Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00.
"Cảm giác... sắp bị ăn thịt."

01.
"Thật sự, khi ở cạnh mày là tao không khống chế cảm xúc nổi... Vừa rồi mày xảy ra chuyện gì vậy? Sắp thua rồi, Boss."

Sau trận đấu, Barou Shoei quay về phòng nghỉ của đội, cúi người xuống cầm lấy một chiếc khăn bông đưa cho Isagi Yoichi.

Tất cả tiếng hò reo và tiếng bước chân náo nhiệt đều bị chặn lại ngoài cánh cửa sắt vững chãi, khoác trên mình bộ đồng phục đội trưởng, thanh niên tóc xanh đen lặng lẽ đi đến tủ đựng đồ của mình, thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi. Cậu cúi đầu, cần cổ thon gầy uốn cong thành một hình vòng cung sắc nét, do cách biệt chiều cao nên Barou thấy rõ trên gáy trần hiện rõ vài vết răng. Những hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu, hắn miệng lưỡi khô khốc, quay đầu đi, không nhìn cậu nữa. Song, vẫn quan tâm, hỏi thăm vị đội trưởng.

"Mắt của mày..."
"Cú sút hồi nãy của cậu rất tuyệt. Cảm ơn cậu đã ghi bàn. Tôi không sao, chỉ là kém may mắn thôi."

Sau khi thay quần áo, cậu lấy khăn mà Barou đưa, lau mồ hôi trên mặt, thanh âm không có chút gợn sóng nói:

"Loại vận may này chẳng phải rất phổ biến trên sân sao?"
Đối mặt với thái độ lạnh lùng của cậu, Barou cũng không nói gì thêm, đứng dậy khỏi ghế nghỉ, bắt đầu thay quần áo.

Lúc này, trong phòng nghỉ có rất nhiều người, bao gồm cả cầu thủ chính và cầu thủ dự bị. Tuy đã giành được chiến thắng trong trận đấu nhưng lại tồn tại cảm giác nặng nề đang đè nặng từng người trong phòng. Isagi lấy khăn che mắt trái lại, ngồi lên ghế bắt đầu uống nước. Dưới ánh đèn sáng chói, sắc mặt của cậu hiện rõ vẻ tái nhợt, con mắt trái bị che đi có chút sưng tấy, cảm giác đau đau tê tê liên tục truyền thẳng lên não, cậu cắn cắn môi dưới, hít sâu mấy hơi, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.

Bachira Meguru ngã người, dựa vào cậu, lèm bèm về việc hắn muốn ăn gì cho bữa trưa, chân duỗi ra đung đưa trong khi tay ôm lấy eo cậu. Kunigami Rensuke cởi áo ở bên cạnh, thấp giọng chửi:

"Hôi quá."

Hắn không có ý nói là căn phòng tràn ngập mùi mồ hôi của đám đàn ông, mà là hắn đang khó chịu vì Bachira tiết ra pheromone. Sau một màn vận động đầy mệt nhọc, tên omega hống hách không ngại phóng thích pheromone tràn ngập khắp căn phòng, nhờ ơn đó mà đã khiến tất cả các alpha trong phòng đều phải đỏ mặt

Trong lúc bầu không khí khó xử trong phòng vẫn đang tiếp diễn. Cánh cửa phòng mở ra, Itoshi Rin bước tới, không nhanh không chậm đứng trước mặt Isagi, cậu ngước lên, đối diện với ánh mắt đục ngầu. Hai người nhìn nhau trong phòng thay đồ nhỏ, đôi mắt của thiên tài từ nhỏ đã được mong đợi rất nhiều, giờ đây như bị bao phủ bởi băng, nhưng dường như có thứ gì đó đang bùng cháy dữ dội dưới lớp băng - không đến mức đó. Đây là sự khó chịu và không sẵn lòng của một con thú khi chứng kiến đối thủ mình coi trọng suýt lụi tàn.

Rin coi Isagi là đối thủ của mình, nhưng đối thủ kia rất có thể sẽ rời sân mãi mãi vì sơ suất của ngày hôm nay.

Đối với một kẻ vị kỷ như hắn thì hắn đếch quan tâm việc đối thủ phải chịu tổn thương gì dù nặng hay nhẹ, nhưng giờ đây hắn ta lại quan tâm đến việc liệu cậu có ngừng tiến về phía trước hay không - điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ của Rin. Vậy nên, thật không thể tha thứ.
"Ra ngoài với tao." Rin gằn giọng nói.

Bachira liếc mắt, nhảy đến trước mặt hắn, che chắn cho Isagi từ phía sau, hỏi vặn lại: "Cái đéo gì nữa? Đã thắng trận đấu rồi mà mày vẫn muốn trút giận lên Isagi à? Này, không phải chu kì nhiệt của mày đã qua lâu rồi sao?"

Hắn phớt lờ Bachira mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang được che chắn. Sự ngột ngạt thể hiện rõ qua đôi đồng tử xanh mòng két, như thể một cái bẫy lạnh lẽo đang chờ đợi con mồi đến gần. Không chỉ Barou, Isagi còn có thể dễ dàng khiến Rin tức giận, và sự lo lắng dành cho Isagi - người vốn dĩ đã phớt lờ hắn, khiến Rin khó chịu và sôi sục trong suốt thời gian qua.
Isagi hiểu rõ ý của Rin, cậu thở dài, chủ động đứng lên giải thích:

"Là do tôi không bảo vệ được mình, cũng không ngờ được trường hợp này, rằng đội họ lại không ngần ngại hủy hoại tôi. Đáng lẽ trước đó phải cân nhắc. Là lỗi của tôi..."

"Có phải là sai sót hay không, hiện tại không cần bàn nữa, kết quả đã rõ."

Ego Jinpachi đẩy cửa bước vào, theo sát là ba vị bác sĩ của đội. Lời nói của Isagi đột ngột im bặt, cậu biết rằng tiếp theo đây sẽ có một trận chiến khó khăn hơn mà cậu bắt buộc phải sống sót.

Một vị bác sĩ ngồi xuống, đối diện Isagi, thực hiện một số bài kiểm tra đơn giản, có người nhẹ nhàng ấn vào hốc mắt sưng tấy và đỏ ngầu của cậu, cơn đau tê tê bỗng chốc trở nên dữ dội, sộc thẳng lên não. Cậu cắn răng, cố điều chỉnh hơi thở. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nhẹ nhàng nói:

"Khu vực hốc mắt có cảm giác đau nhức rõ ràng, xung quanh bị tắc nghẽn và sưng tấy. Trường hợp nhẹ nhất là gãy xương. Còn về việc có gãy xương hay bị dịch chuyển gì không thì cậu nên đi bệnh viện để chụp CT."

Isagi chạm vào lớp vải được may kì công trên ngực trái, lá cờ quốc kì được khâu ở đó. Cậu hồi tưởng lại khoảnh khắc khi mình thoát khỏi ngục tù Blue Lock và giành được chiến thắng khi đấu với U-20, cậu rất háo hức khi mặc lên mình bộ đồ này. Nhưng kỳ thực, lúc cậu nhận được quần áo của mình, thậm chí còn được phong làm đội trưởng, trong lòng cậu cũng chẳng cảm thấy đặc biệt gì.

Điều kỳ lạ là Isagi gần như không thể nhớ được cảnh tượng lúc đó, cơ thể cậu như đang chìm trong một hồ nước lạnh lẽo. Chỉ thấy vị huấn luyện viên và quản giáo nở một nụ cười rùng rợn, trong long cậu dấy lên nỗi bất an hiếm có. Như bị thôi thúc, cậu nhìn Rin, thấy chàng thiên tài vẫn đang nhìn cậu với đôi mắt xen lẫn hận thù, ghen tị và không chấp nhận?

 Cảnh tượng bắt mắt đã được camera ghi lại - vị trí của ba người tạo thành một hình tam giác đều hoàn hảo.

"Tôi hiểu rồi."

Cậu khẽ chớp mắt, gật đầu thật chậm rãi.

Toàn bộ phòng thay đồ yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở nhẹ như không của mỗi người, đâu đó quay phòng vẫn là mùi pheromone nồng nặc đến gay mũi của tên omega hống hách. Nagi Seishiro ủ rũ đứng dậy, thấy hắn có vể không ổn, cầu thủ dự bị vươn tay cầm lấy áo của Nagi, bỗng hắn xua tay đẩy mạnh cầu thủ dự bị sang một bên, thậm chí lúc vung tay còn va vào đôi chân đang đung đưa trên không của Bachira, cậu ong mặt ngả ngớn, lầm bầm: "Có tí pheromone này cũng không chịu được, thật là lãng phí." Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống vài độ. Sắc mặt của hầu hết mọi người đều trở nên khó coi, Kunigami đóng sầm cửa tủ lại, cánh tay vạm vỡ đấm vào tấm kim loại, một cái lỗ nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.

"Cậu phát điên cái gì đấy?"

Chigiri Hyoma đang vừa dán miếng ức chế omega lên người mình vừa thư giãn sau trấn đấu thì bị tiếng ồn phá đám, hắn nhướng mí mắt lên, nhìn Kunigami một cách khó chịu.
Kunigami Rensuke điếc tai không quan tâm:

"Huấn luyện viên, trận tiếp theo nên làm gì đây?"

"Mọi chuyện trên đời đều khó lường. Nếu kết quả chẩn đoán của Isagi trước trận đấu tiếp theo vẫn không lạc quan..."

Ego đẩy gọng kính lên, đưa tay đóng tập tài liệu lại, nhìn người ngồi giữa ghế: "Tôi sẽ loại cậu ra khỏi đội hình chính thức, được không? Mà thôi, không được cũng phải được"

Ego hiếm khi lịch thiệp, tự tay mở cửa cho Isagi:

"Buổi chiều không cần đến tập luyện"

Khoảng thời gian dành cho những người bốc đồng tự sát là mười ba giây. Có rất nhiều điều có thể làm và suy nghĩ trong mười ba giây này. Isagi bước đi một mình. Bình thường toàn đội bóng sẽ có mặt để trả lời phỏng vấn của giới truyền thông sau khi kết thúc trận đấu, nhưng hôm nay đội trưởng bị chấn thương của họ sẽ bỏ lỡ buổi họp báo quan trọng - đó cũng là một ám chỉ với giới truyền thông. Tiền đạo chủ lực của BlueLock, Itoshi Rin, lúc này được xếp hạng số 1 chung cuộc. Trong khi đó, vị đội trưởng beta – người đã ghi được 2 bàn thắng rất có thể vì tai nạn đã xảy ra trong hiệp hai của trận đấu khiến cậu vĩnh viễn không thể tham gia thi đấu được nữa.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, vô số giới truyền thông đổ xô đến phòng họp báo. Isagi cúi đầu như kẻ bại trận, kéo mũ trùm đầu lên và lặng lẽ rời khỏi lối đi khán giả một mình.

Cậu đã mất mười ba giây để đi qua con đường tối tăm này.

Ego xem như cũng biết quan tâm nên đã gọi xe cho cậu và sắp đặt nhân viên y tế đợi sẵn ở bệnh viện. Isagi mặc bộ quần áo thường ngày và đeo khẩu trang, lên xe mà không nói một lời.

Thoạt nhìn, Isagi không có gì nổi bật trong đội. Có thể là vì cậu đẹp trai, nhân cách tốt, là phát ngôn viên của đội được giới truyền thông yêu thích. Các phóng viên nắm giữ đủ loại dữ liệu và thông tin, nóng lòng muốn dí sát micro vào mặt cậu để cậu giải thích chi tiết về việc cậu đã tỏa sáng đến nhường này như thế nào. Bởi trong cùng một đội, Itoshi Rin là thiên tài xuất chúng, Nagi Seishirou cân bằng bóng cực tốt, phản xạ của Bachira Meguru thì siêu đỉnh... còn vị đội trưởng này có vẻ là người "yếu" nhất. Những kẻ ngoài cuộc không biết gì về hệ thống nhà tù BlueLock này ban đầu suy đoán rằng Isagi có thể là một người khôn ngoan với đầu óc siêu mạnh, hoặc cậu có thể có sức mạnh trung bình nhưng giỏi giao tiếp xã hội và có thể điều phối với nhóm quái vật này.

Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Trong trận đấu đầu tiên, Isagi Yoichi đã bộc lộ khả năng phi thường của mình. Ngoài tầm nhìn siêu việt, dự đoán quỹ đạo và tính toán đường bóng ra thì khi tập trung cao độ, cậu thậm chí không thèm chớp mắt, toàn thân nhanh như tia chớp xanh, toát ra một cỗ uy hiếp đáng sợ. Đó là quyết tâm giành chiến thắng mà ngay cả một người bình thường cũng có thể nhìn thấy.

Và một beta âm thầm tức giận cũng đáng sợ không kém.

Tên người lái xe là Matsushita, anh ta thuộc nhóm hậu cần của đội. Anh không biết rõ về Isagi Yoichi là người như thế nào tuy vậy, vẫn có thể coi là có quen biết. Nhưng bằng cơ hội hiếm có, anh đã chứng kiến ​​vị đội trưởng này nổi giận.

Có thể hôm đó đã xảy ra chuyện gì tồi tệ, bên trong ký túc xá rất bừa bộn. Huấn luyện viên Ego ban đầu yêu cầu anh gửi video luyện tập riêng của những con quái vật này về đối thủ của chúng, nhưng vừa mở cửa ký túc xá, anh đã nghe thấy tiếng cãi vã. Một nhóm thanh niên tụ tập lại với nhau, trong đó có hai omega, mâu thuẫn là điều dễ hiểu, nhưng điều anh không ngờ là Barou ồn ào nhất lại thực sự im lặng ngay khi nhìn thấy Isagi.

Thanh niên tóc đen mắt xanh dường như không chịu nổi tiếng ồn ào, đẩy cửa ra – chỉ có phòng của đội trưởng ở tầng một, hình như cậu còn chưa tỉnh hẳn sau giấc ngủ trưa. Isagi mặc một chiếc áo phông rộng rãi và thoải mái với một chiếc quần đùi bên trong, để lộ lớp băng gạc trên đầu gối. Hẳn là cậu đã ngã khi chơi bóng, Matsushita nghĩ, nhưng cũng không nói gì. Dù sao thì anh ta cũng phải báo cáo chuyện xảy ra ở đây với huấn luyện viên, nếu cãi vã riêng tư vô tình biến thành đánh nhau thì sẽ phiền phức lắm, vậy nên có xích mích nào cũng phải nhanh chóng giải quyết.

Isagi không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Barou và Kunigami, sau đó khoanh tay dựa vào khung cửa, dùng ngón tay gõ nhẹ khuỷu tay. Từ góc nhìn của Matsushita, anh không nhìn thấy vẻ mặt của Isagi nhưng anh phát hiện ra rằng bầu không khí trong toàn bộ phòng khách đột nhiên nguội đi, đám người rầm rộ trở về phòng, chỉ còn lại Kunishi Rensuke.

"Trong chu kì nhiệt?" Isagi nói câu đầu tiên.

Matsushita nhìn sang, thấy Kunigami nhẹ gật đầu.

Isagi vốn không to cao hay cường tráng nên khi đứng đối diện với alpha là Kunigami, trong cậu như nhỏ đi vài phần. Cậu bước sang một bên và nói: "Mời vào."

Khi beta quay lại, Matsushita có thể nhìn thấy rõ ràng một vết cắn rất sâu trên gáy cậu.

Sau khi thông tin về đối thủ cuối cùng cũng được đặt lên bàn, những gì cần lưu ý cũng đã được nhắn cho Isagi qua điện thoại. Lúc Matsushita chạy trở lại xe còn có chút sợ hãi, anh chỉ biết đội trưởng được lựa chọn thông qua thực chiến và đánh giá toàn diện, còn giới tính của ABO ngay từ đầu cũng không bận để tâm. Trong đội có tổng cộng mười một người, sống trong cùng một ký túc xá, bao gồm tám alpha, hai omega và một beta, dù nhìn thế nào đi nữa, dấu răng này không thể tùy tiện bị cắn, hơn nữa nó còn nằm ở vị trí đặc biệt mẫn cảm - vị trí của tuyến thể. Tim người đàn ông đập loạn xạ, tay cầm vô lăng đổ mồ hôi, thậm chí không thể cầm chắc điện thoại di động khi gọi cho Ego.

"Ngươi nói trong đội có thể có tình trạng bắt nạt?" Ego kéo dài giọng nói: "Không phải tốt sao?

Kẻ mạnh nhất sống sót, kẻ bị bắt nạt có thể tự mình đứng dậy hoặc bị đuổi ra ngoài, có vẻ khá thuận tiện đấy."

"Là Isagi Yoichi." Matsushita sắp xếp lại lời nói, "Tôi nhìn thấy vết răng trên cổ của Isagi, nhưng không có thông tin gì về mối quan hệ như thế này trong đội cả, nên tôi lo lắng có người không hài lòng với vị trí đội trưởng của cậu ấy, cố ý dùng giới tính thứ hai-..."

"Là cậu ta sao." Ego hút sồn sột mì ăn liền, giọng nói có chút không rõ ràng.

"Vậy thì đừng lo. Cậu ta là hạt nhân của đội. Ngươi không để ý rằng lũ quái vật đang nhìn chằm chằm vào cậu ta sao? Người đàn ông rít lên, thở ra vì mì ăn liền nóng hơn gã tưởng. "Cứ đối xử với cậu ta như một người phụ nữ hay có thể coi là con bọ ngựa cái cũng được."

"Bởi vì không ai có thể ăn thịt được cậu ta đâu."

Isagi ngồi trên băng ghế ngoài phòng chờ, cầm hồ sơ bệnh án trên tay.

Cậu vừa hoàn thành tất cả các cuộc kiểm tra, và nhận định của bác sĩ bệnh viện cũng tương tự như bác sĩ của đội - xương ổ mắt của cậu đã bị nứt. Thờ dài, cậu ngẫm nghĩ, so với gãy xương thì thế này cũng khá tốt, nếu không thì cậu sẽ phải phẫu thuật và phải rời khỏi sân bóng.

Đưa tay ấn lên lớp gạc dày trên mắt trái, Isagi gọi điện về cho mẹ và tên Ego để báo cáo ngắn gọn tình hình. Vì không phải là gãy xương nên rất dễ xử lý, chỉ cần hồi phục một chút là có thể ra sân và đừng lạm dụng tầm nhìn siêu việt quá nhiều là được. Tâm lý của cậu giờ đây vẫn còn khá tốt đó chứ.

Từ đầu đến cuối, sự bình tĩnh của Isagi khiến người ta phải kinh ngạc. Khi đối mặt với bác sĩ, anh chỉ có một câu hỏi:

"Tôi còn có thể chơi bóng được không?"

Bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đã từng gặp rất nhiều vận động viên trẻ bướng bỉnh. Hầu hết họ đều tài năng, nhưng thời kỳ hưng thịnh của vận động viên thì ngắn và sự đau đớn mang lại thì nhiều. Vì vậy, họ coi trọng sự nghiệp của mình hơn sức khỏe là điều hiển nhiên. Vậy mà khi đối mặt với một đứa trẻ như này, cô nhìn vào bản báo cáo tình trạng của cậu, lại bộc lộ một vấn đề khác.

"Mặc dù cậu đã trưởng thành nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu: Cậu đã từng quan hệ tình dục với ai chưa?" Nữ bác sĩ omega đuổi những y tá khác ra ngoài, cau mày hỏi.

"Em nghĩ chỉ có mắt tôi bị thương thôi?" Isagi ngập ngừng nói "Đây là... tôi cần phải trả lời sao?"

"Đúng vậy, cậu bé."

Cậu gật đầu: " Dạ có ạ."

"Có bao nhiêu người?" Nữ bác sĩ lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sắc bén khiến Isagi cảm thấy có chút không thoải mái.

"Việc này có liên quan gì đến mắt của em không?" Cậu lộ ra vẻ phản kháng rõ ràng.

Bác sĩ đặt tờ hồ sơ bệnh án xuống, chắp tay, suy nghĩ một lúc mới giải thích: "Cậu bé, em là beta, nghĩa là em không thể bị đánh dấu bởi bất kỳ alpha nào, nhưng beta cũng có tuyến thể và khoang sinh sản tuy nó đã bị thoái hóa nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại. Cậu bé, chị phải nói cho em biết, vấn đề ở hốc mắt của em không lớn bằng vấn đề trên cơ thể em đâu".

Cô nói thêm: "Cơ thể em cũng đã nhận được pheromone của nhiều người, và nó đã ảnh hưởng đến lượng hormone của chính bản thân em, sớm hay muộn em cũng sẽ gặp vấn đề nếu cứ tiếp tục như vậy... Chị hỏi em điều này, có phải em bị bắt ép quan hệ tình dục không? Thậm chí nhiều hơn một người"

Số điện thoại của Hiệp hội Beta đã được soạn sẵn trên điện thoại của cô. Nữ bác sĩ sẽ quyết định có báo cáo cho hiệp hội hay không, dựa trên câu trả lời của cậu. Tất nhiên, việc kiểm tra toàn thân cũng bao gồm kiểm tra an toàn cho giới tính thứ hai. Bốn pheromone alpha đã được chiết xuất từ ​​​​các tuyến của chàng trai beta này, mặc dù nó chưa được gửi đến cơ sở dữ liệu alpha để so sánh gen, nhưng trong ba tháng qua, cậu đã quan hệ tình dục với ít nhất 4 người hoặc bị cưỡng ép đánh dấu.

Isagi cởi khẩu trang ra và đặt hai tay lên đầu gối. Cậu không cảm thấy mình làm gì sai, bọn hắn cũng không thắt nút trong cơ thể cậu, nhiều nhất chúng cũng chỉ gặm nhấm tuyến thể mà thôi và vì cậu là beta nên điều đó vô hại. Isagi nghĩ rằng không cần phải nói quá nhiều điều với người khác, cậu luôn chỉ quan tâm đến bản thân mình, cho dù cậu có làm "những việc đó" thì cũng chỉ để đảm bảo rằng lũ quái vật xung quanh cậu tiến bộ ổn định và khiến cậu phải truy đuổi thôi.

"Không, em tình nguyện."

Kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.

Vậy là, cậu đã có thể trở về ký túc xá được rồi nhỉ? Isagi vừa đi đến hiệu thuốc lấy thuốc vừa thầm nghĩ, cúi đầu đếm tiền rồi đi về phía trước. Đột nhiên cậu phát hiện trước mặt mình có một cái bóng, bởi vì tầm nhìn của anh chỉ còn lại một bên mắt nên khi cậu dừng lại, trán cậu đã đập nhẹ vào ngực đối phương.

Chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã có một bàn tay vòng qua vai Isagi, cậu vô thức muốn tránh đi, nhưng thể lực của cậu có hạn mà người kia lại ép chặt cậu như muốn nuốt luôn vào bụng. Sau một hồi vùng vẫy vô ích, cuối cùng cậu bỏ cuộc, vừa ngẩng đầu lên thì một khuôn mặt phóng to đột nhiên xuất hiện trước mặt. Một lúc lâu sau, Isagi mới thở dài, trong giọng nói tuy không có cảm xúc nhưng rõ ràng cơ thể hiện chút cứng ngắc: 

"Tiền bối... anh làm em sợ đấy." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro