Chap 16: Lạc đường??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---Sáng hôm sau---

Chim muông hót ríu rít khắp nơi đón chào ngày mới . Những tia nắng dịu nhẹ chiếu qua ô cửa sổ nhẹ nhàng đánh thức cô gái còn đang ngủ say ở trên giường. 

Cô đang ngủ ngon trong chăn thì bị ánh nắng chiếu vào làm cho tỉnh giấc . 

Cô uể oải ngồi dậy rồi dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn . Cô liếc nhìn sang chiếc đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên cô quyết định đi đến trường trước .
Sau khi vệ sinh cá nhân cùng với mặc đồng phục xong xuôi , cô vơ lấy cái cặp rồi bước xuống lầu . 

Cô bước đến phòng ăn , thấy đồ ăn sáng được bày sẵn ở trên mặt bàn , cô liền ngồi xuống ăn .
Vừa ăn cô vừa nhớ đến ba mẹ

" Không biết ba mẹ bây giờ như thế nào rồi ? Chừng nào họ mới về đây ? Mình nhớ họ quá ! " - Cô vừa nghĩ vừa thở dài .
Dùng xong bữa sáng , cô xách cặp lên và đi ra ngoài .

Đi đến cổng vẫn không thấy chú Lương đâu , cô nghĩ chắc là cô đến sớm quá , thôi thì đứng chờ 1 lúc cũng được . 

_ Tiểu thư ! Xin lỗi tôi đến trễ . 

Cô nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc thì lập tức quay phắt người lại nhìn thì quả nhiên không ngoài ý muốn trông thấy chú Lương cùng với chiếc xe hơi đang đỗ ở cách đó không xa . 

Vừa nhìn thấy chú Lương 2 mắt cô lập tức sáng lên như đèn pha ô tô , cô nhanh chóng nở 1 nụ cười rạng rỡ chạy về phía ông , vui vẻ nói :
_ Chú Lương ! Chú tới rồi , vậy mình đi thôi chú .
_ Vâng ! Nếu vậy thì chúng ta xuất phát thôi tiểu thư .
_ Dạ !
Nói rồi cô hớn ha hớn hở chui tọt lên xe.

 ***

Đến nơi , cô chào chú Lương rồi bước xuống xe .
Bước vào trường , cô nhìn qua nhìn lại thấy không ai , thầm nghĩ chẳng lẽ do cô đi sớm quá chăng ?

 Vậy cũng tốt ! Đỡ phải đụng độ những người không nên gặp rồi lại xảy ra mấy chuyện không đâu vào đâu nữa . 

Nghĩ nghĩ tâm tình buồn bực từ tối hôm qua đến giờ cũng tốt hơn rất nhiều , thấy sắc trời vẩn còn sớm cô quyết định nhân lúc chưa có học sinh vô trường cô phải đi dạo quanh 1 vòng mới được .
Mỗ nữ nào đó hạ quyết tâm xong liền bắt đầu hành trình thám hiểm mê cung ý nhầm trường học của mình .
-----Một lúc sau-----
_ Ơ hơ ! Đây là đâu thế này ?
Hiện giờ cô đang đứng ở 1 nơi rất đẹp , có muôn hoa khoe sắc rực rỡ , chim chóc hót líu lo tạo nên 1 khung cảnh thiên nhiên đẹp và yên bình .
Quang cảnh đẹp đến nao lòng như vậy nhưng giờ đây cô không còn tâm trạng đâu để mà ngắm nữa bởi vì hiện tại cô oanh oanh liệt liệt ... BỊ LẠC ĐƯỜNG RỒI !!!
Huhu làm sao bây giờ đây ?
Lại 1 lần nữa cô nguyền rủa cái thằng cha chết tiệt nào đó xây dựng ra ngôi trường n+ lần .
Sau khi nguyền rủa chán chê xong cô mới bắt đầu công cuộc đi tìm lối ra .
Nhưng vô ích vì đâu đâu cũng toàn thấy hoa với hoa chẳng có lấy 1 cái lối ra nào cả .
Dần dần cô bắt đầu cảm thấy chán nản và tự trách mình sao ngốc quá đi thôi , ham hố chi cho cố vô , để rồi bây giờ lại tự rước họa vào thân haizz .
Đương lúc cô còn đang than thở thì bỗng nhiên vai cô bị ai đó chạm nhẹ và tiếp theo 1 giọng nói lành lạnh vang lên :
_ Này !
Tóc gáy cô chỉ bởi vì giọng nói này mà dựng đứng hết cả lên .
Và cuối cùng thì ...
_ Á Á Á Á Á !!!!!!!!
Rầm !!!
_ Hự !!

Hàng loạt tiếng động lạ vang lên chưa tới 5 giây và nó được diễn ra vô cùng lưu loát .
Tình cảnh bây giờ như sau :

Cô và người nào đó đang trong tư thế '' nữ trên nam dưới'' vô cùng bắt mắt . Do là lúc nãy vì bị dọa cho sợ nên khi cô vừa muốn bỏ chạy thì người kia theo bản năng liền bắt lấy tay cô kéo lại và thế là cả 2 con người ấy cùng nắm tay nhau đi về miền cực lạc à nhầm là cùng nhau tiếp xúc ' thân mật ' với Đất Mẹ kính yêu 1 cách ' thân thiết ' . 

Quay trở lại với 2 nhân vật chính .Cô  sau khi trải qua tình huống kinh hách vừa rồi thì bắt đầu tỉnh táo lại . Cô lập tức giật mình khi nhìn thấy thảm trạng hiện tại của mình , đó là : Cô ... cô cư nhiên đang đè trên thân 1 thằng con trai !!! Trời ạ ! Là con trai đấy !!!

Khóc không ra nước mắt nhìn tình trạng trước mặt mình , cô hoảng hốt đứng dậy khỏi người đó rồi cúi thấp đầu nói liến thoắng :
_ Xin lỗi ! Xin lỗi ! Tôi không cố ý té lên người anh đâu ! Chỉ là do tôi bị giật mình nên ...
Lời vẫn chưa nói hết thì ngay lập tức bị cắt ngang bởi 1 giọng nói băng lãnh pha lẫn 1 chút bực bội :
_ Thôi đủ rồi ! Cô ... nặng bao nhiêu kí ?
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh 1 cách kì lạ .
Cô bây giờ đang trong trạng thái hóa đá . Cái tên kia , hắn ... hắn vừa mới nói cái gì vậy ? Cô không nghe lầm đấy chứ ? Đây là hắn đang ... chê cô mập hay sao ? Thật đúng là quá đáng mà !!!
Càng nghĩ cô càng tức giận , lập tức cô ngẩng phắt đầu lên rồi nghiến răng nghiến lợi mắng :

_ Cái tên chết tiệt kia ! Anh nghĩ anh là ai hả ? Tôi đã hạ mình xin lỗi anh rồi mà anh còn dám sỉ nhục tôi như vậy sao ? Anh nghĩ sao mà dám hỏi tôi câu đó hả ? Anh có biết phép lịch sự là gì không thế ?
Tuôn xong 1 tràng , cô âm thầm vuốt vuốt ngực mình . Thật đúng là tức chết cô mà ! Mới sáng sớm chưa gì " ông thần xui " đã đến chào hỏi rồi , cứ cái kiểu này dài dài chắc có ngày cô tăng xông máu mà chết luôn quá !
Lúc bấy giờ cô mới để ý cái tên kia nãy giờ vẫn chưa lên tiếng thì phải , đừng có nói là bị cô mắng đến ngu người luôn rồi nha ?
Tò mò cô đưa mắt lên nhìn thì ôi thôi rồi ! Không nhìn thì thôi đi , chứ vừa nhìn tới cái vẻ mặt âm trầm như muốn giết người của tên kia mà cô thật rất muốn bỏ chạy ngay tức khắc .
Khoan ! Tại sao cô lại phải sợ cái tên này chứ ? Chính hắn mới là người quá đáng trước mà , không phải sao ?
Sau khi tìm cho mình 1 cái lí do vô cùng chính đáng , cô mới dần dần thả lỏng người rồi ngước mắt lên xem xét kĩ dung mạo của cái kẻ đang đứng trước mặt mình đến tột cùng là có bộ dáng như thế nào mà lại ăn nói 1 cách vô duyên như thế .
Hồi nãy vì quá tức giận nên cô không nhìn rõ mặt , còn bây giờ khi đã nhìn thấy được rồi thì cô chỉ muốn té xỉu .
Ông trời à ! Người đùa với con có phải không ? Tại sao không phải người nào khác mà lại là cái tên nam chủ Kim Namjoon tính tình " sáng nắng chiều mưa buổi trưa sấm sét " thế này ? 

Nhìn cái tên Kim Namjoon  kia nãy giờ cứ mang cái vẻ mặt như " cả thế giới đều là kẻ thù của tôi " đó thì cô thật sự chỉ muốn trực tiếp biến luôn khỏi chỗ này cho xong . Haizzz , lại đắc tội thêm 1 tên nam chủ nữa rồi , không biết liệu hắn có đem cô ra giết người diệt khẩu vì hồi nãy đã mắng hắn không ta ? Nếu thật là như vậy thì cô phải làm sao bây giờ ?

Anh trầm mặc không nói chăm chú quan sát từng biến hóa cực kì sinh động trên gương mặt cô , anh khó hiểu . Cô gái này đang nghĩ gì mà lại mang cái vẻ mặt đó ? Anh cũng đâu có làm thịt cô , cô sợ cái gì ? Tuy rằng anh cũng hơi tức giận trước lời nói của cô nhưng bất quá nhìn cô như vậy anh lại cảm thấy thú vị ! 

Suy nghĩ trong lòng thì là vậy nhưng ngoài mặt anh vẫn trưng ra vẻ lạnh lùng như thường . Anh nhìn cô 1 lúc rồi cất giọng nói băng lãnh vốn có :

''Joen Jungkook  ! Sao cô lại vào được đây ? Hơn nữa lúc cô té ngã đè lên người tôi thực sự cô rất nặng đấy , cô có biết không ? Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi ! 

" CMN ! Sao anh không nói thẳng ra luôn là tôi mập như heo luôn đi lại còn bày đặt nói giảm nói tránh nữa chứ ! Grừ , cái đồ đáng ghét ! " - Cô ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng rồi cũng không nể nang gì lập tức đốp chát lại :

''Kim Namjoon  ! Anh cmn im miệng lại cho tôi ! Chuyện này là lỗi tại ai hả ? Nếu không phải tại anh mới sáng sớm cất lên cái giọng nói " u hồn " dọa người kia thì tôi cũng đâu có bị giật mình đến nỗi ngã lên người anh chứ ? Vậy anh nói tôi nghe xem nguyên nhân là do ai ? 

_ Cô ...
Anh bị cô nói đến nghẹn lời không thể phản bác .
_ Sao nào ? Không thể nói lại được chứ gì ? - Cô đắc ý cười cười . Hừ ! Đáng đời hắn ta lắm ! Muốn cãi tay đôi với cô sao ? Được ! Cô chấp !

Anh  im lặng nhìn cô gái trước mắt , không biết là đang suy nghĩ điều gì . Một lúc sau anh mở miệng : 

_ Cô thay đổi ?
Dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định .
Khóe miệng cô lập tức cứng đờ nhưng rất nhanh trở về bình thường . Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh , ánh mắt không 1 chút gợn sóng , cô thản nhiên nói :
_ Không phải là tôi thay đổi , chỉ là tôi muốn được trở lại làm chính bản thân tôi thôi , không hơn không kém ! Tôi đã quá mệt mỏi rồi , cũng nên dừng lại đi thôi .
Từng lời từng chữ cô nói ra thật vô cùng tự nhiên cứ như không phải chuyện của mình nhưng không hiểu sao anh lại thấy nhói nhói ở trong tim .
Sao lại thế này ? Anh bị bệnh rồi chăng ?
Cố gắng bỏ qua cái cảm giác kì lạ ở trong tim , anh thầm nghĩ phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt , nếu còn đứng ở đây nữa anh sẽ lại suy nghĩ lung tung , điều này thật không tốt chút nào .
Suy nghĩ vừa dứt , anh xoay người đang muốn rời đi thì bị gọi giật lại :

''Kim thiếu  ! Anh định đi đâu ? 

Anh nghe cô hỏi thì khó hiểu quay người lại nói :

_ Dĩ nhiên là tôi phải ra khỏi đây rồi . Mà cô hỏi làm gì ?
Cô nghe vậy thì gương mặt hiện ra sự ngượng ngùng , giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu :
_ Tôi ... à ừm anh có thể ... giúp tôi ... ra khỏi đây được không ? Tôi ... tôi không biết đường !
Càng nói mặt cô càng đỏ lên vì xấu hổ . Ông trời ơi ! Nếu không phải vì tình huống bất đắc dĩ thì còn lâu cô mới đi nhờ vả cái tên này ! Thật là mất mặt mà !

Cai tên Kim Namjoon   này tuy nhìn bề ngoài có vẻ như rất bàng quan không màng đến thế sự nhưng thực chất hắn ta lại là 1 " phần tử " nguy hiểm đến khó lường .

Trong lúc cô còn đang vô cùng ảo não thì bị giọng nói lạnh lùng của anh kéo hồn trở về : 

_ Được !

Nghe được anh  chịu đáp ứng mình , cô lập tức nở 1 nụ cười tươi hơn cả hoa khiến cho ai đó ngẩn người trong giây lát , cô vội vàng thúc giục anh : 

_ Vậy anh còn chờ nữa ? Mau đi thôi !
Nghe tiếng gọi của cô , anh giật mình tỉnh lại . Khẽ lắc đầu , anh không hiểu hôm nay mình bị làm sao nữa ? Thật kì lạ !
------------------ta là đường phân cách tuyến------------------
Sau khi ra được cái rừng hoa quái quỷ đó , cô nhanh chóng chạy đi mất dạng không nói 1 lời cám ơn với ' ân nhân ' của mình , bỏ lại anh  đứng đó với ánh nhìn khó hiểu . 

Về tới lớp , cô đi như chạy về chỗ ngồi của mình , bộ dạng cứ như bị ma đuổi khiến cho J-Hope   ngồi cạnh thập phần khó hiểu nhưng nhiều hơn là lo lắng :

''Jungkook Chuyện gì xảy ra vậy ? Nhìn sắc mặt cô  không được tốt cho lắm !

Cô nghe cậu hỏi cũng chỉ khẽ lắc đầu :
_ Không có chuyện gì đâu ! anh  đừng lo lắng . 

Anh thấy cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm nữa nhưng mà chưa đến 1p sau lại bắt lải nhải riết ' hành hạ ' đến lỗ tai đáng thương của cô . 

Đang lúc cô sắp sửa bùng nổ thì cánh cửa lớp bật mở , 2 bóng dáng cao lớn tiến vào .

J-hope cuối cùng cũng chịu ngừng việc ' tra tấn ' lỗ tai cô , cậu liếc về phía cửa lớp , miệng lầm bầm :

_ Hai cái tên đáng ghét kia sao lại đến đây ngay lúc này chứ ? Thật đúng là biết phá hoại không gian riêng tư của mình và Jungkook

 Còn cô khi nhìn thấy 2 con người kia bước vào thì mất tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác .

Còn 2 anh thì a bước vào lớp thì nhận được hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ , ganh tị , ... nhưng cả 2 đều không hề quan tâm và thản nhiên đi về chỗ của mình . 

Lúc đi ngang qua bàn của cô thì cả 2 không hẹn mà cùng liếc nhìn sang cô rất nhanh rồi cùng thu hồi tầm mắt .
Suốt cả buổi học hôm đó , bầu không khí thập phần kì quái , ngay cảJ-hope  cũng cảm nhận được , chỉ là cậu không biết nó kì quái ở chỗ nào . 

Rengg... Rengg
Ngay sau tiếng chuông giờ ra chơi vang lên , cô lập tức đứng dậy vọt nhanh ra ngoài với 1 vận tốc ánh sáng mà không cho ai kịp ừ hử gì .
Chạy được 1 đoạn khá xa cô mới dừng lại để thở .
_ Phù ! Tới đây được rồi , chắc không có ai đuổi theo mình ra tận đây đâu nhỉ ?
Nói rồi cô còn quay ra đằng sau xem xét 1 lúc , sau khi đã chắc chắn không có ai đuổi theo cô mới thở phào nhẹ nhõm .
Sợ chết cô rồi ! Hồi nãy đang trong giờ học cô có cảm giác mình bị 2 đạo ánh mắt nhìn chằm chằm từ đằng sau , lúc đầu cô cứ cho là mình bị ảo giác nhưng càng lúc nó càng nóng rực thì đến lúc đó cô mới biết được hóa ra mình không hề nhầm .
Nhưng nếu là ngồi đằng sau cô thì chắc chắn chỉ có Kim hội trưởng và Min mặt lạnh biến thái đó mà thôi !
Chết tiệt ! Rốt cuộc 2 cái tên đó muốn gì chứ ?

Trong lúc cô còn đang tự hỏi thì bỗng nghe có tiếng động .

Cô tò mò đưa mắt nhìn sang thì đập vào mắt là 1 cảnh tượng khiến cho cô phải trợn tròn mắt lên .

Đó là ...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

1 ngày tui ra tới 2 chap oy đó còn không mau thưởng cho tui sao cái coi 


LOVE~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro