04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên của lớp vũ đạo tình cờ là Tiết Tiểu Mãn của Trung Quốc, và 24 tiết khí thực sự có thể áp dụng ở Hàn Quốc, sáng giờ trời cứ mưa không ngừng. Huang Renjun đang duỗi người trong phòng tập trong khi nghe Zhong Chenle phàn nàn rằng gần đây độ ẩm quá cao nhưng mắt cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm vào Mark Lee, người đag thảo luận về việc thích nghi với giáo viên.

小滿 (Tiết Tiểu Mãn): là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 60° (kinh độ Mặt Trời bằng 60°).

Nói một cách chính xác, cậu luôn nghi ngờ liệu Mark Lee có phải là bạn trai cũ số một trong miệng của Na Jaemin hay không. Mở đầu câu chuyện thì hai người không có lời tỏ tình, khi Mark Lee nói rằng sẽ chấm dứt với cậu, anh chỉ ôm nhẹ cậu, và chuyện của cả hai kéo dài 23 ngày. Nhưng Renjun có thể chắc chắn rằng đây chắc chắn là mối tình đầu của mình, nhưng Mark Lee đã cưỡng bức tẩy não cậu để cậu phụ thuộc vào anh trai mình. Sau một hai ngày buồn, Renjun cũng bình thường trở lại, thêm vào đó, những người đang bảo vệ cậu đã nổi nóng. Huang Renjun về cơ bản cũng hiểu lý do chia tay là Mark Lee muốn ngăn chặn sự mất mát kịp thời. Suy cho cùng, anh ta ngày càng làm việc nhiều hơn và có rất nhiều cuộc gặp gỡ riêng tư. Càng nghĩ đến, Huang Renjun càng khó chịu.

Vì vậy, trên thực tế, Renjun đã thoát ra khỏi mối quan hệ này một cách nguyên vẹn, đó là lý do tại sao cậu ấy trở về Trung Quốc sau đó, và cậu ấy vẫn có thể gặp gỡ và nói chuyện với Mark Li thường xuyên và bình tĩnh, một kết thúc có hậu cho mối tình đầu. Mải suy nghĩ, cậu vô duyên vô cớ bị một người phía sau đè lại, giúp cậu hoàn thành một cái tuyệt mỹ duỗi lưng, mùi nước hoa quen thuộc này không phải Lee Haechan thì còn có thể là ai. Nhân tiện, cậu nhóc này là một kẻ xấu khác, người đã nổi nóng và mắng anh trai mình là người đàn ông không tốt sau khi cậu chia tay với Mark Lee.

"520 ~" Lee Haehchan không đứng dậy, môi anh chỉ cách tai cậu một milimet, và anh cố ý nói nhảm những từ đồng âm bằng tiếng Trung kém cỏi của mình.

Huang Renjun tránh khỏi hơi thở, giơ chân đá kẻ không đáng tin: "Cậu muốn chết à."

"Tập hợp, tập hợp." Mark Lee vỗ tay triệu tập mọi người.

"Cậu thật xinh đẹp..." Huang Renjun mặc kệ những lời mà Lee Haechan đang lẩm bẩm mà đứng dậy, đưa tay ra xoa cổ người kia vài cái sau đó cùng nhau đi về phía nhóm trưởng.

Một số người hoàn toàn nắm bắt được bài tập kéo dài 4 tiếng và thậm chí chạy quanh sân một cách hào hứng sau khi kết thúc, trong khi những người khác vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với nó, gục xuống sàn thở hổn hển. Trong tuần tới, ngoài luyện tập cùng nhau, sẽ có thêm thời gian cho việc luyện tập cá nhân, Huang Renjun dự định ngày nào cũng sẽ đến lắc lư, dù sao thì anh ấy cảm thấy mình không theo kịp, và anh ấy không muốn kéo tất cả mọi người xuống. Khi về cậu phải sẽ chuyển một số đồ sang khu tập thể mới, hiện tại cũng chưa cần ở, mai phải quay quảng cáo rất gần vị trí chung cư hiện tại. Mọi người thu dọn đồ đạc và cùng nhau rời khỏi phòng tập, tán gẫu về sự sắp xếp vào buổi tối.

"Lát nữa em sẽ đi xem cảnh cuối cùng của Jeno hyung, và giúp anh ấy chuyển đồ." Zhong Chenle khoác vai Lee Jeno và nhảy cẫng lên đầy phấn khích, tiếp theo là Park Jisung tự nhiên đáp lời rằng cậu nhóc cũng đi theo.

"A, ta có thể đi xem hiện trường sao?"

"Hehe, xin chào Jiemin hyung ~"

Mark Lee gật đầu chỉ vào người đang nhai kẹo cao su bên cạnh: "Tí nữa anh cùng với Donghyuck phải lên lầu họp, hai người đi trước."

Huang Renjun hơi bất an liếc nhìn anh, nhưng lại do dự. Lee Haechan lắc đầu làm như không có chuyện gì, và đi theo Mark Lee vào thang máy đi lên. Sau khi giải tán tại vị trí ở tầng một, Huang Renjun nghiêng đầu nhìn Na Jaemin, người đang theo sau anh, và hỏi anh muốn làm gì bằng ánh mắt của mình.

"Tớ sẽ giúp cậu mang hành lý." Chiếc mũ mà Luo Lumin đang đội thấp đến mức cậu không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, nhưng giọng điệu nhớp nháp trong miệng anh và hành động âu yếm đối với anh trai của mình không thể thay đổi .

Huang Renjun không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng ấn thắt lưng của anh và nghe thấy tiếng hít thở không thông. Anh nhìn cậu em trai cao hơn mình rất nhiều, quan tâm từ chối: "Cậu vừa nằm dưới sàn rất lâu và không dậy nổi, tớ nhìn thấy hết rồi."

"..."

"Ngoan, cứ nằm đi nghỉ ngơi khi về ký túc xá."

Na Jaemin miễn cưỡng đồng ý và cửa sổ xuống nhìn cậu sau khi lên xe. Huang Renjun không còn cách nào khác đành phải bước tới, cúi người nói vài câu bên tai anh rồi Jaemin mỉm cười nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy vui sướng, nếu không có tài xế hiện diện, có lẽ anh đã không thể cưỡng lại được mà ôm hôn cậu.

"Chờ mấy ngày nữa đi bệnh viện, chỉ hai chúng ta, sau đó hãy đi chơi cùng nhau, được không?"

__________________

Sau khi đến căn hộ, Huang Renjun nghe thấy tiếng sủa trong nhà trước khi anh mở cửa. Miệng nhếch lên vui vẻ, nóng lòng muốn vào phòng khách mở cửa lan can. Deagal đã là một chú chó Bichon Frise 8 tuổi, còn quá sớm để lên chức bà ngoại, nhưng vẫn hoạt bát loanh quanh dưới chân cậu. Huang Renjun ôm nó lên và để nó liếm nhẹ ngón tay của mình, nhìn chằm chằm vào bức ảnh nhóm khổng lồ phía sau ghế sofa.

Khi mới chuyển đến, anh ấy đã giật mình trước một bức ảnh lớn như vậy và phàn nàn rằng Zhong Chenle đã quá phóng đại. Huang Renjun nhìn mình với một nụ cười cứng nhắc trên tường, anh ấy không thể nhớ rõ lúc đó đã nghĩ gì khi có biểu hiện này vào lúc đó, nhưng trạng thái của cậu trong thời gian đó có lẽ tốt hơn nhiều so với thời điểm tồi tệ nhất. Có lẽ là hơn nửa năm sau khi chia tay với Lee Haechan? Vì vậy, cho dù những gì Lee Jeno và Na Jaemin làm sau đó vô lý đến mức nào, họ vẫn cứu cậu theo một nghĩa khác.

Huang Renjun có lẽ có thể đoán được công ty đã gọi Lee Mark và Lee Haechan để giải quyết chuyện gì. Từ đầu đến giờ, chỉ có mối quan hệ của anh với Lee Haechan được báo cáo cho công ty, và có tin nói rằng vào năm thứ ba, cậu đã bị một giám đốc điều hành cấp cao thuyết phục cậu giải nghệ và kết thúc trong một cuộc chia tay bi thảm. Công ty sợ mối quan hệ cũ của cậu ấy với Lee Haechan sẽ hồi sinh, và còn triệu tập thân mật đội trưởng để giám sát cùng nhau.

Huang Renjun không đổ lỗi cho công ty, đây là quy luật sống còn của thị trường, và bản thân cậu ấy đã rút lui dưới tác động của thực tế. Một kế hoạch lông bông được ném ra trước mặt cậu, chỉ một vài câu nói thôi cũng đủ khiến cậu gục ngã.

"Đây là dự án độc lập của cậu sau khi cả hai chia tay, cậu có nghĩ tình yêu ngoại quốc có thể bám trụ được không?"

"Renjun, cậu sẽ kết hôn và các fan có đồng ý không?"

"Cậu dám hứa từ tận đáy lòng mình rằng cậu chưa bao giờ ghen tị với Haechan?"

Cùng tuổi, cùng vị trí, chỉ vì khác biệt quốc tịch mà không có cách đối xử bình đẳng. Trong quá trình hoạt động nhóm, họ có thể tự lừa dối mình dưới vỏ bọc của sự lộn xộn và ồn ào. Và những cảm xúc được nuôi dưỡng bởi mặt tối bắt đầu dần dần mở rộng và nuốt chửng bản thân họ.

Cậu không thể quên được ánh mắt tổn thương của Lee Haechan và nỗi đau vỡ òa khi cậu đề nghị chia tay, nhưng cậu chỉ choáng váng lúc đó, và cảm thấy nếu lần này không chia tay thì có lẽ họ sẽ không thể trở lại là bạn bè. Sau bao lâu, rất nhiều chuyện sau này đã xảy ra, cho nên bây giờ Lee Haechan vẫn có thể cùng cậu tiếp xúc như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có ý nghĩ muốn quay lại với nhau, cũng không cách nào đẩy ra được nữa.

Tiếng sủa của Deagal khiến Huang Renjun trở lại khỏi dòng suy nghĩ của mình, và cậu phải ăn tối. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu chú chó với nụ cười bất lực trên môi.

Sau bữa ăn đơn giản cho một người và một con chó, Huang Renjun chợp mắt trên ghế sofa rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc. Khi người quản lý ở Trung Quốc của cậu đến đây, anh ta mang theo hai thùng hành lý lớn, cộng với thư từ, thứ đã được nhét đầy phòng ngủ chính mà Zhong Chenle đã dành cho cậu. Renjun mất nhiều thời gian để sắp xếp mọi thứ, và không thể không từ bỏ vì có quá nhiều thứ.

"Ding Dong-"

Ai lại đến vào giờ này? Huang Renjun có chút kỳ quái, lau tay xong liền đứng dậy kiểm tra tình hình. Trong mắt mèo là khuôn mặt điêu khắc phóng to của Lee Jeno. Renjun ngạc nhiên mở cửa, tự hỏi tại sao anh ấy lại đến đây vào lúc này.

"Không phải quay phim sao?"

"Tớ đã tìm ra cách để tách khỏi Jisung và những người khác, tớ đến đây để giúp cậu." Lee Jeno mỉm cười và mở cửa một cách tự nhiên.

"Chờ một chút, cậu không phải biết mật khẩu nhà Chenle sao? Sao còn bấm chuông cửa, tớ còn tưởng rằng là người khác..."

"Tớ sợ cậu sẽ không thích." Lee Jeno thay dép lê bước vào, chỉ vào mấy thứ vương vãi trong phòng khách: "Hôm nay chúng ta sẽ phải dọn chúng sao?"

"Cậu chưa nói cho tớ biết làm thế nào cậu đến được đây!"

Thấy Huang Renjun có xu hướng nổi nóng, Li Dinu nhanh chóng giải thích: "Ngày hôm qua quay xong. Hôm nay là bữa tiệc tối của đoàn phim. Jaemin đã nhờ tớ đến căn hộ của Chenle để giúp cậu mang đồ về ký túc xá."

Huang Renjun trợn tròn mắt, lập tức bắt được trọng điểm: "Ăn tối? Sau đó Jaemin cũng đến?"

"Không, hiện tại cậu ấy đang ở nhà nghỉ ngơi, để tớ qua giúp cậu."

Vì vậy, hai người họ đã lập một kế hoạch và đợi cậu ở đây. Huang Renjun thở dài rằng sau bao nhiêu năm, hai nhóc này có thể dễ dàng qua mặt cậu, xem ra phải bù lại bài học cho chúng.

Nghĩ đến những gì đã hứa với Na Jaemin trước đó, cậu lại đau đầu.

Lee Jeno quan sát một lúc và thấy rằng Huang Renjun không có ý trách móc, vì vậy anh ấy tự tin ngồi xuống sàn và bắt đầu giúp thu dọn đồ đạc. Deagal, người đang chơi mệt và ngủ thiếp đi bên cạnh, thức dậy, thấy một trong những người chú của mình thì đã nhảy vào vòng tay của anh một cách hạnh phúc và làm như một đứa trẻ hư.

"Tôi sẽ chơi với bạn sau, bé cưng."

Huang Renjun cúi xuống nhìn người đàn ông nhẹ nhàng bế con chó nói nhỏ, mấy ngày trước mái tóc của anh ta cũng đã được nhuộm màu trắng xám để quay cảnh người già, cậu không nhịn được cười. Giống như cha ruột và con gái.

Lee Jeno nghe thấy Renjun đang cười thành tiếng, tâm trạng tốt nhìn anh ta. Huang Renjun đột nhiên phát hiện ra nhiều tình huống giữa mình và anh ấy là như thế này, một người nhìn xuống người kia nhìn lên.

Vì vậy mà mặt cậu nóng bừng lên không có lý do gì, cậu nhanh chóng ngồi xuống và gấp quần áo như không có chuyện gì xảy ra.

Trong bốn người, người đáng thương nhất luôn là Lee Jeno, người có vẻ ngoài ổn định nhất, tất nhiên, thủ đoạn này luôn chỉ có thể sử dụng với Huang Renjun. Không giống như những người khác, anh ấy không phải là người để nói chuyện, cũng không phải là bạn tâm giao, cũng không phải là mối quan hệ dựa dẫm lẫn nhau. Vì vậy, trong bầu không khí hòa hợp như vậy, thỉnh thoảng thể hiện thái độ mềm mỏng là hiệu quả nhất.

Huang Renjun sắp quên cảnh tượng không mấy thân thiện khi gặp Lee Jeno lần đầu tiên, các buổi phỏng vấn trong các hoạt động trước đây thì thỉnh thoảng vẫn nhắc đến việc này, cậu không biết có bao nhiêu phần trăm được ghi lại. Đến khi đã quen với việc Lee Jeno cùng mình xem phim và giữ bức họa của chính mình, thì anh ấy đã ở bên cậu lâu rồi. Sau khi kết thúc với Mark Lee, Huang Renjun đã yêu hội họa, không phải vì muốn chữa trị nỗi đau của việc chia tay mà vì tổn thương mà cậu phải chịu sau đó. Khi đó, cậu không thể chấp nhận được việc mình bị đội Trung Quốc bỏ rơi, cậu cũng không còn thời gian để an ủi Zhong Chenle, người đã hết lòng với cậu, nhiều người đã gửi tin an ủi nhưng cuối cùng cũng không giúp được cậu nhiều. Cậu đã cách vẽ bằng bột màu theo lời khuyên của bác sĩ. Tìm kiếm sự chữa lành khi thay đổi màu sắc. Lee Jeno đã âm thầm học cách sắp xếp và rửa dụng cụ vẽ tranh, thường ở bên cạnh khi cậu vẽ trong vài giờ, khi đó Na Jaemin sẽ gõ cửa mang những món ăn nóng và thì thầm thuyết phục cậu nghỉ ngơi sớm. Huang Renjun đoán rằng lúc đó lưới của họ đã từ từ được giăng ra.

"Cậu ngừng vẽ rồi à?" Đôi mắt Lee Jeno dò xét mặt đất vài lần, ngạc nhiên nói với Huang Renjun.

"Không hẳn, chỉ là gần đây không có hứng vẽ nhiều."

Một khoảng im lặng khác tiếp theo, để tránh âm thanh yếu ớt của các vật thể va chạm hoặc cọ xát vào nhau. Ánh sáng ấm áp của đèn chùm rơi vào bàn tay đan bách của Jeno, nhìn Huang Renjun có chút chói mắt.

"Cậu đã nhắn tin với Jaemin vào ngày hôm đó."

Lee Jeno đột nhiên đưa ra một nhận xét thái quá, và Huang Renjun phản ứng trong vài giây trước khi anh ta có thể tìm ra nguyên nhân và kết quả.

"Đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ ngày sinh nhật của tớ, cậu có còn nhớ..."

Mặc dù không trả lời, nhưng Renjun có thể cảm thấy cảm giác bất bình đang dần lan tỏa xung quanh. Huang Renjun chịu không nổi, thở dài, nghiêm túc nhìn anh: "Muốn quà không?"

Lee Jeno chỉ tiếp tục nhìn cậu với đôi mắt ướt át.

Cậu thừa nhận thất bại và ngậm ngùi cho số phận của mình: "Cứ tự nhiên."

"Cậu rõ ràng biết điều đó..."

Huang Renjun đành phải thỏa hiệp, quỳ gối ngồi dậy, chống hai tay xuống đất như một con mèo rồi dựa vào trước mặt Lee Jeno, miệng vẫn đánh tiếng cảnh cáo: "Chờ một chút, Jeno, đừng xằng bậy - ừm! "

Thay cho nửa câu sau, Lee Jeno lợi dụng tình hình để vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả, hơi thở nóng ẩm ngập vào giữa môi và răng.

Thực ra, khi hai đôi môi gặp nhau, Huang Renjun cảm thấy ít gánh nặng hơn cậu tưởng tượng, thân thể thành thật hơn lòng dạ, nhưng không có nghĩa là cậu tiến một bước nhỏ thì đối phương có thể tìm được cơ hội làm nên chuyện lớn. Lee Jeno không cho cậu cơ hội để trở nên nhút nhát, và ngoài ra, anh ta dùng bộ não của mình để đối phó với anh trai của mình, vì vậy anh ta không dựa vào thực chiến để tích lũy kinh nghiệm như những người khác.

Huang Renjun không bao giờ tìm thấy cơ hội phản kháng khi hai người hôn nhau, Lee Jeno sẽ trực tiếp cuộn lưỡi của mình và hôn thật sâu, không đưa ra tùy chọn từng bước một. Lúc này Huang Renjun hoàn toàn không phản kháng, Lee Jeno cắn đầu lưỡi giống như trừng phạt, trách cậu không để ý nên nhéo tai cậu coi như cảnh cáo. Cậu thút thít, rồi ngoan ngoãn hôn tiếp. Không khí xung quanh dần dần nóng lên cùng với tiếng thở dốc dồn dập. Cho đến khi sự lạnh léo trước ngực ập đến, Huang Renjun nhận ra cả người đã được ôm trong vòng tay của Lee Jeno, và chiếc áo len anh ta đang mặc cũng được vén lên nửa chừng, lộ ra rằng anh ta đang ngực trần.

Deagal cố gắng cắn chiếc quần của Lee Jeno, vì nghĩ rằng hai người đang đánh nhau. Huang Renjun lợi dụng lúc này tóm lấy chú chó nhét vào giữa hai người, Lee Jeno mất cảnh giác, hậu quả là miệng anh ấy đây lông của Daegal, anh ấy cầu xin Huang Renjun giúp anh lấy nó ra.

Huang Renjun có thể đồng ý không? Anh đặt chân lên đùi Li Dinu, cố gắng thoát ra. Lý Vị Ương nắm lấy mắt cá chân của hắn nở nụ cười: "Vậy ta có thể làm cho ngươi."

"Cậu mơ đi."

"Renjun thích đôi tay của tôi nhất."

Huang Renjun tức giận cười một tiếng, giậm chân lên ngực Jeno: "Cậu và Na Jaemin thực sự là anh em, có thể nói chính xác như vậy, chúng ta đánh nhau đi."

Lee Jeno cũng không tức giận, chỉ là tiếp tục mỉm cười, buông tha cho Renjun.

_________________

Bãi đậu xe ngầm của công ty.

Lee Haechan khởi động xe với vẻ mặt khó chịu. Vị khách nhanh chóng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ một cách nhanh chóng: "Lái xe cẩn thận, đừng nổi nóng."

Lee Haechan phớt lờ anh ta, tăng tốc lái xe ra khỏi bãi đậu xe và thả một tay khi anh ta đi trên đường, làm một động tác phóng đại trong không trung.

"Đám người này vẫn còn trịch thượng, tưởng vẫn là quá khứ sao?!"

"Không hạn chế giao tiếp tự do đã là nhượng bộ rồi, đừng mong đạt tới bầu trời trong một bước." Mark Lee bình tĩnh nhìn về phía trước, phân tích: "Sắp xếp bảy người ở chung và dặn dò anh là hạn chế các cậu không được làm quá. Anh đồng ý."

"Anh đúng là niềm tự hào!"

Mark Lee bị chế nhạo cũng không nổi giận, đây chỉ là chuyện thường ngày: "Em có thể hiểu nó như thế này. Đối với sự điên rồ của em và mọi người, trò chơi sẽ kết thúc nếu để bất kỳ thành viên nào trong đội đi. Em không thể quay lại những điều đã thống nhất lúc ban đầu. "

"..."

"Em có nghe anh nói không, Donghyuck?"

"Hừm, mặc kệ anh nói cái gì, em là người gần gũi với cậu ấy nhất, và anh sẽ không thể cản bọn em bay ra nước ngoài lấy chứng chỉ."

"Em nghĩ Renjun sau này sẽ đồng ý kết hôn với em sao? Em ấy không còn dễ dỗ như trước nữa."

"..."

"Jeno sẽ chôn em trước khi em có thể lên máy bay."

"Anh im đi."

Thấy rằng cuộc nói chuyện đã gần kết thúc, Mark Lee thả lỏng những dây thần kinh vốn đã căng thẳng kể từ cuộc họp. Anh thả lỏng người và ngả người vào ghế, nhưng cảm thấy sau lưng có tiếng gì đó cộm lên. Đưa tay kéo ra trước mặt, đó là một thứ đựng trong túi ni lông màu đen.

"Lee Dong Hyuck!"

Lee Haechan vừa lái xe vừa huýt sáo, lãnh đạm trả lời: "Làm sao vậy? Không chuẩn bị trước sao?"

Mark Lee lấy ra một chai dầu bôi trơn mới tinh với đôi tay run rẩy, trước khi ném biên lai đi: "Em đã chạy ra ngoài và mua cái này khi đang luyện tập?!"

"Này, này, đừng đánh nữa, lệch tay lái mất!" Người đàn ông lái xe vội vàng chỉnh lại hướng lái, vừa than thở vừa tránh cú đánh của anh trai.

"Bị cấm trong thời gian chúng ta ở cùng nhau!!!"

"Em không! Em đã nhịn gần cả chục năm! Ai có thể kìm lòng nổi!"

"Em có thể nghĩ ra bức tranh lớn hơn bên cạnh những mảnh vụn màu vàng này không ?!"

Lee Haechan dừng xe khẩn cấp, cho xe vào lề đường, sau khi về số, quay đầu nhìn Mark Lee một cách nghiêm túc: "Anh có tình hình chung của mình, và em cũng vậy. Renjun cần được an ủi, và cậu ấy không thể bị tổn thương thêm nữa. Cậu ấy chưa thể hoàn toàn chấp nhận điều đó, nhưng cậu ấy cần chúng ta, đó là sự thật. "

Mark Lee nghẹn ngào, một lúc sau anh mới thở dài.

"Anh à, vì chúng ta đã đồng ý nhường nhau một bước, em sẽ chấp hành, nhưng điều này không có nghĩa là em từ bỏ việc tranh giành vị trí quan trọng nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro