Không có kết cục song song (Chương 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 鱼宝宝的星河系

Trans: Ayujun

Nguồn: jiuyoui403.lofter.com

Hiện đại

Trọng sinh

Cẩu huyết

OOC

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

———

Nhân Tuấn tự cho là tìm được nhược điểm của "Hoàng Nhân Tuấn", cho nên mấy ngày nay cậu đều cố gắng thân thiết với Đông Hách. Bất quá biện pháp này tựa hồ không có tác dụng. Vì vậy cậu liền làm theo cách trái ngược, khi quan hệ với Đông Hách hòa hoãn được một ít, thì cậu lại đem cà phê trong tay đổi lên người đối phương. Trong lòng tuy rằng thập phần xin lỗi, nhưng vì có thể về nhà, Nhân Tuấn liền học theo bộ dáng của "Hoàng Nhân Tuấn" mà trào phúng.

"Lý Đông Hách, cậu vẫn là không trường trí nhớ sao? Thật sự nghĩ tôi mất trí nhớ ư? Tôi chỉ lừa cậu thôi, đồ ngốc!"

Sau đó thành công khiến Lý Đông Hách tức giận xoay người bỏ đi. Lần này Nhân Tuấn cảm nhận được trái tim có chút đau đớn. Tìm được phương pháp chính xác, Nhân Tuấn liền mỗi ngày ở trước mặt Đông Hách loạn nhảy. Bị lừa hai lần nên đối phương tự nhiên không thèm để ý đến cậu.

Nửa tháng trôi qua cũng chỉ có một cơn đau đớn nhỏ ngày ấy. Nhân Tuấn vừa gấp lại vừa tức, cậu thậm chí còn nghĩ đến việc giả vờ làm Lý Đông Hách bị thương một lần, chẳng qua ngắn ngủn vài giây đã bị chính cậu phủ quyết. Cho dù có muốn về nhà đến mấy, cậu cũng không thể đi thương tổn người không liên quan.

Vài ngày sau, Nhân Tuấn vừa ngồi trong phòng học quấy rầy Lý Đông Hách, vừa nghĩ đến chuyện gì đó. Mục đích của "Hoàng Nhân Tuấn" chẳng lẽ là đem cậu đồng hóa thành cậu ta? Cái ý tưởng này vừa hiện lên liền khiến Nhân Tuấn nổi da gà. Cậu biết đây là "Hoàng Nhân Tuấn" cảnh cáo cậu thông qua đại não, cũng đồng thời chỉ ra rằng biện pháp cú cậu hiệu quả. Nhưng "Hoàng Nhân Tuấn" cũng không muốn trở lại thân thể này, thậm chí còn có thể khiến cậu đồng quy vu tận.

Hiện tại Nhân Tuấn chính là thực hoảng. Vì vậy cậu liền gác lại việc quấy rầy Lý Đông Hách mà tìm phương pháp đột phá khác!!

Hiện tại Lý Đông Hách lại không thể chọc, La Tại Dân đối với "Hoàng Nhân Tuấn" chính là không có ý nghĩa. Vậy thì Lý Đế Nỗ lại diễn vai gì trong câu chuyện này? Lúc trước khi cậu tiếp xúc với Lý Đế Nỗ, "Hoàng Nhân Tuấn" cũng chưa có bất luận phản ứng gì. Cho nên Nhân Tuấn liền đem quan hệ giữa hai người họ coi thành lẫn nhau chán ghét.

Nhưng hiện tại nghĩ lại, lúc ấy vì sao "Hoàng Nhân Tuấn" lại đột nhiên cầm dao hướng về phía Lý Đế Nỗ? Trong trí nhớ vì sao không có toàn bộ tiền căn hậu quả? Còn có "Hoàng Nhân Tuấn" vì sao phải giả mạo Lý Đế Nỗ gửi thư tình cho Lý Đông Hách? Vì sao không gửi cho La Tại Dân? Còn có, ánh mắt sáng lên của "Hoàng Nhân Tuấn" khi lần đầu nhìn thấy Lý Đế Nỗ ở quán bar là gì? Rõ ràng mới là lần đầu tiên gặp mặt thôi mà?

Nghĩ vậy, Nhân Tuấn liền dứt khoát trực tiếp đi đến căn hộ của Lý Đế Nỗ. Nếu "Hoàng Nhân Tuấn" không cho cậu động đến Lý Đông Hách, vậy thì cậu sẽ ra tay với người liên quan đến nhiều câu hỏi nhất, Lý Đế Nỗ.

"Cốc cốc cốc"

Nhân Tuấn liên tục gõ không ngừng lên cửa căn hộ của Lý Đế Nỗ.

"Lý Đế Nỗ, mình biết cậu ở nhà. Nếu cậu không mở cửa, mình sẽ ngồi ở ngoài này cho đến khi cậu mở cửa mới thôi. Để xem ai nhẫn nại hơn ai!"

Nửa ngày trôi qua, thanh âm gõ cửa của Nhân Tuấn gõ càng ngày càng nhỏ, hai tay đều đau nhức, nhưng cậu vẫn là mơ màng sắp ngủ gõ cửa. Sau đó liền mất đà mà ngã vào huyền quan khi Lý Đế Nỗ ra mở cửa.

"Hoàng Nhân Tuấn, cậu nháo đủ chưa?"

Nhân Tuấn đơn giản ngồi dưới đất nhìn Lý Đế Nỗ.

"Lý Đế Nỗ, vì sao mình lại muốn đâm dao về phía cậu?"

Lý Đế Nỗ nhàn nhạt nói câu.

"Bởi vì cậu có bệnh?"

Lý trí nói cho Nhân Tuấn không thể giận không thể giận.

"Vậy vì sao mình lại muốn lấy danh nghĩa của cậu gửi thư tình cho Đông Hách?"

Lý Đế Nỗ thẹn quá thành giận nhìn cậu.

"Bởi vì đầu óc cậu có bệnh!!"

Nhân Tuấn trừng mắt quát.

"Cậu mới có bệnh, cả nhà cậu có bệnh! Mình hỏi cậu, người mà "Hoàng Nhân Tuấn" thích rốt cuộc là cậu hay là Lý Đông Hách?"

Lý Đế Nỗ bị Nhân Tuấn rống đến khôi phục lý trí.

"A, chẳng phải cậu đã nói cả đời này có thích ai cũng sẽ không thích tôi sao? Hiện tại quên rồi? Muốn tới chỗ tôi giở trò?"

Nhân Tuấn đột nhiên che lại ngực, vị trí nơi trái tim giống như là bị người dùng đao cắt một miệng vết thương lớn. Lý Đế Nỗ ngồi xổm xuống đẩy đẩy Nhân Tuấn.

"Hoàng Nhân Tuấn, cậu làm sao vậy? Nói chuyện!"

Nhân Tuấn cuộn tròn trên sàn nhà, giữ chặt lấy tay Đế Nỗ mà thống khổ cau mày, nói ra nói lại là cực kỳ hưng phấn.

"Mình tìm được rồi, mình tìm được rồi, Lý Đế Nỗ, hoá ra người mà "Hoàng Nhân Tuấn" thích chính là cậu!! Mình sớm nên nghĩ tới, đối với cậu ta mà nói, một khi nhất kiến chung tình, thì sao có thể thích người khác, ha ha ha ha ha ha............"

Bởi vì càng thêm mãnh liệt đau đớn, Nhân Tuấn liền hôn mê bất tỉnh. Lý Đế Nỗ ngơ ngẩn nhìn đối phương, Hoàng Nhân Tuấn...... thích cậu ư? Lại còn là nhất kiến chung tình? A, sao có thể, Hoàng Nhân Tuấn từ đầu đến cuối chỉ coi trọng tiền của cậu mà thôi, bằng không cũng sẽ không tàn nhẫn cự tuyệt cậu khi cậu đã chuẩn bị tử bỏ rất cả để ở bên đối phương. Hiện tại lại té xỉu ở trong căn hộ của cậu nói từ đầu đến cuối chỉ thích cậu sao? Đối phương còn cho rằng cậu chính là Lý Đế Nỗ trước kia sao?

Lý Đế Nỗ cười lạnh một tiếng, sau đó rút ra bàn tay bị Nhân Tuấn nắm chặt, rồi lấy di động gọi điện.

———

Trong bóng tối, Nhân Tuấn rõ ràng thấy được một phần ký ức về Lý Đế Nỗ mà "Hoàng Nhân Tuấn" giấu ở chỗ sâu trong đại não.

"Hoàng Nhân Tuấn" cùng Lý Đế Nỗ là ở quán bar nhận thức. Lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, trái tim của "Hoàng Nhân Tuấn" đã mãnh liệt nhảy lên lần đầu trong đời. "Hoàng Nhân Tuấn" liền thẳng tắp hướng Lý Đế Nỗ đi đến, như được số mệnh chỉ dẫn, hai người họ tự nhiên là ở bên nhau. Đoạn thời gian cùng Lý Đế Nỗ ở bên nhau, chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất không gì sánh nổi đối với "Hoàng Nhân Tuấn".

Sau đó câu chuyện liền giống như bao motif cẩu huyết khác, Lý phu nhân tìm đến "Hoàng Nhân Tuấn", người phụ nữ nhìn như vô cùng ưu nhã đoan trang kia đã đánh vỡ giấc mộng của "Hoàng Nhân Tuấn", đối phương lạnh nhạt kể ra chênh lệch giữa cậu cùng Lý Đế Nỗ.

"Hoàng Nhân Tuấn" luống cuống, cậu không sợ Lý Đế Nỗ không thích chính mình, cái cậu sợ chính là về sau Lý Đế Nỗ có thể nháy mắt hối hận với lựa chọn của mình. Lý Đế Nỗ là hoàn mỹ. Cho nên cậu không thể vì tư dục mà huỷ hoại Lý Đế Nỗ!

Vì vậy, khi Lý Đế Nỗ còn đang vì tương lai của bọn họ nỗ lực, thì "Hoàng Nhân Tuấn" đã chật vật bất kham chạy thoát, thậm chí ở khi Lý Đế Nỗ từ bỏ hết thảy tới tìm cậu. "Hoàng Nhân Tuấn" còn tàn nhẫn đem Lý Đế Nỗ khóa ở ngoài cửa. Chỉ là cách nhau có một bức tường, nhưng đồng thời cũng đã ngăn cách mọi khả năng giữa cậu và Lý Đế Nỗ.
.......................................

Ký ức đến này liền chặt đứt, Nhân Tuấn chìm vào một mảnh hắc ám, mà người cậu vẫn luôn muốn nhìn thấy, "Hoàng Nhân Tuấn" liền không hề phòng bị xuất hiện trước mặt cậu. Nhân Tuấn chạy nhanh đến giữ chặt đối phương.

"Cậu nhanh trở về đi, tôi cũng muốn quay lại thế giới của tôi!"

"Hoàng Nhân Tuấn" thở dài sờ sờ đầu của cậu.

"Nhân Tuấn thật sự không nhớ rõ sao? Đây mới là thế giới của cậu."

Nhân Tuấn giật mình.

"Ý cậu là sao?"

"Hoàng Nhân Tuấn" không nói gì chỉ là bi thương nhìn cậu.

Ký ức lại lần nữa trở lại khi còn nhỏ.

Nhân Tuấn cùng "Hoàng Nhân Tuấn" song song đứng ở một chỗ. "Hoàng Nhân Tuấn" vuốt nắm tay lẩm bẩm.

"Lần này lại đánh thắng một ván, trong mộng thật tốt!"

Còn Nhân Tuấn chỉ biết run bần bật đi theo "Hoàng Nhân Tuấn".

"Sao cậu lại đánh đại béo, nếu cậu rời đi, cậu ấy sẽ bắt nạt mình gấp bội, mau trả thân thể lại cho mình, trả lại cho mình!"

"Hoàng Nhân Tuấn" chỉ lo đi đến bể phun nước của cô nhi viện.

"Thật nhàm chán, mấy đứa nhỏ ở đây còn không bằng Lý Đông Hách, sớm biết vậy liền gọi Đông Hách cùng nhau nằm mơ!"

Trong một góc, vừa mới bị "Hoàng Nhân Tuấn" đánh một trận, đại béo liền nhìn chằm chằm bóng dáng của "Hoàng Nhân Tuấn". Sau đó bỗng lao tới, đẩy mạnh "Hoàng Nhân Tuấn" vào trong bể rồi đắc ý rời đi. Mà Nhân Tuấn vẫn luôn đi theo "Hoàng Nhân Tuấn", chỉ có thể khóc lóc nhìn thân thể mình rơi xuống nước.

"Thân thể của mình, thân thể của mình!"

Sau đó cậu liền mang theo một đôi mắt đẫm lệ cũng chui vào bể phun nước. Đợi đến khi Nhân Tuấn tỉnh lại, cậu đã trở thành một đứa bé có ba mẹ, có trúc mã.

Nhân Tuấn nhìn những ký ức này liền vô cùng khiếp sợ. Hoá ra "Hoàng Nhân Tuấn" mới chính là Hoàng Nhân Tuấn của thế giới kia sao? Là bởi vì đại béo, cho nên đã vĩnh viễn lưu tại nơi này. Còn cậu lại chạy đến thế giới kia, trộm đi cuộc sống vốn dĩ thuộc về đối phương?

Đột nhiên, thanh âm của "Hoàng Nhân Tuấn" lại truyền đến.

"Thật sự muốn trở về sao? Vậy tôi liền đưa cậu trở về!"

-tbc-

Kinh hỉ chưa :)))))
Nhân Tuấn mới là nguyên chủ của thân xác này, còn "Hoàng Nhân Tuấn" là chủ nhân của cơ thể bị tông xe bên kia.
Hai đứa hoán đổi thân xác cho nhau từ nhỏ, chỉ là nhân tuấn không nhớ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro