Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm tươm tấp trước mắt khiến chàng trai khó lòng kiềm lại ham muốn nuốt trọn chúng. Nhưng Shouyou từ nhỏ luôn được mẹ dạy lễ nghi, phép tắc. Bởi vậy cậu chàng chẳng dám hành động quá lỗ mãn, nhất là ngay trước mặt ông.

Ông là người động đũa trước. Bữa ăn cứ vậy diễn ra, tiếng lách cách từng hồi không dứt. Nuốt khan ngụm  nước bọt, cậu còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chắc rằng Hinata nên im lặng ở thời khắc này.

Do khoảng cách giữa Hinata và Tsukishima khá gần nhau, cộng thêm cậu nhóc Hinata chẳng thích yên ổn luôn dùng cùi trỏ huých nhẹ mấy cái để gợi chuyện người bên cạnh. Đáp lại độc nhất chỉ là cái cau mày khó dễ từ người bạn cũ (không mấy thân thiện).

Trái ngược với Hinata người luôn ngọ nguậy khi đặt mông ngồi bàn ăn thì phải nhắc đến anh-Tsukishima bởi lẽ phút giây hiện tại anh lại nghĩ đến vài thứ râu ria. Điều đó quá rõ ràng khi chốc chốc ánh nhìn từ anh lại dán chặt lên cậu, thêm việc ngồi cách nhau không quá một gang tay khiến chàng trai chững chạc trước tuổi này có xu hướng căng thẳng hoá(?). Hoặc do ta tưởng tượng vậy?

Thoạt nhìn mới đầu hai đứa trẻ trông không khá thiết tha gì khi gặp mặt, giờ lại nhanh chóng thân thiết khiến ông yên lòng phần nào. Nhưng rõ ràng chúng đang nhún nhường cùng ngượng ngùng bởi bầu không khí chung quanh bàn ăn toả ra một áp lực không nguôi.

Tsukishima nâng nhẹ gọng kính, tay chầm chậm nhấc đũa gắp vài món ăn để nhâm nhi do anh chàng tự tay chuẩn bị. Vô thức đá đổ cái nhộn nhạo đáy bụng cùng người khó chiều kế bên. Hinata biết bản thân bị bơ đẹp đành thở dài não nề một hơi mới bắt đầu ăn.

Thái độ biểu lộ rất rõ khi không ai muốn lên tiếng trước tiên. Ai cũng chỉ chăm chăm phần ăn bản thân. Tất nhiên chẳng ai nói lời nào, bữa ăn bởi vậy trôi qua đầy ắp sự im lặng....

Sau bữa tối, mỗi người một việc chẳng nổi vài câu chuyện trò. Anh thì dọn dẹp bát đũa chẳng quá quan tâm đến ánh mắt dòm ngó công khai bắt nguồn từ cậu.

Bởi không thể ngỏ lời hỏi chuyện phiếm với tên bốn mắt kia, Hinata ngó nghiêng chung quanh tìm bóng hình hiền dịu thân thuộc. Thấy ông ngồi trước hiên nhà nhàn nhã ngắm sao thưởng trà. Cậu chàng tự ý ngồi cạnh dẫu vậy ông vẫn vui vẻ ngầm chấp thuận.

Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, có lẽ tốt nhất nên nói cho ông biết thì hơn -"Ojii-san, nếu như một ngày con không còn chuyền bóng nữa thì ông có thấy con vô dụng không...?"

Người bên cạnh Shouyou lúc buồn tủi nhất là ông. Người luôn bênh vực khi cậu nghịch ngợm cũng là ông. Người dìu dắt từng bước đầu tiên trong bóng chuyền tới Shouyou vẫn luôn là ông. Cũng bởi bản thân từ nhỏ luôn được ông nuông chiều nên cậu cũng sinh ra khá nhiều tật xấu khó bỏ. Với những tháng năm sống cùng mẹ và em ở Mĩ cậu cũng dần học cách tự lập hơn, bỏ được vài thói quen xấu đã ngấm vào nếp sống bản thân.

Nhưng điều cậu chàng chẳng thể nào bỏ được lại là một lời ngỏ ý xin phép từ ông. Thường những điều cậu định làm đều hỏi ông trước tiên dù biết rằng ông sẽ chẳng phàn nàn hay phản đối gì.

Dẫu vậy cậu chàng vẫn luôn dấu ông một điều... Khi lên Cao Trung Hinata Shouyou không còn là thành viên của CLB Bóng Chuyền nữa. Dù rằng có rất nhiều trường săn đón bởi tài năng mà người đời rỉ tai nhau. Nhưng chính bản thân cậu đang muốn thử sức. Cậu muốn trở thành một tay đập giống 'gã' kẻ cậu thầm ngưỡng mộ khi còn là cậu nhóc vô âu vô lo ở Mĩ. Ace của Karasuno, cầu thủ mang áo số 10-Udai Tenma được biết đến với danh hiệu 'Người Khổng Lồ Tí Hon'.

Như thể nhìn ra nỗi lo của cậu, ông hạ tông giọng khản đặc nói. Cũng không quên đưa bàn tay nhăn nheo đầy những vết chai sạn xoa đầu cậu. -"Nếu lựa chọn ấy không khiến con cắn rứt lương tâm, thì dù ra sao chăng nữa ông vẫn luôn ủng hộ con, Shou-chan"

Bản thân ông không giám khẳng định rằng mình là một người giỏi quan sát. Nhưng chẳng nhẽ sống lâu đến vậy mà ông không tài nào nhìn ra ra sắc mặt lo lắng, hồi hộp đợi câu trả lời từ đứa cháu nhỏ? Gần 60 năm thời gian cuộc đời ông lăn lộn ngoài xã hội thời gian đã trui rèn ông của hôm nay. Nên việc cảm nhận được chút dao động cảm xúc của người đối diện, tới việc nhạy bén hơn với tâm tư người khác không quá khó khăn.

Ông bất giác chủ động mở lời, khiến cậu vẫn còn đang suy nghĩ nên tiếp chuyện sao cho hợp, đột ngột nhận được câu hỏi như lời khẳng định mà ngớ người. -"Con đã xem cuộn băng thu hình về Người Khổng Lồ Tí Hon rồi nhỉ. Chắc hẳn điều con muốn nói với ta là 'con muốn trở thành người khổng lồ tý hon tiếp theo'?".

Cảm xúc đọng lại sau tất cả những điều ông nói chỉ còn là ánh nhìn ngơ ngác của cậu hướng về phía ông. Thú thật thì cảm giác đột nhiên bị nhìn thấu thật khó diễn tả thành lời. Không thể phủ nhận điều ông nói, cậu chàng chỉ biết ngầm khẳng định điều ấy.

-"Cũng muộn rồi con nên đi ngủ sớm một chút Shou-chan". Thấy trời đã muộn, ông nhắc nhở cậu đôi ba lời xong nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng gầy, Hinata bất giác cười. Cậu ta còn hướng mặt lên bầu trời đêm hét lớn. -"Ojii-san! Con chắc chắn sẽ trở thành 'Người Khổng Lồ Tý Hon' thứ hai khiến ông hãnh diện".

Chất giọng trong trẻo tuổi niên thiếu vang lên. Ông nghe rõ điều cháu ông vừa nói, Shouyou cháu biết không? Khi cháu còn nhỏ ông vẫn luôn hãnh diện khi có đứa cháu đáng yêu, hoạt bát và đặc biệt nghe lời. Hai năm trước ông hãnh diện khi người cháu ông nuôi dưỡng có chỗ đứng vững chắc trong giới bóng chuyền Mĩ. Giờ đây ông lại hãnh diện khi Shouyou đã thoát khỏi vùng an toàn của bản thân để tung bay một lần nữa.

Suy nghĩ một đằng nhưng lại hành động một nẻo. Ông trách cứ cậu khi Shouyou nhà ông đang phiền hà đến hàng xóm xung quanh.

Tsukishima dọn dẹp xong đống bát đũa từ lâu, anh tính ra góp vui cùng ông với 'Đầu tôm' đôi chút. Khi nghe cậu không còn hứng thú(?) với vị chí chuyền hai (Setter) nữa khiến anh thấy mình có đôi chút mất mát.

Bởi vì cậu nên Tsukishima mới tiếp tục chơi bóng chuyền, cũng vì cậu nên chính kẻ si tình này muốn trở thành một đập biên (Wing Spiker) hoặc chắn giữa (Middle Blocker) gì đó. Anh muốn trở thành đồng đội để đứng trên cùng một phần sân đấu với cậu. Muốn bản thân trở thành một cộng sự, một tay đập cậu cần dựa dẫm.

Đây là lựa chọn của Hinata nên anh cũng không thể bắt ép cậu được. Duy chỉ cùng cậu chiến thắng các trận chiến bóng chuyền cũng đủ để khiến anh mãn nguyện rồi. Bởi anh biết Hinata và anh sẽ cùng chung một mái trường Karasuno.

Hai người hai lý do khác nhau nhưng lại chung một khát khao mãnh liệt chiến thắng và nhờ đó tạo cầu nối để chứng minh bản thân cùng thứ tình cảm "sẽ cháy nhưng không tro tàn" này của anh.

___

Cậu trai tóc cam lóc cóc kéo vali tới căn phòng cũ, cậu còn phải nhờ vả đứa 'nhỏ' Kei-chan kém tuổi chỉ đường. Nói ra thì hơi ngại nhưng Hinata Shouyou là một người rất mau quên nhất là mấy tình tiết nhỏ rối não. Nên khi Tsukishima có chỉ tận tình đến thế nào, cậu vẫn chẳng nhớ nổi bản thân mình nên đi đâu thành ra quay qua, quay lại hỏi mấy lần.

Thấy lời nói không có tác dụng thoáng chốc nét mệt mỏi hiện hữu trên khuôn mặt. Day day trán, anh thở dài thườn thượt não nề. Vậy là phải dẫn đến tận nơi thật sao? Tsukishima tự cảm thấy khổ cho chính bản thân đi, tự nhiên không đâu lại trở thành 'Hướng dẫn viên' bất đắc dĩ...

Hai người một cao một thấp đi trên hành lang gỗ. Không ai có ý định mở lời trước, cũng đúng thôi vì họ chẳng có thứ gì để nói với nhau.

Anh chàng bốn mắt đi trước đột ngột dừng lại. Ngón tay thon dài nắm chặt tạo nên những vết hằn đỏ ửng nơi lòng bàn tay. Được rồi, anh nên thẳng thắn hỏi Hinata thì hơn vậy.

-"ừ... Đầu T— Hinata. Tại sao-..." Khá cổ quái khi người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí lại là Tsukishima Kei.

Trước khi anh kịp hoàn thành câu hỏi cậu đã nhẹ giọng trả lời. Kiểu nói ấy như đang bâng quơ rằng Tsukishima đừng nên hỏi bất cứ điều gì trong quá khứ cậu chàng thì hơn.

-"Chỉ muốn đăng ký CLB cùng thời gian với những thành viên khác thôi" Hinata khá rõ khi người nọ mở lời. Bởi bây giờ ở Mĩ các học sinh Cao Trung đang tất bật với các hoạt động từ CLB.

Lời nói ấy vừa dứt, Hinata cũng lách qua người nọ cùng chiếc vali mà bỏ đi. Cậu chàng không muốn tiếp lộ một vài chuyện của quá khứ và cậu ta cũng biết rõ nếu ở quá gần những người như Kei thì...

-Quá khứ không trong sáng sẽ dần lộ tẩy...

___________
*góc tác giả:
-Mình đẩy anh Ổi-kiwi sang chương sau. Tại nếu gộp hết vào thì hơi bị nhiều ý nên mn ráng đợi tiếp đi ạ:((

-Chương sau mình cũng viết được hơn nửa r nên chắc tầm 2-4 ngày gì đấy là xong.

-Lời cuối: Chúc Mọi Người Tết Trung Thu Vui Vẻ nhoa🥺🤌🏻❤️

-----CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC TRUYỆN-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro