Fakeria 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ver.

Thể loại: Song tính, Cổ trang, Thanh mai trúc mã.

----------------------------------------------

Gần đây Kinh thành rất náo nhiệt, tiểu Lý gia mà Hoàng thượng yêu quý nhất sắp kết hôn rồi. Đối tượng là thanh mai trúc mã của hắn, con trai út của nhà Thừa tướng, Liễu Mẫn Tích.

"Tiểu Lý gia! Lão gia nói rồi, trước khi thành hôn không thể để người cùng thiếu gia nhà ta gặp mặt."

Hạ nhân khóc không ra nước mắt nhìn Lý gia một thân áo gấm, muốn ngăn cũng ngăn không được.

"Ngươi cứ làm như chưa từng thấy qua ta. Đợi ta gặp được Mẫn Tích sẽ tự giải thích với y."

Lý Tương Hách linh hoạt vừa lóe lên một phát liền chui dưới cánh tay của người nọ chạy qua. Một bên lớn tiếng dặn dò, một bên hướng phòng của Liễu Mẫn Tích mà chạy tới.

Từ khi hoàng huynh hạ chỉ ban hôn đem Liễu Mẫn Tích gả cho hắn, Lý Tương Hách đã hơn một tháng chưa được gặp mặt y. Bà mai nói người sắp thành hôn không nên gặp mặt, nhưng hắn và Liễu Mẫn Tích ngay cả chuyện vợ chồng cũng đã làm rồi. Quả thật không cần phải tuân thủ mấy cái quy củ vứt đi này nữa.

"Mẫn Tích!"

Lý Tương Hách đẩy cửa vào lúc Mẫn Tích đang nằm ghé vào trên bàn vô cùng buồn chán. Cha không cho y ra ngoài, Tỷ Tỷ một lòng một dạ bôi vẽ loạn trên mặt của y, còn nói y là bé con xinh đẹp nhất trong nhà. Ngày kết hôn sắp tới còn phải mời người tới trang điểm.

Khi Liễu Mẫn Tích nhìn thấy gương mặt quen thuộc còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác. Người này không phải bây giờ đang ở trong cung được trông chừng nghiêm ngặt sao?

"Choáng rồi? Không nhận ra tướng công của ngươi nữa sao?"

Lý Tương Hách cong ngón tay lại gõ một tiếng thanh thúy lên trán y. Liễu Mẫn Tích bưng lấy trán, cảm giác được sự đau đớn mới biết đây là thật.

"Ngươi làm sao trốn ra ngoài vậy? Ta đã bị Cha cầm chân rồi."

"Ta biết võ công! Ai lại giống ngươi, khinh công kém muốn chết."

Lý Tương Hách bỗng nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên cùng Liễu Mẫn Tích gặp gỡ. Vừa mới bắt đầu luyện võ công tiểu Lý ỷ mình có thiên phú trời cho, thích vượt nóc băng tường để mọi người bắt hắn. Ngày đó hắn hành đến mệt chết ba bốn ảnh vệ, cảm thấy vô vị liền dứt khoát trở về Lý phủ tự chơi một mình. Đi mãi đi mãi liền tới phủ Thừa tướng ở bên cạnh, nhìn thấy một người kỳ quái đang nằm bò ở trên liền hỏi:

"Ngươi đang làm gì đó? Xuống đây cùng nhau chơi đi."

"Vô, vô nghĩa. Nếu ta có thể xuống dưới, còn đến nỗi phải nằm ở trên này sao?"

Liễu Mẫn Tích hai tay gắt gao bám lấy mép tường, nhìn xuống xem xét tiểu hài tử trắng trắng sạch sạch kia. Một đứa nhỏ trông cũng khá đẹp mắt mà sao lại ngốc như vậy?

"Ngươi, ngươi có thể giúp ta. . . Gọi người tới ôm ta xuống được không?"

"Chậc, phiền toái."

Lý Tương Hách nhẹ nhàng nhún chân liền nhảy lên trên tường, sau đó lại nắm lấy cổ áo của Liễu Mẫn Tích mang theo y nhảy xuống. Người bị dọa nắm chặt lấy cánh tay của Lý Tương Hách oa oa gọi loạn.

Bất quá Liễu Mẫn Tích vẫn là một đứa trẻ không nhẹ hơn Lý Tương Hách bao nhiêu, còn hắn lại không ước lượng tốt, trực tiếp khiến cả hai ngã lộn nhào. Cũng may là bảo vệ Liễu Mẫn Tích an toàn, từ đó về sau Liễu Mẫn Tích tựa như phá lệ ỷ lại vào hắn. Tuy rằng cách hắn mấy tháng, chỉ là vóc dáng cùng tính cách đều so với đệ đệ của hắn càng nhỏ hơn. Sau đó Lý Tương Hách lại đánh bậy đánh bạ thế nào mà phát hiện được bí mật của Liễu Mẫn Tích. Lúc này mới biết Liễu Mẫn Tích không phải là con trai, mà là một song tính nhân. Sau đó lại không biết thuận lý thành chương thế nào mà lăn giường. Đợi đến khi bản thân đủ tuổi kết hôn liền vội vàng tiến cung xin Hoàng thượng đem y gả cho mình.

"Tiểu mỹ nhân, có nhớ ta không?"

Trong đôi mắt của thiếu niên hăng hái như có một vũ trụ vô tận. Liễu Mẫn Tích nhìn vào mắt hắn có cảm giác hít thở không thông. Hai má cũng không tự giác mà nổi lên một đóa hồng phấn.

"Ai. . . Ai là mỹ nhân hả? Ta là con trai!"

"Ồ ~"

Lý Tương Hách kéo dài ngữ điệu đi ra phía sau người nọ ôm y vào lòng. Bàn tay không thành thực từ vạt áo sờ vào quần trong, thuần thục tìm được miệng nhỏ ẩm ướt.

"Nếu như không phải là mỹ nhân, tại sao ở dưới này còn có một cái miệng nhỏ? Mà nó lại còn không ngừng cắn lấy ta đây."

Hơi thở trong xoang mũi phun lên phần gáy mẫn cảm của người nọ. Làn da trắng nõn giống như bị bỏng đỏ bừng lên, còn nổi lên một tầng da gà.

"Aa, ưm. . . Tương Hách. . ."

Như mèo con bị nắm giữ điểm yếu, Liễu Mẫn Tích mềm nhũn lầm bầm. Nữ huyệt vài ngày không được yêu thương đã sớm nổi lên dâm dịch trơn dính. Hai miếng thịt trai ngọc không ngừng đóng vào mở ra cấp tốc hút lấy ngón tay hơi dày.

"Không, không được, phải đợi tới ngày thành thân. . ."

Lời đang nói được một nửa bị hai ngón tay cắm vào đánh gãy. Hơi thở nóng rực huân đỏ dái tai, vành tai mẫn cảm bị người ngậm ở trong miệng đùa bỡn.

"Ngươi sờ sờ cho ta. Bằng không ta ngày ngày đều không ngủ được."

Miệng nói lời vô lại, tay cũng không quên cầm lấy tay của Liễu Mẫn Tích, để y sờ vào khố hạ của chính mình. Nơi đó đã đỉnh thành một cái lều trại không nhỏ. Bàn tay của Mẫn Tích chỉ dùng để đọc sách vừa trắng vừa mềm, thời điểm sờ lên nơi đó đều khiến Lý Tương Hách hô hấp mạnh bạo thêm vài phần. Đáng sợ tới mức Liễu Mẫn Tích nghĩ rằng đã làm đau người ta.

Y ngại tư thế này không được tự nhiên liền chỉ huy tiểu Lý gia ôm y quay về giường. Rất nhanh áo ngoài phức tạp đã được cởi ra, còn không kịp cởi áo lót sâu nhất bên trong đã bị hắn đặt ở trên giường hôn môi. Đầu lưỡi tinh tế mô tả cánh môi đẹp đẽ của y, tưởng tượng người nọ bôi lên son môi diễm lệ sẽ trở thành bộ dáng mê người như thế nào, cự vật dưới thân càng cứng rắn đến phát đau.

"Mẫn Tích, ngươi giúp ta."

Người đẹp yêu kiều xấu hổ vươn hai bàn tay nắm lấy dương vật thô to, dựa theo tốc độ của chính mình mà tuốt lộng. Lý Tương Hách cố ý ghé sát vào tai của y thở gấp, gấp đến nổi mà người dưới thân không ngừng chảy lũ. Hắn đưa hai ngón tay kích thích âm đế mẫn cảm, ba ngón tay còn lại cọ xát qua lại ở âm thần cùng nhục bích. Liên tục đâm rút trong hoa huyệt đang chảy nước róc rách lấy ra càng nhiều dâm tơ.

"Aa a. . . Tương Hách, không được. . ."

Móng tay đã được cắt sửa chỉnh tề cọ qua vành quy đầu lõm sâu, bàn tay nhỏ bé ôm lấy thân dương vật, bị cắm vào không biết phải nên phản ứng thế nào, chỉ có thể nâng hai mắt đẫm lệ mông lung cầu xin hắn chậm một chút. Hoa huyệt dưới hạ thân bị cắm đến nước văng tứ phía, nam nhân nhanh chóng run mạnh cổ tay kích thích âm đế và âm đạo cùng một lúc, chỉ chốc lát sau Liễu Mẫn Tích bị chỉ gian đến cao trào. Lý Tương Hách liếc nhìn nén nhang đang cháy bên cạnh, lắc lắc đầu tiếc nuối.

"Cư nhiên chỉ có nửa nén hương. Xem ra ta còn phải tiếp tục cố gắng."

Liễu Mẫn Tích nghe xong miễn cưỡng liếc nhìn một cái, cũng không hiểu người này vì sao phải tận lực khiến mình nhanh cao trào. Tuy rằng sướng thật đấy, nhưng sau đó cảm giác eo nhức chân mềm không dễ chịu chút nào.

"Mỹ nhân ngoan, ngồi dậy cho ta mượn chân ngươi dùng một chút."

Hắn nâng tay đem người nọ ôm dậy, bày thành tư thế vào từ phía sau. Cặp mông trắng thuần đẫy đà, kích thích hắn huyết khí sôi trào. Lý Tương Hách thuần thục từ dưới gối đầu tìm được hương chi, thuận tay quết một đống lớn bôi dưới hạ thân, sau đó lại cắm vào khe mông. Lý Tương Hách căng bàn tay lớn vuốt ve hai cánh mông mềm mại, dùng sức đè ép thành bất kỳ hình dạng nào. Quy đầu không chút lưu tình phá vỡ từng nếp uốn thịt đâm sâu đến tận trứng, dâm dịch nơi miệng huyệt bao lấy dương vật. Hai tay Liễu Mẫn Tích chống đỡ trên giường, cắn lấy chăn bông không dám lớn tiếng kêu to. Tiếng rên rỉ trầm thấp giống tiếng mèo kêu không ngừng gãi vào trái tim đang đập mạnh của Lý Tương Hách. Thịt mềm giữa hai chân bị va chạm đến phiếm hồng. Dương vật ấm nóng đem miệng huyệt ma sát đến không thể khống chế được mà phun nước ra ngoài.

Lồng ngực của Lý Tương Hách dán vào lưng y, hắn cúi đầu cắn một ngụm vào cái gáy trắng nõn. Sau vài lần mạnh mẽ va chạm liền bắn ở trên đệm. Liễu Mẫn Tích cũng run lên hai cái rồi bắn ra một cỗ tinh dịch.

Người cạn kiệt sức lực không thể chống đỡ nổi nữa mà nằm luôn trên giường, một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Lý Tương Hách gọi người tới đun nước ấm rửa sạch cho y, ngoan ngoãn nghe Liễu Mẫn Tích oán giận cũng không dám phản bác. Dù sao sau khi lập gia đình lăn qua lăn lại thế nào cũng không sao cả. Hắn cố gắng nhịn tiếp hai hôm vậy, động phòng hoa chúc nhất định phải làm thâu đêm.

Ngày thành hôn hôm ấy, khi Lý Tương Hách trở về phòng, bước chân có chút không vững. Ngày đại hỷ hắn cũng không từ chối rượu mời, bị một đống huynh đệ rót đến mấy vò mới được thả về. Trên đường đi nhớ tới hình ảnh mỹ nhân đang đợi mình trong phòng, tim của hắn liền ấm áp lại. Khóe miệng làm thế nào cũng không ép xuống được, dấu ngoặc ngọt ngào trên má giống như đã xăm lên trên đó vậy. Khi dừng trước ánh nến sáng bừng trước cửa phòng không nhịn được mà có chút căng thẳng. Hắn hít sâu một hơi mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào. Người ở trên giường sau khi nghe thấy âm vang lên liền lập tức cảnh giác, hướng về phía phát ra âm thanh hỏi nhỏ:

"Lý Tương Hách? Là ngươi sao?"

Lý Tương Hách không nói chuyện, bước nhanh đến bàn trà lấy gậy hỷ vén khăn voan của người nọ để y có thể nghỉ một chút. Liễu Mẫn Tích cảm giác được có người đứng trước mặt mình liền nhịn không được mà ngừng hô hấp. Cũng không biết Tỷ Tỷ hóa trang cho y như vậy Lý Tương Hách có thích không? Bản thân mình trằn trọc cả đêm qua không biết có ảnh hướng đến khí sắc không?

Kỳ thật y căn bản không cần quan tâm nhiều như vậy. Đèn hỷ ngập phòng khiến gương mặt của hai người đều ánh đỏ. Gương mặt đã được trang điểm nhẹ càng tôn lên vẻ đẹp kiều mị của y. Khóe mắt bôi một lớp phấn hồng khiến cho y nhăn mày cười đều mang theo ý tứ câu dẫn người khác.

"Ta. . . Xinh đẹp không?"

"Xinh đẹp. Vi phu cưới được ngươi chính là cưới một bảo bối."

Lý Tương Hách cúi người hôn lên cánh môi kiều diễm đỏ mọng của người nọ, kéo y đến ngồi cạnh bàn trà uống rượu giao bôi. Sau đó lại đút cho y ăn một ít sủi cảo sống. Người đói cả một ngày tưởng hắn đau lòng cho mình, "A" một tiếng cắn một miếng lớn. Kết quả ngậm trong miệng mới phát hiện là còn sống, vội vàng phun hết ra ngoài. Lý Tương Hách nhịn không được cười y, hỏi:

"Sống không?"

"Vô nghĩa, đương nhiên là sống rồi!"

Người tưởng rằng bị trêu đùa vô cùng tức giận, trừng mắt với hắn. Vươn tay bốc một nắm hạnh nhân trên đĩa muốn áp chế đi hương vị kỳ quái trong miệng kia. Lý Tương Hách đứng dậy gom hoa quế, táo đỏ đang phủ đầy một giường gộp lại một góc. Gạt bớt một chút cho đỡ cấn người.

Đợi Lý Tương Hách cởi gần hết hôn phục rườm rà mới phát hiện Liễu Mẫn Tích đang nâng má nhìn hắn, bộ dạng choáng váng ngốc nghếch.

"Sao vậy? Rượu hợp cẩn cũng có thể uống say à?"

Tựa như lúc nhỏ đưa tay đẩy đầu mũi của người nọ lên, thúc giục y nhanh chóng cởi y phục. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà.

"Ô. . . Tướng công ôm một cái"

Được, xem như là say thật rồi. Lý Tương Hách ôm người nọ lên giường, cảm nhận được mình cũng có chút choáng váng. Hôn phục của Liễu Mẫn Tích so với hắn phức tạp hơn, cởi cả nửa ngày chỉ mới cởi được cái tay áo. Người này cũng không còn kiên nhẫn nữa, dứt khoát dùng lực trực tiếp xé bỏ quần áo. Chốc lát sau liền lộ ra áo lót màu đỏ thẫm bên trong. Liễu Mẫn Tích hôm nay vẫn cột tóc như cũ, dây cột màu đỏ, áo lót màu đỏ vô ý kích thích đến thần kinh đang suy yếu của Lý Tương Hách.

Hắn đưa tay kéo xuống tầng vải cuối cùng, mái tóc dày đen rối tung trên cơ thể trắng noãn không tỳ vết của y. Liễu Mẫn Tích để tóc dài từ nhỏ, khó khăn lắm mới nuôi dài tới mông như hôm nay. Thân thể nửa che nửa đậy càng khiến người ta muốn tìm hiểu triệt để.

"Aa. . . . . Nóng. . . . . ."

"Ngươi nóng lại kéo quần áo của ta để làm gì?" Lý Tương Hách dở khóc dở cười nhìn Liễu Mẫn Tích nhắm mắt, thuần thục cởi quần áo của hắn. Cho đến khi hai người hết sức chân thành mà da thịt liền kề, muốn dán vào cơ thể của nhau hấp thụ một ít cảm giác mát lạnh. Lý Tương Hách đưa tay vén mái tóc rối loạn đang che gương mặt của y, sau đó trịnh trọng in xuống một nụ hôn.

"Ngươi cuối cùng đã là thê tử của ta."

Cảm động và dục vọng trộn lẫn với nhau giống như một ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt cơ thể của hắn. Lý Tương Hách nâng cằm của y lên cùng người hôn môi, đầu lưỡi càn quấy lung tung kéo ra từng sợi chỉ bạc, người đã say ôm lấy hắn cười ngốc. Bàn tay không thành thật dần rời khỏi sống lưng và eo sườn.

"Ngứa. . . Đừng sờ nơi đó. Aaa. . . . ."

Cảm giác ngưa ngứa bên hông bị người tùy ý đùa giỡn. Liễu Mẫn Tích cười đến không còn sức lực, đạp chân mắng nặng hắn.

"Vậy nương tử muốn ta sờ ở đâu?"

Vươn đầu lưỡi đánh vòng lên yết hầu của người không còn tỉnh táo kia. Người dưới thân kéo lấy tay hắn sờ vào huyệt nhỏ phía dưới đã ẩm ướt của bản thân, dùng ngón tay của mình dẫn dắt ngón tay của hắn cùng lúc cắm vào rút ra.

"Aa a. . . Sờ sờ chỗ này. Nơi này rất nhớ ngươi."

Lý Tương Hách bận rộn ở giữa cần cổ và xương quai xanh lưu lại dấu vết của chính mình, cười y tự chơi chính mình cho hắn xem. Liễu Mẫn Tích dùng sức kẹp hắn hai cái mới phát hiện người này không có phản ứng gì. Lúc này mới phát hiện Lý Tương Hách đi đâu mất rồi.

"Ừm, dùng cái này. Thử xem cái này so với cái của tướng công nhỏ hơn nhiều không?"

Một bên nói những lời thô tục, một bên tách chân của người nọ ra. Dùng trọng lượng của chính mình ngăn chặn người đang muốn khép chân lại, cầm lấy một đầu gậy hỷ bóng loáng nhợt nhạt ra vào nơi miệng huyệt. Người bị đùa cợt cả người phát run mới nhớ tới đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, liền vui vẻ thuận theo để hắn chơi đùa.

Ngón tay mảnh khảnh quết hương cao hảo hạng bôi lên tiểu huyệt đã không thể nhẫn được nữa.  m đế giữa hai cánh hoa đã nhịn không được ló đầu. Y không thường chơi chính mình, xuống tay không có chừng mực, nhục đế bị y chơi đến đỏ bừng. Ngón tay cầm lấy đòn cân ở trong âm hộ đâm lộng vào niêm mạc không theo quy tắc. Dương vật dưới thân bị người nọ nắm trong tay bộ lộng đầy kỹ thuật. Liễu Mẫn Tích bị khoái cảm kích thích đến chảy nước mắt liên tục. Một lúc sau liền cong thắt lưng phóng thích ra ngoài. Điểm G không dễ dàng gì mới tìm được, mà ngón tay lại bị sự trơn trượt tuột ra ngoài. Người vừa mới ngoan được một lúc lại bắt đầu nóng nảy:

"Ô a. . . . . Tương Hách, ngươi có phải là đàn ông không? Đêm động phòng hoa chúc ngươi lại để cho ta tự mình làm?"

Nhướng đôi chân mày được vẽ tinh xảo trừng lấy hắn, bộ dáng muốn khóc lóc om sòm. Lý Tương Hách lập tức buông lỏng đôi chân đang đè chặt lấy người nọ, cúi người muốn hôn lên bộ ngực trắng ngọc của y.

"Ta có phải là đàn ông hay không, ngươi còn chưa rõ ràng hay sao?"

Hai viên đậu đỏ sậm mày run rẩy đứng thẳng, bựa lưỡi cọ sát với đầu vú khiến người nọ rên rỉ không ngừng. Đòn cân đổi chủ như có linh hồn mà ấn lại đè lên điểm mẫn cảm. Niêm mạc sưng đỏ cắn lấy gậy hỷ dài nhỏ không muốn thả lỏng.

"Ha a. . . Chính là nơi đó. Aaa ân. . . Tương Hách, Lý Tương Hách. . ."

Khi Liễu Mẫn Tích sắp đạt cao trào, người trên thân lại đem gậy hỷ rút ra. Ngón tay chơi đùa âm thần và nhục đế chỉ lại không chịu cắm vào dỗ dành nhục bích. Cảm giác trống rỗng tê ngứa nơi âm hộ vô cùng khó nhịn, chỉ có thể đổi cách khác, cầu người nọ thống khoái.

"Tướng công, tướng công ơi, cầu xin ngươi, thao Mẫn Tích đi. . . ."

Âm đế ở trong tay người giống như bị chích điện, khoái cảm không ngừng cuồn cuộn dọc theo sống lưng truyền đến đại não. Liễu Mẫn Tích đạp chân cao triều, Lý Tương Hách thừa dịp âm hộ không khống chế được co rút đem bản thân mình cắm vào. Mỹ nhân đáng yêu bị cắm vào không nói nên lời, chỉ có thể mở miệng rơi lệ. Màn giường bị y nắm lấy trong tay kéo chặt.

"Aa. . . . . Ha. . . . Tướng công, chậm. . . . Aaa. . . . Nhanh. . . ."

Lý Tương Hách cúi đầu mút hai viên thịt, liên tục dùng răng nanh ngậm cắn, thân dưới như đang đóng cọc mà ra sức thao làm. Liễu Mẫn Tích bị hắn thu hút đến chịu không được, vươn tay túm lấy mái tóc dài của người nọ lại không nỡ dùng lực. Chỉ có thể mở rộng thân mình tùy ý để người tìm tòi. Hắn cầm lấy dương vật của Liễu Mẫn Tích nhẹ nhàng âu yếm. Đầu ngón tay cọ qua mã mắt nhúng vào tinh dịch sờ dọc xuống cán. Sau đó nhắm ngay vành quy đầu hung hăng nhấn mạnh xuống. Liễu Mẫn Tích ngửa cổ thở dốc, giống một con thiên nga đang tiếp nhận sự giết hại, bắp đùi run rẩy rồi bắn lên bụng dưới.

"Tướng, tướng công, ngươi bắn nhanh một chút đi. . . ."

Một đôi mắt ẩn tình chứa đầy nước mắt, lông mi cong vút dính một giọt mồ hôi, hóa trang cả nửa ngày khiến người nhìn cảm thấy càng dâm đãng hơn. Lý Tương Hách bị y nhìn đến tâm thần nhộn nhạo, Liễu Mẫn Tích đã bị hắn ôm lấy thao sắp được một canh giờ. Dương vật đã không bắn ra được cái gì, âm hộ cay nóng giống như bị lửa cháy, miệng cổ tử cung bị người nọ tàn nhẫn đỉnh mở, nhục động vì vậy càng ẩm ướt càng mềm mại bao bọc lấy quy đầu trướng đỏ. Cảm giác quá mức thoải mái khiến cho Lý Tương Hách thiếu chút nữa là không cầm giữ được. Xương hông va chạm đến phát đau cũng không muốn dừng lại, muốn nhanh hơn, lại nhanh hơn nữa, dùng lực hơn một nữa, lại dùng lực hơn nữa. Muốn đem người này tiến nhập vào máu thịt của mình.

"Không được. . . . A a, sắp tới rồi!"

Dương vật liên tục cắm rút trong âm hộ khiến y bị thao tới cao triều cạn khô. Miệng nhỏ phía dưới khép khép mở mở không thể phun tiếp dâm dịch nữa, chỉ có thể bao chặt lấy dương vật hung mãnh, giống như một cái mũ làm bằng thịt.

"Nương tử, ngươi kẹp ta thật thoải mái. Nương tử, ngươi thật giỏi."

Lý Tương Hách nâng lấy mông của y dán vào trên bụng dưới của mình, ngôn ngữ kích thích khiến đợt cao trào của Liễu Mẫn Tích lại kéo dài thêm một hồi lâu.

"Ô. . . Chậm, cắm chậm một chút. . . . Muốn nước tiểu ô. . . ."

Một câu cũng chưa nói xong mà dương vật mềm nhũn đã phun ra một cỗ chất lỏng màu vàng nhạt tưới lên chỗ giao hợp của hai người, nóng hừng hực. Liễu Mẫn Tích bụm mặt không muốn nhìn hắn, Lý Tương Hách nắm lấy thắt lưng của y thao lộng thêm vài lần mới tình nguyện bắn sâu trong âm đạo. Dương vật còn không hoàn toàn mềm nhũn dường như đang chơi xấu cứ muốn ở trong âm hộ, nói hoa mỹ là muốn để hài tử sớm đến một chút.

"Nương tử, chúng ta còn có thời gian cả một đêm. Cứ từ từ làm."

---------------------------------------

Faker x Keria theo yêu cầu của 1 reader đã cmt ở chap trước rồi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro