòng cậu em trai như chú cún bị bỏ rơi đã mấy ngày rồi mới được gặp lại chủ.

   "Đó không phải lỗi của anh, vì số phận của chúng ta ngay từ đầu đã được định đoạt rồi."

###

Bokuto vẫn ngồi trên chiếc giường đó, trong căn phòng màu nâu bụi bặm, cũ kĩ, với những bức thư được gói ghém cẩn thận thành tập cất trong tủ, như một thước phim cũ quay chậm xoáy sâu vào tâm can hắn. Hôm ấy, Hinata đến xin Bokuto để được tham gia vào đội bóng chuyền. Khi đó, hắn chỉ đơn giản là ấn tượng với mái tóc cam bồng bềnh như trái quýt của cậu. Nhưng với Hinata thì khác, thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai, giọng nói ngọt ngào trầm lắng, tính tình vui vẻ hài hước, tất cả đều rất đặc biệt với cậu. Cho nên, Hinata quyết định theo đuổi Bokuto tới cùng. Cậu bắt đầu viết thư tay cho hắn, đơn giản vì cậu muốn nếu sau này lỡ lạc mất nhau, Bokuto sẽ dựa vào nó để tìm ra mình. Và ông trời đã không phụ lòng Hinata, hắn bắt đầu có cảm tình với cậu.

Mới đó mà đã ba tháng, giờ khi đọc lại, hắn chẳng thể nào cười được nữa. Bokuto co mình lại, mặc kệ thứ ánh sáng nhạt nhoà của cây nến đang cố bao trọn hắn. Bàn tay vô thức bóp lon bia trên bàn, tiếng khoen nhôm khô khốc nối tiếp âm thanh men sủi bọt, sống động hơn bất cứ âm thanh nào trong không gian tĩnh mịch này.

###

"Hôm nay anh có đến nghĩa trang thăm mộ Hianta không?."

"Anh cần thêm thời gian để suy nghĩ, anh không muốn gặp bố mẹ cậu ấy ở đó."

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa Bokuto và đứa em trai chỉ diễn ra như thế. Bokuto không muốn đi, phần vì hắn sợ, lại càng khủng khiếp hơn khi phải đối mặt với gia đình Hinata, hắn không thể nào đối diện với hiện thực cay đắng ấy. Bokuto biết, Hinata mà hắn hằng đêm nhắc đến chỉ là ảo ảnh do bản thân hắn tạo ra, nhưng dù vậy, cảm giác được ôm em ngủ và trò chuyện như một đôi tình nhân quả thật rất đỗi ngọt ngào, khiến hắn không tài nào mà dừng lại được. Đôi lúc con người ta không dám đối diện với sự thật, chỉ biết lẩn trốn nó trong sự hoang tưởng của bản thân, để rồi một ngày khi phải trở lại thực tại, họ sẽ không tài nào chịu được.

###

"Anh đến rồi đây."

Hắn quỳ gối trên tấm thảm đỏ ướt nhẹp sau mưa, nhẹ nhàng đặt bó cúc trắng lên ngôi mộ lạnh lẽo trước mặt. Nước mắt nối đuôi nhau trào ra, mặc cho lý trí cố ngăn cản.

"Cậu mặt dày thật đấy, vẫn còn thể diện vác xác đến đây sao?."

Giọng nói khó chịu vang lên sau lưng khiến hắn giạt mình quay lại. Đó là Nishinoya - người anh em kết nghĩa từ bé của Hinata.

"Tôi thành thật xin lỗi." Bokuto cúi đầu chào một cách cung kính, dù rằng đó chẳng là việc dễ dàng gì.

"Tôi nghe nói cuộc sống của cậu sau vụ tai nạn đã bị xáo trộn hoàn toàn, nhưng thật tiếc, gia đình tôi không muốn thấy bản mặt cậu thêm một lần nào nữa, mời cậu về cho."

Vẫn cách nói chuyện không biết trời đất là gì, nhưng Bokuto cảm thấy giọng anh ta nhẹ bẫng đi, giống như đang an ủi hơn là trách móc, mắng ghiếc.

"Tôi hiểu rồi, thôi chào anh tôi về." Hắn chỉ biết thở dài rồi bước đi ngao ngán.

###

"Hinata..."

Bokuto buồn khổ nhấn ga, phóng một cách bất chấp. Mưa bắt đầu rơi, táp không ngừng vào mặt kính, như muốn ôm lấy hắn vỗ về. Nước mắt mặn chát hoà cùng nước mưa, rơi một cách vô định, trải dài trên gương mặt hắn. Nhưng hắn chẳng hề bận tâm, Bokuto lái xe xuống dốc nhưng không hề có ý định giảm tốc độ, hắn bỏ mặc cho xe cứ thế mà lao xuống. Hắn ngả người vào ghế ngồi, cười rất lớn.

"Hinata, chờ anh."

Chiếc xe theo đà đâm thẳng vào rào chắn, hướng về phía biển cả bao la. Khi ấy, Bokuto trầm lắng một cách lạ thường, đưa tay ra ngoài cửa kính hứng những hạt mưa và nói nhỏ một điều gì đó. Không ai biết rõ hắn nói gì, nhưng có vẻ là một lời cảm ơn.

"Chờ anh ở kiếp sau nhé...".

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro