Chúc mừng sinh nhật Jungkookie (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: Ao3
Trans&edit: Gy

Thể loại: idol, cuộc sống, smut, ngọt ngào, tổn thương jeon jungkook
————————————————————————

Đó là sinh nhật lần thứ 17 của Jeongguk và em gần như nổi hết da gà ngay từ khi em thức dậy. Đây là sinh nhật đầu tiên em tổ chức sau khi ra mắt và em rất vui khi được dành nó cho các thành viên khi họ bắt đầu thân thiết với nhau.

Điều đầu tiên Jeongguk nhận thấy khi bước ra khỏi phòng ngủ chung của họ là mùi cà phê bốc ra từ ngoài hành lang. Em đi vào nhà bếp và bắt gặp một vài hyung của mình đang mệt mỏi bước về phòng chính, một số đang lê la ra vào phòng tắm. Dường như không ai để ý đến em khi em bước ra khỏi phòng, có lẽ vẫn còn đang ngủ say. Bình thường em cũng sẽ như vậy, có lẽ vẫn ở trên giường nếu tất nhiên em cảm thấy chán nản và tuỳ ý, nhưng hiện tại em đanh quá phấn khích và không thể không tỉnh táo. Em tự hỏi hôm nay họ sẽ làm gì để ăn mừng khi anh ấy suýt va vào ngực của Jin

"A, chào buổi sáng, hyung," anh ấy nói một cách rạng rỡ, quá hạnh phúc để giảm bớt sự nhiệt tình của mình. Jin suýt chút nữa đánh rơi cốc cà phê khi đã chứng kiến ​​người em trai thường ít nói và nhút nhát của mình hiện đang hành động rất vui vẻ vào giờ này. Anh cố gắng giảm bớt cú sốc khi gật đầu với Jungkook trong vẻ mơ màng, vò rối mái tóc của mình trước khi tiếp tục đi dọc hành lang về phía nhà bếp. Jungkook đi theo sau anh ấy và mỉm cười vì anh cả của em thực sự quá đáng yêu khi anh ấy vừa thức dậy.

Trong bếp, Jimin, Taehyung và Hoseok ngồi ở một bên bàn trông có vẻ hơi chật chội khi họ ăn sáng nhanh chóng. Ngoài Taehyung, người có vẻ đang nhìn chằm chằm vào miếng bánh mì nướng trên tay với đôi mắt đờ đẫn say ngủ và một bàn tay khác đặt trên má đang ngẩng đầu lên. Hoseok và Jimin nhìn lên và gật đầu với Jeongguk khi anh ấy bước vào sau Jin.

"Chào buổi sáng Jin-hyung, buổi sáng kookie," Jimin nói trước khi anh ấy cắn thêm một miếng ngũ cốc của mình. Hoseok tạo ra một tiếng động nhỏ đầy mệt mỏi nghe như 'chào buổi sáng' với cả hai khi anh ấy uống một tách cà phê. Trước khi em có cơ hội để đáp lại bất cứ điều gì, Namjoon bước vào và bảo họ nhanh lên và họ phải đến phim trường để quay đoạn giới thiệu ý tưởng của họ trong 10 phút nữa. Và rồi anh ấy đi thật nhanh như cách anh ấy vừa mới đến, nhận thấy Yoongi không có ở đó và có lẽ thậm chí còn chưa thức dậy. Em nghe thấy tiếng lẩm bẩm vọng lại suốt dọc hành lang, 'à, hyung lười biếng đó luôn ngủ'.

Jungkook chỉ hơi thất vọng. Em ước mình có thể đưa các hyung của mình đi đâu đó để ăn mừng với em dù chỉ một chút thôi nhưng em biết rĩ là điều này sẽ không ther sảy ra vì hôm nay họ có lịch trình gấp. Đặc biệt là vì họ mới ra mắt và em biết rằng bây giờ họ sẽ bận rộn hơn bao giờ hết. Em không bao giờ có thể thực sự thất vọng khi nói đến những điều liên quan đến BTS vì nhóm nhạc là ước mơ của em, cuối cùng điều này đã trở thành sự thật. Lễ kỷ niệm sẽ phải đến sau cùng.

Lương tâm cằn nhằn em để em đừng cảm thấy mình quá quan trọng, một phần lớn của sự thất vọng đó là không ai trong số các thành viên nhận ra hôm nay là ngày quan trọng của em. Em nhớ như in mọi người đã hành động như thế nào trong sinh nhật của Yoongi chỉ vài tháng trước đó và không thể không so sánh nó với cách các thành viên đang hành động bây giờ. Vào ngày sinh nhật của Yoongi, mọi người dường như cũng hào hứng như Yoongi và tắm cho anh ấy bằng những cái ôm, chúc mừng sinh nhật và những cú đánh mừng sinh nhật. Jungkook có thể hiểu sáng nay, mọi người vẫn còn tỉnh táo, nhưng bây giờ đã là sáng muộn và họ đã tập luyện và quay phim trong vài giờ đồng hồ mà không ai đến gặp em hoặc thậm chí đã cho em một tín hiệu nhỏ rằng họ vẫn nhớ hôm nay là ngày gì. . Em chắc chắn rằng bây giờ tất cả mọi người đều tỉnh táo và biết về ngày tháng. Cố gắng không quá thất vọng, em thậm chí còn đưa ra những gợi ý nhỏ về nó cho một số hyung của mình. Cụ thể là

"vậy Jimin-hyung, có gì thú vị xảy ra hôm nay không?" Em thúc giục với một nụ cười tươi rói chỉ nở ra khi Jimin suy nghĩ một giây trước khi khuôn mặt anh nở một nụ cười toe toét. Em gần như cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi Jimin trả lời với

"Ồ đúng rồi! Em có nghe nói về việc bài hát của chúng ta đã được phát ở một quốc gia khác không? Mạng xã hội đang phát cuồng, ah điều này thật tuyệt." "Nụ cười của Jungkook thoáng qua, em gật đầu đáp.

"Ừ, cực hay," em cười một chút, mặc dù tim em đập rộn ràng vì tự hào khi nghe tin này, nhưng đó không phải là câu trả lời mà em mong đợi. Em quay lại và đi về phía các hyung khác và hỏi câu hỏi tương tự với sự quyết tâm. Tất cả họ chỉ nhìn nhau thắc mắc, như thể thầm hỏi nhau xem hôm nay có điều gì đặc biệt thú vị xảy ra hay không trước khi lắc đầu và quay lại chỗ các thợ trang điểm và hỏi họ có cần chỉnh sửa không.

Jungkook hơi bĩu môi, nhưng vẫn cố tỏ ra lạc quan. Họ đã quên thật rồi sao? Có lẽ các hyung của em chỉ đang nói đùa và sau này họ sẽ làm em bất ngờ ở kí túc xá chăng? Có lẽ họ đã cố tình quên, em nghĩ. Chà, nhưng em vẫn còn quá hào hứng để chơi cùng và nếu họ không muốn ăn mừng với em ngay bây giờ, vậy em sẽ ăn mừng với ARMY. Em đã lên twitter và thấy một loạt các tweet về em, chúc mừng em và chúc em có một sinh nhật hạnh phúc nhất. Em cố tình đọc to một số bình luận, chỉ cao giọng một chút khi một trong các thành viên đi ngang qua,

"Sinh nhật vui vẻ, kookie ~"

"Ôi, một ngày vui vẻ của kookie ~"

"Kookie có một ngày tốt lành! Saranghaeyo ~"

Nó khiến em thích thú và cảm thấy ấm áp bên trong bởi tất cả tình yêu từ người hâm mộ của họ, nhưng vẫn hơi nhói đau khi thậm chí không một thành viên nào quan tâm đến. Nếu họ nói đùa, em ước gì họ bỏ qua đi, em không quá tự hào khi thừa nhận rằng em chỉ muốn họ chú ý, ít nhất là không phải thừa nhận điều đó với bản thân, có lẽ sẽ chết vì xấu hổ trước khi nói ra điều đó. Jungkook vẫn giữ tinh thần tốt vì em không muốn trở thành một thằng nhóc. Là người nhỏ tuổi nhất luôn là một chủ đề hơi chua ngoa vì mọi người không bao giờ đối xử nghiêm túc với em như các thành viên khác. Là maknae, em đã được mệnh danh là đứa trẻ thiếu kinh nghiệm, thích chơi xung quanh và tạo ra sự tàn phá. Nhưng em chẳng là gì nếu không có tính cạnh tranh và em thích chứng minh mọi người sai, và gây ấn tượng với họ bằng cách trưởng thành, em có thể làm việc chăm chỉ và cư xử tốt. Em luôn cố gắng hành động hơn tuổi của mình hoặc chỉ im lặng, cảm thấy thoải mái hơn khi hòa nhập với các thành viên khác vì em là người duy nhất trong nhóm không có bạn cùng tuổi. Em là đứa trẻ đã lớn, em sẽ không khó chịu vì các hyung của mình không chú ý đến mình một chút. Em sẽ không.

-

Họ đã quay cùng một cảnh vài lần liên tục khi các thành viên khác bắt đầu có vẻ khó chịu. Em sẽ không nói dối, em cũng hơi kích động vì họ đã lập lại động tác tương tự trong ít nhất một giờ. Theo quan điểm của ẻm, nó thật hoàn hảo. Họ đã di chuyển chính xác theo cách mà họ phải làm khi họ được yêu cầu làm như vậy. Em nhận được một vài lời phê bình, đó là điều bình thường, nhưng em cảm thấy bối rối, ngỡ ngàng vì em đang làm đúng những gì được bảo. Hay là em nghĩ vậy, nhưng người biên đạo tiếp tục thở dài và nhìn Jungkook một cách bực tức trước khi yêu cầu tất cả lặp lại bước cho đến khi tất cả các thành viên dừng động tác nhảy lại, và nhìn chằm chằm vào anh ấy. Jungkook có thể cảm thấy mặt em đỏ bừng vì xấu hổ và nhìn chằm chằm xuống chân mình khi em cảm nhận được các thành viên đang trừng mắt nhìn mình vì đã giữ chân họ ở đoạn đó từ nãy đến giờ. Họ có lẽ đã vô cùng mệt mỏi và đó là lỗi của em khi họ phải tiếp tục lặp đi lặp lại những động tác khó chịu như vậy. Tất cả những gì em muốn làm ngay bây giờ là di chuyển đúng đắn để mọi người có thể về nhà và nghỉ ngơi, và ánh đèn không đổ dồn vào em nữa. Nó áp lực hơn em có thể chịu được khi biết rằng phán quyết về việc họ sẽ phải tiếp tục trong bao lâu đang đặt lên vai em và nó làm cho những lo lắng nho nhỏ nở ra trong bụng em.

"Một lần nữa, từ trên xuống." Biên đạo của họ nói với giọng cuối cùng và có một tiếng rên thống nhất. Jeongguk có thể cảm thấy những hạt mồ hôi đọng lại trên đường chân mày khi hơi nóng len lỏi đến vành tai và lo lắng gõ các ngón tay vào nhau, đó là lỗi của em vì đã khiến họ không hài lòng.

Họ được nghỉ ngơi sau một vài lần nữa và tất cả các thành viên đều rời đi để ăn nhẹ hoặc ngồi xuống và nói chuyện với nhau một cách nhẹ nhàng. Jeongguk cũng định làm như vậy nhưng một trong những người quản lý và giáo viên dạy nhảy tiến lại gần em và bắt đầu mắng em.

"Em đang làm gì vậy, Jeongguk? Em biết rõ động tác nhưng tại sao em lại hành động như thế này?" Jeongguk bắt đầu cảm thấy bẽ mặt khi các hyung của em quay lại vì vụ náo động nhỏ. Anh cảm thấy mình như một đứa trẻ nhỏ bị chê bai vì xấu xí và phá hoại.

"Em xin lỗi, em sẽ làm tốt hơn", em trả lời lặng lẽ và cúi đầu, cố gắng tỏ ra hiểu và tôn trọng nhất có thể mặc dù trong lòng đã có một câu phản bác đang vang lên. Em khá chắc chắn rằng mình đã có tất cả các động tác hoàn toàn đúng, nhưng em biết nói lại sẽ không phải là điều khôn ngoan. Thực tế là mọi người không hài lòng với em khiến em cảm thấy khó chịu, đôi mắt của anh ấy bắt đầu cay xè một chút vì khó chịu. Em quá thất vọng với bản thân, em đã làm gì sai? Tại sao em lại như thế này?

Chỉ còn vài phút nữa là thư giãn cơ bắp và trang điểm trước khi họ quay lại phim trường, sẵn sàng thử thêm một lần nữa. Jeongguk âm thầm tự thổi phồng bản thân để đảm bảo rằng em đang cực kỳ tập trung. Em quyết tâm hơn bao giờ hết để đạt được thành công, em luôn mong muốn được làm hài lòng mọi người và điều khiến em buồn là đã làm thất vọng các quản lý và các hyung của mình. Khi âm nhạc đang đi đến đoạn mà em liên tục bị mắng, em cảm thấy bản thân hơi lo lắng và tự ý thức về các chuyển động của mình nhưng không cho phép cảm xúc của mình thay đổi vũ đạo của mình. Em đang cảm thấy tự hào về bản thân, tất cả những ánh mắt hung dữ nhìn vào phong độ của em vẫn chưa chuyển sang thất vọng và em coi đó là một thành tích vui vẻ nho nhỏ. Âm nhạc bị ngắt ngay sau đó và em đi vào nhà vệ sinh và đi lấy nước sau khi tập trung cao độ. Hai chân Jungkook như thể đứt lìa trong khoảng hai giây. Khi lấy lại được cảm giác, em đã bị một trong những người quản lý nắm lấy vai và lặng lẽ dẫn vào phòng thay đồ nhỏ. Em bối rối khi bước vào, vì tất cả các thành viên của anh ấy đều đang ngồi đó trên ghế, một số đứng, nhìn xuống và từ chối giao tiếp bằng mắt hoặc phản ứng kiểu gì khi emthốt ra một tiếng 'hyungs?' Nhỏ, bối rối? Em đi đến ngồi trên sàn cạnh chân Namjoon khi nghe thấy giọng của người quản lý của mình cất lên từ phía sau.

"Đứng đằng kia, Jungkook." Không để lại bất kỳ cảm xúc nào trong giọng điệu của anh. Namjoom có vẻ tức giận. Jeongguk nuốt nước bọt và lê lết đến nơi được yêu cầu, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra.

"Hôm nay xảy ra chuyện gì?" Em được hỏi với một giọng nghiêm khắc,

"Ý anh là gì?" Em trả lời với một giọng bình tĩnh và thu thập mặc dù anh ta cảm thấy lông mày của mình đang nhíu lại.

"Ý của ta là? Hôm nay em nhìn thấy mình là chính mình sao? Em chạy lung tung khắp nơi, không để ý đến chỗ dược chỉ định, em không nghe lời biên đạo bọn họ sao? Em có thể tự mình tốt hơn rất nhiều sao?" Sự bùng nổ khiến Jungkook bất ngờ và em có thể cảm thấy mắt mình mở to một chút trước khi chúng bắn xuống sàn. Em cảm thấy bị nhìn chằm chằm vào mình và lo lắng bẻ ngón tay để rèn luyện bản thân.

"Em đang cố gắng khớp với vị trí đã đánh dấu và .." em nói nhẹ nhàng, cảm thấy khó chịu với mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình.

"Và?" quản lý  hỏi với một giọng hơi cao. Nếu Jungkook nhìn lên, em biết rằng mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của anh ấy, vì vậy em đã cúi đầu xuống cho đến khi đến lượt mình trả lời. Em lặng lẽ cố gắng giải thích bản thân, muốn giữ tình hình càng riêng tư càng tốt vì stylist và thợ trang điểm vẫn còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Tại sao em lại như vậy? Em mới chỉ luyện tập một hoặc hai lần? Em cần phải làm tốt hơn. Em không thể để tiếp tục lộn xộn. Đây là một công việc kinh doanh đây không phải nơi chỉ chơi nếu em muốn. Các thành viên của em đang làm đúng mọi thứ, có gì khó khăn với em vậy? "

"Em đang làm những gì em được bảo phải làm, em cũng không có ý làm bất cứ ai thất vọng .." Jungkook đang cố gắng giữ giọng ổn định, em vẫn muốn tỏ ra mạnh mẽ trước các thành viên của mình. Em không phải là một đứa trẻ, em có thể nhận một số lời chỉ trích gay gắt.

"Vậy thì sao, em nghĩ rằng em đúng và những người khác sai?" Giọng quản lí cao dần. Jungkook nhăn mặt khi các noona dừng việc mà họ đang làm trong một giây để nhìn sang.

"Không.."

"Vậy thì vấn đề của em là gì?"

"Em thực sự xin lỗi Quản lý-hyungnim. Em sẽ hiệu quả hơn vào lần sau."

Em nhìn xuống, hy vọng sẽ tiếp tục bị nói trước mặt các thành viên của mình một lần nữa, nhưng người quản lý chỉ nói và đi ra khỏi phòng. Nó im lặng trong một giây khi Jeongguk cố gắng thu mình lại và chôn vùi sự xấu hổ và thất vọng, ngoại trừ nó vẫn chưa kết thúc và giọng nói tiếp theo mà em nghe thấy không phải là người quản lý.

Jin đứng dậy và đi đến chỗ em trước khi vỗ nhẹ vào vai em và nói với em rằng mọi chuyện ổn và em chỉ cần làm tốt hơn nữa. Nó có vẻ không thuyết phục với tất cả mọi người trong phòng và giọng điệu khó chịu trong giọng nói của em không hề mất đi đối với Jungkook. Em vẫn cúi đầu khi các thành viên khác bắt đầu đứng dậy và đi lại xung quanh. Em hy vọng mình có thể có chỗ cho chính mình trong một vài khoảnh khắc khi mọi người đi ra để bình tĩnh lại trước khi để cảm xúc lấn át. Nhưng có vẻ như vận may đã không đứng về phía em trong ngày hôm nay.

"Jungkook." Giọng Namjoon phá vỡ bầu không khí im lặng nhỏ bé. Jungkook đáp lại bằng một tiếng ậm ừ khi lời nói không thể vượt qua được khối u nhỏ trong cổ họng em.

"Hôm nay làm sao vậy Jungkook?" Giọng Namjoon dường như vang lên trong căn phòng nhỏ và khiến anh cảm thấy như đóng băng tại chỗ. Bị quản lý mắng là một chuyện, bị các thành viên mắng vì đã khiến họ thất vọng nặng nề lại là chuyện hoàn toàn khác. Họ chưa bao giờ có vấn đề với cách anh ấy đã định hình trước đây, vì vậy điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Nó khiến em cảm thấy hơi buồn nôn.

"Tại sao em không thể làm theo chỉ dẫn? Tất cả bọn anh đều mệt mỏi nhưng chúng tôi không thể đi đâu vì em cứ làm chỉ dẫn." Jungkook ngậm môi dưới vào miệng trước khi nó bắt đầu run rẩy. Anh ấy đã rơi vào tình trạng khó khăn này, em không nên buồn phiền. "Có phải vì anh đã không trở thành một trưởng nhóm tốt? Anh đã làm điều gì đó để khiến em nghĩ rằng em có thể làm bất cứ điều gì cho bản thân trong khi chúng tôi giải quyết tất cả những công việc khó khăn mà em mang tới?"

Em biết Namjoon đôi khi cảm thấy bất an về khả năng lãnh đạo của mình vì anh ấy cho rằng mình không phải là lựa chọn đúng đắn cho vị trí này. Anh ấy không phải là người lớn tuổi nhất, anh ấy không phải là ca sĩ giỏi nhất, và khả năng nhảy của anh ấy cũng phải nhờ đến một số trợ giúp. Đó là rất nhiều áp lực để có thể làm đúng những điều này. Jungkook biết những suy nghĩ đó đã khiến trưởng nhóm của họ mất ngủ một số đêm đánh bại nó. Điều đó khiến trái tim em như thắt lại mỗi lần nghĩ đến. Tất cả đều biết câu chuyện về việc Jungkook tham gia Bighit là vì Namjoon, em sẽ không bao giờ muốn hyung của mình cảm thấy bản thân họ không phải là người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất. Vì vậy, Namjoon đặt câu hỏi rằng liệu kỹ năng của mình đạt hay không.

Hai bàn tay anh nắm chặt ở hai bên và anh nhắm mắt lại để giữ cho chúng không chảy nước trong khi em im lặng, em không biết phải trả lời như thế nào và em biết rằng điều này vẫn chưa kết thúc.

"Em điên vì chúng tôi không tổ chức sinh nhật của em?" Đó là nhận xét làm tổn thương nhiều nhất. Vì vậy, họ có nhớ, chỉ là họ không quan tâm. Jungkook ước gì em không bị ảnh hưởng bởi điều đó để không khiến tình cảnh thê thảm, ê chề như em đang cảm thấy bây giờ. Mắt em bắt đầu bỏng rát và nghẹn trong cổ họng lnhư to lên gấp hai lần. Em cảm thấy thật ngu ngốc khi cố gắng làm lớn chuyện bây giờ. Họ là những thần tượng đang lên và trở thành những thần tượng với một lịch trình dày đặc, họ không thể bỏ rơi mọi thứ chỉ vì em út không cẩn thận của họ đã lớn hơn một tuổi. Trong mắt họ dù sao em vẫn chỉ là một đứa trẻ, không có gì đáng vui mừng hơn. Em không nên mong đợi bất cứ điều gì từ các hyung của mình, những người đã làm việc rất chăm chỉ và đã làm rất nhiều cho em. Tự thầm trách mình vì quá ích kỷ khi Namjoon tiếp tục.

"Em nghĩ rằng bởi vì đó là sinh nhật của em, em có thể chỉ để rong chơi xung quanh?" Giọng Namjoon nghe như băng xuyên qua tâm can của Jungkook . Jungkook chắc chắn rằng mọi người bên ngoài phòng cũng có thể nghe thấy những gì đang xảy ra. Em có thể nếm được vị tanh khi nhai môi dưới đủ mạnh đến mức nó bật máu và cố gắng đưa tay lau đi những giọt nước mắt ngu ngốc của mình. Đầu cúi thấp, cằm ôm sát vào ngực, vai khom lại trong tư thế phòng thủ. Em thực sự hy vọng vai của mình không bị rung quá nhiều.

"K-Không ..." em nắm tay chặt hơn, cảm thấy móng tay mình cắn vào da thịt mềm mại trong lòng bàn tay, phát ra tiếng nấc nhỏ. Em chỉ muốn ngày hôm nay kết thúc và ngủ một giấc nhưng những lời phê bình cứ thế ập đến.

"Hôm nay em đã sai, Jungkoook. Và anh liên tục nhận thấy em nghỉ giải lao, chăm chú vào điện thoại trong khi đó em có thể thực hành lại các bước mà em đã nhảy sai" Thật sự rất khó để nghe hết lời yoongi nói với em rằng em đã làm việc tồi tệ như thế nào. Lời chỉ trích của anh ấy cứa vào anh ấy như một nhát dao. Jungkook đang cố gắng giữ cho nhịp thở của mình bình tĩnh và yên tĩnh, anh biết nếu anh mở miệng ra thì anh sẽ bắt đầu thấy khó thở. "Đáng lẽ em phải nỗ lực nhiều hơn, nhưng em đã không làm như vậy." Jungkook không thể kìm lòng được nữa và anh nhanh chóng đưa tay lên lau mắt khi cảm thấy những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. Nó giống như việc em mở cửa xả lũ và chúng sẽ không ngừng đến. Em chỉ lặng lẽ đứng đó khóc trước sự chứng kiến ​​của tất cả các thành viên của mình và không ai đứng lên an ủi. Tim như thắt lại trong bụng và cổ họng em như bị đốt cháy vì không thể bật ra tiếng nức nở. Em hiểu, em đã sai, em đã in lỗi , em không bao giờ muốn làm mọi người buồn, em đã rất ích kỷ khi cố gắng làm điều đó chỉ cho bản thân. Các hyung của em không hiểu rằng em đang xin lỗi sao? Họ sẽ giận em bao lâu? Thật khó để cuối cùng có thể thoải mái với họ, em không muốn quay lại những ngày mà em thậm chí không thể nhìn vào mắt họ mà không cảm thấy lo lắng và lạc lõng.

Sau một thời gian dài im lặng, các thành viên bắt đầu lần lượt rời khỏi phòng cho đến khi em còn một mình. Em chỉ đứng đó một giây để cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra trước khi chân em bắt đầu loạng choạng và em chìm xuống sàn nơi đang đứng. Em co đầu gối vào ngực và vùi mặt vào vòng tay đang ôm lấy chân. Hơi thở bình tĩnh mà em ấy cố gắng duy trì trước các thành viên của mình bắt đầu trở nên thất thường và trước khi em biết điều đó, em đã khóc nức nở trên đầu gối. Điều này sẽ không bao giờ xảy ra nếu em chỉ tập luyện chăm chỉ và tập trung hơn. Các thành viên của em rất khó chịu với em, em chưa bao giờ kết thúc những mối quan hệ tức giận đó và đầu em đau khi cố gắng nghĩ cách có thể khiến họ tha thứ cho mình. Em là một đứa trẻ tồi tệ, tại sao em lại ích kỷ như vậy? Khi em về ký túc xá vào cuối đêm nay, em sẽ đi thẳng vào giường để tránh xa và để mọi người ngủ tiếp. Vào buổi sáng, em sẽ xin lỗi và cầu xin sự tha thứ. Nó làm tổn hại đến lòng tự trọng của em nhiều chừng nào thì anh ấy cũng phải làm vậy. Em không muốn sự rạn nứt trong ban nhạc có thể khiến họ phải trả giá bằng thành công. Em đã gây rối quá nhiều lần trong một ngày. Mặt khác, có lẽ em nên xin lỗi tối nay sau khi các thành viên đã bình tĩnh và ăn uống.

suy nghĩ của em bị cắt đứt bởi cánh cửa bị bật mở và tiếng hát lớn. Jungkook nhảy khỏi sàn và lau mặt kín đáo nhất có thể, nhưng vô ích vì nước mắt cứ thế tuôn ra. Em nhìn lên và tất cả các thành viên của anh ấy đang đội mũ sinh nhật và cười rất tươi. Yoongi bước vào, tay cầm một chiếc bánh nhỏ có cắm cây nến số 17, anh ấy cười rất tươi đến nỗi lộ rõ ​​cả nướu răng. Tất cả đều vây quanh em khi họ hát, giọng lớn hơn theo từng nốt nhạc. Jungkook rất bối rối. Cảm giác như thể bộ não của em đang trải qua một cú sốc khi những cảm xúc mới ập đến với em từng đợt. Sự tổn thương từ vài phút trước vẫn còn rất nhiều nhưng em cũng cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm cuối cùng mà các hyung dành cho em. Jungkook không có thời gian nào để xử lý những gì hiện đang xảy ra và có cảm giác như mọi thứ đang được tua đi rất nhanh. Vì vậy, họ đã không nổi điên? Em đã gặp rất nhiều khó khăn khi cố gắng theo kịp. Em không thể kìm được nước mắt thậm chí bắt đầu rơi nhẹ nhõm khi anh nhìn lên trần nhà để thu mình lại. Anh ấn lòng bàn tay vào mắt và ngồi xổm xuống không thể tin được rằng mình vừa bị chơi một cách vô cùng đáng kinh ngạc. Mắt vẫn đẫm lệ và ngực m đau nhưng em cười rất tươi khiến đôi má ướt cũng bắt đầu đau. Em rất buồn nhưng cũng không thể không vui vì không ai thực sự giận em cả và các hyung vẫn quan tâm đến em và muốn ăn mừng với em. Cảm giác nhẹ nhõm đang khiến em càng xúc động hơn, em thậm chí không thể thấy trong mình tức giận như vậy.

Bài hát kết thúc với việc mọi người cổ vũ và tắm cho em bằng những cú đánh mừng sinh nhật và em vẫn cúi xuống, thu thập cảm xúc của mình. Ai đó bật đèn lên và cơ thể của em được một vài đôi tay đưa lên và ai đó buộc chặt chiếc mũ sinh nhật lên đầu của . Em nhìn xung quanh mình và thấy tất cả các hyung của mình đang tụ tập xung quanh mình trông rất thích và hạnh phúc khiến nụ cười của em vụt tắt mà không nhận ra. Em rất biết ơn vì mọi thứ đều ổn. Em cảm thấy đau đớn khi nghĩ rằng họ giận là không thể chịu đựng được, em không nghĩ mình có thể trải qua điều đó một lần nữa. Vẻ mặt của họ vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của em và nó thuyết phục đến mức em cảm thấy khó tin rằng tất cả đều đang thực sự xảy ra. Em bắt đầu nấc lên khi ngày càng nhiều nước mắt rơi xuống và các thành viên đã kéo em vào một cái ôm lớn của cả nhóm,

"Aigoo Jungkookie" Jin rên rỉ khi kéo em vào trong ngực, cảm thấy có lỗi vì họ đã khiến đứa em bé nhỏ tội nghiệp của mình rơi nước mắt.

Jeongguk run rẩy thổi nến và nhiều tiếng reo hò vang lên khắp phòng và em nở một nụ cười nhẹ. Taehyung nhẹ nhàng nắm lấy vai em và kéo anh vào một cái ôm thật chặt và anh quản lý bước vào xin lỗi và chúc em sinh nhật vui vẻ. Em chỉ gật đầu, vẫn còn bối rối bởi tất cả những điều đã xảy ra ngày hôm nay chỉ trong vài giờ. Mỗi thành viên đến gần em nói điều gì đó ngọt ngào khi họ ôm em ấy thật chặt và vết nhói lúc nãy bắt đầu chảy ra khi hơi ấm từ mọi người vây quanh em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro