Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Tại sao lại đau khổ
Tác giả: Bùi Ngân





"Jeon JungKook. Đứa con trai đáng thương của mẹ. Rồi hạnh phúc cũng sẽ đến với con thôi."

Hé mở đôi mắt mệt mỏi sau một giấc ngủ hoàn toàn không đủ so với mức quy định của mỗi con người.
Một ngày tiếp theo lại đến, cậu lại bắt đầu vào công việc của mình. Trong đầu óc lại mông lung suy nghĩ đủ điều về chính bản thân yếu ớt này, khẻ nhếch môi cười một cái.... không hiểu sao đối với cậu thứ tối tăm nhất mà cố cách mấy cũng không nhìn thấy ánh sáng được chính là thứ mang tên 'hạnh phúc'. Xét cho cùng thì sự sắp đặt của ông trời làm sao con người có thể thay đổi, quả thật định mệnh đã đem đến cho cậu những gì thì phải cố gắng mà đối mặt, cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa.

Chỉ có một điều Jeon JungKook không tài nào hiểu. Tại sao cậu phải phải đau khổ nhiều như thế? Từ nhỏ đến lớn cuộc sống không một lần nào lọt vào tầm mắt của chúa để ngàu ấy gieo xuống một chút may mắn.
Trải qua 19 năm không có hơi ấm của cha, người thân duy nhất chỉ có người mẹ đang bệnh nặng chờ thuốc với những đồng lương ít ỏi mà cậu làm ra.
JungKook mất cha từ lúc nhỏ trong một lần tai nạn. Mẹ cậu một thân nuôi cậu đến giờ, 2 năm nay bà đã mắc phải một căn bệnh thật quái ác mà JungKook đã rất nhiều lần tự hỏi rằng cậu và mẹ thật ra đã làm sai điều gì để ngày hôm nay lại chịu khổ đến thế.
Một mình làm việc vất vả mới có thể trang trải được cuộc sống hiện tại, làm việc ngày đêm đến nổi chỉ ngủ được nhiều nhất là 4 giờ đồng hồ. Đôi mắt JungKook bây giờ đã lờ đờ sau khi mỗi buổi sáng thức giấc.

Jeon JungKook là một người con trai 20 tuổi hiền lành, lứa tuổi đáng lẻ ra phải vui vẻ đến trường đại học.
Đường nét trên gương mặt thừa hưởng từ ba hoàn toàn có một nét đẹp riêng biệt. Dáng người vừa vặn của một thanh thiêu niên, cậu có ý chí rất kiên cường, tính tình lương thiện tốt bụng, nhưng gia cảnh rất đáng thương. Đã có người nói với cậu rằng sống lương thiện quá mức không thể khiến con người ta sống an nhàn đâu, quả thật đúng là như vậy. Cậu luôn dùng hết sức mình để sống tốt, luôn dùng nụ cười để đối diện với những người không tôn trọng cậu với hy vọng mọi việc sẽ trở nên yên bình hơn. Rốt cuộc thì cậu chẳng nhận được gì cả, ngoài sự tổn thương đau đớn.

Vì thế cho đến bây giờ JungKook vẫn không có một người bạn đồng trang lứa. Nhưng ngược lại, cậu được một người mà mình luôn xem là anh trai đối đãi rất tốt.

Khác với cậu, Chun DoGul là một công tử giàu có nhưng lại rất lương thiện. Quen biết đã từ rất lâu, anh luôn giúp đỡ cậu, anh lớn hơn cậu đến 5 tuổi cho nên JungKook xem DoGul như một người anh trai luôn ở bên cạnh mình mà rất tôn trọng anh, ngoài ra cậu còn ngưỡng mộ DoGul rất nhiều. Vì anh là nột người đàn ông thành đạt.

"JungKook, tại sao em luôn từ chối anh, anh tình nguyện đưa mẹ em đi chữa trị. Chẳng lẽ em có thể để mẹ cứ bệnh nặng như vậy."
DoGul nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt ôn nhu nhưng giọng nói có phần hơi lớn tiếng.

JungKook không bao giờ nghe lời anh cả, cậu đúng là rất cứng đầu.

"Em...đã nợ anh nhiều rồi, em không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa."
JungKook cuối mặt, cậu thật sự đã nhờ vào anh rất nhiều mới có thể trang trải được cuộc sống, học phí lúc trước của cậu cũng là do anh DoGul trả. Vì thế cho nên, JungKook cảm thấy rất ngại.

"Không phiền phức. JungKook, anh đối với em thế nào em còn không biết hay sao."

"Em biết là anh rất thương em và mẹ, nhưng mà anh DoGul à... em xin lỗi, em không thể nhận sự giúp đỡ của anh được, mong anh hiểu cho em."
Nói rồi liền quay đầu bước đi.

Lúc nãy cậu đang trên đường đi về nhà thì vô tình gặp DoGul, sự thật là anh đã theo sau cậu từ lúc nào. Nói qua nói lại cũng là việc anh muốn giúp đỡ cậu.

Chun DoGul đứng im một chổ nhìn người con trai mình yêu thương từng bước đi xa nơi anh đang đứng. Bao nhiêu lâu ở bên cạnh cậu, anh là người hiểu rõ JungKook nhất. Cậu đang nghĩ gì ở trong đầu đương nhiên là anh biết được. Nhưng nếu nói ra tình cảm ở trong lòng... Anh sợ rằng JungKook sẽ không xem anh là bạn nữa, cũng sẽ không để anh bên cạnh chăm sóc, thay vào đó nhất định cậu sẽ luôn trốn tránh.
~~~



JungKook lúc trước có xin làm ở quán coffe nhưng không biết cách sử dụng máy pha chế, sau đó cậu đến công ty nhưng lại không đủ học thức. Bây giờ cậu cũng không biết phải làm thế nào, mẹ đang bệnh nặng, số tiền nợ cậu còn chưa thể nào trả được.

Tuần sau có lẽ bọn cho vay sẽ đến nhà, cậu còn chưa có được công việc nào ổn định.... Phải làm sao đây.

Suy nghĩ lung tung chuyện thì đột nhiên điện thoại có người gọi đến.

"Alo.... sao... con về liền."

Vội tắt máy, JungKook một mạch chạy về nhà. Vừa nãy là bác hàng xóm gọi điện nói bọn cho vay đã đến trước cửa, bây giờ đang làm phiền đến mẹ cậu.
Họ đúng là không biết giữ lời, họ nói cho cậu thời gian là một tuần.

Căn nhà cũ ở sâu trong thôn vắng người, JungKook một mạch chạy vào trong. Trước mặt cậu là cảnh đồ đạt trong nhà đều bị phá tung lên, còn mẹ cậu đang được hàng xóm bảo vệ may mắn là không sao.

"Tôi về rồi, đừng phá hoại nhà tôi nữa."

Bọn cho vay dừng lại hẳn, quay đầu nhìn người trước mặt.
"Thằng nhãi, mày tính bao giờ thì trả tiền."

"Chẳng phải các người đã nói cho tôi một tuần."

"Theo tao một tuần mày cũng không thể trả nổi. Cho nên tiết kiệm thời gian một chút, đến lấy mạng mày để trừ nợ."
Bọn chúng cười lớn, đi đến nâng cầm JungKook lên nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia.

Lúc này mới nhìn rõ được thằng nhóc này cư nhiên lại có chút nhan sắc, chợt trong đầu nảy sinh một ý mà cười thầm.

"Tìm một nơi nói chuyện riêng đi nào."
Sau lời của tên cầm đầu, lập tức có 2 tên trong bọn chúng đi đến tóm gọn lấy JungKook đem đi.

"Kookie,...khụ...đừng bắt con tôi."
Mẹ Jeon khóc lóc vang xin. Đây là đứa con trai duy nhất của bà, đối với bà JungKook là tất cả.

"Con không sao, đừng lo cho con."

.


Đến một nơi khác, bọn chúng đưa mắt nhìn một lượt cậu từ trên xuống, trên môi tên cầm đầu lộ ra một nụ cười.

"Nó là một cực phẩm rất có giá trị đó, bắt đi."

____________



Số phận của Jeon JungKook rồi sẽ như thế nào.

Quán bar ầm ỉ tiếng nhạc, một thiếu niên với ánh mắt buồn bã ngồi trong căn phòng cũ nát, cậu không muốn tiếp khách cho dù có bị đánh đập như thế nào đi nữa.
Cho dù chết cũng đươc, JungKook nhất định không làm những chuyện đó.

"Mày không làm sao, được thôi... thế thì mẹ mày nhất định sẽ bị hành hạ đến chết."

Cậu chết trân khi nghe thấy lời tên đó nói, trong lòng sợ hãi.Còn mẹ cậu nữa... Mẹ cậu không thể xảy ra chuyện xấu gì.

"Nói, mày có làm hay không."

"Tôi sẽ làm, đừng đụng tới mẹ tôi. Làm ơn."

Mẹ cậu chính là mạng sống của cậu, cậu bỏ cái mạng tầm thường này cũng được, nhưng để mẹ Jeon bị thương dù chỉ một chút. JungKook sẽ cảm thấy hối hận cả đời. Cậu đã bước chân vào đây rồi... Chính là vào một con đường mới với rất nhiều mối đe dọa đáng sợ đang hiện ra trước mắt. Cậu không biết thời gian sau này mình sẽ sống như thế nào, JungKook không biết môi trường ở đây ra sao. Nhưng theo như cậu nhìn thấy được... Quán bar là một môi trường xấu. JungKook không muốn như những người ngoài kia mà cậu đang chứng kiến.
Họ nhảy nhót trên sân khấu, tùy tiện để người khác chạm vào mình.

JungKook rùng mình, cậu thà chết chứ không làm được những chuyện đó. Bản thân JungKook rất trong sạch, cậu được mẹ mình dạy dỗ rất tốt từ nhỏ. Đối với việc này...là không thể.
Nhưng mẹ cậu đang gặp nguy hiểm, bắt buộc JungKook phải cắn răng mà chịu đựng.
------

"DoGul, hôm nay rãnh rỗi hẹn chúng tôi ra đây có chuyện gì đây." NamJoon tươi cười, đi cùng 5 người con trai khác lãnh khốc bước vào.

Họ là Kim SeokJin, Kim NamJoon, Kim TaeHyung, Min YoonGi, Jung HoSeok và Park JiMin.
6 chàng trai của tập đoàn SLOT lớn mạnh, họ là những người thân của nhau và cũng là 6 con người điển trai lạnh lùng ước ao của bao cô gái đồng thời cũng là bạn thân của Chun DoGul.

________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro