Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã khuya, Jung Kook ngồi gục đầu bên cửa sổ, điểm lại từng đoạn từng đoạn ký ức đứt quãng và điên cuồng đã qua.

Nước mắt chẳng hiểu sao từ lúc nào đã lẳng lặng chảy, cậu thậm chí còn không hay biết cho đến khi có vài giọt khẽ rơi xuống đôi bàn tay đang siết chặt lấy nhau trước ngực.

Nước mắt cứ ùa ra như suối chảy, không tiếng động nhưng chẳng thể ngừng. Cậu cũng không buồn đưa tay lên gạt lấy.

Cho đến khi một âm thanh quen thuộc rót vào tai:

"Em đang khóc sao?"

Kim Nam Joon không biết đã đứng cạnh cậu từ lúc nào, lo lắng hỏi. Jung Kook không dám quay mặt sang nhìn anh, vội vã cúi đầu để tóc máu che đi một phần gương mặt rồi dùng tay quệt nước mắt qua loa.

- "Có chuyện gì ư? Cứ nói với anh!''

Giọng nói anh ta có phần hối hả hơn, Jung Kook vẫn chưa ổn định được cảm xúc chính mình, đành lấp liếm:

"Không có gì... chỉ là chợt nhớ ra một số chuyện nên thấy đau lòng..."

Kim Nam Joon im lặng một chút, rồi thở hắt ra:

"Làm anh còn tưởng em bị ai ức hiếp."

"Vậy sao...?"

Câu nói bật khỏi môi trong vô thức, sau đó lại cảm thấy câu này có vẻ không phù hợp lắm, cậu đành quay sang nhìn anh ta cười cười. Đôi lông mày của Nam Joon hơi cau lại, nhưng rất nhanh dãn ra, hồi phục dáng vẻ bình thản quen thuộc.

Kim Nam Joon bay sang bên này vào hôm qua, cả ngày anh chỉ ru rú trong nhà không ra ngoài mà thấy cậu thì bám riết không tha, lúc cậu làm bài tập lại xun xoe ra ngồi chỉ cậu học y chang một vị gia sư giỏi.

Jung Kook mới đầu còn thấy phiền dần dà cũng quen nên cứ mặc họ muốn làm gì thì làm, mới hôm qua đây vì cái sự bỏ mặc của cậu mà tí thì đi tong cái nhà bếp.

Kim Nam Joon không biết nấu nướng cái kiểu gì cháy sạch bách 3 cái nồi cùng chảo yêu quý của cậu mới sắm tháng trước,cầm trong tay đồ yêu thích bị làm hỏng Jung Kook giở khóc giở cười nhìn anh như đứa tâm thần vậy, cái chảo nào có rẻ vào khoảng 300 đô chứ ít ỏi gì.

Với người tiếc tiền như cậu dù có giàu đến mấy cho vay 1 nghìn cũng phải đòi chứ nói gì cái chảo.

Từ hôm ấy, Jung Kook ngẫm ra một chân lý ‘không cái gì là cho không cả’, Kim Nam Joon đền cái chảo cái nồi xong còn đòi ra điều kiện mới hay.

Cái gì mà anh sẽ chăm sóc yêu thương em hết mực, làm hỏng cả cái nhà bếp của tôi mà gọi là yêu thương à! Kim Nam Joon là cái đồ giả dối!!

Nằm trên giường, lăn lộn một hồi lâu thì Jung Kook mới chìm vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt của cậu lúc này trong thật là yên bình biết bao!

--------------------

Rì rào... rì rào... rì rào...

Cơn mưa bất ngờ đổ xuống khiến cho dòng người trên đường không khỏi một hồi vội vã chạy nhanh đi tìm chỗ trú.

Khẽ thở dài ngao ngán vì trời mưa, một thiếu niên ước chừng 18 tuổi, diện bộ đồ thể thao trên người, mái tóc đen xõa xuống lòa xoà trước mắt càng làm cho nhóc tăng thêm mấy phần đáng yêu cũng vội vã tìm chỗ khô ráo để mà bung cây dù mà mình mang theo ra, rồi sau đó nhóc cũng từ từ hòa bản thân mình vào giữa dòng người thưa thớt ấy mà bước đi, bước vào cơn mưa tầm tã bất ngờ từ trên trời rơi xuống này.

Có lẽ phải quay về nhà thôi, Dong Hyuck thầm nghĩ, vốn dĩ hôm nay nhóc muốn đi đây đó để khảo sát để hiểu thêm về tình hình thế giới này nhưng không ngờ trời lại đổ mưa như thế này, thời tiết... có đôi khi thật là bất thường.

Mưa... mưa rơi làm trắng xóa cả một màu cảnh vật xung quanh, hư hư mà ảo ảo như sương mù khiến người ta như muốn lạc lối vào trong đó.

Mưa, đồng thời cũng là dịp để hồi tưởng lại những kỉ niệm, những kí ức buồn trong quá khứ mà chúng ta vốn dĩ muốn chôn sâu chúng vào trong trái tim mình và Dong Hyuck cũng không khỏi nằm ngoài cái quy luật ấy.

Bước chầm chậm trên đường, Dong Hyuck vừa nhìn vào cơn mưa rơi này mà không khỏi một hồi miên man suy nghĩ.

Có chút lạnh lẽo của trời mưa, có chút chán nản, khó chịu khi quần áo mình do trời mưa mà bị làm bẩn nhưng lồng vào đó lại là cái ấm áp khi được ở bên người, lại là cái ngọt ngào của tình yêu đẹp như bông, như hoa chớm nở đầu mùa.

Còn cầu gì hơn khi giữa mênh mông biển người này, tìm thấy được một chân tình chỉ thuộc riêng về mình, mà suốt cả cuộc đời này cứ ngỡ như là mình sẽ không bao giờ có được.

"Anh hứa là sẽ đưa em đi chơi mà."

''Nhưng mưa thế này thì làm sao đây?"

"Hì, có sao đâu, mình đi thôi anh."

Lặng lẽ nhìn một thiếu nữ nhỏ bé tươi cười níu kéo lấy tay một chàng trai đòi dẫn mình đi chơi, cả hai vừa chạy vừa cười đùa vui vẻ với nhau dưới trời mưa, tiếng cười hi hi ha ha của thiếu nữ ấy như tiếng chuông đinh đang văng vẳng bên tai nhóc.

Khẽ vươn tay ra như muốn chạm vào hình bóng hư ảo ấy, nhưng không thể, vì khoảng khắc vừa đụng tay vào thì bóng dáng ấy chợt tan biến đi nhanh như khói bụi, để lại cho nhóc một hình ảnh khung cảnh trời mưa lạnh lẽo và cô đơn, thẩn thờ hồi lâu, Dong Hyuck cũng đặt tay mình xuống, nở nụ cười chua chát và rồi cứ tiếp tục bước đi như thế trong cơn mưa.

Nhưng hình như khi vừa chuyển động bước đi thì lại có một giọt nước lấp lánh như sao pha lê khẽ rơi xuống gò má, rồi từ đó nó theo cơn gió mà bị thổi bay đi.

Rốt cuộc đó là mưa hay là nước mắt đang rơi vậy?

Là mưa nhưng sao lại ấm áp đến thế? Chẳng lẽ là... nước mắt đang rơi ư?

Không hiểu sao, nhưng dường như nhóc cảm thấy mọi thứ trước mắt mình dần trở nên hư ảo, không thể nào nhìn thấy rõ được mọi vật trước mắt mình, bước chân cũng có phần lảo đảo, không vững chãi, tay cầm dù cũng vì thế mà run run lên một chút.

Vì sao vậy ta? Sao nhóc lại cảm thấy mình choáng váng đầu óc dữ vậy? Tại sao mọi thứ lại trở nên hư ảo như vậy?

Có phải là nhóc bị ảo giác không mà tại sao lại cảm thấy dường như là Mark Lee đang ở đây vậy?

Ánh mắt Dong Hyuck dần trở nên mông lung, tay cầm dù cũng vì thế mà buông thõng ra, thân hình nghiêng ngả như muốn đổ xuống, đương lúc mà nhóc nghĩ bả thân sắp ngã xuống đất, tâm trí mơ hồ chuẩn bị cảm nhận cảm giác đau đớn do mặt đất đem lại thì đột nhiên lại có vòng tay của một ai đó ôm lấy, đỡ không cho nhóc ngã xuống.

Ấm áp quá, thật là ấm áp, là ai vậy, là ai đã giúp đỡ nhóc vậy, Dong Hyuck cố gắng mở mắt ra để nhìn người giúp đỡ mình nhưng mí mắt như đeo phải sắt, cứ kéo mắt nhóc xuống không cho nó mở lên, chỉ thấp thoáng thấy hình bóng mờ mờ ảo ảo của người đó, dường như là một nam nhân thì phải.

Lúc gần như sắp ngất đi nhóc nghe văng vẳng bên tai giọng nói trầm ấm quen thuộc:

"Gấu con... em mau tỉnh dậy cho tôi... dậy nói chuyện với tôi... Lee Dong Hyuck..."

Xin lỗi, em muốn ngủ một chút thôi được không anh. Hiện thực quá mệt mỏi với em rồi, để em ngủ một giấc thức dậy sẽ tìm anh hàn huyên cả đời.

Dong Hyuck ngất đi, Mark Lee càng cuống cuồng anh bế bổng nhóc dậy bắt taxi đến bệnh viện trong lo lắng! Gấu con đừng bị sao nhé, anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em.

Mưa rơi xuống mở lại từng hồi ức muốn quên.

Cảm thấy rất hạnh phúc nhưng hơn hết vẫn là đau lòng.

Tự hỏi mình rằng liệu có còn yêu người không?

Không biết, cũng chẳng muốn biết.

Vì khi biết chỉ khiến cho lòng càng thêm mỏi mệt.

Nếu vậy thì... cứ để mưa cuốn trôi hết đi.

Cuốn đi hết bao nỗi buồn, nỗi tương tư mà ta đã dành cho người.

Để rồi từ đó trong tương lai chỉ còn biết được rằng.

Ngày hôm nay... căn bản là mưa rơi chứ không phải là nước mắt ta rơi.

_______________

Trời mưa thì táp cảnh mưa vào này 😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro