Không có kết cục song song (Chương 8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 鱼宝宝的星河系

Trans: Ayujun

Nguồn: jiuyoui403.lofter.com

Hiện đại

Trọng sinh

Cẩu huyết

OOC

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

———

Ở phòng bệnh của một thế giới khác.

"Hoàng Nhân Tuấn" tiếp quản thân thể của mình, nhìn Lý Mark nắm lấy tay mình ngủ say bên cạnh mà thở dài, cậu giãy giụa một chút muốn đem tay rút ra, nhưng không ngờ lại đánh thức Mark.

"Nhân Tuấn, em tỉnh rồi sao, có đói bụng không? Khát nước không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Lúc nhìn đến "Hoàng Nhân Tuấn" té xỉu ở nhà Lý Đế Nỗ thì Mark đã rất sợ hãi, sợ mất đi người này.

"Hoàng Nhân Tuấn" thấy Lý Mark đã thanh tỉnh, liền rút tay mình ra mà lãnh đạm nói.

"Học trưởng, lúc trước anh cố ý tiếp cận em là vì cái gì?"

Lý Mark không ngờ rằng "Hoàng Nhân Tuấn" sẽ hỏi vấn đề này.

"Nhân Tuấn, em đang nói gì vậy? Anh nghe không hiểu?"

"Hoàng Nhân Tuấn" ngẩng đầu cười cười.

"Em nhìn đến ảnh gia đình của anh, bên trong có một người phụ nữ cùng em rất giống."

Nụ cười trên môi Mark trở nên cứng đờ, ánh mắt lảng tránh đi "Hoàng Nhân Tuấn".

"Nhân Tuấn hẳn là đói bụng đi, anh đi mua đồ ăn cho em. Lát nữa, Thần Lạc và Chí Thịnh sẽ tới đây. Em nghỉ ngơi trước một chút đi."

Nói xong liền muốn rời đi, chẳng qua "Hoàng Nhân Tuấn" vẫn là vân đạm phong khinh nói.

"Nếu anh vẫn không muốn mở miệng, vậy thì...... Lý Mark, chúng ta kết thúc......... chia tay đi."

Mark lập tức xoay người lại khẩn trương đi đến trước giường bệnh.

"Anh có nơi nào không tốt? Nhân Tuấn nói cho anh được không? Lúc trước hai ta không phải vẫn tốt sao? Vì cái gì đột nhiên muốn chia tay?"

"Hoàng Nhân Tuấn" nhắm hai mắt lại không đáp. Mark thấy "Hoàng Nhân Tuấn" không nói gì thì cũng dám mở miệng, cậu an tĩnh đứng tại chỗ mà cẩn thận nhìn người nằm trên giường, ánh mắt chứa đầy bi thương mà người khác xem không hiểu.

Khi Thần Lạc cùng Chí Thịnh đến nơi, liền có thể cảm nhận được bầu không khí vi diệu.

"Mark ca, anh đang làm gì vậy?"

Nghe được thanh âm của Thần Lạc, Mark liền lấy lại tinh thần rồi đưa lưng về phía bọn họ xoa xoa đôi mắt, sau đó khôi phục bộ dáng bình thường.

"Mấy đứa tới rồi."

Phác Chí Thịnh lôi kéo tay áo Mark.

"Ca, bao giờ Nhân Tuấn ca sẽ tỉnh lại?!"

Lý Mark cúi đầu cười khổ nói.

"Nhân Tuấn đã tỉnh, chỉ là không muốn nhìn đến anh thôi........."

Ở một bên, Chung Thần Lạc kinh ngạc nói.

"Hai người cãi nhau? Không thể nào, lúc trước không phải còn tốt sao?"

Nói xong liền đi đến trước giường bệnh, vẫy vẫy tay trước mặt "Hoàng Nhân Tuấn", "Hoàng Nhân Tuấn" mở mắt ra nhướng mày.

"Chung Thần Lạc, em chán sống đúng không?"

Chung Thần Lạc sợ tới mức che lại trái tim.

"Ôi má ơi, anh trợn mắt không thể báo trước một tiếng sao. Em không có bệnh tim thì cũng sắp bị anh dọa ra bệnh tim rồi!"

"Hoàng Nhân Tuấn" châm chọc mỉa mai nói.

"Vậy anh sẽ rất vui, nhớ rõ viết tên anh lên di chúc nha, cảm ơn!"

Phác Chí Thịnh thấy "Hoàng Nhân Tuấn" bắt đầu cùng Chung Thần Lạc đấu võ mồm, thì liền bổ nhào lên người "Hoàng Nhân Tuấn" mà làm nũng.

"Nhân Tuấn ca, em lo lắng gần chết, cũng may là anh không có việc gì. Đều tại cái chính sách hai tháng cấm ra ngoài một lần của trường, nên em mới không tới tìm anh chơi được, Nhân Tuấn ca có nhớ em không?"

"Hoàng Nhân Tuấn" không có ôn nhu như ngày thường, cậu nhàn nhạt đẩy Phác Chí Thịnh ra.

"Không cần thiết đối với anh như vậy."

Chí Thịnh nghi hoặc nhìn "Hoàng Nhân Tuấn" rồi ủy khuất.

"Nhân Tuấn ca cùng anh trai em cãi nhau sao lại có thể giận chó đánh mèo như vậy? Em chẳng lẽ không phải đứa em trai anh yêu nhất sao?"

"Hoàng Nhân Tuấn" nâng mắt, mở ra một bức ảnh trong album của di động, sau đó đưa đến trước mặt đối phương.

"Vậy Chí Thịnh giải thích cho Nhân Tuấn ca một chút về bức ảnh này được không?"

Phác Chí Thịnh nhìn đến bức ảnh kia thì lập tức trắng bệch, thân thể theo bản năng lui ra phía sau vài bước, muốn mở miệng lại chỉ có thể thở dốc không nói nên lời. Chung Thần Lạc thấy vậy liền nhìn vào màn hình di động.

"Bức ảnh nào cơ? Để em xem."

Trong ảnh, là một nữ nhân với diện mạo thập phần tương tự "Hoàng Nhân Tuấn", đối phương đang ôm lấy  Lý Mark cùng Phác Chí Thịnh hồi nhỏ, sau đó cười vô cùng ôn nhu mà dựa vào Lý lão gia.

Chung Thần Lạc kinh ngạc nhìn về phía Phác Chí Thịnh.

"... Đây...... đây...... Phác Chí Thịnh đây là...... mẹ cậu?"

Thần Lạc biết Chí Thịnh từ nhỏ đã không có mẹ, cho nên cũng chưa từng ở trước mặt đối phương nói về mẹ. Vì vậy cậu tự nhiên cũng không biết diện mạo của mẹ Chí Thịnh. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu biết được.

"Hai đứa ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói với Nhân Tuấn."

Chung Thần Lạc cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, cho nên cậu liền lôi kéo Chí Thịnh ra ngoài. Chẳng qua Phác Chí Thịnh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Thần Lạc có kéo thế nào cũng không đi.

"Ya, hiện tại không phải là lúc để cậu phát cáu!"

Lần đầu tiên trong đời, Chí Thịnh gạt tay Thần Lạc ra, sau đó mang theo hai mắt đẫm nước nhìn "Hoàng Nhân Tuấn".

"Em không đi. Đúng vậy, Nhân Tuấn ca xác thật rất giống mẹ em. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã rất kinh ngạc, nhưng em chưa từng đem anh trở thành vật thay thế cho mẹ. Ngược lại, tại sao Nhân Tuấn ca có thể chỉ vì một bức ảnh mà phủ định tình cảm của em đối với anh? Lý Đế Nỗ và Lý Đông Hách đã từng thương tổn anh, nhưng vì sao anh vẫn có thể cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ? Dựa vào cái gì bọn họ lại có đặc quyền này......"

"Đủ rồi, Thần Lạc dẫn Chí Thịnh ra ngoài!"

Lý Mark trầm mặc nói.

Chung Thần Lạc ôm lấy Phác Chí Thịnh.

"Ngoan, hiện tại không phải lúc nói những thứ này!"

"Không, mình càng muốn nói. Nhân Tuấn ca, không phải anh đã nói với bọn em là đoạn tuyệt sạch sẽ với đám người kia sao? Vậy vì cái gì lại muốn lén gặp Lý Đế Nỗ ở trường? Chẳng lẽ anh không phải người yêu của anh em sao? Còn có Lý Đông Hách nữa, chẳng qua là bị cảm một chút thôi, thế nhưng anh lại có thể bỏ qua sinh nhật của anh trai em, bỏ xuống bọn em mà chạy đến bệnh viện. Lúc ấy Nhân Tuấn ca có suy xét đến cảm xúc của bọn em không? Còn có, hiện tại anh trai em vừa mới tiếp quản công ty, mỗi ngày vội đến không chịu được, trong thời gian anh nằm viện còn mỗi ngày lại đây chăm sóc, em dù có bận việc học cũng vội vàng lôi kéo Thần Lạc lại đây nói chuyện với anh, chỉ vì sợ anh một người sẽ thấy cô đơn. Từ khi anh nằm viện, đám kia người có ai quan tâm anh không? Những thứ này chẳng lẽ anh lại không nhìn thấy sao? Chỉ vì một bức ảnh, anh liền phải phán tử hình bọn em sao? Bọn em ở trong lòng anh, chính là có cũng được không có cũng được, có phải không?......"

Phác Chí Thịnh càng nói càng thái quá, khiến Thần Lạc sợ tới mức che lại miệng đối phương rồi mạnh mẽ lôi ra ngoài.

Sau khi hai đứa nhỏ rời đi, phòng bệnh liền anh tĩnh xuống.

"Hoàng Nhân Tuấn" nhìn Lý Mark vẫn luôn trầm mặc rồi mở miệng nói.

"Được rồi, em trai anh nói xong rồi, tới lượt anh, hiện tại có gì không thoải mái về em thì cứ nói ra đi."

Lý Mark chậm rãi ngẩng đầu bi thương nhìn "Hoàng Nhân Tuấn".

"Nhân Tuấn nhất định phải cùng bọn anh phân rõ quan hệ sao? Em rõ ràng biết rằng, anh với Chí Thịnh sẽ không bởi vì diện mạo mà tiếp cận em!"

"Hoàng Nhân Tuấn" trào phúng gợi lên khóe miệng.

"Phác Chí Thịnh, em tin, còn anh sao? Lý Mark, anh dám nói lúc trước không phải cố ý tiếp cận em? Vậy trước khi chúng ta nhận thức, anh hỏi Lý Đế Nỗ về em làm gì?"

Lý Mark thở dài.

"Đúng vậy, lúc trước anh xác thật là cố ý tiếp cận em, đồn đãi không tốt về em cũng là anh cho người thả ra. Nhưng giống như Chí Thịnh nói, một bức ảnh mà thôi, em liền nhất định phải phán tử hình bọn anh sao?"

Hoàng Nhân Tuấn thê lương nhìn trần nhà.

"Lý Mark, anh biết không, cả đời em, chỉ có hai người cho em hy vọng để tiếp tục sống. Một là Đế Nỗ, hai là anh. Đế Nỗ là em chủ động từ bỏ, còn anh, là người mà em muốn chủ động nắm chặt. Nhưng hiện tại em không có biện pháp lại gạt chính mình rằng anh là cứu rỗi mà trời cao ban cho em. Anh biết không, thứ em để ý không phải bức ảnh, mà là anh gạt em, anh nói em đối với anh chính là nhất kiến chung tình, còn nói em là món quà mà thượng đế ban cho anh, món quà? Thật đúng là buồn cười, đem vật thay thế nói đến uyển chuyển như vậy, thật không hổ là chủ tịch hội học sinh! Bất quá, hiện tại xem ra em càng buồn cười, bởi vì hai từ 'món quà' này đối với em mà nói chính là quá mức tâm động, cho nên em đã một lần nữa đem trái tim đào ra. Kết quả ư? Kết quả em chỉ là một vật thay thế mà thôi, hiện tại em thật sự mệt mỏi, chúng ta cứ như vậy bình thản kết thúc không được sao?"

Nhìn vẻ nản lòng thoái chí của "Hoàng Nhân Tuấn", một câu giải thích Mark cũng không nói ra. Cuối cùng chỉ là từng bước một đi đến trước mặt "Hoàng Nhân Tuấn", ôn nhu hôn lên trán đối phương.

"Anh không có nói dối, em xác thật là món quà của anh. Những gì Nhân Tuấn vừa mới nói anh đều hiểu, chuyện chia tay anh cũng đồng ý. Sau khi em xuất viện chúng ta lại một lần nữa nhận thức có được không? Lần này anh bảo đảm em sẽ là chính em. Hiện tại em nghỉ ngơi đi, ngày mai Thần Lạc sẽ tới thăm em."

Hoàng Nhân Tuấn nhắm chặt hai mắt, đôi tay trong chăn nắm chặt nắm, cậu bình đạm ừ một tiếng.

Chờ đến khi Lý Mark đóng cửa phòng bệnh lại, "Hoàng Nhân Tuấn" mới khóc lớn. Cậu sao có thể nói cho Lý Mark, trái tim chồng chất vết thương kia, cho dù có nghe đến lời nói phía sau, cũng không thể nào cứu trở về nữa. Cậu, "Hoàng Nhân Tuấn", thật sự biến thành một quái vật không biết yêu!

Cách một bức tường, Lý Mark vẫn chưa rời đi, cậu đứng ở cửa phòng bệnh nghe tiếng khóc bên trong vọng ra, sau đó nắm chặt hai tay khống chế chính mình không vọt vào phòng ôm lấy "Hoàng Nhân Tuấn". Cho đến khi tiếng khóc yếu dần, thì Mark mới xoay người, chậm rãi rời đi.

-tbc-

Đối với tôi, mặc dù "Hoàng Nhân Tuấn" khiến nhiều người khổ sở, nhưng thảm nhất vẫn là cậu ấy.

Mất đi cuộc sống bình yên vốn dĩ thuộc về mình. Không hiểu thế nào là yêu. Cái lúc nhận được một chút ấm áp thì lại phát hiện chỉ là hư tình giả ý.

Mark lúc ban đầu tiếp cận "Hoàng Nhân Tuấn" vì diện mạo giống mẹ mình, thả lời đồn không tốt để tạo điều kiện cho bản thân đến gần đối phương (anh hùng cứu mỹ nhân nè). Sau đó có thật sự thích hay không hay vẫn chỉ là mất mát quá khứ, chúng ta không biết, vì miêu tả nội tâm không nhiều.

Còn lời hứa cuối cùng "lần này em sẽ là chính em" ư? Chẳng khác nào một câu châm chọc với "Hoàng Nhân Tuấn" khi thời gian cậu không ở trong thân xác, thậm chí đối phương còn không có một tia nghi ngờ, và hơn hết, cậu đã quyết định......tu be con ti niu.....😌😌😌

Nay tôi còn đăng 1 chap nữa nha :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro