Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Jungkook tay xách một đống đồ mang trở lại Park gia đã là chiều muộn.

Khụ, thật ra cũng không phải là cậu xách quá nhiều, tất cả đều nhờ Hisui quản gia cầm giúp khiến cậu khá ngại, do đó mới kiên trì ôm lấy cái gối ôm in hình Izumi (Au: =.=) giúp.

"Như vậy, thiếu gia đã thỏa mãn chưa?" Hisui quản gia mặt không cảm xúc nói, giống như không có hai túi đồ lớn ở trên tay.

"À vâng, cảm ơn anh nhiều vì đã đi với tôi!"

Jungkook cảm thấy cần phải tìm cho mình một người quản gia tài năng như Hisui quản gia, có thể thông thạo nhiều ngoại ngữ như vậy, lại còn rất mạnh nữa.

"Đó là bổn phận của tôi, xin đừng khách sáo."

Được rồi, cậu chịu thua. Không nói nhiều về việc cảm ơn hay xin lỗi nữa, Jungkook vừa nói chuyện phiếm về nơi này vừa đi bộ cùng Hisui quản gia trở về.

Trở về phòng, Jungkook hưng phấn mở từng gói đồ ra, thích thú ngắm nhìn những tác phẩm mình vừa nỗ lực tranh giành được, không hề hay biết toàn bộ biểu tình của bản thân đều thu vào tầm mắt của người khác.

Jimin ngồi trước máy tính, ngắm nhìn người con trai đang vui vẻ ngắm nghía thành phẩm vừa dọn được mấy tiếng trước, khóe môi hắn chưa từng ngừng cong lên, ánh mắt nhu hòa như muốn chảy nước.

Ở bên cạnh Hisui quản gia mồ hôi âm thầm rơi. Thần linh a, thiếu gia của hắn cũng có loại biểu cảm chỉ thuộc về con người này sao? (Au: Ngươi còn nói sao? Cả khi phun vào người khác còn mặt liệt như ngươi, mà có thể ns như vậy dc à.! Hisui: *Mặt lạnh* Như thế thì sao? Au: Ặc, xin lỗi...)

"Thiếu gia, Kang thiếu gia đã đến." Chần chừ một giây, Hisui quản gia bất đắc dĩ bước vào quấy rầy.

"Được rồi, tôi ra ngay." Đóng laptop lại, hắn miễn cưỡng đứng dậy bước ra ngoài.

Ở phòng khách hiện tại có vài chục rương gỗ lớn nhỏ, ở gần bàn trà là một nam nhân tóc nâu thẳng lưng ung dung thưởng trà.

Đôi mắt nâu tối của Jimin lần nữa sáng lên, hài lòng bước đến ngồi đối diện nam nhân kia.

"Thế nào? Không làm cậu thất vọng chứ?" Nam nhân nheo mắt cười cười, đặt chung trà xuống, ngước mặt nhìn hắn, lộ ra khuôn mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ.

"Không tệ, lần này thế nào? Có gì mới không?" Vẻ mặt cười như không cười, Jimin đã hoàn toàn trở về với thái độ thường ngày của mình.

"Cậu nghĩ tôi là ai?" Kang Jiyoung chống cằm lười biếng nói "Hừ, lần này bọn chúng coi như thức thời, không dám ra tay với 'hàng' của chúng ta nữa, sao, có muốn kiểm 'hàng' không?"

"Haha, quả nhiên giao cho cậu là rất đúng." Hắn gật đầu, liếc nhìn chiến lợi phẩm của Jiyoung đem đến "Không cần phiền phức như vậy, tôi tin tưởng Kang gia bán hàng mà, dù sao vài ba món vũ khí cũng chỉ để chơi một chút thôi."

"Ha ha, chỉ có mỗi cậu bảo vũ khí nhà tôi bán là đồ chơi!" Jiyoung ôm bụng cười.

Kang thiếu gia hắn quả nhiên một đời anh minh, kết bạn với Jimin thiếu gia đây chính là lựa chọn tối ưu nhất của hắn từ trước đến nay. Hắn tùy hứng, Jimin cũng không quá nghiêm túc, hai người từ nhỏ đã là trúc mã trúc mã với nhau, tin tưởng nhau tuyệt đối trong cái thế giới hắc ám đầy rẫy cạm bẫy. Hiểu thấu tài năng lẫn suy nghĩ của nhau, vì vậy không cần đề phòng nhau, như thế cũng không sai.

"Sao thế, Jimin? Vừa có bạn gái à?" Jiyoung nếu không nhìn ra được ánh mắt của bạn mình hôm nay hơi khác thì thật sự quá uổng phí bao nhiêu năm chơi thân rồi.

"Ừ, cũng có thể cho là vậy. Nhưng là bạn trai" Jimin cũng không chối, thoải mái thừa nhận. Gương mặt lạnh tanh thường ngày dường như có thêm sinh khí, càng thêm tuấn mỹ.

Thật sự, trong căn phòng toàn vũ khí có tính sát thương cao như thế này, cũng chỉ có hai vị đại thiếu gia này có thể nói chuyện phiếm.

"Chà, tức là chưa đổ cậu cơ à? Là ai thế? Lại tiểu thư nhà nào sao?" Nhắc tới chuyện này Jiyoung liền hứng thú, sau đó đột nhiên nhăn mày, khuôn mặt tuấn mỹ khác thường lại toát ra vẻ nghiêm túc "Cô gái tên gì... ừm, đúng rồi, Hana tiểu thư vẫn còn nhắc tới cậu không ngớt đấy! Thật là, tôi chưa kịp cưa là đã đổ rồi!"

"Cậu ở lại thì tôi cho cậu gặp." Ngắn ngủn một câu, không tiết lộ cũng không từ chối.

Jiyong nhìn khuôn mặt còn đẹp hơn cả hắn kia, tức giận đập bàn. Được lắm, bình thường giành giật nữ nhân với hắn còn có thể đi, bây giờ lại còn có bạn trai sớm hơn hắn. Thiên ơi, công lý ở đâu a!! (Thiên: cái đó ngươi hỏi con Au chứ, sao lại ik hỏi ta. Jiyoung: này, con kia.... Au: ta có việc bận rồi, bye bye *xách dép chạy. Jiyoung:.....)

Jimin nhìn người đối diện đang điên cuồng, không sao cả thổi thổi trà, nhấp một ngụm, vẻ mặt tiêu sái vô cùng.

"Thiếu gia, Jeon thiếu gia đến, có thể vào chứ ạ?" Giọng nói cung kính của Hisui quản gia vang lên.

Jimin vốn định nói không, nhưng phát hiện có một ánh mắt thèm khát nhìn mình, từ chối đến bên miệng rồi lại chuyển thành đồng ý.

"Được."

"Jimin, anh có khách sao? Tôi có làm phiền không?"

Jungkook mở cửa bước vào, vẻ mặt khả ái bình thường càng thêm đỏ ửng. Có vẻ cậu vừa dọn xong những thứ kia liền tới đây, trên bàn tay trắng nõn còn cầm một cái hộp đen tuyền nhỏ.

Quà cho hắn sao? Jimin có chút hồi hộp nghĩ.

Ngược lại với sự chờ mong của hắn, Jiyoung lại trợn mắt, đứng bật dậy, ngón tay thon dài run run chỉ vào nam nhân hắn ghét cay ghét đắng trước mặt.

"Tại sao cậu lại ở đây?"

Chán ghét, khinh thường không chút nào che giấu.

Jungkook bị dọa trợn tròn mắt, âm thầm nói 'Không xong, lại thêm một người nữa sao?'
----------------------------End-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro