Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Một ngày nào đó của nhiều năm trước.

- Chặn lại mau!

- Thằng này là quái vật à?

- Tất cả lùi xuống mau!!!

Đội đối thủ liên tục tiến lên hòng ngăn cản bước chân của Sae nhưng lại bất lực, chỉ có thể trừng mắt nhìn vị thiên tài này nhanh chóng vượt qua tất cả chướng ngại vật, một sút vào goal.

- Vào rồi kìa!

Bé Rin đứng bên ngoài nhìn chăm chú thân ảnh anh hai mình được đồng đội vây quanh trong sân, hai má ửng đỏ vì phấn khích.

Anh hai... lúc nào cũng ngầu.

Anh hai siêu giỏi.

Một phóng viên nữ cầm mic chĩa vào người Sae, hào hứng hỏi:

- Cháu thấy thế nào khi là một cầu thủ nhí được cả thế giới chú ý hả Sae? Sau này cháu muốn trở thành mẫu cầu thủ như thế nào nè?

Đứng trước hàng chục chiếc máy quay cứ liên tục hướng đến mình, mặt Sae không biểu cảm, cục súc nói

- Ồn ào. Im đi! Thây kệ tui!

- Hả? Vẫn đang phỏng vấn mà? Không lễ phép gì hết...

- Ha ha ha! Chưa gì mà đã có phong thái thu hút rồi!!!

Mặc kệ đống xào xáo đằng sau, Sae gọi Rin đang đứng đằng xa

- Về thôi Rin!

Bé con Rin lạch bạch chạy đến chỗ anh hai, vội vàng bám lấy tay áo Sae

- Dạ

Sae cúi xuống lè lưỡi nhìn Rin . Rin ngẩng đầu, học theo anh hai lè lưỡi với đám người đằng sau.

Hai anh em nắm tay nhau bước đi dưới ánh chiều tà, bóng hai người đổ ra đằng sau tạo nên một khung cảnh yên bình hiếm thấy

- Em ăn kem không?

- Dạ ăn ạ

Sae dừng chân trước một cửa hàng tiện lợi gần đó, dặn dò Rin đứng ở cửa đợi mình rồi móc tiền tiêu vặt để dành ra mua hai cây kem.

- A! Em lại trúng rồi nè! Anh hai thì sao ạ?

- Dùng vận may vào mấy trò này thì không thành số một thế giới được đâu

Hai má Rin vì ngậm kem mà phồng lên, ấp úng hỏi

- Vậy hả anh? Cái đó gọi là vận may ạ?

- Anh sẽ trở thành tiền đạo số một thế giới... Mọi điều khác đều chẳng có giá trị gì cả...

Rin ngẩng đầu nhìn anh hai, cười đáp

- Dạ

Anh hai... cực kỳ hiếu thắng.

Bé Rin cầm hai món đồ chơi là siêu nhân và quái vật godzilla, áp sát hai món vào nhau, trong đầu tưởng tượng ra 7749 kiểu chiến đấu kịch tính...

- Cánh bên kia!

- Kèm Itoshi Sae mau!

Anh hai chưa thua ai cả...

Mình cũng có thể giống như anh chứ...Một ngày nào đó...mình cũng sẽ giỏi và ngầu như anh hai

Trái bóng bỗng bị đá lệch quỹ đạo, Rin đang thẫn thờ suy nghĩ trong cái suy nghĩ của mình.

Đột nhiên lại xuất hiện trên mặt sân bóng và ghi bàn.

__ Mình cũng có thể trở thành tiền đạo số một thế giới không nhỉ...?"

Ai cũng ngỡ ngàng trước cú sút của em.

-  Ah

Vào rồi

- Thằng nhóc lùn nào đây!?

-  Nhãi ranh chết tiệt! Đừng có mà tự ý vào sân!

Sae và cậu đi tới, anh đẩy mấy tên chắn đường qua một bên tiến tới xoa đầu bé Rin

- Em giỏi lắm Rin, muốn chơi bóng cùng anh không.

- Anh hai...

Anh hai... là người dịu dàng nhất trên đời

Vài năm sau.

Bóng dáng hai anh em Itoshi tung hoành trên sân khiến đối thủ hoảng loạn tìm mọi cách phòng thủ thật sự đã in hằn trong tâm trí mọi người.

- Ghê thật... Cái cặp tiền đạo đó!

- Sao có thể chặn nổi chứ?

- Anh em nhà Itoshi là quái vật à?

Sae chống hông nói

- Cú sút ban nãy đơn giản quá đó

Kéo vạt áo lau mồ hôi trên trán, Rin hỏi lại

- Thật hả anh? Sau này em sẽ chú ý

- Nhanh hơn một nhịp nữa... được không?

- Dạ. Em sẽ thử...

Đá bóng với anh hai thật vui.

Ở cùng anh hai, mình sẽ không thua ai hết.

Mình và anh hai... sẽ trở thành số một thế giới.

Sau một trận đấu, gần bờ biển..

Tiếng sóng vỗ rì rào khiến tinh thần căng thẳng sau thi đấu hai anh em bỗng nguôi ngoai phần nào. Rin nhìn que kem trong tay, ngơ ngác nói:

"Hự... Em lại trúng rồi."

Sae thở dài: "Em xài vận may phí ghê đó."

Rin cười cười vung tay vứt que kem xuống nước: "Hì... Thủ tiêu chứng cứ!"

Sae bỗng nhiên hỏi thứ mà mình thầm nghi hoặc bấy lâu: "Rin này."

Rin: "Dạ?"

"Em nghĩ gì mà đá bóng thế?"

Rin tròn mắt, nghiêng đầu đáp: "Có gì đâu anh? Kiểu như 'bàn thắng là nhất' ấy ạ. Nếu chạy đến vị trí ngon hơn thì anh hai sẽ chuyền cho em còn gì!"

Sae nhíu mày: "...Vị trí ngon hơn là gì?"

Rin gõ gõ mấy cái vào đầu, nhăn mặt vì không biết diễn tả nó ra sao: "Ừm... Là nơi khiến đối thủ hoảng sợ và làm họ sụp đổ ạ."

Sae đang ăn kem bỗng khựng lại, vô thức nhìn sang đứa em trai bé bỏng nhà mình mà không thốt lên được điều gì.

Sae: "..."

Mặt trời phía xa xa đang dần lặn xuống, ánh sáng đỏ rực của buổi chiều tà hắt xuống hai anh em.

Mãi lâu sau Sae mới nói: "Mày lạm dụng trực giác quá đó em à..."

Rin nhún vai, không hề gì đáp: "Dù sao thì anh hai cũng chuyền cho em mà, có sao đâu... Mấy tên khác không đủ trình để chơi với em."

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua tóc Sae, chúng quấn lấy nhau vài giây rồi lướt qua, mắt anh nhìn thẳng vào quả cầu lửa đỏ rực nơi xa, thì thầm: "...Nếu không có anh thì em làm sao..."

- Em không biết nữa, nhưng mà em sẽ tìm người thay thế

Sae nghe vậy thì đạp thằng em trai mất nết một cú thật mạnh, cau có nói

- Đào đâu ra? Mày nghĩ mày là ai hả thằng này...

- Úi da! Biết rồi khổ lắm! Anh là ngài 'Itoshi Sae số một thế giới' được chưa???

- Rin... Ngày mai anh sẽ đi Tây Ban Nha. Anh sẽ chơi cho đội trẻ của CLB số 1 thế giới, Real Madrid

- ...Lại nữa à? Em biết rồi mà, anh sẽ trở thành tiền đạo số 1 thế giới nên chuyện đó là điều đương nhiên

- Anh chỉ đi trước thôi, em cũng phải đến đó. Đừng bỏ cuộc lúc không có anh

- Ừa, trước mắt thì em muốn trở thành số 1 Nhật Bản rồi được chọn như anh hai!

Sae cắn que kẹo trong miệng

- Ừm

- Hai anh em mình sẽ trở thành số một thế giới

Nhìn thân ảnh Sae vượt qua cổng an ninh, tuy trong lòng có hơi cô đơn và buồn bã nhưng nhóc Rin vẫn cố cười, vẫy tay: "Anh hai đi cẩn thận nhé!"

Sae lắc cổ tay, cười nói

- Anh đi đây, để trở thành số một thế giới

Sau khi Sae đi, Rin vẫn tiếp tục luyện tập không ngừng nghỉ, cậu nhóc muốn trở thành tiền đạo có thể đối đầu với thế giới. Nhưng không có Sae ở đây, Rin cảm thấy bóng đá thật tù túng và cứng nhắc.

Huấn luyện viên đứng ở ngoài cứ gào lên, nhắc Rin chuyền đi và đừng ôm bóng mãi.

Rin quan sát xung quanh, cau mày khó chịu, cuối cùng chuyền bóng sang tên đồng đội gần đó để đánh lạc hướng đội đối thủ, thoát khỏi thế gọng kìm.

Nếu không có anh hai ở đây, vậy mình sẽ thay thế anh ấy!

Rin không hiểu, rốt cuộc để có thể đuổi kịp anh trai mình, hắn còn thiếu thứ gì nữa?

- Được rồi, dứt điểm đi Rin!

Một lần nữa, Rin lại giúp đội bóng trường mình giành lấy chiến thắng.

Mọi người trong câu lạc bộ lục tục về gần hết, chỉ còn một mình Rin ở lại sân bóng.

Hắn mặc kệ thời tiết đang dần trở nên lạnh lẽo, cố chấp đá từng quả bóng vào khung thành.

Ưm, hơi lệch một chút.

Tiếng bước chân loẹt quẹt bước đến, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ cất lên: "Cú sút vừa rồi đơn giản quá đấy."

- Anh h–

Rin quay người ngạc nhiên nói, rồi khựng lại khi thấy Sae đang trong bộ dáng tiều tùy

- ...Mừng... anh về ạ

Sae hờ hững đáp

- Ờ, anh về rồi

- Cũng đã 4 năm rồi đúng không anh? Nhưng mà, đáng lẽ mai anh mới về...

Bỏ vali đằng sau, Sae đút tay vào túi áo

- Anh về sớm

Mũi Rin ửng đỏ vì lạnh, hắn vui vẻ kể lể với anh trai mình

- Vậy hả anh? Em lúc nào cũng xem tin tức về anh hết, lúc đấu ở đội trẻ anh cũng ghi bàn nữa. Anh hai giỏi ghê... Nhưng... anh hơi ốm đi ạ?

Sae đưa tay đón bông tuyết rơi xuống, lạnh nhạt nói

- Ờ, có lẽ

- Rin à...

- Dạ?

- Thế giới này rộng lớn lắm... có rất nhiều người giỏi hơn anh...

- Sao tự dưng anh hai lại... nói thế?

Bông hoa tuyết rơi xuống tay bị Sae bóp nát, cái lạnh nơi lòng bàn tay khiến anh tỉnh táo hơn bao giờ hết, tia sáng kì lạ lóe lên trong ánh mắt u ám tuyệt vọng của Sae, anh khàn giọng tuyên bố ước muốn trước ánh nhìn ngỡ ngàng của em trai mình

- Anh sẽ là tiền vệ số một thế giới chứ không phải tiền đạo!

- Anh à, anh đang nói gì vậy...?Anh hai là tiền đạo mà...? Không phải tiền đạo thì thành số một thế giới cũng vô nghĩa...

Sae nắm chặt tay, phũ phàng chặn lời Rin

- Im đi! Chỉ những con ếch ngồi đáy giếng mới nói được câu đó!

- Anh sao vậy chứ? Đừng có tự dưng bỏ cuộc như thế! Anh đã bảo hai chúng ta sẽ cùng nhau thi đấu mà? Bảo em mạnh chỉ sau anh thôi đấy!

- Ờ, vậy nên anh sẽ là tiền vệ, còn em là tiền đạo và trở thành số một thế gi–

Anh thôi đi!!!

- Em không thích như thế! Em là em trai của tiền đạo số một...!

Mắt Sae khẽ co lại, máu trong người anh như ngừng chuyển động, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

Sae cảm thấy, giờ khắc này, anh thật sự...

- Anh quay về chỉ để nói mấy câu thảm hại đó thôi sao? Em không muốn thấy anh như vậy! Em..." Rin ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, "Anh của bây giờ, không phải người từng cùng em ước mơ!

...Đau lòng muốn chết.

Cả người Sae như chìm trong bóng tối, anh im lặng một hồi rồi khẽ nói:

- ...Quá hời hợt. Sân bóng là chiến trường, có vẻ mày vẫn chưa hiểu được điều đó đâu nhỉ, Rin?

Sae đi đến chỗ quá bóng ở gần đó, anh khom người làm tư thế chuẩn bị, ngước đầu chán ghét nhìn em trai mình như một đống bầy hầy

- Đến đây. Nếu mày thắng tao ở '1 chọi 1', tao sẽ nằm xuống tiếp tục nằm mơ với mày

- Nhưng nếu tao thắng, giấc mơ mà mày nói sẽ chấm dứt ở đây】

Bachira đưa tay chấm chấm lên mắt vài cái , như thể đang khóc vậy

- Huhu thật cảm động , không ngờ quá khứ của No.1 lại cô đơn như vậy

Shidou bên cạnh cũng tham gia vào màn kịch này

- Thật khổ thân thằng bé . Bảo sao thằng bé hồi nhỏ đáng yêu , mũm mĩm bao nhiêu thì bây giờ lại cọc cằn , láo toét bấy nhiều

Itoshi - bị nói là cọc cằn , láo toét - Rin : ....

Bố mày nhịn mày hơi lâu rồi đấy , con trai

Nhưng vừa nhận ra điều gì đó , Rin liền quay ra nhìn Sae như muốn hỏi 'Là thật sao?'

Anh ấy luôn quan tâm đến hắn sao ?

Anh ấy ấy không muốn hắn thất bại như anh ấy sao?

Sae im lặng không nói gì 

Mọi - đang hóng drama về tình anh em - người : ...

Ok , im lặng là đồng ý 

COi như tình anh em chúng ta lại gắn bó với nhau hơn từ đây

Sae nhìn đoạn phim này , mà ngẫm nghĩ lại về những điều bản thân đã nói với em trai mình . Đầu tiên hắn không muốn nói lặng lời như vậy , nhưng hắn bắt buộc phải làm vậy để RIn cố gắng hơn

Ai ngờ đâu 'bên này' Rin vẫn không phát triển được , nhưng ' bên kia' hắn tin nhờ có Isagi Rin sẽ còn mạnh hơn nữa.  Có thể vượt qua cả hắn bây giờ

Ý của hắn muốn nói là : 

'Em à , thế giới ngoài kia rộng lớn lắm . Đừng có tự chôn vùi tài năng của bản thân vào mối quan hệ toxic này nữa , nó không đáng đâu'

【Hôm nay là tiết dự giờ của phụ huynh lớp nhóc Rin. Cha mẹ mấy đứa nhóc đều đang ngồi dưới lớp chăm chú lắng nghe 'ước mơ tương lai' được những đứa con của họ viết ra.

- Vậy thì người tiếp theo là... Ừm, em Itoshi Rin nhé?

Nhóc Rin đứng lên dạ một tiếng, chăm chú đọc bài văn mà mình đã viết từ trước

- Ước mơ của em là trở thành cầu thủ bóng đá giống như anh hai 

Ký ức từ thuở nào bỗng hiện về, gió tuyết thổi bay tóc mái của Rin khiến nó rối bù lên che mất biểu cảm trên khuôn mắt hắn. Rin cắn răng hỏi:

- Anh nói gì vậy, anh hai? Cái gì mà nếu em thua thì ước mơ của anh em mình sẽ chấm dứt chứ? Anh đừng có mà tự ý quyết định...

- Chẳng phải tao đã bảo, nếu mày thắng thì tao sẽ nằm xuống tiếp tục mơ mộng với mày mà?

- Anh đừng có đùa, chuyện đó...

- Tao tới đây, Rin. Đây là trận quyết định đấy!" Rồi không cho Rin cơ hội từ chối mà bất chấp lao đến

Rin hoảng hốt nhìn Sae đang dẫn bóng chạy về phía mình

- Hả? Khoan đã...!

Tại sao vậy anh hai? Em không muốn đấu với anh như thế này đâu!

Trận đấu của cả hai bắt đầu, Sae lao tới phía Rin cùng trái bóng trong lúc cậu chưa kịp định hình được thì anh đã thực hiện động tác cắt kéo.

Rin sau khi định thần lại thì liền cố giành lại bóng nhưng tiếc là trình độ của anh bây giờ rất khác.

Nói sao nhỉ? Nó đã được nâng lên một đẳng cấp hoàn toàn mới.

Khi Rin đưa chân ra chuẩn bị giành được bóng thì Sae thực hiện cú xoay người siêu ảo của mình và sút trái bống vào gôn.

Kết quả cuối cùng thì cũng đã rõ rồi, đẳng cấp của anh bây giờ là hoàn toàn khó có thể đánh bại được.

Đây là thực lực hiện tại của anh hai sao, mình bị anh ấy... bỏ xa đến thế ư?

Sae cúi đầu nói với Rin đang ngồi bệt xuống cỏ cách đó không xa

- Kết thúc rồi.

- Đợi đã...

- Anh ơi, anh biết mà, khi anh không có ở đây em đã rất cố gắng trở thành số một Nhật Bản để được vào đội tuyển quốc gia!

- Để có thể thay thế anh, em thi đấu vì đồng đội và trở thành số một Nhật Bản như lời hứa rồi mà? Thế mà giờ đây anh nói với em, kết thúc rồi? Nếu không thể theo đuổi giấc mơ với anh thì em còn có lý do gì để đá bóng nữa chứ?

Rin cúi gằm mặt xuống, hai tay hắn đan chặt vào nhau như kiềm nén gì đó.

- Vậy thì bỏ cuộc đi

Giọng nói không cảm xúc của Sae vang lên khiến Rin ngẩn người, hắn ngờ nghệch nghi hoặc hỏi lại

- ... Hả?

Đối diện với Rin là khuôn mặt tối sầm của Sae, đáy mắt anh không có một tia tình cảm, anh nhíu chặt chân mày lại giống như Rin là một thứ gì đó đáng ghét lắm:

- Quá hời hợt, mày nghĩ tao sẽ an ủi mày sao, thằng thiểu năng. Quả nhiên, bọn người Nhật ưa hòa bình sẽ chỉ biến thiên tài giỏi nhất trở thành một tên vô dụng tầm thường

- Cái gì mà số một Nhật Bản, cái gì mà thay thế tao cơ chứ? Buồn nôn quá đấy, đừng bao giờ đem tao ra làm lý do đá bóng của mày nữa

- Có thể đối với mày, tao là người đặc biệt. Nhưng với tao mà nói, mày chỉ là thằng em trai phiền phức và chướng mắt thôi

- Làm em trai của tao lâu quá rồi nên mày ảo tưởng à? Một thằng không thể đá bóng như mày thì có giá trị gì chứ?

Sae kéo vali bước qua người Rin, anh bước đi mà không một lần quay đầu lại nhìn đứa em trai mà mình từng yêu thương suy sụp ra sao vì vài câu nói của mình

- Biến đi, Rin. Giờ tao chẳng cần mày nữa

Mắt Rin khẽ co lại, hắn thều thào hỏi nhỏ

- Anh... hai?

Rin ngồi bó gối trong căn phòng tối om, hắn lặng người nhìn TV lại chiếu tin tức về Itoshi Sae.

Móng tay đâm vào bả vai, vậy mà Rin lại chẳng thấy gì. Mắt hắn dính vào nhau vì mất ngủ nhiều ngày, Rin chộp lấy điều khiển bấm nút tắt.

Trong căn phòng này có rất nhiều rất nhiều giải thưởng bóng đá, hai anh em Itoshi cùng giành được, của riêng Sae, cũng có của riêng Rin lấy được trong bốn năm Sae không có ở đây.

Chắc chắn là... anh hai nói đúng rồi. Rốt cuộc thì mình, chỉ muốn được ở cạnh anh hai.

Không gian yên tĩnh bỗng làm đầu óc Rin trở nên thông suốt hơn, hắn cụp mắt nghĩ.

Nhưng mà, anh hai lại chỉ xem mình là đối thủ luyện tập để trở thành số một... Khi mình hết 'giá trị lợi dụng', anh hai sẽ chẳng ngần ngại mà vứt bỏ mình.

Que kem mà anh mua, những cái xoa đầu, ánh mắt kỳ vọng anh hai giành cho mình...

Là giả dối.

Tất cả.

Anh ấy dựng ra những thứ đó chỉ vì mình có 'giá trị lợi dụng' thôi sao?

- ... Hai anh em mình sẽ trở thành số một thế giới?

Rin ghét nó.

Hắn vùi mặt xuống gối, không hiểu sao lại muốn khóc.

Gì thế này...? Thà rằng mình không đá bóng ngay từ đầu... Gì mà giấc mơ của hai người cơ chứ...?

Rồi bỗng nhiên, Rin như phát điên mà đứng lên đập phá tất cả những giải thưởng mà hắn từng rất đỗi trân trọng. Âm thanh lớn đến mức mẹ Itoshi ở dưới nhà lo lắng chạy lên đập cửa, gọi tên hắn không ngừng.

Hình ảnh tốt đẹp về người anh hai mà Rin đã tin tưởng bấy lâu bỗng sụp đổ vụn vỡ như tấm hình hai anh em cùng chụp ngày đó, hắn thở hổn hển đẩy luôn cái bàn xuống đất, căn phòng trở nên hoang tàn và lộn xộn trong nháy mắt.

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét...

Sao hắn có thể xem những cảm xúc trong khoảng thời gian qua chưa từng tồn tại được chứ? Đó không phải 'giả dối'...!!!

Vì phẫn nộ và căm hận mà gân xanh nổi đầy thái dương, Rin nghiến răng kèn kẹt: "Chết tiệt... Không thể bỏ qua..."

Tên đó đã làm đảo lộn cuộc đời mình, mình sẽ xé nát anh ta!!!

Xé nát anh ta!!!

Bachira vỗ tay bôm bốp khi vừa xem xong quá khứ của Rin

 - Wao , drama anh em nhà Itoshi hay quá

- Xứng đáng phim Ấn Độ số 1

Itoshi Rin : ...

Itoshi Sae : ...

Mẹ con ong mất dạy

Tí ra ngoài tao phải đánh mày không có răng mà nhai cháo

Con ong láo toét

Thằng 'bóng lộ' simp chúa thằng hời hợt Isagi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro