Chap 10: Người cuối cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mầy ngày sau đó, Jungkook ở yên trong phòng đóng cửa vì nhức đầu. Đám vương gia kia cứ lần lượt từng người thay phiên nhau dụ dỗ cậu theo bọn hắn. Cậu bực đến nỗi phải nhờ Tiểu Lan cùng A Phúc, A Bình đứng chắn cổng ngăn lại rồi đắp chăn trên giường ôm tai vì tiếng ồn ào bên ngoài.

Đến đêm, Jungkook mới mò ra ngoài. Có lẽ là vì ban ngày ngủ quá giấc. Ngồi xổm xuống đất cầm que nhỏ vẽ vòng vòng, Jungkook buồn chán thủ thỉ một mình:
- Kiến nhỏ, ta phải làm sao đây? Lí trí nói không được nhưng con tim lại hướng về bọn họ là sao?

Phải, Jeon Jungkook, cậu rung động rồi. Những cử chỉ quan tâm, những lời nói ấm áp, cậu chỉ là vì xấu hổ, là vì ngượng ngùng nên mới tránh họ thôi. Hơn nữa, cậu vẫn chưa tin tưởng bọn họ thực sự, lỡ sau này cậu bị phản bội rồi chết thảm thì sao.

Jungkook bực mình đâm mạnh cây xuống đất:
- Mấy tên vương gia đáng ghét. Kim Thạc Trân, Phác Chí Mân, Trịnh Hiệu Tích, Kim Thái Hanh, Kim Nam Tuấn, Điền Chính Quốc ta thừa nhận thích các người được chưa?

Trên tường lại vang lên tiếng cười khẽ khiến Jungkook ngó nghiêng tìm kiếm: Kì lạ, rõ ràng có âm thanh gì đó. Jungkook lạnh gáy rùng mình, vội phủi phủi y phục rồi đứng dậy quay về phòng.

Lúc này, trên mái nhà, Phác Chí Mân mới bỏ tay ra khỏi miệng Kim Thái Hanh:
- Này, chúng ta suýt bị phát hiện đấy.
Kim Thạc Trân gõ đầu Kim Thái Hanh: Suốt ngày phấn khích quá đà.
Thật ra từ nãy giờ những gì cậu nói năm tên vương gia kia đều nghe hết rồi. Cậu thích bọn hắn, trong lòng dâng lên tư vị thỏa mãn cùng sung sướng.

Trịnh Hiệu Tích vội lên tiếng:
- Được rồi, mau trở về. Để người ngoài phát hiện vương gia cao cao tại thượng trèo lên mái nhà vào ban đêm chỉ để nghe lén thì còn ra thể thống gì.
Kim Nam Tuấn lại bồi một câu:
- Không phải ý tưởng này là của huynh sao.
Trịnh Hiệu Tích cười gượng gạo: - Phải ha.

Người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt. Sau bao cố gắng mặt dày theo đuổi, Điền Chính Quốc bắt đầu rung động, bây giờ chỉ cần để con thỏ nhỏ này tin tưởng bọn họ nữa là được rồi.

_________________________________

Ngày mới lại đến, Jungkook đã hết hạn cấm túc, lần này cậu sẽ được quan minh chính đại ra ngoài, không phải lén lút khổ sở chi nữa. Jungkook không dẫn Tiểu Lan theo, cậu muốn một mình trải nghiệm tìm nơi nào đó khám phá.

Trên đường, đeo một túi nhỏ cùng cọng cỏ hái được ven sông vui vẻ tham quan. Buổi sáng cũng tấp nập không kém buổi tối nha: Màn thầu đây, màn thầu lớn đây.
- Ông chủ lấy cho ta hai cái.
- Được! Công tử, của ngài đây!
- Đa tạ.
Jungkook cầm màn thầu vừa đi vừa ăn, chân lại dừng bước.
Hai mắt xinh đẹp nhìn đám trẻ con trước mặt, quần áo tả tơi, mặt nhem nhuốc, ăn xin sao? Nhưng mà hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, sẽ phóng khoáng hơn mọi khi. Bỏ 1 thỏi bạc cùng chiếc màn thầu còn lại vào trong chiếc bát mẻ:
- Ta cũng không được khấm khá. Chỉ có thể cho mấy nhóc như thế này thôi.
- Công tử, ngài thật xinh đẹp, cũng rất hào phóng.
- Haha, thật khéo nói. Ta đi đây.

Jungkook cười ngọt xoa đầu bọn nhỏ rồi lon ton chạy về phía đường lớn. Hình như có chuyện gì đó. Jungkook len lỏi vào đám đông quan sát tình hình. Một ông lão cùng một đứa trẻ đang khóc lóc thảm thiết, bên cạnh còn có một giỏ trứng bị vỡ, kẻ đối diện lại vô cùng hống hách, còn là một cô nương cùng đám hạ nhân to lớn.

Đảo mắt xung quanh, hình như không có ai dám lên tiếng. Jungkook bắt chuyện với người bên cạnh:
- Vị đại thẩm này, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Haizz, tội nghiệp ông cháu A Tử, xe ngựa của vị tiểu thư kia đâm phải, còn bị bắt bồi thường.
- Không ai ngăn cản sao?
- Nhìn đi, đó là xe của quan lớn, dân thường như chúng ta sao có thể đấu lại.

Jungkook bực mình, thật bất công vô lý. Một mình cậu đỡ ông lão cùng đứa bé đứng dậy khiến ai nấy kinh ngạc. Jungkook phủi nhẹ quần áo cho cậu bé rồi dỗ dành:
- A Tử phải không? Là nam nhi thì không được khóc nhè, sau này mới bảo vệ được ông có biết không?
Cậu bé tên A Tử lau sạch nước mắt rồi lên tiếng:
- Caca, A Tử biết rồi. Caca đẹp như thần tiên hạ phàm vậy đó.
Jungkook mỉm cười xoa đầu cậu nhóc, quay người nhìn đám người đối diện:
- Vị cô nương này, xe ngựa của cô đâm người khác, làm hàng hóa của họ bị hỏng. Bây giờ lại bắt họ bồi thường?

Giọng nói chanh chua vang lên:
- Ngươi là ai? Thích lo chuyện bao đồng sao?
- Chuyện ta là ai thì có liên quan gì so với chuyện cô là người sai chứ.
- Hừ, xe ngựa của ta vì phải tránh lũ người này nên mới dừng lại gấp, khiến bổn tiểu thư bị đập trán gây hại nhan sắc. Các người biết ta là ai không, động đến bổn tiểu thư còn không biết đường xin tha. Mau, bồi thường.

Jungkook nhếch môi, trên đời cũng thật không ít loại người mặt dày hống hách:
- Cô không phải mới là người nên bồi thường cho ông cháu A Tử sao? Nếu là tiểu thư danh giá thì có thể hành xử lỗ mãn ngang ngược vậy sao? Thì ra những người lộng quyền lại không biết quy củ lễ giáo như vậy.
Tiếng xì xào vang lên:
- Phải a, thật chẳng ra làm sao.
- Đúng là ức hiếp người quá đáng.

Cô gái kia liền chỉ tay cậu nhăn nhó: Ngươi!
- Đứng đó làm gì? Mau bắt cậu ta lại để bổn tiểu thư xử lý.
Đám hạ nhân bắt đầu động tay động chân, cũng may cậu có chút võ phòng thân đạp mạnh tên to con ngã nhào ra đất, rồi lại đấm cho tên bên cạnh một phát vào mũi.

Từ xa, một nam nhân cao lớn với mái tóc bạc nổi bật, khuôn mặt yêu nghiệt với nước da trắng tuyết cùng cánh môi mỏng hờ hững đạm bạc. Khoác lên mình thân phục màu đen toát ra khí chất lãnh đạm, ví như băng tuyết lạnh lùng ngồi trên yên ngựa đứng yên quan sát tình hình trước mặt. Ám vệ bên cạnh khoanh tay nghiêm chỉnh nói:
- Vương gia, đó là vương phi. Có điều, những chiêu thức này thuộc hạ chưa từng thấy bao giờ. Chúng ta có cần qua đó..

Cánh tay ngăn lại, bờ môi nhếch lên một đường cong hoàn hảo nhìn về thân ảnh nhỏ con né tránh rồi lại phản công: Điền Chính Quốc, đây mới thực sự là ngươi sao?

Jungkook phủi tay nhìn đám người lăn lóc trên mặt đường, đánh thật đã, đã lâu rồi không được động tay động chân như vậy. Lâm Như Tuyết nhìn hạ nhân của mình bị đánh gục gần hết, tức giận quát lớn:
- Bổn tiểu thư là Lâm Như Tuyết con gái của đô đốc Hàng Châu, là cháu ruột của quý phi nương nương trong triều. Ngươi...ngươi có biết là mình đã đắc tội nhầm người rồi không?

Jungkook nhún vai bình thản, cậu có gan làm thì có gan chịu, cậu cũng có thân phận cơ mà, nhưng danh vương phi thì bỏ đi:
- Ồ, vậy bổn thiếu gia đây là con trai của Điền lão tướng quân, có được coi là người không nên đắc tội không?

Ám vệ từ xa cảm thán: Không ngờ vương phi uy dũng như vậy nhưng sao lại không lấy danh là vương phi nhỉ?

Mân Doãn Kỳ nhìn đôi mắt kiên cường cùng cái vẻ tùy hứng, bất cần kia càng làm cho ý cười thêm đậm. Đôi mắt ánh lên tia ôn nhu khó thấy.

Lâm Như Tuyết tái mặt, Điền lão tướng quân sao? Đến cả hoàng thượng cũng phải nể vài phần. Thì sao? Cô ruột của cô ta là quý phi nương nương được sủng ái nhất trong cung bây giờ. Cậu ta thì có thể làm gì. Lâm Như Tuyết tức giận cầm roi trong người quật đến chỗ cậu. Jungkook mở căng hai mắt, phát này cậu không tránh được sẽ đau lắm đây.

Chiếc kiếm từ xa xuyên thẳng qua cắt một đoạn roi khiến Lâm Như Tuyết hụt dây lùi về đằng sau. Jungkook ngạc nhiên nhìn lưỡi kiếm sắc bén rơi xuống đất, đôi mắt đảo quanh quan sát. Có người giúp cậu sao?

Mẫn Doãn Kỳ thúc ngựa đến rồi dừng lại nhìn đám đông, lạnh giọng khiến ai nấy khiếp sợ:
- Có người muốn ức hiếp vương phi của ta sao?

Đôi đồng tử của Jungkook chạm phải con ngươi xám đen sâu không đáy của Mẫn Doãn Kỳ như bị hút hồn vào trong. Vệt má xuất hiện tia ấm nóng ửng hồng nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp dưới nắng nhẹ trực diện với nam nhân cao ngạo.

Jungkook thất thần trước người kia, bề ngoài thật giống vương giả, mái tóc trắng đặc biệt cùng ánh mắt sắc lạnh khiến người ta không dám đến gần. Tim vô thức đập mạnh, Jungkook lắc đầu tỉnh táo nhìn nam nhân trên xe ngựa. Người xung quanh đã vội quỳ xuống cúi đầu: Tham kiến vương gia.

Hai mắt mở to kinh ngạc, vương gia sao, không lẽ, hắn là tên vương gia còn lại Mẫn Doãn Kỳ. Jungkook lập tức khuỵu chân xuống đất. Chết thật, cậu có phải lại gây rắc rối rồi không?

Mẫn Doãn Kỳ nhìn bộ dạng lúng túng của cậu có chút buồn cười nhưng mà cậu hình như không nhận ra hắn, không sao, sau này hắn sẽ khiến cậu ghi nhớ hắn đến khắc cốt ghi tâm, đến tâm trí rối bời thì thôi.

Mẫn Doãn Kỳ nhạt giọng:
- Miễn lễ.
Người trên đường bấy giờ mới dám đứng dậy gọn một góc không dám ho he thở mạnh.

Đôi chân thong thả xuống ngựa rồi tiến về phía cậu. Jungkook cứng đơ người không dám nhúc nhích. Cánh tay bị kéo mạnh, đầu liền nhào vào lồng ngực vững chắc của hắn.

Mẫn Doãn Kỳ nhếch mép, Jungkook thì loạng choạng muốn đẩy ra nhưng không được. Cậu nhỏ con như vậy, hắn lại cao lớn hơn cậu cả một cái đầu. Cuối cùng là thở dài bất lực đứng yên dựa vào người hắn.

Mẫn Doãn Kỳ hài lòng khi cậu không phản kháng, đôi mắt lạnh đảo quanh nhìn Lâm Như Tuyết trước mặt bình thản:
- Ngươi, muốn làm gì vương phi của ta?
Lâm Như Tuyết mặt xanh rờn, lúc nãy chẳng phải cậu ta chỉ nói mình là con trai của Điền tướng quân chứ không nói mình là vương phi, sao bây giờ lại thành ra thế này:
- Vương...vương gia, tiểu nữ có mắt không tròng đắc tội vương phi. Xin tha mạng.

Jungkook ngạc nhiên nhìn cô ta quỳ gối sợ hãi, lại ngước mắt nhìn Doãn Kỳ, tên vương gia này lợi hại vậy sao. Mẫn Doãn Kỳ thấy cậu nhìn hắn, tay chạm nhẹ chóp mũi xinh xắn rồi mỉm nhẹ môi. Ám vệ bên cạnh vội lấy tay dụi mắt, hắn nhìn nhầm sao? Vương gia đang cười sao?

Jungkook bị đụng chạm, hai má lại đỏ ửng xấu hổ vội quay mặt đi. Lâm Như Tuyết không dám ngước mặt lên: Thiên hạ này người không nên chọc giận thứ nhất là hoàng thượng, thứ hai chính là lục vương gia uy quyền. Nay cô ta lại mạo phạm vương phi của bọn họ, sợ rằng là không còn mạng.

Mẫn Doãn Kỳ nhàn nhạt:
- Chiếc roi kia nếu bổn vương không cắt đứt, có phải sẽ hung hăng đánh vào người của vương phi không?
- Tiểu nữ...tiểu nữ không cố ý, xin vương gia, vương phi tha mạng.

Jungkook trầm tư một hồi: Thì ra chiếc kiếm kia là của hắn, như vậy hắn đã cứu cậu sao?
Doãn Kỳ cho người thu lại kiếm cùng roi của cô ta rồi lạnh lùng:
- Ồ, nghe ngươi nói ngươi là con gái đô đốc, cháu ruột quý phi nương nương sao?
- Vâng, vương gia.

Lâm Như Tuyết mừng rỡ, có phải hắn sẽ bỏ qua cho cô ta vì gia thế chống lưng đằng sau không? Nhưng câu sau liền bóp nghẹn tâm tư đó:
- Vậy bổn vương sẽ gọi họ đến trước mặt hoàng thượng cùng xét tội của ngươi, sau đó rồi lấy mạng ngươi cũng được. Thế nào, có đồng ý?
- Tiểu nữ không dám, xin vương gia tha mạng.
Nếu chuyện này liên lụy đến gia tộc cô ta, cô ta sẽ không còn đường để về mất.

Mẫn Doãn Kỳ vuốt nhẹ mái tóc trên đầu cậu từ tốn:
- Vương phi của ta sẽ quyết định sự tồn tại của ngươi.
Jungkook không để ý mình bị đụng chạm, đôi đồng tử ánh lên tia kinh ngạc, quay mặt lại thắc mắc: Ta sao?

Dịu dàng vuốt má bánh bao trắng mềm, hắn gật nhẹ đầu. Jungkook nhìn sang đã thấy Lâm Như Tuyết dập đầu kêu lớn:

- Vương phi, xin tha mạng, tiểu nữ không dám nữa.
Đôi tay chạm nhẹ lên thái dương: Có cần phải làm quá vậy không?

Giọng bình tĩnh vang lên:
- Ta không muốn lấy mạng ngươi.
Lâm Như Tuyết vui mừng thành khẩn:
- Đa tạ, đa tạ vương phi.
Jungkook lại mở lời khiến ai nấy hồi hộp:
- Có điều, ngươi phải xin lỗi và bồi thường cho ông cháu A Tử, trích ra mười vạn lượng vàng phát cho dân nghèo ở đây. Ngươi là tiểu thư mà nhỉ, tầm đấy cũng không đáng bao nhiêu đâu ha.

Lâm Như Tuyết cứng mặt, mười vạn lượng vàng, như rút mất một nửa tài sản nhà cô ta rồi, nhưng mà có thể giữ được mạng của mình, cô ta tin phụ thân sẽ không bỏ mặc thấy chết không cứu:
- Tiểu nhân đã biết, đa tạ vương phi rộng lượng bỏ qua.

Jungkook gật gù, cậu xử lý như vậy cũng ổn rồi nhỉ. Quay sang thì thấy Mẫn Doãn Kỳ nhìn chằm chằm. Jungkook ngại ngùng đưa tay lên mặt xoa xoa, có phải mặt cậu dính gì nên hắn mới nhìn như vậy không?

Hắn cười thầm nắm lấy tay cậu, Jungkook lại vội rụt lại. Lùi về sau mấy bước rồi đến chỗ ông cháu A Tử, tìm trong túi một ít bạc rồi đưa cho họ:
- Ta không có gì nhiều, hi vọng chỗ này có thể tạo điều kiện cho A Tử lớn lên thành tài. Còn nữa, nếu Lâm Như Tuyết kia vẫn cố tình làm hại ông và A Tử thì đến vương phủ tìm ta.
- Đa..đa tạ vương phi.

Jungkook mỉm cười ngọt:
- Ta tên Chính Quốc, không cần câu lệ như vậy.
A Tử lém lỉnh một câu:
- Chính Quốc caca, sau này đệ lớn lên sẽ lấy huynh làm nương tử có được không?

Jungkook cười giòn tan xoa đầu:
- Được, ta đợi đệ ha.
Vừa nói xong thì người bị kéo về. Mẫn Doãn Kỳ nhìn xuống nhóc con trừng lớn:
- Đây là thê tử của ta.

Jungkook hoảng hồn giữ vai hắn:
- Ngài đừng dọa nó nữa, chỉ là câu nói đùa thôi mà.
Doãn Kỳ siết mạnh eo cậu khiến Jungkook cúi đầu im bặt. Nhanh chóng cho người giải tán đám đông. Cậu liền đẩy tay hắn đứng thật xa:
- Vương gia, ta về phủ trước. Cáo từ.

Jungkook cong chân muốn chạy trốn thì bị ám vệ ngăn lại:
- Này, vị huynh đài soái ca có thể tránh ra giùm ta được không?
Tên ám vệ lạnh người, vương gia phóng sát khí vào người hắn:
- Tử Lâm, chép phạt binh thư 1000 lần.

Jungkook khó hiểu, sao cậu thấy cảnh này quen quen.
- Này A Lâm, huynh đắc tội với ngài ấy à. Huynh giống A Tấu bên cạnh Thạc Trân ghê, cũng vô cớ bị bắt chép phạt, nhưng mà có 100 lần thôi, ngươi gấp hắn 10 lần lượng.

Tử Lâm thầm than: Vương phi, người nói nữa là gấp 100 lần luôn đấy.
- Vương gia, vương phi, thuộc hạ cáo lui.

Jungkook vẫy tay: Này, A Lâm, ta chưa nói xong mà.
Mẫn Doãn Kỳ kéo tay cậu:
- Vương phi có vẻ thích ám vệ của ta nhỉ?
- Cũng không hẳn nhưng mà thân hình của hắn đẹp thật đấy.

Jungkook lấy tay che miệng. Cậu lỡ lời rồi:
- Vương..vương gia, đã không còn sớm, ta đi trước.
Người lại bị giữ lại, cái gì nữa đây?
- Bổn vương đi cùng ngươi.
Jungkook nhìn tia sắc lạnh cùng ép buộc trong mắt hắn liền không dám lên tiếng, chu môi dằn dỗi rồi ngồi lên ngựa được hắn ôm về phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro