4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng tổng thống được đặt ở tầng trên cùng của khách sạn xa hoa, chễm chệ một tầng lầu riêng biệt, ba mặt đều được lắp kính một chiều, hoàn hảo chiêm ngưỡng toàn bộ khung cảnh thành phố về đêm và tờ mờ sáng.

Tuy nhiên, đêm nay, tấm kính ấy vô dụng.

Rèm nhung đỏ nặng trịch được kéo che kín tất cả sự việc bên trong, chỉ có người trong cuộc hiểu rõ chuyện gì thật sự xảy ra.

Những tiếng thở dốc, rên rỉ, gằn giọng, mút mát từng hồi vang lên, thấm vào từng lớp gạch đá và xi măng của căn phòng, mãi mãi nằm ở đấy.

Không có những tiếng cãi nhau, cũng chẳng có những tiếng tranh chấp hay bàn bạc, tất cả, đều chung một nhịp thở, đồng loạt bắn thứ trắng đục thẹn thùng lên người một cậu trai.

Cậu trai này giờ đây đã bất tỉnh, trong ánh nhìn cưng chiều của sáu người còn lại, cùng những chiếc hôn hứa hẹn cho đêm an giấc.

---

Ánh sáng báo hiệu tám giờ sáng đã điểm, len lỏi qua khe hở giữa hai cánh rèm, tinh nghịch lẻn vào trong phòng, đánh thức người duy nhất còn nằm trên giường dậy.

Em nhăn mặt trở mình, liền cảm giác được nỗi đau nhức tê dại ở lưng dưới chạy thẳng lên não, men theo sống lưng mà lên. Đau điếng người.

Namjoon không tự chủ được, bất giác khẽ rên. Tiếng rên này rất nhỏ, nếu không cố gắng nghe sẽ không thể biết được, hơn nữa không khí trong phòng cũng đang rất nhộn nhịp, chẳng khác gì một cuộc họp cấp cao.

Sáu người đàn ông nói chuyện với nhau. Người thì vừa đánh răng vừa hỏi chuyện kinh tế với người đang tắm, người thì vừa mặc quần áo vừa nhờ người đang cầm laptop kí giúp giấy tờ, lại có hai người đã kí xong một hợp đồng mới, vui vẻ bắt tay nhau như những bên đối tác hữu nghị đã thân quen. Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ họ đều đang khoả thân, và dường như họ chẳng biết em đã dậy rồi.

Bất chợt, một người lơ đãng liếc sang bên này, đã thấy Namjoon tỉnh, liền vui vẻ lại gần.

Anh ta đến bên giường em nằm, vô cùng thân mật ngồi đằng sau lưng em, để em dựa lưng vào lồng ngực anh ta, còn tay em được tay anh ta đặt ở môi hôn nhẹ.

- Chào buổi sáng, bé yêu, em dậy rồi.
- A-Anh là ?
- Anh là Hoseok, Jung Hoseok.
- X-Xin lỗi ? Tôi quen anh sao ạ ?
- Chúng ta, cùng Seokjin và Yoongi từng là bạn thân, trước khi cha mẹ em qua đời.

Hoseok hơi ngần ngừ khi nhắc về quá khứ ấy, không ngờ phản ứng tiếp theo của em lại lớn như vậy.

Namjoon ôm đầu, nhăn mặt, khoé mắt tí tách nước mắt, lông mi cong vút giờ đây nặng trĩu vì lệ, giọng nói có phần run rẩy vì đau đớn.

- X-Xin lỗi ... Lúc ấy, t-tôi ... tôi được bảo là mất trí nhớ ngắt đoạn, có thể tôi đã quên mất. Xin lỗi anh, tôi không .. tôi không ...

Yoongi nghe thấy cuộc trò chuyện từ lâu, thấy em không ổn liền chạy đến, ôm lấy mắt em xoa xoa, còn hôn lên.

- Không sao cả, không sao hết. Không cần cố gắng nhớ lại, đã qua rồi. Em quên thì cũng không sao, đừng quá ép mình.

Em nghe thấy lời trấn an, trong lòng vốn có sóng lớn cũng đã dịu đi nhiều. Mặc dù mối băn khoăn vẫn còn ngổn ngang trong tâm trí, nhưng tâm trạng từ lâu không ai vỗ về, thiếu vắng tình thương, giờ đây lại được quan tâm như vậy khiến em bất giác có phần ỷ lại vào những người đàn ông xa lạ này.

- Nh-Nhưng sao tôi lại ở đây ? Còn tại sao các anh lại không mặc quần áo vậy ?

Nói đến đây, em hoang mang lấy chăn che mắt lại, mặt đỏ lên vì xấu hổ. Lúc này, họ đã tranh thủ mặc quần áo xong, dàn thành hàng ngang, trịnh trọng cúi chào em như những chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích.

- Chào em, anh là Kim Seokjin.
- Anh là Min Yoongi.
- Jung Hoseok.
- Park Jimin.
- Kim Taehyung.
- Anh, Jeon Jungkook.
- X-Xin chào, tôi là Kim Namjoon ạ.

Những chàng hoàng tử ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, thấy được ở trên giường, em vẫn quấn chăn quanh người lại thành một cục lớn, thò một bàn tay ra vẫy vẫy chào.

- Xin chào Kim Namjoon, đứng trước mặt em, là những người sẽ cùng em chung sống.
- Tạ-Tại sao vậy ạ ? Các anh không được sống cùng tôi đâu ạ, chỗ của tôi không có đủ đồ ăn thừa cho các anh mất. Tôi còn phải chia cho các anh chị nữa, các anh chị rất đói đó.
- Hửm ?

Họ đang băn khoăn chưa hiểu điều em nói mang hàm ý gì, đã thấy người trên giường ngất đi mất.

---

- Thưa ngài, hồ sơ cậu Kim đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Mang về nhà cho tôi, liên lạc với Yoongi, Hoseok, ngài Park, ngài Kim Taehyung và ngài Jeon. Cho xe đưa họ đến.
- Vâng thưa ngài.

---

- Em ấy sao rồi ?
- Suy nhược cơ thể, đói nhiều ngày. Mọi người đã đông đủ cả rồi, chúng ta cùng bàn bạc. Trước mặt mọi người là tập hồ sơ về Kim Namjoon.
- Vậy em ấy đúng thật là người con của Chủ tịch Kim quá cố và Giáo sư Kim ?
- Đúng vậy, người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn. Em ấy từ nhỏ thể lực vốn rất yếu, theo những gì tôi nhớ được, khi em ấy bảy tuổi, vậy mà chỉ cao tới vai của đứa lên năm.
- Tại sao ông bà Kim hiện tại lại được quyền nuôi hợp pháp vậy ?
- Ngài Park.
- Theo như những gì tôi tìm hiểu được, ông ta đã cho người sửa lại điều lệ giám hộ, như vậy ông ta sẽ là người nắm giữ một nửa công ty, còn lại là của em ấy.
- Vậy nếu em ấy chết ?
- Tất cả.
- May mắn chúng ta tìm thấy em ấy sớm.
- Khá muộn. Bác sĩ đã chụp X quang và làm các xét nghiệm bắt buộc, em ấy bị chấn thương đầu rất mạnh, nghi là bị bà Kim dùng tay đánh. Hai bên hông và lưng nhiều vết bầm tím chưa kịp tụ máu đã chồng chất nhiều thêm. Trên đỉnh đầu có một vùng không mọc tóc, bác sĩ chẩn đoán từng bị cạo trọc.
- Không khả thi, nhìn đây, phần chân tóc hầu như đã bị thương tổn, khả năng hồi phục là không thể, những người bị thế này thường là nạn nhân sống sót qua các vụ hoả hoạn rất lớn hoặc .. dầu nóng trực tiếp đổ lên.
- Vậy theo như ngài Jung nói, là có người cố tình làm ?
- Phải, tôi ở trong ngành nhiều năm, thấy qua rất nhiều hình như thế này, không thể sai.
- Theo như những lời hôm nọ em ấy nói, nghĩa là em ấy còn không được ăn thường xuyên, khác nào là người ở ?
- Tôi đã cho người tìm hiểu, đúng thật em ấy ở chung với người làm trong nhà. Bọn họ cũng thương em ấy, nên hay ăn trộm đồ ăn thừa về chia cho, nhiều lần bị bà Kim bắt gặp, em ấy là bị đánh nhiều nhất.
- Ngài Kim Taehyung có gì muốn nói sao ?

Taehyung vân vê xấp tài liệu trong tay, ném lên bàn một phong thư, bên trong có một tờ giấy nhắn.

"Kim Namjoon"

- Hai tháng trước tôi nhận được một phong thư như thế này, nhưng không có hứng thú.
- Ai gửi cho cậu vậy ?
- Bà Kim.
- Xem ra mụ rắn độc ấy không tầm thường.
- Làm gái mà được gọi là "bà Kim" thì sao mà bình thường được.
- Nếu như đã đồng ý sẽ cùng em ấy, vậy em ấy không thể sống ở đây hôm nay, mai lại đi nơi khác được. Ngài Jeon ?
- Căn nhà ngoại ô thành phố, ba mặt biển, đủ cho bảy người cùng ở, tuần này sẽ xong.
- Được, chỗ ở xem như ổn thoả.
- Yoongi ?
- Mười tỉ.
- Mọi người ?
- Hợp lý đấy. Khi nào đi ?
- Bây giờ. Đi thôi, mang em ấy về nào.

---

Toà nhà công ty Kim bỗng náo loạn hết tất thảy vì đồng loạt sáu người thế lực nhất của thành phố đều muốn gặp ông Kim.

Các cô gái tuy bị vẻ ngoài bặm trợn của họ doạ sợ, nhưng ước mơ đổi đời lại khiến các cô liều lĩnh hơn tất thảy, uốn éo thân hình nhấp nhô trước mặt sáu người, đặc biệt nhất là hai cô tiếp tân.

Khi đưa bút để sáu người họ kí vào danh sách khách đến toàn nhà, tay cô cố tình chạm vào găng tay da của Seokjin, bên mắt còn treo ánh nhìn quyến rũ người đàn ông, không biết rằng hành động tiếp theo khiến cô ta có bao nhiêu phần nhục nhã.

Anh trực tiếp tháo đôi găng tay đang đeo đưa cho vệ sĩ, bản thân đeo một đôi mới vào.

- Ngài Kim.
- Đốt.
- Vâng.

Cô gái thẹn quá hoá giận, trừng mắt nhìn anh. Cô gái này, thật không muốn sống nữa.

Một cô gái vận lên bộ suit đen của vệ sĩ chuyên nghiệp, từ đâu đến cho cô ta một cú đấm như trời sập, khiến con người ẻo lả ấy nằm sõng soài trên đất.

Jeon Jungkook đi ngang qua, buồn cười mỉa mai một câu.

- Nam nhi đại trượng phu không đánh phụ nữ, nhưng nữ nhi đánh nữ nhi chắc không sao đâu nhỉ ?

Trên ngực cô vệ sĩ lấp lánh chiếc kẹp cà vạt được khắc: "Property of JJK Corporation".

_ 28/11/2022 _ Jis _
_ 25/07/2024 _ Jis _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro