fakeria one;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OOC, KHÔNG ÁP DỤNG VÀO ĐỜI THẬT
_____________________________

"Dậy đi, Minseok, dậy đi."

Giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến từ người đội trưởng, Ryu minseok không màng ngồi dậy, chỉ giả vờ như bị điếc. Nhưng Sanghyeok không muốn vậy, vẫn một mực muốn kéo hỗ trợ của đội thoát khỏi giấc mộng.

"...A!"

Hỗ trợ nhỏ sắp bùng nổ, tức giận mở to mắt, nhìn thấy lee sangyeok ngây ngô nhìn mình, nhất thời không biết diễn tả cảm xúc như nào.

"Anh! Sao anh đánh thức em dậy? Hôm nay không có lịch đấu tập đâu phải không?"

Người lớn nhìn người nhỏ với đôi mắt e dè

"Phải, ừm có vẻ việc dậy sớm với em khá khó nhỉ"

Minseok đột ngột bừng tỉnh khi nhìn vào đồ đạc trong phòng, đây là đâu? Đây không phải là ký túc xá hay nhà của em? Em nhớ lại và xác nhận rằng tối qua mình đã ngủ ở ký túc xá. Đây có phải là chiêu trò mới của LCK không? Nhưng nửa đêm mà chuyển em đi nơi khác thì quá đáng! Ngoài ra, họ thực sự đã lừa anh Sanghyeok một vố à? Thật là dũng cảm quá đi mất..

"Anh ơi, làm sao chúng ta đến đây được?"

Minseok hỏi Sanghyeok một cách nửa vời, giả vờ thản nhiên tìm kiếm camera ẩn. ​​Em tưởng mình sẽ nhận được câu trả lời giống như chương trình tạp kỹ, em tưởng mình sẽ nhận được câu trả lời nửa nghiêm túc xen chút pha trò của đội trưởng, vậy mà câu trả lời em nhận được lại là:

"Minxi, chúng ta giống như bị mắc kẹt trong căn phòng này. Chúng ta chỉ có thể ra ngoài...ừm, khi ta làm tình thôi."

Anh ấy đang đùa phải không? Nhưng trò đùa này thực sự không hề buồn cười như mọi khi, thậm chí còn đi quá xa, Minseok ngơ ngác chớp mắt. Em nhìn Lee Sanghyeok, người đang gật đầu với em. Bỗng, em thấy ở phía cửa có một dòng chữ mà giờ em mới để ý đến.

"Chào mừng đến với phòng số chín! Đây là căn phòng mà bạn không thể ra khỏi đó nếu không quan hệ tình dục!"

Quá đáng, anh Sanghyeok cũng hùa theo tổ sản xuất để lừa em, Minseok bối rối không biết phải làm sao, vô tình để những bất bình chiếm giữ tâm trí. Em tung chăn nhảy ra khỏi giường, đi thẳng đến cánh cửa đang đứng lặng im, cố gắng xoay tay nắm cửa nhưng vô ích, cảm thấy một sự vô định khó diễn tả.

"Tìm lối thoát? Anh đã thử rồi. Cửa sổ, cửa ra vào và nhà vệ sinh ở đây đều trông giống như ảo ảnh, chỉ có thể nhìn thấy hoặc chạm vào. Anh thậm chí còn không tìm thấy bất kỳ camera ẩn nào. Anh nghĩ chúng ta có thể thực sự đã đạt đến trình độ khoa học cao cấp rồi."

Sanghyeok dừng lại

"Trong vài giờ trước khi em tỉnh dậy, anh đã thử mọi phương pháp mà anh có thể nghĩ ra, nhưng...anh không tìm cách thoát ra được. Chúng ta còn 20 giờ nữa ."

"Sao chuyện này có thể xảy ra... Chúng ta không phải ở ký túc xá sao? Ai lại làm chuyện như vậy chứ?"

Em lẩm bẩm một mình, tuyệt vọng ngã xuống giường và ngay lập tức nhận được ánh mắt lo lắng của Lee Sanghyeok. Đối phương do dự vỗ vỗ vai em:

"Có lẽ chúng ta chỉ có thể lựa chọn những gì trên màn hình nói, là...làm tình."

Ryu Minseok lắc đầu không tin, anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mọi chuyện đã xảy ra chứ đừng nói đến tương lai mà Lee Sanghyeok nhắc đến. Tất cả những điều này đã vượt quá sức chịu đựng tâm lý của em, em bị nhốt trong một căn phòng kỳ quái với màn đếm ngược tàn nhẫn để quan hệ tình dục với thần tượng đáng kính của em...? Chúa ơi, em che mặt lại, pha này trời cứu em.Minseok để cho cảm xúc sụp đổ lấn át mình, tạm thời thoát khỏi chuyện đang xảy ra. Còn Lee Sanghyeok? Lặng lẽ chờ đợi bên cạnh cún nhỏ. Anh lớn đã cố gắng hết sức để có thể đưa ra kết luận một cách cực kỳ chắc chắn không có lối thoát nào khác ngoài việc thử cái được gợi ý trên màn hình. Làm thế nào để chắc rằng nó có thể? Anh nhìn trần nhà chán nản nghĩ, người nhỏ phải mất bao lâu mới có thể tiếp nhận sự thật này? Họ liệu sẽ có đủ thời gian?Khi màn hình chuyển sang trình tự bắt đầu từ số 19, cún nhỏ cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

"Thật sự không còn cách nào khác sao anh?"

Ngước mắt cầu xin nhìn Lee Sanghyeok, biết rõ sự thật tàn khốc nhưng vẫn cố chấp ôm lấy hy vọng đáng thương cuối cùng.

Lee Sanghyeok chỉ tàn nhẫn lắc đầu, chấp nhận càng sớm càng tốt, trên lý thuyết anh cần sự hợp tác của vị hỗ trợ nhỏ để trốn thoát, nhưng anh không thể, anh không muốn ép buộc em làm điều đó. Một mặt, nó đi ngược lại với đạo đức của anh, mặt khác, họ vẫn là đồng nghiệp trong trường hợp cả hai cùng ra được ngoài. Với những ký ức khó chịu được giữ lại, liệu họ thực sự có thể vẫn là những người đồng đội tin tưởng lẫn nhau mà không có bất kỳ ngượng ngùng nào không? Lee Sanghyeok cần có giải pháp tối ưu, dù có làm thì cũng phải giảm thiểu thiệt hại và rủi ro có thể xảy ra.Cún nhỏ lâm vào trầm mặc hồi lâu, hình ảnh ân ái hiện lên trong đầu em như một cỗ máy hỏng hóc, hắn hoàn toàn không cách nào khống chế được.

"Vậy em có muốn làm không?"

Lee Sanghyeok hỏi em, khuôn mặt vẫn mang một vẻ bình tĩnh đến bất thường.

"Em...em nghe anh hết, Sanghyeok hyung."

Giọng nói mỏng manh nghe có vẻ thiếu tự tin, nhưng trong lòng Minseok biết mình đã đưa ra quyết định - giao quyền chủ động và mọi trách nhiệm cho người đội trưởng này.

"...Chúng ta sẽ làm được thôi."

Cho dù đã đưa ra hết thảy dự đoán, anh lớn vẫn cần có chút thời gian chuẩn bị tinh thần. Sau một hồi im lặng, đội trưởng cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Đó liệu có phải là quyết định không? Bọn họ dường như không còn lựa chọn nào khác, nhưng họ cần vượt qua ảo ảnh.

Linh hồn lang thang của em nhỏ cuối cùng đã quay trở lại vị trí của nó, và bộ não của em bắt đầu hoạt động trở lại. Như đã lâu không nhận được phản hồi, tâm tình của anh lớn trở nên khó chịu, anh nắm lấy vai em và kéo về phía mình với một chút lực tay. Cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh từ bàn tay đó, em nhỏ tê dại, trái tim như bị thiêu đốt, một ý chí điên cuồng vô tình xoẹt qua bắt đầu thống trị lý trí của em:

"Anh ơi, anh có cần em giúp nó bằng tay hay miệng không?"

Trong lúc đối phương đang ngơ ngác, em nhỏ dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của anh lớn, nhẹ nhàng xuống giường và quỳ xuống giữa hai chân anh.

"Không... em không cần phải như thế này."
_______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro