51.ngày Giỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18:00 tối.

Tại phòng cậu.

Hiện giờ cậu đang xem tài liệu thì máy rung chuông trên bàn,cậu cầm lên xem.

JK:anh Chan gọi mình có gì không ta.

Cậu nhấn vào cuộc gọi.

📲

Alo,anh hai gọi em có gì không.

Hiện giờ anh vẫn còn bên Thụy Sĩ,nên có thể tuần sau mới về nên anh nhờ em.📲

📲Anh nói đi.

Vậy ngày mai em thay mặt anh cắm một cây hoa hướng dương cho mẹ nha.📲

Cậu cứng đơ vì quên rằng ngày mai là "ngày giỗ của mẹ", Anh nói xong thì thấy phía bên kia im lặng cứ tưởng rằng là sóng của mình bị yếu.

Alo,em có nghe anh nói gì không.📲

📲Hả,à ờ thì em nghe nãy giờ.

Vậy nha,anh có việc bận nên cúp trước nha.📲

📲Ukm.

Tút....tút......tút.....

Cậu dựa vào ghế rồi thở dài một hơi nhám mắt.

Đã 4 năm rồi,từ lúc mẹ cậu mất thì cảm giác tình thương của gia đình không còn nữa,chỉ còn hai anh em cùng nhau chia sẻ,bảo vệ với nhau.Cậu nhớ năm đó mẹ cậu ra đi khi hoàng hôn buông xuống bàn tay nắm chắc mẹ cùng nhau nhìn hoàng hôn đỏ rực lặn xuống,mẹ cuời tuơi với cậu rồi nói một câu cuối cùng với cậu.

Kiếp này cho mẹ xin lỗi vì không thể bên con,mẹ hứa kiếp sau mẹ sẽ ở lâu với con hơn nữa,con hãy hạnh phúc với nguời mình thương nha,mẹ không thể dắt con tới lễ đường nhưng mẹ sẽ vẫn mãi bên con........

Ánh hoàng hôn chiếu lên nụ cuời dịu dàng của bà,bà sờ má cậu rồi nhắm mắt đi.............

Sau ngày mẹ cậu đi,cậu cứ ngắm hoàng hôn mỗi ngày,nó ấm áp và dịu dàng như mẹ cậu thỉnh thoảng cậu nhìn thấy nhưng không thể chạm vào sau đó thì biến mất,..........

Cậu muốn ôm chặt mẹ lần cuối dù chỉ là trong mơ thôi..........

Mẹ mất đi thì cậu cũng tạm biệt các anh vì có nhiều lý do nên cậu đành phải làm vậy,tại sao cuộc sống của cậu lại tàn nhẫn như vậy,mất đi nguời mình thương,tạm biệt nguời mình yêu chỉ vì..........nhưng bây giờ chỉ còn là quá khứ.

Nước mắt cậu cứ chảy xuống trên má.

----------

Duới phòng khách.

Các anh vừa từ công ty về tới nhà nên khá đói.Nhìn xung quanh thì không thấy cậu đâu chỉ có QG đứng phía sau các anh,thường cậu về sớm thì sẽ ngồi đợi các anh về rồi cùng ăn cơm nhưng hôm nay lại không thấy cậu đâu,anh YG quay qua hỏi QG.

YG:JK đâu rồi.

QG:Cậu ấy trên phòng gần 1 ngày rồi.

Các anh nghĩ rằng hôm nay cậu sẽ lên công ty như không,các anh đi lên phòng cậu,anh TH gõ cửa.

Cốc......cốc........

Anh gõ cửa nhuung không tiếng động gì trong phòng.Anh vặn tay cử nhưng bị khóa,anh đập cửa mấy lần.

TH:JK ơi,em làm gì trong phòng vậy.

Anh nói lớn nhưng cậu lại không đáp lại,các anh thấy vậy thì nghĩ có chuyện gì xảy ra,anh YG đẩy mấy anh qua một bên để đạp cửa vào nhưng anh chưa làm có một tin nhắn tới,anh lấy trong túi ra xem.

💬

Hôm nay em có việc bận,các anh ăn trước đi đừng gây ồn nữa.

Anh xem rồi cho các anh xem,họ đành nghe lời cậu xuống duới ăn một mình.......

----------
23h.

Căn phòng yên tĩnh,tĩnh lặng nhưng trên chiếc giường trắng ấm áp lại có nguời trằn trọc khó ngủ,cậu ngòi dậy lấy chiếc áo khoác bông vì cậu chỉ có mặc chiếc quần đùi,rời khỏi cửa rồi đi xuống phòng khách.Xung quanh đen mịt nhuung có ánh trăng chiếu vào phòng nên nhìn cũng rõ,cậu đi ra sau vườn.

khu vườn trồng khá nhiều loại hoa nhưng cậu thấy xung quanh đều trồng hoa lavender nó tạo mùi thơm dịu ngọt khu vườn,ánh trăng sáng rực chiếu vào khu vườn làm cho nó ngày càng huyền bí,bí ẩn những ngôi sao bao quanh thắp bầu trời đen tuy nhỏ nhưng vẫn sáng mãi trên bầu trời.

Cậu cứ đứng trầm tư nhìn bầu trời Có một tay vòng vào eo,cậu nhìn qua.

JK:giờ này anh xuống đây làm gì.

Thì ra là anh NJ.

NJ:đáng lẽ anh phải nói em câu đó mới đúng.

Lúc nãy anh khát nước nên đi xuống bếp nhưng gừa bước xuống thì thấy cửa sau vườn mở ra,anh đi ra xem ai ngoài đó lúc đầu anh nghĩ rằng là quản gia hay là TH JM hay gì đó nhưng thật ra là cậu.

NJ:sao hôm nay em lại ra đây.

JK:tối nay em không ngủ được.

Anh biết tính của cậu,cậu cực kì thích ngủ nhưng hôm nay có vẻ lạ,không lẽ có điều gì đó làm cho cậu không thể ngủ được.

NJ:em đang buồn phiền chuyện gì,cứ nói cho anh nghe nếu được anh giúp.

Cậu nghe vậy thì cườu niềm nở rồi quay qua nhìn anh.

JK:thật ra ngày mai là ngày giỗ của mẹ em.

Anh cũng bất ngờ câu của cậu,anh nhớ lúc đó mẹ JK là lúc thì các anh và cậu còn quen nhau,bà ấy rất tốt bụng luôn nấu bữa tối cho các anh ăn và bà ấy còn là bạn thân của mẹ các anh,hèn gì tối nay cậu không ăn tối,không ra khỏi phòng dù chỉ một bước,anh nắm hai tay cậu an ủi,anh biết năm đó các anh là an ủi,giúp cậu vượt qua sự đau khổ khi mất mẹ bây giờ đã 4 năm trôi qua, quá khứ chỉ là quá khứ những vẫn để lại nỗi đau trong tim khi nhớ lại.....

Cậu thấy anh nhìn đôi mắt ấm áp thì cuời dịu dàng với anh.

JK:ngày mai anh soạn đồ đi thăm viếng mẹ em đi,sẵn tiện nói với mấy anh luôn nha.

Anh gật đầu liên tục rồi dắt cậu vào nhà......

------------
6:00 sáng.

Tại phòng NJ.

Anh bước ra từ phòng vệ sinh với bộ vest đen đơn giản vì đi thăm viếng mẹ JK nên phải chỉnh chu gọn gàng,anh đi xuống phòng khách thì thấy 5 đứa anh em thân yêu đang ngồi trên sofa nhưng hình như mới họ ngủ dậy nên đầu tóc rối bờ,quần áo nhăn nheo,anh đi tới chỗ họ,khi nãy có nhờ QG đi gọi từng nguời xuống Sofa ngồi đợi.

NJ:sao tụi bây còn chưa thay đồ.

Lúc này mặt ai cũng ngơ ngác nhìn anh,anh JH lên tiếng.

JH:Ủa là sao,lúc nãy anh kêu tụi em xuống đây mà.

TH:Đúng rồi,6h sáng kêu xuống đây để nói chuyện gì.

Anh tưởng rằng họ đã xem tin nhắn trên group rồi.

NJ:lên xem tin nhắn đi.

Họ nghe thì lục đục lấy điện thoại trong túi ra liền,họ xem xong trổ mắt to ngặc nhiên nhìn anh.

💬

(2:30)

ngày mai là ngày giỗ mẹ JK,soạn đồ chỉnh chu tập hợp đúng 7h,ai ngủ quên thì JK cho ở nhà.


NJ:biết rồi đúng không.

Anh TH bực tức la anh.

YG:biết cái đầu anh,nhắn tin vào 2h khuya ai xem.

NJ:ai biểu không chịu thức khuya.

JM:ai rảnh mà thức tới 2h sáng.

Anh Jin xem đồng hồ thì gần 6h30 rồi.

Jin:chúng ta lên thay đồ lẹ đi sắp 7h rồi.

Họ đi ra khỏi sofa rồi chạy nhanh hành lang............
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

7h.

Cạch.(mở cửa)

Cậu bước ra khỏi phòng,rồi đi xuống cầu thang hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng tay dài đơn giảncos hình con thỏ nhỏ ngay ngực trái nhưng chiếc áo đó đối với cậu rất quý giá vì áo đó được mẹ cậu may cho khi cậu được 18 tuổi,cậu bước xuống thì thấy anh NJ ngồi sofa một mình thôi,cậu tiến tới chỗ anh.

JK:Mấy anh ấy đâu.

Cậu xong thì nghe tiếng động trên hành lang,cậu nhìn qua.Các anh chạy xuống cầu thang nguời nào nguời đây che chúc dành chạy phía trước.

TH: tụi anh tới rồi đây.(thở dốc)

Các anh thở hổn hển rồi ổn định lại nhịp thở,cậu lắc đầu rồi một mình ra gara,cậu lên ghế lái chính rồi xắn tay áo lên,anh Jin ngồi kế cậu còn lại tự kiếm chỗ ngồi,cậu đạp ga xuất phát.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thời gian trôi qua cũng gần 1 tiếng,chiếc xe dừng ngay một khu đồi nhỏ,cậu và các anh bước xuống cậu đi xuống phía sau cốp xe lấy bó hoa hướng dương.

Cậu dắt các anh đi lên đỉnh ngọn đồi nhỏ,anh TH nhìn xung quanh thì thấy ngọn đồi này chỉ toàn cỏ xanh bao quanh ngọn đồi nhưng ngọn đồi này có vẻ ấm áp và bình yên dù nó chỉ là ngọn đồi nhỏ có phải do thời tiết hay là cơ thể anh có vấn đề gì không,7 nguời đi lên bục thang dẫn đến đỉnh đồi thì thấy có hai ngôi mộ trắng ngay đó,Cậu đi đến ngôi mộ phía bên trái rồi bắt đầu lấy hoa ra cắm vào chậu,anh JH hỗ trợ cậu cắt cành hoa cho đều.Khi làm xong thì cậu đứng lên rồi lấy chiếc dây chuyền ra cho mẹ cậu xem.

Mẹ ơi,con đã tìm được dây chuyền rồi mẹ thấy không.

Cậu nói trều mến với mẹ nhưng nước mắt cậu đã chảy xuống má,các anh xoa vai cậu lấy khăn lau nước mắt.

Hôm nay con có mua cho mẹ bó hoa hướng dương,là hoa mà mẹ thích nhất đấy.

Năm xưa mẹ cậu rất thích hoa hướng dương,nó luôn hướng đến ánh mắt trời bình minh là loài hoa mang sự hy vọng bình yên dành cho cậu và gia đình, nó còn mang sự lạc quan trong cuộc sống mong cậu hãy sống với đều mình thích đừng gây áp lực bản thân,đó là đèu hy vọng của mẹ cậu nhưng cậu không thể làm được sự hy vọng của mẹ đôi khi cậu thấy tội lỗi bản thân mình vì đều đơn giản như vậy mà cậu lại không làm được,có phải là do cậu hay là .............

Anh YG nhìn qua ngôi kế bên và đi xem thử nguời kế bên là ai,anh chườm nguời xuống xem tấm bia mộ là ai,cái tên đã làm cho anh sững nguời liền rồi nhin qua cậu.

YG=>tại sao bia mộ này lại khắc tên này.

Anh kêu cậu.

YG:JK,sao tấm bia này khắc tên em.

Các anh nghe câu nói đó thì chạy qua xem liền,ai cũng trố mắt ngạc nhiên.Cậu thấy các anh như vậy thì đáp lại cho anh.

JK:ngôi mộ đó là của em.

Các anh đều giật mình rồi nhìn nhau chẩm hỏi tại sao.Anh TH xem nó khác lên gì nữa,hình như là nó chỉ khắc tên cậu và năm sinh thôi không còn gì thêm,anh nghi vấn tại sao lại khắc tên cậu,đáng lẽ nguời phải nằm kế bên mẹ cậu là cha cậu mới đúng.

JK:em kêu nguời ta làm sẵn mộ trước,nếu có chuyện gì xảy ra thì còn chỗ chôn thân.

Cậu nói một cái là trong đầu các anh có rất nhiều câu hỏi cần phải trả lời,nhất là anh NJ có phải chuyện gì đó nên cậu làn vậy chứ cậu còn trẻ trung khỏe mạnh mà đã xây trước ngôi mộ cho mình rồi trong lúc các anh đặt nghi vấn đó thì bắt chợt cậu nghe tiếng bước chân ngay sau lưng cậu,cậu nhìn qua thì cậu đã cău mày liền.

JK:hôm nay ông cũng tới nữa à.

Các anh thấy cậu đang nói chuyện với ai đứng lên rồi chỉnh chủ quần áo lại nhìn qua.

YG:ôi,xin chào ông Keang.(cúi đầu)

Các anh cúi đầu 90° chào ông,ông cuời khinh rồi nhìn cậu.

Keang:mộ mẹ mày mà cũng dắt tụi nó à.

Ông ta nói giọng điểu chảnh làm cho cậu chướng mắt.

JK:vậy còn ông thì sao,năm xưa mẹ tôi bệnh nặng ông không tới thăm bây giờ nguời đi đèn tắt nên mới chịu đến thăm à. (Nhếp mép)

Keang:SAO MÀY DÁM NÓI TAO NHƯ VẬY.

JK:xin lỗi,tôi không còn xem ông là cha ruột nữa,cha ruột của tôi đã chết từ 4 năm trước rồi.

Nói xong cậu quay lưng bỏ đi về,các anh cuối đầu rồi đi theo cậu để lại ông ta một mình.Cậu thấy ông ta thì ngứa ngáy xung quanh bây giờ ông ta còn bầy đặt đến thăm mộ mẹ cậu,cậu quăng chìa khóa xe cho anh Jin rồi đi xuống ghế sau ngồi các anh im lặng rồi lên xe rời khỏi đó.

Anh JM thấy xung quanh xe hơi yên tĩnh,cậu không nói gì chỉ ngắm ngoài cửa xe nên anh đành lên tiếng.

JM:hình như sáng giờ chúng ta chưa đi ăn sáng,hay là chúng ta đi ăn mì Tàu đi.

Các anh nghe vậy thì gật đầu liên tục rồi nhìn cậu,cậu cũng không có tâm trạng để ăn nhưng thấy các anh nhìn cậu như vậy thì đành đi vậy.

JK:cũng được,vậy chúng ta đi ăn em cũng đang đói rồi.

Nói xong thì anh Jin rẽ hướng liền.















T5 mình ra chap tiếp nha.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro