faded

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


jungkook đã từng nghĩ rằng, nhóc thực sự có một gia đình

được vô tình tạo ra từ những tên nô lệ, của nó.


.::.


jungkook lặng nghe khúc hát anh tựa chiếc bóng phản chiếu ánh sáng cho cuộc đời em(*) và mường tượng được sự cô độc lặng câm của không gian như đang bóp chết mình.

jungkook nhớ rằng, những ngày nắng có bóng lưng vững chắc của seokjin tẩn mẩn thái cắt các món ăn trong vài phút chuẩn bị sẽ làm cho bụng thằng bé trở nên cồn cào. càng giữ anh bên cạnh, nhóc cảm thấy mình như một con heo mập chỉ biết nhìn anh đòi hỏi những bữa cơm. em luôn ngồi trên ghế, ngoan ngoãn đợi, trong khi ngắm nhìn anh tập trung vào công việc của mình. mùi thức ăn của seokjin cực kì thơm, hậu vị của nó nhang nhác thứ gì đó rất rực rỡ (?) giống như seokjin đã mang cả tình yêu của anh dành cho nhóc quyện vào gia vị vậy. thằng bé luôn hài lòng thưởng thức chúng.

seokjin được giam giữ dưới căn hầm với một khoang miệng không bao giờ có thể la hét. anh cũng chưa bao giờ có biểu hiện phàn nàn điều gì về bốn bức tường lạnh lẽo kể từ khi jungkook dịu dàng hôn nhẹ lên vai anh, âu yếm.

seokjin như một đấng chồng tử tế vậy.

.

nếu seokjin là người ngoan ngoãn, thì jimin được thằng bé mang về từ bãi rác là một người cực kì biết nghe lời.

khoảng thời gian chật vật nhất trong cuộc đời jungkook có lẽ là phải làm việc cật lực như một tên nô lệ ở nhà máy bất lương. jungkook thích gọi cái nhà máy đó như vậy. nó nghĩ rằng mình khá may mắn khi luôn thức dậy vào mỗi sáng để tập thể dục, đống cơ bắp đã cứu rỗi nó khỏi những đôi mắt thèm khát của nhóm người chuyên cưỡng bức những cậu trai trẻ mồ côi trong công xưởng. ngày thằng bé phát hiện cơ thể loã lồ đầy những dấu hôn của jimin trên bãi rác gần nhà máy, đó chính là ngày nó cảm thấy tự hào về bản thân nhất, khi đã phanh nát thây bọn súc vật với một quả bom chế tạo thô sơ từ máy phát điện hỏng. có lẽ đó là một quyết định đúng của nhóc! bọn chúng giống một đám phân thối tha mà thằng bé giẫm lên khi đi trên phố và chẳng bao giờ nó muốn quay ngược trở lại thời điểm đen tối đó. jungkook nghĩ, nó cần phải triệt tiêu đáo để những kiểu giống loài nọ trên cuộc đời, dọn dẹp sạch sẽ... vì chúng không đáng được sống tiếp. cũng chẳng ai quan tâm khi chúng chết đi đâu. pháp luật từ lâu đã không còn uy nghiêm và mượt mà trên mảnh đất bất lương này. 

jimin bị xích một chân lại trong nhà ngay khi jungkook mang anh ấy về. thằng bé không cần cắt lưỡi anh ta, vì hình như những tên tinh trùng đầy não kia đã làm điều đó trước. chúng luôn có cách để ngăn cho jimin la hét trong suốt mấy tháng trời ròng rã hành hạ anh ấy. anh ấy gầy gò xanh xao vì mất nhiều máu, thậm chí liên tục bị bọn chúng cướp cả khẩu phần ăn. jungkook liền mủi lòng, không nỡ để anh thu mình co ro trong góc và nhịn ăn uống vì tủi hổ.

"để tôi chết, hãy để tôi chết!"

jungkook vẫn nhớ như in cái lần anh ta tự quàng cổ mình vào sợi xích đủ dài kia, cố quấn chặt chỉ để chết. bực bội vì sự nhu nhược của anh ta thể hiện ra, nhất là ở đôi mắt luôn toát lên vẻ khẩn cầu yếu đuổi van xin hãy để anh ta rời xa cuộc sống qua hàng chục dòng chữ viết bằng máu "hãy để tôi chết" trên nền nhà. jungkook chỉ biết chán nản, nó phải chật vật cắt đi sợi xích và thẳng tay ném anh ta xuống dưới căn hầm với anh seokjin. đó nhất định sẽ là một quyết định đúng đắn thứ hai với jimin! seokjin sẽ đào tạo để jimin dần dà trở nên ngoan ngoãn hơn.

và jimin đã trở thành một con cún thích được ôm ấp của nhóc.

.

taehyung là người phải lau vết máu bèm nhem đó vì anh ấy làm hầu hết việc dẹp dọn mà khả năng anh ấy có thể. nhóc sẽ để taehyung đi lại tự do trong nhà với đôi mắt bị chọc thủng. jungkook không ép buộc anh phải làm gì nữa. lần đầu gặp anh ta, jungkook khá bàng hoàng với gương mặt tuấn tú của taehyung. anh ấy là một trong hàng tá vật thí nghiệm của chính phủ đóng vai chẳng khác gì một con chó săn cho cảnh sát. taehyung phải truy lùng theo dấu của những tên tội phạm nguy hiểm hàng đầu có sở thích quái lạ - những kẻ giàu có rửng mỡ muốn ăn thịt người khi thế giới đã không còn đủ lương thực.

taehyung kể lại rằng, những người tự xưng mình thực thi cho công lý đã cứu anh từ một đại dịch và cho vào máu anh một loại virus. nó giống như thuốc phiện, buộc những kẻ máu lạnh sẽ ăn anh ấy đến từng miếng thịt cuối cùng, sau đó chết đi trong sự tra tấn dã man như 'quá liều'. điều này được coi như là nhiệm vụ được lập trình sẵn trong não của taehyung. nó không giết chết anh. nó biến anh thành một loại vũ khí sinh học. có lẽ đó cũng là lý do jungkook luôn dè chừng với taehyung.

jungkook đáp lại anh, rằng căn nhà này được đặt cách xa khỏi xã hội máu lạnh đó. jungkook sống ở đây với rất nhiều người bạn tội nghiệp cần tình người. thằng bé sẽ khiến taehyung yêu thương mái ấm này hơn là tìm cách bỏ chạy với đôi mắt bị mù. thế giới ngoài kia tốt nhất là đừng nên để taehyung "nhìn thấy", anh chỉ cần "cảm thấy", rằng tất cả bọn chúng quá nguy hiểm, ít nhất là với miếng mồi ngon lành như taehyung. jungkook đôi khi nghĩ mình quá ích kỉ. nhưng taehyung chính là một trong những mảnh ghép tạo nên gia đình này. nhóc không thể làm ngơ.

"taehyung, hãy ở lại, để được làm người!"

jungkook thích thú khi nghe quyết định của taehyung sau đó, vì anh ấy là một người rất dễ bị thuyết phục.

.

nếu taehyung "nguy hiểm" đến vậy, thì jung hoseok bị nhốt trong phòng ngủ sẽ trở nên vô giá trị.

anh ta như một con thú đói khát, điên cuồng vồ lấy và hôn jungkook tới tấp khi nhóc chỉ cần mở cửa bước vào. thằng bé ví hoseok giống như một vũ công luôn biết mình phải làm gì lúc ngồi trên hông nó. từng động tác của anh ấy luôn dễ dàng kích động niềm rạo rực và hân hoan ẩn sâu bên trong nhóc. jungkook đặc biệt yêu cái cách tiểu huyệt chật hẹp của anh ta sít sao với cậu bé mình, cộng với những tiếng rên rỉ ỉ ôi của anh, của ả đàn bà ngân nga từ trong đầu đĩa để che lấp thanh âm nhục dục của hai kẻ đang trong cuộc chơi... tất cả những điều này đã từng khiến người tập trung cao độ như jungkook lơ là với chuyên gia luôn tìm cách bỏ trốn kim namjoon. anh ta là kẻ duy nhất luôn ẩn chứa nhiều suy nghĩ bỏ trốn.

nếu thử nghĩ đến một ngày, cái tên kim namjoon kia thoát ra được khỏi khu rừng như cách hắn đã tìm đến, thì lúc đó, jungkook biết rằng sự tròn vẹn của mái ấm này sẽ không còn an toàn nữa. con người tự cho mình đang vận hành công lý ổn định ngoài kia sẽ quấy nhiễu thằng bé. nó luôn ám ảnh với những mũi tiêm an thần hay cái thứ dịch lỏng làm cả người nó tê liệt. thằng bé sợ những kí ức ấy.

vậy nên jung hoseok mới chính là người nguy hiểm nhất!

.

kim namjoon là một dược sĩ có tiếng tăm trong ngành, nhưng dường như lòng tham của anh ta đã trỗi dậy sai chỗ khi dám có ý định nuốt món hời lớn từ nàng tiểu thư của chủ anh ta. anh ta tự vác xác mình vào trong rừng để lẩn trốn bọn tay sai bặm trợn đang truy lùng cái của quý đã làm thủng màng trinh của nữ nhi được cho là thuần khiết nhất (nổi tiếng cả thành phố). chính tay jungkook - ngay sau khi lắng nghe sự cầu xin giúp đỡ từ anh ta - đã không thể kiềm mình thiến cái dương vật quái quỷ và ngu ngốc đó rồi hài lòng mang nộp để đổi lại tiền thưởng. khi nó khớp với tinh dịch đã để lại trên cô gái. lũ nhà giàu ngông cuồng đã tin lời jungkook ấy liền chắc mẩm rằng kim namjoon đã bị xé xác ở đâu đó trong rừng. jungkook vừa được nạp thêm nô lệ, vừa có được mớ tiền, thực sự cũng rất hữu ích!

kim namjoon tuy hơi ồn ào phiền phức một chút, nhưng ít nhiều anh ta chính là một cái máy rút tiền hoàn hảo trời cho đấy chứ!

.

thế nhưng, jungkook không cắt bất kỳ bộ phận nào khác của kim namjoon. anh yoongi bảo rằng, hãy cứ nhốt namjoon như thế thay vì kết liễu hắn ta. bởi vì jungkook chỉ cần đổ máu, thì sẽ có mất mát lớn. điều đó khiến jungkook rất tò mò.

yoongi là một người anh kiệm lời, nhưng một khi cảm thấy bế tắc thì thằng bé sẽ tìm đến yoongi như một thói quen. yoongi chính là lý do để nhóc không còn hứng thú với việc tra tấn ai đó lấy làm thỏa mãn nữa. vẻ đẹp của yoongi có màu trong sáng như jimin, nhưng cũng chẳng thiếu nét lãnh đạm tuấn tú của taehyung. bằng cách nào đó nhóc luôn lắng nghe lời khuyên của anh. trong nhà từ đó đã không còn tiếng la hét kêu cứu của ai.

yoongi được mang về nhà đầu tiên trong sáu người. chính con quái thú của nhóc lúc đó đã chặt đứt đôi bàn chân của anh khi anh nói quá nhiều thứ lý thuyết sáo rỗng. đến bây giờ mỗi lúc tỉnh dậy, được trông thấy nụ cười bừng sáng của yoongi sau khi lỡ gối trên đùi anh thiếp đi từ đêm trước đó, được vuốt ve, thì điều đó khiến nó chưa bao giờ ngừng hối hận về những việc mình đã làm với anh, với mọi người.

yoongi chính là đã đánh thức hình ảnh bé nhỏ cô độc bên trong jungkook lộ nguyên hình.


.::.


bọn họ đột ngột tổ chức sinh nhật cho thằng bé lúc 12h đêm khi nó đang ôm hoseok ngủ mà không có một mảnh vải che thân. bằng cách nào đó, jungkook nghĩ rằng mình hiểu được cảm giác ấm nóng toát ra từ lồng ngực là có ý nghĩa rõ ràng. kể từ lúc nhận thức được việc bản thân nhóc sinh ra chỉ là một sự tính toán của cha mẹ, thì có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời thằng bé biết tình yêu thực sự là gì. tưởng chừng như nhóc có một cơ thể hoàn hảo được cấy ghép từ các bộ phận hoàn hảo nhất, thì đó sẽ là một cái gì đó đẹp đẽ hay ho kích thích sự tham lam của con người chú ý đến. nhưng dường như khi thời gian dần dà trôi, nhóc nhận ra được rằng, bản thân mình chẳng khác gì hình mẫu kinh doanh cho những ý đồ xấu xa của đấng cha mẹ, những người đáng lẽ ra phải yêu thương nhóc đặc biệt trên đời hơn bất kì ai...

sự thật đúng là luôn đau lòng.

jungkook cầm lấy đĩa bánh được seokjin cắt cẩn thận ra cho nó một miếng vuông vắn. chẳng hiểu sao lúc nếm chiếc bánh ngọt ngào, vị mặn của nước mắt nhóc đọng trên muỗng lại át lấy khoang miệng, khiến cổ họng nghẹn ứ khó chịu, trong một khắc nào đó còn chan chát vô cùng...

"jungkook, ngoan! ăn cho hết nhé! đừng để công lao của seokjin phải uổng phí."

mắt thằng bé nhòe đi nghe yoongi nói. nó cặm cụi đút từng thìa và mếu máo như đứa trẻ. chưa bao giờ nó nghĩ rằng mình sẽ yếu đuối như lúc này.

thằng bé cầm cái đĩa trơn tru trên tay sau khi liếm láp đến tận miếng cuối cùng còn vương vãi. nhìn cái cách taehyung dịu dàng mò mẫm để lấy chiếc đĩa từ tay nó và đáp lại bằng một nụ cười hờ hững, jungkook liền mủi lòng. cảnh tượng vô hồn đó chính nhóc là người đã gây ra, chính nó đã chọc thủng đôi mắt xinh đẹp ấy. nhóc chột dạ, cúi gằm mặt tủi hổ, đáng lẽ ra nó nên nghe lời khuyên của yoongi sớm hơn, đối xử với bọn họ tử tế hơn mới phải.

jungkook lau đi những giọt nước mắt, hoặc bởi vì cơn nóng hầm hập của thu làm mắt thằng bé nhòe đi.

"jungkook à..."

nó nghe chất giọng dịu dàng của hoseok.

nó lắc đầu, cố rủ bỏ cái thứ cảm giác nặng nề của đầu mình, gắng gượng ngẩng lên nhìn anh.

nhưng dường như nó chỉ muốn thiếp đi thôi.

thằng bé mở to mắt ra để quan sát thận trọng từng người một sau khi vật vã ngồi dậy. nó nhận ra trước mặt nó chỉ có 5 người.

một tia sáng lóe lên.

"kim namjoon đâu?"

đó chính là khoảnh khắc nó cảm nhận được rằng có gì đó đang găm sâu vào da thịt mình, xuyên qua bả vai từ phía sau lưng. thằng bé chật vật quay đầu lại, đó vốn là một cái cửa sổ, nhưng thật lạ, hôm nay nó đã được mở ra.

và dường như đang có ai đứng đó nhìn nó.

"lũ khốn kiếp..."

jungkook nói những lời cuối cùng trước khi thả mình rơi xuống, đầu đập vào thành giường, máu chảy bê bết...

thời gian như dừng lại. hoàn toàn.

.

you were the shadow to my life

anh tựa chiếc bóng phản chiếu ánh sáng cho cuộc đời em

jungkook trở về từ cõi chết, chầm chậm mở mắt ra. thứ không gian mang mùi ảm đạm này đánh một đòn đau điếng vào tâm can thằng bé. nhóc lặng nghe khúc hát anh tựa chiếc bóng phản chiếu ánh sáng cho cuộc đời em và mường tượng được sự cô độc lặng câm của nơi đây như đang bóp chết mình. tất cả bọn họ đã lên kế hoạch để phản bội thằng bé!

nhóc chật vật đứng dậy để bước xuống căn hầm mà seokjin hay nấu nướng, tìm lại những dụng cụ tra tấn. đã một thời gian trôi qua chưa đụng đến, chúng nó trông thật bụi bặm và tội nghiệp làm sao. jungkook chắc mẩm rằng, nó sẽ chẳng cần mang quá nhiều đồ nghề để đuổi theo ngoài một cây rựa cỡ lớn và con dao găm nhỏ giấu trong đôi giày timberland cổ cao.

jungkook khựng lại khi đang lựa chọn thêm một con dao katana cỡ lớn. thằng bé trông thấy có một mẩu máu của ai đó rơi vãi trên mặt bếp. hình ảnh seokjin thận trọng nghiền nát chất độc để ngốn vào chiếc bánh sinh nhật và vô tình bị thương hiện ra rõ nét. jungkook liền phá lên cười.

"một sẽ phải cõng thằng què yoongi. một phải dẫn đường cho thằng mù taehyung. haha, một kẻ cuối cùng phải đỡ lấy tên bị dính độc kim seokjin. kế hoạch của các người thật đáng thương làm sao..."

jungkook quay lưng bỏ đi, nụ cười khàn tiếng đầy ý khiêu khích của nó lộ rõ dần khi nó bước lên trên nhà. có thứ ánh sáng leo lắt chập chờn chiếu vào gương mặt sưng sỉa của nó. thằng bé liền nán lại, một tay chống hông, tay kia đưa ngón trỏ lên gõ vài nhịp ở cằm như nó đang lóe lên ý niệm xấu xa nào đó.

"xem xem..." gió thổi u u, mây đen thảng hoặc kéo đến, ánh mắt quỷ quyệt của jungkook hoàn toàn bị nuốt chửng bởi cái bóng tăm tối của phần tóc trước. "tội của hoseok là gì nhỉ? anh ta ân ái với mình suốt và chẳng bao giờ ra khỏi phòng, cũng chưa ai đặt chân vào. vậy thì làm thế nào bọn chúng truyền kế hoạch đến tai anh ta được?"

nếu nói trong sáu người thì jung hoseok là kẻ duy nhất luôn tự mình nhào đến jungkook và bắt đầu có động thái đòi hỏi. lúc này đây, một tia sáng nào đó trong thân tâm jungkook cũng đang le lói, ôm hy vọng, rằng anh ta chỉ là kẻ bị ép tham gia bỏ chạy mà thôi. thật khó để xoáy mũi dao vào da thịt thơm tho của anh ta khi trong mình luôn mang nặng cảm giác yêu thương tội lỗi này.

"mẹ kiếp, jung hoseok là kẻ mang tội nặng nhất!"

jungkook rút con dao từ mắt cá ra và bắt đầu điên cuồng đâm vào mặt gối của kẻ tội đồ, loáng thoáng sẽ nghe thấy tiếng gầm gừ tức tưởi trong cổ họng của nhóc. hình ảnh jung hoseok nằm đây bên cạnh nhóc, vờ lấy cảnh mọi người xông vào, để lén lút ngồi dậy mở cửa sổ ra. chính jung hoseok đã âm thầm tiếp tay cho kim namjoon!

là jung hoseok không hề yêu jungkook. anh ta chỉ yêu lấy tên bịp bợm kim namjoon. vì muốn che lấp cho kẻ kia, mà anh ta sẵn sàng chấp nhận, âu yếm tới tấp với thằng bé, chỉ để bảo vệ kim namjoon. 

"kim namjoon, tôi thề sẽ móc mắt anh ra và bổ nát cái bộ não khốn kiếp đó, haha, cùng jung hoseok và thứ tình yêu chết tiệt của các người..."

jeon jungkook hít một hơi thật sâu trước khi lên đường săn những con mồi. thằng bé chắc chắn rằng bọn chúng sẽ không bao giờ thoát được khỏi khu rừng này nếu không có sự dẫn dắt của nó. không ai hiểu khu rừng này hơn jeon jungkook, kể cả kẻ thông minh đáng đề phòng kim namjoon - người cướp đi tất cả từ thằng bé.

thật tuyệt khi có thể từ cõi chết trở về để tra tấn những kẻ phản bội kia. dù rằng jungkook rất hận những việc làm của cha mẹ mình, nhưng ít nhiều nó vẫn luôn cảm kích hành động có chút nhân nghĩa của họ khi ban tặng cho nó những bộ phận khỏe mạnh nhất, cùng với một dòng máu bất tử. thằng bé có khả năng tự lành lại nhanh chóng đến tuyệt vời.

jungkook vác cây rựa trên vai dễ dàng, ung dung bước đi. nó đang bận nghĩ rằng những tên tội đồ kia sẽ ngạc nhiên đến mức nào khi thấy mình còn tồn tại và thở chung một bầu không khí với chúng nó đây? thằng bé đã cứu rỗi họ khỏi những cái trần tục dơ bẩn, đau đớn và nhục nhã nhất của xã hội. họ không thể "đền đáp" nhóc như thế này được. giờ nó đã hiểu vì sao min yoongi liên tục nói về việc thằng bé sẽ có mất mát nếu như nó đổ máu rồi. thật phấn chấn làm sao khi có thể phanh thây từng tên một để tiêu diệt thứ suy nghĩ đáng thương đó...


.::.


where are you now?

các anh đâu rồi?

jungkook đã từng nghĩ rằng, nhóc có một gia đình được tạo ra vô tình với những tên nô lệ.

thằng bé đột ngột dừng lại.

was it all in my fantasy

were you only imaginary

tất cả chỉ là trong tưởng tượng của tôi?

và các anh chỉ là ảo tưởng?

nó thực sự muốn giết họ sao?

"jungkook, nghĩ xem nào!" thằng bé nhọc nhằn tự đánh vào đầu mình, những ngôi sao còn chẳng buồn hiện hữu để trò chuyện với nó.

"ah, đúng rồi! kim taehyung, chính là anh ta!"

một ý niệm xấu xa lóe lên trong tư tưởng thằng bé. nó kích động, nhảy cẫng lên và tự tán dương chính mình.

"mình sẽ nhốt chúng lại, bỏ đói chúng. haha, thứ thịt thơm tho như kim taehyung sẽ kích thích chúng. rồi... rồi..."

jungkook rút con dao găm rạch lên cổ tay mình sáu đường thẳng song song. đó là một thói quen của thằng bé trước khi kết liễu ai đó.

"lần này có lẽ là ngoại lệ, tao sẽ để chúng bay sẽ ăn thịt tên như thuốc phiện đó đến tận miếng cuối cùng và chết đi quằn quại vì quá liều, hahaha, mình sẽ chẳng cảm thấy tội lỗi nào nữa cả..."

hóa ra em cũng cảm thấy tội lỗi...

.

jungkook nhịp chân, vỗ tay và cười điên dại.

"hình phạt tra tấn này thật là thích thú quá đi thôi!"

nụ cười của nó văng vẳng khiến cho lũ chim cú ban đêm sợ hãi bay đi, tạo thành một mớ hỗn độn nho nhỏ trên vùng trời. đám lá cây vờn nhau xào xạc có màu sắc phong trần và u tối này thật thích hợp để đi săn. nó nghĩ.

jungkook khoái chí nhìn những vết thương đang tự làm lành và tạo thành sẹo. cơn cao hứng của tội ác càng thêm trỗi dậy. thật khó để một kẻ tâm thần dễ dàng dung thứ cho góc tăm tối của những tên phản bội...



.end.


(*) fic có sử dụng lời bài hát faded - alan walker

hãy đi đến phần cmt nếu như bạn đọc cảm thấy tác giả đã làm một điều gì đó sai sót >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro