8. Giữ bí mật đi, tôi ở bên cậu Kim Tại Hưởng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Thạc Trấn dậy rất sớm, quần áo chỉn chu, chuẩn bị bữa sáng thay cho đầu bếp. Mùi thức ăn tỏa khắp căn phòng, dáng người gầy nhỏ bận rộn chân tay nấu ăn.

Nắng rộn ràng xen qua khe cửa sổ, hắt lên mặt bàn yên vị một đĩa trứng còn nghi ngút khói, vài lát bánh mì vàng rụm ngon mắt.

Thạc Trấn cởi tạp dề, thoáng chút mệt mỏi vì chuyện đêm qua, trong đầu rối rắm suy nghĩ về Nhược Hy rất nhiều. Con bé ở bên ngoài ra sao rồi, ở bên anh lâu như vậy cũng không biết có thể tự lo hay không nữa, tính tình bướng bỉnh rất khó chiều.

Mối tơ vò ở trong đầu khiến anh không thể tập trung vào việc tiếp theo là nên ra khỏi bếp bây giờ, hay là gỡ hai bàn tay của Nam Tuấn đang ngự trên eo của mình?

Hắn ôm lấy anh rất nhẹ nhàng, âu yếm như vật gì đó dễ vỡ vô cùng. Mười ngón tay lướt dịu dàng trên hông, trượt ngang trên làn vải áo mềm mại.

Hai cơ thể áp sát vào nhau, thậm chí Thạc Trấn còn cảm nhận được hơi thở của người kia phả lên mặt mình. Anh chợt thu gọn người lại, khi Nam Tuấn siết chặt tay hơn, đôi môi kia cũng tìm cách chạm vào anh.

Thạc Trấn vùng ra, chút lí trí cuối cùng kéo anh trở lại. Nếu bị Huyên Nhã nhìn thấy nhất định chẳng hay ho gì, cô ta còn không nói anh trèo cao sao. Trong nhà này, khoảng cách giữa người hầu và chủ nhân rất lớn, nhất là loại chuyện đồng tính luyến ái như thế này.

Anh đặt tạp dề qua một bên, không nhìn Nam Tuấn cũng không nói gì cả, cứ như vậy mà đi ra ngoài. Bên trong lồng ngực vẫn nhảy loạn, hai gò má đỏ bừng khó che dấu. Khốn thật mà.

Hắn đứng đó, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, lòng dấy lên một cỗ cảm xúc mất mát. Thực lòng muốn chạm vào nhưng lại chẳng biết phải làm sao, chỉ còn cách lấy hành hạ làm đường đi. Thích thú nhìn da thịt trắng mềm kia vẽ lên vài mảnh chỉ màu đỏ tươi đẹp mắt.

----------

- Anh Kì, sao đột nhiên lại về đây - Hạo Thạc xoay xoay chiếc nhẫn ở trên tay, buột miệng hỏi.

- Lão gia muốn tôi về quản lí các cậu, khối gia sản khổng lồ này đâu thể vì mấy người ngu ngốc mà tiêu tan chứ hả?

Nam Tuấn từ một phía chen vào, nói gia sản tiêu tan, khác gì nói hắn là loại tổng tài đần độn.

- Anh có chút nặng lời rồi đấy, theo cha tôi lâu như vậy có bao giờ thấy người đến báo ở đây hao hụt đồng nào hay chưa? Kể cả Tại Hưởng chẳng cần động chân tay vẫn có thể kiếm tiền đấy chứ.

Kim Tại Hưởng một bên nghe đám người kia đối thoại, mắt lại nhìn Thạc Trấn đứng cạnh cửa sổ cúi đầu tránh nắng. Trong lòng lại  có chút muốn yêu thương, nhìn đi, anh mỏng manh như vậy.

Nhưng đêm qua, nghĩ đến đây Tại Hưởng cười quỷ dị một cái, thật sự cần phải bỉ ổi một lần rồi.

Cậu đứng dậy, giữa cảnh lời qua tiếng lại của Nam Tuấn và Doãn Kì, bước chậm chạp đến gần anh. Thạc Trấn mơ mơ hồ hồ không có để ý cái gì hết, cho đến khi mũi giày của cậu đụng vào anh.

Thạc Trấn ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn cậu nâng tay mình lên cao.

Tại Hưởng rút từ trong túi ra một món đồ sáng lấp lánh, nắm tay anh rồi luồn qua. Là một chiếc vòng bạc.

Thạc Trấn tưởng chừng như vỡ tan thành từng mảnh, chiếc vòng này chẳng phải của ai khác mà chính là anh.

Của anh đêm qua đã đeo nó cho Nhược Hy.

Vì sao lại ở trong tay Kim Tại Hưởng Hắn được?

- Buổi tối đến phòng tôi.

Tiếng thì thầm vang bên tai, Thạc Trấn rùng mình câm nín. Tại Hưởng xoay lưng đi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ còn anh cơ hồ hóa đá.

Nhìn xuống chiếc vòng trên tay, đường vân chạm trổ còn dính một vệt máu khô đã lâu, hẳn là từ đêm qua rồi.

.

.

.

Thạc Trấn nằm im thin thít trên giường, Chính Quốc dang đứng ở cửa chòng chọc nhìn vào anh. Nó muốn chơi đùa một chút chứ gì, nhưng thực ra anh mệt lắm rồi, cứ giả vờ ngủ xem người kia có chán ghét bỏ đi hay không?

Quả thực Chính Quốc rời đi, cửa phòng dội vào tường ầm một cái khiến anh không nhìn cũng biết rõ.

Thạc Trấn lồm cồm bò dậy, xoa xoa lưng một chút rồi chống tay xuống khỏi giường.

Đồ ngủ? Mặc như thế này đến phòng Tại Hưởng có sao không?

Dù gì cũng chỉ là nói chuyện đầu đuôi với cậu thôi, làm gì có phiền phức lắm đâu mà. Quần với áo cái gì, thật lắm chuyện (Để rồi xem =)))))

Thạc Trấn ở trước cửa phòng cậu gõ hai cái, nghe tiếng người bên trong nói 'vào đi' mới đẩy cửa bước tới.

- Cậu...cậu chủ...không có mặc...áo.

Thực trạng của Tại Hưởng chính là chiếc khăn bông duy nhất quấn ngang hông, dáng đứng cao lớn đang vò loạn đầu tóc bằng khăn. Thạc Trấn cảm thấy nước bọt nuốt thật khó trôi, hai tai cứ như vậy bị đốt cho nóng rực, đầu cúi gằm xuống đất.

- Lại đây.

Tại Hưởng kéo anh lại một cái ghế bành, thân mình thì dựa về đằng sau, bàn tay to dài ôm lấy hông người kia đặt yên vị ở trên đùi. Thạc Trấn có chút run rẩy, sự động chạm này là do cậu chủ động, không phải anh quyến rũ hay gì cả đâu.

- Muốn nói gì với tôi không?

- Cậu....làm sao có được cái vòng bạc này? Và nó còn có máu.

Thạc Trấn giơ cổ tay lên, vòng bạc đón lấy ánh trăng sáng lấp láng một khoảng trên gương mặt cậu. Tại Hưởng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh,  kéo xuống đặt lên trên ngực mình. Thạc Trấn hoảng hốt rụt tay về, mỗi một lấn cố gắng lại bị người kia mạnh mẽ giữ lại. Anh không nói gì nữa, ngoan ngoãn để yên ở đấy.

- Tôi biết anh thả Nhược Hy đi, lại còn danh nghĩa đuổi người làm cái gì? Người của tôi đang ở bên cô ta giúp đỡ một chút. Nhưng tiểu Trấn ơi tiểu Trấn, anh nghĩ mình dễ dàng qua mắt tôi như vậy? Bây giờ chỉ cần Tại Hưởng này buột miệng, tới cái chức người hầu anh cũng không còn chứ đừng nói quản gia.

Thạc Trấn im lặng, thực ra anh cũng chẳng còn biết nói như thế nào cho được nữa. Bản thân đã thấp kém như vậy, muốn giúp Nhược Hy nhất định phải chịu khó dễ.

- Đêm nay ở lại đây có được không?

Tại Hưởng hỏi, ngón tay đã bung ra từng chiếc cúc áo màu sữa trên nền vải trắng. Cho đến khi cả nửa thân trên của chẳng còn mảnh nhựa tròn nhỏ nào nối lấy hai mảnh vải nữa, hơi lạnh ùa vào nhuốm đầy trên da thịt nhẵn nhụi phớt hồng.

Ngón tay thon dài trượt ngang trên vai anh, kéo lệch mảnh vải về một phía, vải lụa từ từ rơi khỏi bờ vai hơi nhô lên khiêu gợi. Điểm dừng ở đâu đó, khi những ngón tay khiêu khích của cậu đang âu yếm lấy làn da của anh, từng tấc da thịt đỏ ửng vì kích tình.

Cuối cùng anh bỗng chốc thở hắt ra, mắt đăm chiêu nhìn trần nhà, lại nhìn mái tóc vẫn còn ướt của cậu mà nói

- Giữ bí mật đi, tôi ở bên cậu Kim Tại Hưởng.

=========

#M
Nghe nói chap sau nóng lắm....
=))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro