Chap 18: Trêu đùa (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những chuyện con người ta không muốn nhưng vẫn cứ xảy ra và rồi lại phải cay đắng đau đớn chấp nhận. Sự xuất hiện của Trịnh phu nhân tại khu biệt thự xa hoa khi Trịnh Hạo Thạc vừa đi công tác vào sáng ngày hôm nay khiến cho Chung Quốc có chút ngượng ngùng. Ấy thế mà chỉ cần bóng dáng của kẻ đê tiện kia lọt vào mắt, sự ngượng ngùng đó liền biến thành căm phẫn khó chịu.

Kim Tại Hưởng vuốt vuốt đôi mày đang cau lại của người nhỏ, khách khí nói:
"Mời bác dùng trà."
Dù sao cũng là trưởng bối, hắn tất nhiên không thể lỗ mãng.

Người phụ nữ trung niên vắt chéo chân ngồi xuống, giọng điệu dịu lại đôi chút so với tiếng gắt gỏng vừa nãy, từ từ chất vấn.
"Nam Kiêu đến nơi này chỉ muốn nhờ anh trai nó ít chuyện, thế nào lại bị đuổi ra bên ngoài."

Phác Chí Mẫn kỳ thực rất muốn há miệng cười lớn, nếu kẻ nào cũng có thể tùy tiện ra vào nơi này, danh dự của tứ gia tộc sớm muộn cũng sẽ tan biến. Cả mảnh đất rộng lớn và khu núi hẻo lánh, chỉ có duy nhất một căn biệt thự dám đứng tên, nó không chứa chấp những kẻ thấp kém và đê hèn, đặc biệt là tên may mắn có được dung mạo y đúc như Trịnh Hạo Thạc kia. Người tóc cam thản nhiên kéo đứa nhỏ ôm vào lòng, bày ra điệu bộ bỡn cợt đón kịch hay.

Không giống với sự bình thản như nước của Kim Tại Hưởng và Phác Chí Mẫn, nhìn vẻ mặt đắc ý của kẻ đang ung dung ngồi trên xe lăn, cộng thêm hành động bỉ ổi trắng trợn vào hôm qua, Chung Quốc siết chặt tay thành nắm đấm căm phẫn, hận không thể xé rách lớp mặt nạ gian xảo dối trá đó đem đi đốt thành tro bụi. Có những chuyện cậu muốn quên đi, cũng có thể bỏ qua, nhưng đối với đôi cẩu nam nữ đó, không, sẽ không bao giờ.

"Cảnh báo nguy hiểm."
Lời nhắc nhở từ hệ thống không hề lọt vào tai của tên tráo trở, đôi mắt hổ phách uy hiếp của nam nhân đối diện cũng chẳng làm bớt đi sự ngông cuồng trong con người Trịnh Nam Kiêu. Hắn nhếch môi hạ thấp giọng:
"Mẹ đừng nói nữa, thân phận con thấp kém. Con không nên vào khu biệt thự này, con xin lỗi."

Trịnh phu nhân xót con lần nữa lớn tiếng, nhưng một chữ nguyên vẹn chưa kịp phát ra, Kim Tại Hưởng đã cắt ngang:
"Con chó ngu dốt cuối cùng cũng nhận thức được mình có bốn chân và một cái lưỡi để liếm, chậc."

"Mày..."
Trịnh Nam Kiêu trợn tròn mắt, hắn không nghĩ Kim Tại Hưởng lại có thể độc miệng đến vậy, ngang nhiên sỉ nhục hắn trong khi vị phu nhân cao quý của tứ gia tộc vẫn đang ngồi sờ sờ phía đối diện.

"Kim Tại Hưởng, cậu đừng có quá đáng. Nam Kiêu, nó là nhị thiếu gia nhà họ Trịnh."

"Từ bao giờ dòng máu quý tộc lại thu nhận một kẻ tạp chủng giả mạo vào trong nhà vậy."
Phác Chí Mẫn nhướng mày phụ họa một bên. Dáng vẻ tức điên nhưng không dám đáp trả của Trịnh Nam Kiêu làm người đàn ông cong môi giễu cợt khinh bỉ, hắn nhàn hạ buông ra lời xỉ vả tàn độc:
"Một con chó không xứng liếm gót cho chủ, một thằng đàn ông hèn hạ núp váy đàn bà không hơn không kém, dơ bẩn tột độ."

Chung Quốc há hốc mồm miệng, cậu thực sự đã tự nhủ rằng Trịnh Nam Kiêu là kẻ thù của mình chứ không phải bọn họ. Biết cậu muốn đứng dậy can ngăn, bàn tay của Phác Chí Mẫn cứ ngang nhiên siết chặt lấy eo thon không cho cậu di chuyển, kéo cậu rúc sâu vào lồng ngực vững chắc của mình. Chung Quốc chớp chớp mắt long lanh, người đàn ông hừ lạnh:
"Bé con, đừng ngang bướng."

Nhận thức được hành động thân mật của đôi trẻ, người phụ nữ trung niên cau mày khó chịu. Nếu không phải vì gia thế của Chung Quốc, bà sẽ không chấp nhận hôn sự của Hạo Thạc với cậu. Lấy cùng một lúc sáu nam nhân, quá hoang đường. Tư tưởng cổ hủ và cứng nhắc vốn có trước đó cùng hoàn cảnh hiện tại khiến Trịnh Nguyệt Di giận dữ quát tháo:
"Điền Chính Quốc, cậu có biết tôn trọng trưởng bối không?"

"Trở thành con dâu Trịnh gia rồi, thấy người nhà bị sỉ nhục, vẫn dửng dưng ôm ấp người khác, thật không ra thể thống gì."

"Đủ rồi!" Kim Tại Hưởng gầm một tiếng.

Trịnh Nam Kiêu tái mặt, Chung Quốc cũng bị dọa đến tay chân run lên cầm cập. Phác Chí Mẫn lười nhác phản ứng với sự giận dữ của họ Kim, toàn tâm toàn ý xoa lưng người nhỏ trấn an.

Kim Tại Hưởng đá lưỡi về một bên, sao cứ thích chọc đến chỗ ngứa của hắn là thế nào nhỉ.
"Trịnh phu nhân, nể tình bà là mẹ của Hạo Thạc, là trưởng bối, tôi sẽ không chất vấn."

"Trịnh Nam Kiêu, không chỉ là đánh gãy chân, nếu mày còn bén mảng đến đây động vào một sợi tóc của bảo bối nhà tao, cái xác của mày nhất định sẽ thành trăm mảnh."

"Vất vả cả buổi, về đến nhà cũng không yên thân."
Hiện trường còn đang hỗn loạn thì một giọng nói khác lại vang lên, nhàn nhạt pha chút trầm khàn, đủ để làm mọi thứ trở về sự im lặng nhu hòa trước đó.
Nam nhân một thân âu phục đắt đỏ từ từ đi vào. Dàn người xung quanh đồng loạt cúi đầu xuống tôn kính:
"Kim đại thiếu!"
Hắn khoan thai phất tay cho qua. Đôi mắt quét nhanh một vòng, thản nhiên dang rộng hai tay gọi:
"Đến đây."

Phác Chí Mẫn tự động buông người, Chung Quốc chạy một mạch nhào vào lòng Kim Thạc Trấn dụi dụi.

"Thật chẳng ra làm sao." Trịnh Nguyệt Di cằn nhằn.

Trên khuôn mặt yêu nghiệt hoàn toàn không lộ ra nửa điểm giận dữ, Kim Thạc Trấn vẫn giữ nguyên sự nhu hòa ấy, bình thản ôm cậu lên lầu. Người phía dưới bối rối nhìn nhau không biết phải làm sao. Cho đến khi hắn xoay người nhả chữ thật nhẹ nhàng.
"Quên mất, Hạo Thạc đánh nhầm chỗ rồi, không phải chân. Hôm qua tay mày mới đụng vào em ấy, vậy thì chặt bớt một bên đi, bên kia để di chuyển xe lăn nữa chứ."
Rõ ràng là chuyện tra tấn dã man, vậy mà từ miệng hắn lại biến thành việc cỏn con như chẳng hề hấn gì, người phụ nữ trung niên kinh sợ đến mức ngất đi. Trịnh Nam Kiêu run rẩy nhìn hai bàn tay của mình, hắn quên mất lời cảnh báo của hệ thống, nhiệm vụ của hắn là sống sót, có nghĩa là hắn ở trong thế giới này lúc nào cũng có thể mất mạng, hắn chọc nhầm người mất rồi.

Kim Tại Hưởng phía dưới trầm mặc: Giết chết con mồi bằng sự nhẹ nhàng bình thản, anh của hắn đúng là biết trêu người.

"Đưa Trịnh phu nhân về Trịnh gia. Còn tên đó, chặt tay."
Phác Chí Mẫn vuốt ngược mái tóc về đằng sau ra lệnh. Hắn cảm thấy làm người lãnh đạm trưởng thành có vẻ rất ngầu. Nhưng hắn thích phong cách của mình hơn, hắn ghét bắt chước người khác. Áp sát vào cơ thể của cậu phải là những mùi vị riêng biệt, thế mới thú vị chứ.

***

Về đến phòng, Kim Thạc Trấn thả cậu xuống giường, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mượt mọng nước trước mặt, tháo cúc áo để lộ ra phần cổ trắng nõn nà. Bàn tay thô ráp chạm lên da thịt đàn hồi và cả những dấu hôn mờ nhạt, Chung Quốc xấu hổ nghiêng đầu về một bên. Hắn bật cười, trực tiếp cúi xuống gặm nhấm để lại kí hiệu của riêng mình, dày đặc và đậm màu.

"Cục cưng của anh thật đáng yêu." Hắn thở một hơi phả vào tai cậu đầy ngứa ngáy. Chung Quốc ngượng đến đỏ rực lỗ tai, sến chết đi được. Đến khi bàn tay của Kim Thạc Trấn lần mò đến lưng quần, cậu nhỏ giọng the thé:
"Đừng..hưm."

Người đàn ông dừng lại hoạt động, Chung Quốc thở phào tưởng rằng mình đã thoát nạn. Nhưng không, một giây sau, hắn trực tiếp ôm cậu lên đi vào phòng tắm, khóe môi cong cong khác với vẻ lãnh đạm hàng ngày, đôi mắt hoàn toàn nhuốm màu dục vọng làm cậu hoang mang thảng thốt.

"Thạc Trấn, em tắm rồi."

Mặc kệ cậu bào chữa đủ điều, người đàn ông vẫn bình thản cởi bỏ quần áo, bộ pyjama mỏng manh nhanh chóng bị lột sạch, hai cơ thể trần trụi dần dần tan vào làn nước ấm bắt đầu đụng chạm ma sát. Trời bên ngoài rất lạnh, nhưng bên trong không gian ngập tràn hơi nước ẩm ướt nóng đến lạ thường. Một phần vì tác dụng của máy sưởi, nhưng phần còn lại hoàn toàn là vì dục vọng kích tình.

"A...ưm... ư.. Chậm, chậm lại chút..."

"Thạc Trấn, nhanh quá."

"Bảo bối, nơi này muốn cắn chết anh rồi... Argu...gu.."

"Nước tràn vào mất...hưm..Thạc Trấn, tê quá..."

"Ư..ư..ưm..aaa.. Đừng thọc sâu vào đó.. Chết mất.."

"Thích không, bảo bối?"

"Thích a, sướng, sẽ hỏng mất.. Bụng em bị thủng mất."

Người đàn ông bật cười, tiếng thở phì phèo cùng âm thanh rên rỉ quyến luyến hòa vào nhau. Chung Quốc ngồi trên người y, phía dưới cánh mông đầy đặn nuốt trọn dương vật to lớn, lỗ nhỏ giãn ra rồi lại thít chặt vào luân động liên hồi đến đê mê. Hắn ngậm mút hai điểm hồng trước ngực, hôn lên môi cậu mạnh bạo chóp chép day dưa. Nhiệt độ trong nước giảm dần, Kim Thạc Trấn nhanh chóng ôm người Chung Quốc đứng dậy bước ra ngoài. Hai chân mịn màng của cậu quấn lấy hông y, đôi tay bám chặt vào bả vai rộng lớn vững chắc, từng bước đón nhận những cú thúc sâu và nóng, dịch bạch từ nơi giao hợp chảy ra ướt nhẹp làm cậu xấu hổ nức nở.
"Thạc Trấn, em không nhịn được nữa.."

"Aa..haaa..ưm..ưm.. Đừng chặn..."

Người đàn ông tàn ác dùng tay bít lại chim nhỏ, đợi đến khi nhấp hông cho những cái cuối cùng, hắn khựng lại phun tinh dịch đặc sệt vào trong lỗ huyệt đỏ mềm lấp lánh, buông tha cho tiểu Quốc nhỏ cao trào. Kim Thạc Trấn thở ra thỏa mãn, hắn hôn lên trán người nhỏ đang mê man phía dưới như một phần thưởng khích lệ:
"Bảo bối của anh thật giỏi."

Khi người đàn ông với mái tóc ướt ôm cục bông nhỏ đi xuống nhà, sảnh lớn lại vang lên giọng nói không mấy dễ chịu. Hắn hừ lạnh, một Trịnh gia đã đủ, người họ Đỗ lại kéo đến nơi này. Kim Thạc Trấn muốn xem, ai dám chạm vào một sợi lông tơ của bảo bối nhà hắn.

"Chung Quốc chưa ăn cơm tối, bảo bọn họ đợi bên ngoài, không đợi được thì cút."

__________________________________

Sẽ có cảnh H riêng cho từng người nhe 🌝

Thương em nó bị bỏ bê nhiều quá nên recommend đến mn để bù đắp :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro