[ABO/Ibrahimovic x Leo x Guardiola] Mối quan hệ tồi tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: ReadNothing

Sơ lược: Zlatan biết rằng Pep Guardiola ghét gã, nhưng gã không biết tại sao.

Cảnh báo: 18+

Oneshot này có thiết lập thế giới là ABO. Giải thích sơ qua cho những ai chưa biết, trong thiết lập của câu truyện này, ngoài giới tính sinh học thì con người phân hoá thêm một "giới tính thứ hai" là Alpha, Beta hoặc Omega. Alpha và Omega có kỳ phát tình, hay nói chính xác hơn là Omega phát tình sẽ thúc đẩy Alpha phát tình. Trong thời gian đó, cơ thể của họ sẽ toả ra một mùi hương nồng đậm để dẫn dụ đối phương. Beta không có kỳ phát tình và không thể ngửi thấy mùi hương của Alpha hay Omega toả ra.

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/47621437

-----------------------------------------------------

Pep không thích gã.

Trên mặt cỏ xanh mượt của sân Camp Nou, Zlatan Ibrahimovic nhìn về phía cái đầu bóng loáng của Pep Guardiola dưới ánh mặt trời và rút ra sự thật khách quan đó.

Cũng không phải là ngày hôm nay Zlatan vĩ đại mới phát hiện ra thái độ kiêng dè của Guardiola với hắn. Zlatan không phải thằng ngu. Ngược lại là đằng khác, Zlatan vô cùng thông minh. Ngay từ những ngày đầu tiên, gã đã để ý tới vị huấn luyện viên Beta trẻ tuổi này không có chút yêu thích nào trong ánh mắt khi nhìn gã. Tuy nhiên, xét tới hệ tiêu chuẩn yêu thích của Pep Guardiola khi đó là Messi, Zlatan cũng không cảm thấy có gì sai trái ở đây. Sau cùng thì tất cả mọi người đều biết rằng Leo Messi, hoàng tử bé của Camp Nou, chính là viên ngọc quý trong mắt Guardiola. Hắn ta độc đoán nhưng lại yêu chiều cậu bé đó một cách tự nhiên. Thái độ của hắn quá cởi mở với cậu, còn Messi thì thực sự đủ chói sáng để không một ai trong cả đội nghĩ rằng hành vi chiều chuộng đó là sai. Kể cả đối với những trụ cột xứng đáng như Xavi hay Iniesta, những người mà từ nhỏ đã được đào tạo tại La Masia, cũng đồng tình với việc Messi được đối xử đặc biệt hơn những người còn lại. Và việc so bì cậu ấy và những cầu thủ khác là hoàn toàn không cần thiết.

Zlatan không xuất thân từ La Masia. Gã không hứng thú với mấy cái tâm tư thiếu nữ kiểu như giành giật tình cảm của một vị huấn luyện viên với cậu bé người Argentina kia. Do đó ngay từ đầu, Zlatan đã không để tâm tới sự thờ ơ của Pep đối với gã. Mấy huấn luyện viên giỏi thường có chút tính khí thất thường và Zlatan thì đủ tự tin rằng khả năng thần thánh của gã có thể khuất phục bất kỳ vị huấn luyện viên khó tính nào, kể cả đó có là Pep Guardiola.

Tuy nhiên, khi gã trải qua những ngày tháng sau này ở Camp Nou, bất chấp việc Zlatan có phô diễn tài năng của bản thân ra sao, Guardiola có vẻ không mấy thoả mãn. Con người đó luôn đứng từ xa nhìn gã, hai tay khoanh trước ngực và nhận xét về phong độ của gã. Những lời bình phẩm của hắn ta tuy chính xác nhưng lại không ẩn chứa chút cảm xúc nào. Thứ tồn tại giữa hai người bọn họ chỉ có sự im lặng. Đôi mắt dưới hàng lông mày nhìn gã như thể gã chỉ là một con tốt có thể bị thí mạng bất cứ khi nào chứ không phải là một ngôi sao trong đội. Trong sơ đồ chiến thuật của Guardiola, Zlatan không thể trở thành trung tâm của nó. Cầu thủ người Thuỵ Điển giống như một mảnh ghép không thể ăn khớp trong hệ thống của hắn. Gã chỉ có thể lúng túng chơi trong vị trí trái sở trường hoặc ngồi nhãn rỗi trên hàng ghế dự bị.

Trái ngược hoàn toàn với sự xa cách trong mối quan hệ với Zlatan là thái độ mê mẩn của Guardiola đối với số 10 của Barcelona.

Trước khi tới với Barca, Zlatan đã nghe nói về sự yêu thích của Guardiola dành cho Messi. Tuy nhiên, sau khi chính thức gia nhập đoàn quân Blaugrana và tham gia vào các buổi tập luyện cùng các cầu thủ, Zlatan vẫn bị sốc trước những tương tác hàng ngày của hai thầy trò đó.

Leo Messi, cầu thủ trẻ người Argentina hoàn toàn không gây ra chút phiền phức nào. Trái ngược với tài năng bùng nổ khủng khiếp của cậu ấy, vẻ ngoài của cậu trông giống như một động vật ăn cỏ vô hại với vóc dáng nhỏ nhắn và làn da trắng như tuyết, mái tóc nâu dài mềm mãi được bung xoã ra sau. Khuôn mặt vẫn giữ lại được những nét bầu bĩnh của trẻ con. Thậm chí tính cách của cậu cũng có phần giống như một động vật ăn cỏ - ít nói, hướng nội, dịu dàng và hay ngại ngùng. Khi Messi cất giọng nhỏ nhẹ và vươn tay ra để chào đón Zlatan trong phòng thay đồ của câu lạc bộ, Zlatan đã phải cúi xuống thì mới nhìn được cậu bé người Argentina bởi khoảng cách chiều cao của hai người. Đôi mắt tròn hiền lành của cậu long lanh và vành tai đỏ ửng lên vì căng thẳng.

Phản ứng đầu tiên của gã không phải là "cậu ấy thật đáng yêu", mà là "đây chính là cái người đã xé toang cả hàng phòng ngự của đối thủ trong vòng cấm ư? Tại sao nhìn ngoài đời lại thấy cậu ấy bé hơn so với khi nhìn ở trên sân nhỉ?"

Ibrahimovic cong môi và đáp lại lời chào của cậu ấy theo cách của Zlatan: chính là bắt tay cậu ấy. Tại sao tay cậu ấy lại nhỏ vậy? Gã có cảm giác như mình đang lắc mạnh một cái móng vuốt của con cừu, rồi sau đó gã xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Giọng nói của Messi thật nhẹ nhàng, và cách cậu phát âm nghe giống như dính liền các từ vào nhau.

"Anh chơi bóng giỏi lắm. Em rất thích phong cách của anh."

"Ừ, tôi biết tôi giỏi mà." Zlatan gật đầu đồng tình. Hiển nhiên là như vậy rồi. Zlatan rất vĩ đại. Ai có mắt đều có thể nhận ra.

"Cậu chơi cũng giỏi đấy" Gã bổ sung thêm: "Tôi có xem mấy trận đấu của cậu. Hay đấy."

Messi mỉm cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện trên má trông vô cùng dễ thương.

Zlatan cảm thấy rằng Messi ngoan ngoãn như một con thú nhỏ. Gã đột nhiên muốn nhấc bổng cậu ấy lên và ôm chặt trong vòng tay của mình. Đúng lúc đó, gã ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ ngọt ngào như kẹo. Đồ ngọt không phải là thứ thường xuất hiện trong phòng thay đồ, vì vậy gã hỏi:

"Cậu ăn kẹo à?"

Zlatan muốn nói rằng nếu đối phương có kẹo thì hãy cho gã một cái. Đây là vị kẹo ưa thích của gã. Nhưng trước khi Zlatan kịp mở miệng, giọng nói của vị huấn luyện viên trẻ tuổi kia đã xen vào.

"Leo."

Guardiola đứng ngoài cửa, hai tay đút trong túi quần âu, đôi mắt nhìn thẳng vào cầu thủ người Argentina. Giọng nói của hắn vẫn rất dịu dàng.

"Lại đây nào. Tôi có một số chuyện cần nói với em."

"Vâng."

Messi ngoan ngoãn đáp lời, mỉm cười xin lỗi Zlatan rồi đi về phía Guardiola. Những cầu thủ khác ở trong phòng thay đồ có vẻ không bất ngờ gì trước cảnh tượng này. Họ không có chút phản ứng nào về việc huấn luyện viên trưởng gọi tiền đạo của đội ra một chỗ nào đó để nói chuyện riêng. Khi Messi đi ra, Guardiola hơi nghiêng người để Messi đi qua khoảng trống giữa hắn và cánh cửa. Sau đó, Guardiola nhân cơ hội đó ôm lấy vai của cậu ấy, vô cùng tự nhiên mà ôm lấy Messi trong vòng tay của hắn, giống như đang đặt cầu thủ trẻ tuổi này dưới vòng bảo vệ của mình với một thái độ cương quyết không cho phép chối từ.

Một giây trước họ khi rời đi, Zlatan nhìn thấy đầu của Guardiola hơi ngoảnh lại và liếc nhìn gã ở một hướng mà Messi không nhìn thấy.

***

Zlatan chỉ vừa mới tới Barcelona, và Guardiola chính là người đã mua gã về. Tất nhiên, Guardiola nên trân trọng gã.

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Guardiola chẳng có tí biểu hiện nào là trân trọng cả.

Đôi mắt của hắn ta lạnh lùng và đầy cảnh giác, giống như gửi tới cảnh báo ngầm về một điều gì đó, như thể Zlatan không phải là ngôi sao mới của cả đội mà là một con sói có thể cướp đi con mồi từ tay hắn.

Guardiola rời đi cùng Messi trong khi Zlatan vẫn đang không hiểu ánh mắt kỳ lạ của hắn ta có ý gì. Gã đi hỏi trực tiếp những cầu thủ khác của Barca. Họ chỉ trả lời cho gã rằng Messi là cầu thủ yêu thích của Pep và cả hai người bọn họ rất thân thiết, vì thế cũng bình thường thôi nếu Pep có khát khao mạnh mẽ trong việc bảo vệ Messi.

"Cứ coi như ông ấy là bố của Leo đi." Một cầu thủ đã an ủi Zlatan như vậy.

Xavi, đội trưởng của Barcelona* trả lời với Zlatan rằng: "Pep chỉ đơn thuần không thích người khác tiếp xúc với Leo thôi. Ông ấy có những cân nhắc của riêng mình và ổng không nhắm vào cậu đâu. Cậu có thể yên tâm rằng Pep là một huấn luyện viên rất có trách nhiệm và vô cùng chuyên nghiệp trong những công việc của cả đội."

*Đính chính: Thời điểm mà Zlatan gia nhập Barca, đội trưởng khi đó là Carles Puyol. Tuy nhiên trong oneshot này, không rõ là tác giả nhầm lẫn hay cố tình viết Xavi là đội trưởng.

Xavi, vẫn khuôn mặt liệt vô cảm, tiếp tục nói thêm: "Nhưng... tốt nhất là cậu không nên quá thân thiết với Leo. Cậu là Alpha, còn Pep và Leo đều là Beta. Họ không thích cảm giác bị áp chế mà mùi hương của cậu mang lại"

Xavi ngừng lại một chút trước khi anh ta thêm vào một câu: "Mặc dù họ không ngửi được."

Được rồi. Zlatan nghĩ thầm, lại là mấy Beta mắc hội chứng sợ hãi Alpha. Rõ ràng là mọi Alpha đều phải tuân theo luật lệ của đội bóng về việc dán một miếng ức chế mỗi ngày và thường xuyên tiêm chất ức chế mùi hương, nhưng các Beta vẫn luôn giữ một sự cảnh giác nhất định đối với các Alpha, cứ như thể Alpha là một con thú vật có thể phát tình bất cứ lúc nào. Đây rõ ràng là một định kiến. Không có một Omega nào ở đây và Alpha không thể tự nhiên phát tình mà không có lý do gì cả, đúng chứ? Có nhiều khả năng xảy ra một cuộc ẩu đả trong phòng thay đồ hơn là việc một Alpha phát tình ở đây.

Thêm vào đó, không phải Xavi, một Alpha, vẫn làm tốt công việc đó sao?

Zlatan nghĩ rằng có thể bởi vì gã mới gia nhập câu lạc bộ và Guardiola chưa quen với gã. Zlatan biết rằng bản thân nổi tiếng với tính khí nóng nảy. Guardiola có lẽ đã lo rằng gã sẽ khiến thiên tài nhỏ người Argentina bị thương, do đó việc cẩn thận với gã là hợp lý.

Tại thời điểm đó, Zlatan đã nghĩ rằng miễn là gã cố gắng để thể hiện khả năng của bản thân và chứng minh sự tài giỏi của mình thì sớm hay muộn, Guardiola cũng sẽ nhận ra sự xuất chúng của Zlatan và hối hận vì thái độ thờ ơ vô lý cùng với những đánh giá sai lầm về gã.

Tuy nhiên, thời gian đã chứng minh rằng Zlatan quá ngây thơ.

Bất kể màn trình diễn trên sân của Zlatan có ra sao. Bất kể mối quan hệ của Zlatan với những đồng đội có hoà hợp như thế nào. Kể cả khi Zlatan đã kết bạn với cậu bé Argentina kia - gã đã hỗ trợ cho Leo trong trận đấu và Leo nhảy vào vòng tay của gã khi cậu ấy ăn mừng bàn thắng, thì Guardiola vẫn một lòng quan tâm tới Leo, còn nỗ lực của Zlatan hoàn toàn bị lờ đi. Hắn ta hoàn toàn làm ngơ mọi hành động của Zlatan và vẫn ném cho Zlatan cái thái độ xa cách đầy cảnh giác.

Zlatan vẫn nhớ cuộc nói chuyện gần nhất giữa gã và Pep. Gã chỉ muốn biết tại sao gã không được huấn luyện viên đánh giá cao. Gã biết Pep yêu thích Leo và gã hoàn toàn bị thuyết phục bởi tài năng kiệt xuất của Leo. Gã đồng thuận với vị trí cốt lõi trong đội hình của Leo, gã thậm chí còn sẵn sàng kiến tạo cho Leo ghi bàn. Gã nghĩ rằng giữa bản thân mình với Leo và Pep hoàn toàn không có xung đột gì để phải chống đối với nhau, vì vậy Zlatan không thể hiểu nổi tại sao Pep đối xử với gã khác biệt với các cầu thủ còn lại như vậy. Gã đã hạ lòng tự tôn của bản thân và chủ động xuống nước để nói chuyện với Pep, trong khi những câu hỏi tu từ của Pep thì phá huỷ sự tự tin của gã.

Giao tiếp với Pep giống như nói chuyện với một bức tường. Cái kẻ Catalan xảo quyệt kia ẩn nấp đằng sau những câu hỏi trêu chọc Zlatan, nhìn gã bị xoay như chong chóng rồi đá gã ra ngoài mà không cho gã một câu trả lời nào cả.

Zlatan dần hiểu rằng Pep thực sự không thích gã.

Cái sự không thích này chẳng có tí liên quan gì tới bản thân Zlatan. Có thể chỉ là Zlatan không có tác dụng gì trong mắt của Guardiola mà thôi.

Rất nhiều lần, khi Zlatan thất vọng vì bị thay ra ngoài, Leo đã tới an ủi gã. Sau trận đấu, cậu bé người Argentina ngoan ngoãn ấy đã ngồi cạnh Zlatan, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình và vỗ nhẹ vào lưng gã để an ủi, cùng với giọng nói nhẹ nhàng của cậu:

"Pep có lẽ có những tính toán khác của thầy ấy. Anh đã chơi rất tốt rồi. Trận đấu tới đây, em sẽ chuyền bóng cho anh nhiều hơn nhé, được không?"

Leo là một cậu bé chân thành. Nếu Leo nói rằng cậu ấy sẽ chuyền bóng cho hắn, thì cậu ấy chắc chắn sẽ làm như thế.

Zlatan biết rằng những chuyện mà tay huấn luyện viên kia đã làm chẳng liên quan gì tới Leo cả, vì thế nên gã không trút sự tức giận lên cậu. Gã xoa đầu Leo như một chú cừu con dễ bảo. Cảm giác ấy thật tuyệt vời. Đôi khi được lắng nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Leo và chạm vào mái tóc của cậu khiến cho Zlatan cảm thấy tâm trạng bức bối của bản thân được giải toả. Cảm giác được xoa dịu này sẽ càng trở nên rõ ràng hơn khi ôm cậu ấy, nhưng bọn họ hiếm khi ôm nhau ngoài sân cỏ, bởi vì Pep sẽ nổi giận nếu hắn ta bắt gặp cảnh tượng đó.

Mùi hương nhàn nhạt của kẹo ngọt lại thoang thoảng quanh đây. Khi Zlatan thấy Leo đỏ mặt, gã đột nhiên cảm thấy tham lam và quay ra hỏi cậu ấy: "Cậu có cái kẹo nào không? Cho tôi một cái đi."

Leo lắc đầu: "Không có."

Sau khi ngừng lại một chút, cậu ấy tiếp tục giải thích: "Em ăn hết mất rồi."

Zlatan cảm thấy hơi thất vọng, nhưng gã vẫn tiếp tục hỏi: "Cậu ăn loại kẹo gì thế? Mùi thơm lắm. Đó là mùi vị yêu thích của tôi đấy."

Mặt của Leo càng đỏ hơn: "Em không nhớ nữa."

Cuộc trò chuyện của bọn họ bị cắt ngang bởi tiếng hét lớn của Xavi. Chẳng biết từ chỗ nào mà Xavi bỗng nhiên xuất hiện tại đây, túm lấy phần cổ áo đằng sau gáy của Leo và kéo cậu đi như một con cừu.

Thật kỳ lạ, mỗi khi Zlatan lại gần Messi, một ai đó xuất thân từ La Masia sẽ gọi Messi đi ra chỗ khác. Hoặc là Xavi, Iniesta, hay tệ hơn, là Guardiola. Những người con của La Masia có vẻ như đã thiết lập một vòng tròn bảo vệ thần bí nào đó xoay quanh Messi, và Guardiola chính là người lãnh đạo tối cao gìn giữ cái vòng tròn này. Họ chăm sóc Messi một cách bí mật và tận tuỵ dưới sự dẫn dắt của Guardiola, lặng lẽ tạo nên một ranh giới ngăn cách với những cầu thủ khác và từ chối bất kỳ ai tiếp cận quá gần với hoàng tử bé của bọn họ. Còn Zlatan, không mấy ngạc nhiên, bị cô lập bởi nhóm người này bên ngoài ranh giới đó.

Ví dụ, ngay hôm nay, trên sân tập, bầu trời của thành phố Barcelona trong xanh và mặt trời giống như một lưới lọc vàng nhạt sàng lọc những tạp chất xám xịt, khiến mọi sắc màu trở nên đặc biệt rực rỡ hơn dưới ánh nắng của Catalunya. Cảnh tượng này đáng lẽ ra rất đẹp, ngay cả Zlatan cũng phải rung động trước vẻ đẹp này. Những đồng đội của gã đang khen ngợi gã và chụp ảnh cùng với phóng viên bên ngoài đường biên. Zlatan đoán rằng có lẽ buổi tập luyện hôm nay sẽ có một vài tấm ảnh đẹp được lan truyền trên mạng.

Tuy nhiên, ngay khi gã vừa vuốt mái tóc dài đẫm mồ hôi ra đằng sau và nhìn sang phía bên kia sân, gã thấy cái tay đầu trọc đáng ghét đang đứng ở rìa sân cách xa đám đông, hơi cong lưng và háo hức dùng mu bàn tay vuốt ve gò má của cậu bé nhỏ hơn đang ngồi dưới mặt đất.

Cậu bé người Argentina trông có vẻ không ổn lắm. Cậu ấy ngồi xuống mặt cỏ, hai tay ôm lấy đầu gối và thu mình thành một quả bóng nhỏ. Mái tóc dài nhỏ giọt mồ hôi và dính vào sau cổ. Dưới ánh mặt trời, làn da của cậu trông như tuyết trắng, nhưng có những vệt đỏ bất thường ở trên đó. Cậu ấy đổ rất nhiều mồ hôi. Từ đằng xa, Zlatan có thể nhìn thấy bộ đồ tập dính vào cơ thể cậu ấy vì chúng đã ướt sũng, làm nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn của cậu, có chút hơi mảnh mai so với một Beta.

Thấy dáng vẻ như vậy của Leo, Zlatan không còn cảm thấy tự hào về bàn thắng vừa ghi được nữa mà gã chuyển sang lo lắng cho cậu ấy. Zlatan yêu thích thiên tài nhỏ bé luôn ngại ngùng nhưng rất tử tế này. Là một Beta, cậu ấy có thể chiến thắng mọi Alpha trong đội, điều đó không chỉ khiến Leo có được trái tim của cổ động viên mà còn có được sự tôn trọng của Zlatan. Tất nhiên, Zlatan thừa nhận rằng đôi khi tình cảm thái quá của Pep dành cho Leo khiến gã có chút ghen tị, nhưng khi chứng kiến đối thủ bắt nạn Leo trên sân, Zlatan sẽ tới và kéo cầu thủ nhỏ con này ra sau lưng mình để bảo vệ cậu. Cảnh tượng đó giống như một chú chó chăn cừu Đức đang bảo vệ một con cừu xinh đẹp.

Mấy ngày trước, Leo vẫn tập luyện rất siêng năng và là tâm điểm của ống kính máy quay, nhưng hôm nay, Leo có vẻ sẽ ở bên ngoài sân tập suốt cả buổi. Xavi và Iniesta - hai người vẫn thường ở bên cạnh Leo, lại không có mặt ở đó. Trong khi đó, Pep gần như dính lấy con cừu nhỏ kia, không rời nửa bước.

"Leo có gì không ổn sao?" Zlatan hét lớn về phía cậu ấy: "Leo, cậu ổn chứ?"

Theo sau câu nói đó, Zlatan bước về phía cậu để xem Leo có cần giúp đỡ gì không.

Nhưng Pep đã chặt đứt sự nhiệt tình của Zlatan.

"Quý ngài hỡi, vui lòng đừng tới đây." Pep đứng trước Messi và bảo vệ cậu bé người Argentina này đằng sau bóng lưng của hắn. Guardiola hét lên với Zlatan: "Cứ tiếp tục tập luyện đi. Mọi chuyện ở đây vẫn ổn. Đừng qua đây."

Giọng nói của hắn vô cùng gay gắt, như thể Zlatan là một sinh vật có thể đe doạ tới sự an toàn của số 10 Barcelona.

Zlatan đứng lại và hỏi với giọng điệu lạnh lùng: "Tại sao? Tôi chỉ nghĩ rằng Leo có vẻ không khoẻ. Tôi muốn giúp cậu ấy."

"Thế thì đứng đó và tiếp tục tập luyện của cậu đi." Pep tiếp tục nói: "Đây không phải việc của cậu."

Xung quanh bỗng nhiên im bặt. Những cầu thủ vốn đang tập luyện thành từng nhóm 2 hoặc 3 người đã ngừng nói chuyện với nhau từ lúc nào, thay vào đó, họ nhìn nhau đầy ẩn ý. Leo che mặt cậu, giấu đầu vào giữa hai gối và kéo nhẹ ống quần của Pep bằng ngón tay của mình. Zlatan không biết hành động đó để ủng hộ Pep ngăn cản gã tới gần, hay là cần tới sự giúp đỡ của gã. Guardiola ôm lấy vai cậu, nhưng biểu cảm của hắn ta vẫn rất nghiêm trọng, không có chút gì nhượng bộ.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Zlatan cảm thấy một cảm giác nhộn nhạo tới từ phía bụng dưới của gã, sự tức giận và những bất bình bị đè nén từ lâu bỗng trào lên và lấp đầy lồng ngực gã, khiến gã gần như không thở nổi.

Guardiola - gã đã từ chối gọi hắn ta bằng cái tên "Pep", người đàn ông đó ghét Zlatan.

Và giờ thì mọi người đều biết điều đó.

Bất kể Zlatan có nỗ lực ra sao, hắn ta cũng không thay đổi định kiến ngu ngốc của bản thân về gã. Bởi vì hắn ta ghét Zlatan, hắn ghét Zlatan không vì lý do cụ thể nào, chỉ là do hắn yêu thích Messi hơn.

Hắn thậm chí còn cố gắng bảo vệ Messi khỏi bàn tay của Zlatan, giống như sợ rằng Zlatan sẽ khiến con cừu nhỏ của hắn bị thương.

Tại thời điểm đó, Zlatan cuối cùng cũng hiểu rằng mối quan hệ giữa gã và Guardiola không thể cứu vãn.

Tới cuối cùng, mối quan hệ của hai người bọn họ sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.

Sự tức giận dâng trào khiến miếng dán ức chế trở nên vô dụng. Mùi hương của Zlatan đột nhiên bùng nổ trong không khí. Gần như ngay lập tức, mùi thuốc súng hỏa mai đột ngột lan ra trên sân cỏ, mùi hăng nồng nồng nặc, quét qua toàn bộ cánh đồng, cho thấy Alpha cao lớn lúc này đang tức giận đến mức nào. Những Alpha có mặt ở trên sân đều cảm thấy không thoải mái, họ muốn trốn khỏi thùng thuốc súng hình người kia. Có người còn hét lên rằng Zlatan nên kiềm chế lại mùi hương của gã - mùi hương quá mạnh của Alpha này sẽ trở thành sự khiêu khích đối với các Alpha khác. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đánh nhau.

Zlatan không biết liệu đó có phải là ảo giác hay không. Leo ở đằng xa càng co rúm lại như một quả bóng nhỏ mềm mại, vẻ ngoài mong manh và đáng thương. Guardiola nửa quỳ xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu của cầu thủ người Argentina, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu trong khi đưa ngón tay vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của cậu.

Cảnh tượng này khiến trái tim Zlatan cảm thấy khó chịu.

Dù sớm hay muộn, Zlatan chắc chắn sẽ khiến cho cái tay đầu trọc ngu ngốc kia phải trả giá. Zlatan nghĩ thầm rồi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và cố gắng kiềm chế mùi hương đang bay ra hỗn loạn và sự tức giận của mình. Gã tưởng tượng rằng quả bóng là đầu của Guardiola rồi sút một cú thật mạnh với vẻ mặt u ám.

Sau đó, Guardiola kết thúc buổi tập luyện sớm và thông báo rằng mọi người có thể rời khỏi Camp Nou, kể cả những nhân viên trên sân và các trợ lý huấn luyện viên khác. Zlatan là người đầu tiên rời đi, gã thậm chí còn không đợi Guardiola nói hết từ "giải tán". Gã nhận ra rằng Messi không ở trong đội hình khi cả đội ra về. Cậu bé người Argentina có vẻ đang trốn ở đâu đó. Zlatan muốn hỏi thăm về tình trạng thể chất của cậu, nhưng có lẽ không tìm thấy cậu ở đâu có khi lại là điều tốt. Ngày hôm nay, cơn giận của Zlatan đã bị cái tên đầu trọc kia khiêu khích nên gã không muốn làm con cừu nhỏ sợ hãi.

Zlatan xách ba lô ra xe và đồng ý đưa một trợ lý huấn luyện viên không có bằng lái trở về. Người đàn ông đó nổi tiếng trong đội là một người tử tế. Ông biết về mâu thuẫn giữa Zlatan và Guardiola, vì vậy ông đã nói vài lời với gã khi ngồi trong xe.

"Zlatan này, Pep không chống lại cậu đâu. Anh ta chỉ... cậu biết đấy, anh ta có quá nhiều thứ phải suy nghĩ mà tình trạng hiện giờ của Leo rất đặc biệt. Khó tránh khỏi việc anh ta muốn bảo vệ cậu ấy một chút. Anh ta đã nhìn Leo lớn lên từng ngày mà."

"Bảo vệ một chút ư?" Zlatan chế nhạo: "Cái thái độ đó của hắn ta, nếu Zlatan không biết từ trước rằng hai người họ là Beta, tôi sẽ nghĩ rằng Leo là Omega được hắn ta đánh dấu đó."

Vị trợ lý vô thức sờ lên mũi và bất lực nói: "Ừ thì... mọi chuyện phức tạp lắm. Dù sao thì cũng đừng để bụng anh ta, Zlatan. Điều đó tốt cho bản thân cậu. Sau cùng thì anh ta là cũng vẫn là huấn luyện viên trưởng của cậu, và Leo thì vẫn là Leo mà thôi."

Zlatan đáp lại một cách lạnh lùng: "Tôi không để bụng, nhưng hắn ta nên học cách tôn trọng Zlatan trước. Còn về Leo..." Nói tới cậu bé đó, giọng điệu của Zlatan dịu đi: "Zlatan biết ai chân thành với mình. Leo rất tốt bụng. Tôi biết cậu ấy đối xử tử tế với tôi. Tôi hiểu là vấn đề này không liên quan gì tới cậu ấy. Zlatan quý Leo, nhưng còn Guardiola thì Zlatan không thích hắn."

Ngừng lại một chút, Zlatan tiếp lời: "Tôi ghét hắn ta."

"Được rồi, được rồi..."

Vị trợ lý nhận ra ông càng cố thuyết phục thì tình hình càng tệ đi, vì vậy ông xua tay và quyết định không nói thêm gì nữa.

Zlatan cũng im lặng một lúc, rồi chợt nhớ ra điều gì đó và quay sang hỏi: "Ông có biết hôm nay Leo đã xảy ra chuyện gì không? Cậu ấy trông rất khó chịu. Cậu ấy có bị thương không?"

"Không bị thương đâu..." Vị trợ lý mỉm cười và mập mờ nói: "Pep sẽ lo liệu việc này. Đừng lo lắng, Leo sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ không làm ảnh hưởng tới trận đấu đâu."

Zlatan không khỏi cau mày và không hài lòng với thái độ dễ dãi của trợ lý huấn luyện viên: "Nếu không phải là chấn thương, sao cậu ấy trông khó chịu như vậy? Lúc cả đội giải tán, tôi cũng không thấy cậu ấy. Leo đã về nhà trước à?"

Vị trợ lý sờ mũi và tiếp tục mập mờ: "À... có lẽ vậy"

Ông ta rõ ràng là không muốn tiếp tục đề cập tới câu chuyện của Leo.

Với thái độ mập mờ và lảng tránh này, Zlatan cảm thấy gã dường như đã chạm trán với cái vòng tròn bảo vệ bí ẩn một lần nữa - những người tới từ La Masia. À không, giờ có vẻ như một số cá nhân cốt lõi của Barcelona đang bí mật cùng nhau bảo vệ một điều gì đó về Leo. Bí mật này có liên quan đến tình trạng thể chất của Leo. Cậu ấy không khoẻ. Tình hình có thể rất tệ, tệ tới mức các thành viên nòng cốt của câu lạc bộ cũng phải giữ bí mật với các cầu thủ khác. Zlatan chắc chắn rằng lúc này đây, Leo vẫn đang ở lại Camp Nou. Cậu ấy cần được bí mật điều trị. Không có nơi nào thích hợp để làm việc đó hơn Camp Nou. Hơn nữa, Guardiola đã biến mất sau khi cả đội giải tán và Zlatan nhớ rằng khi gã rời khỏi nơi đó, xe của Guardiola vẫn đỗ trong bãi đậu xe và không hề di chuyển.

Barcelona đã làm gì với Leo? Guardiola đã làm gì với Leo? Họ có đang khiến cậu ấy đau đớn không?

Tâm trí của Zlatan bỗng nhớ lại câu chuyện về việc ít nhất 10 câu lạc bộ đã che giấu tình trạng chấn thương của các cầu thủ của mình vì lợi ích của họ và cuối cùng khiến cho chấn thương trở nên trầm trọng hơn. Là một cầu thủ, Zlatan hiểu rõ rằng trong mắt ban lãnh đạo của hầu hết câu lạc bộ, cầu thủ chỉ là những món hàng có thể mua đi bán lại. Kể cả khi Leo là hoàng tử bé của sân Camp Nou, kể cả khi cậu ấy là một ngôi sao được yêu mến, cậu ấy vẫn có thể bị thay thế và thậm chí bị huỷ hoại. Không phải vị vua trước đây* của Camp Nou là minh chứng rõ ràng nhất hay sao?

*Có lẽ đang ám chỉ tới Ronaldinho

Nghĩ về điều đó, Zlatan đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.

Nếu đó là một người khác, Zlatan sẽ không bận tâm, nhưng đây là Leo.

Con cừu nhỏ luôn nhìn gã với đôi mắt trong veo, nói rằng: "Em sẽ chuyền bóng cho anh", một người bạn đã từng bỏ cơ hội ghi được cú poker để nhường penalty cho Zlatan.

Leo quá đơn thuần. Cậu ấy có thể không hiểu những gì Barcelona đang làm với cậu.

Leo không nên bị đối xử như vậy.

Zlatan nghĩ vậy, rồi đột ngột giẫm phanh. Sau khi chiếc xe dừng lại, Zlatan mỉm cười dối trá và nói với vị trợ lý với tông giọng không cho phép từ chối: "Xuống xe đi. Tôi chỉ đưa ông đến đây được thôi."

"Cái..."

"Xuống xe."

Khuôn mặt vị trợ lý đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng ông không dám chọc tức một tiền đạo to lớn như Zlatan, nhất là khi ánh mắt đối phương rõ ràng đang nói: "hiện tại tâm trạng của tôi không tốt, đừng cố gắng khiêu khích tôi." Vì vậy ông xuống xe, cầm túi của mình và rời đi. Zlatan cầm vô lăng rồi ngồi lặng thinh trên ghế lái. Sau đó gã hít một hơi thật sâu như thể đã hạ một quyết tâm nào đó. Gã bẻ lái, đạp ga rồi lao vút về hướng Camp Nou.

***

Chiếc xe thể thao lặng lẽ tiến vào bãi đậu xe. Hầu hết mọi người gần như đã về nhà, xung quanh vắng tanh. Xe của Guardiola vẫn đỗ ở đó và xe của Leo cũng vậy. Zlatan khóa xe rồi đút chìa kháo vào túi quần. Gã bước tới trước xe của Guardiola. Hai giây sau, gã lùi lại, giơ chân lên, nghĩ về khuôn mặt đáng ghét của cái tên đó rồi đá mạnh vào lốp xe. Chiếc xe lập tức bật đèn cảnh báo, tiếng còi báo động vang lên, vang vọng trong bãi đậu xe trống trải giống như một người phụ nữ hét lên vì bị sờ mông.

Zlatan thoả mãn giơ ngón tay giữa vào chiếc xe và rời đi.

Sân vận động tĩnh lặng, mặt cỏ xanh vừa được phun nước vẫn còn sáng ngời như có những viên kim cương được rắc trên cỏ. Trong một không gian rộng lớn như vậy, chỉ có một vài nhân viên chăm sóc cỏ đang đi lại. Sự trống trải khiến sân đấu khổng lồ này trông rộng lớn hơn bình thường, như thể có thể chứa được mọi thứ trên thế giới. Đứng ở vị trí trung tâm của sân giống như đứng ở trung tâm thế giới. Mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao tới từ mọi phía sẽ quy tụ lại dưới chân.

Khi Zlatan chạy qua mặt cỏ, gã gửi thấy mùi hương của cỏ xanh dưới ánh nắng mặt trời trong không khí. Gã nhắm mắt và tưởng tượng ra viễn cảnh đuổi theo trái bóng trong trái tim của Camp Nou. Hàng nghìn ngọn đèn được thắp sáng và hướng về phía gã. 100.000 cổ động viên đang ngồi trên khán đàn như một cơn sóng thần cổ vũ theo từng bước chạy của gã.

Có cầu thủ nào tới với Camp Nou mà lại không mơ về viễn cảnh này?

Những kẻ không có tham vọng thì không thể chơi bóng, nhưng tham vọng không được thoả mãn là lời nguyền tối thượng đối với mọi cầu thủ. Hãy nhìn những kẻ điên cuồng vì vinh quang và màn trình diễn trong trận đấu đi. Một vài người sẽ ghen tị tới mức phát điên vì một chức vô địch. Zlatan cũng là một trong số họ. Zlatan có những tham vọng lớn hơn thế giới này, nhưng thật không may, Camp Nou không phải vương quốc của Zlatan. Gã không thể trở thành vị vua của Camp Nou - nơi đây thuộc về Leo.

Guardiola đã đưa Leo lên ngai vàng, và một đám người xuất thân từ La Masia bao gồm cả Xavi và Iniesta bảo vệ ngai vàng đó, còn những cổ động viên thì yêu mến cậu ấy và tung hô cậu ấy như vị vua của họ. Zlatan phải thừa nhận rằng đôi khi, ngay cả trong lúc này, gã cũng thấy ghen tị với tình yêu to lớn mà Leo nhận được. Nếu tính cách của cậu ấy tệ hơn, ích kỷ hơn, ít đáng yêu hơn, Zlatan cảm thấy mình sẽ gây chiến với Leo vì sự cố tình thiên vị của Guardiola dành cho cậu ấy. Mọi người đều biết rằng Zlatan không bao giờ mắc sai lầm.

Nhưng sau nhiều lần thân thiết, lời nguyền tham vọng ban đầu đã được xoa dịu bởi đôi mắt tròn đen lay láy. Nó từ một mũi tên nhọn tẩm độc biến thành một thứ bóng đá đơn thuần và vô hại, thậm chí trôi vào một góc mà bản thân Zlatan còn không nhận ra. Tham vọng ban đầu trở nên dịu dàng hơn, giống như chạy trên mặt cỏ Camp Nou không phải là một người đàn ông hung hãn mà là một chú cừu nhỏ thông minh và dễ thương sẽ dụi đầu vào tay khi được cho ăn cỏ.

Ai lại đi ghen tị với một chú cừu nhỏ có thể dễ dàng chiếm được tình cảm của mọi người chứ? Không một ai. Cừu nhỏ được yêu quý là điều hiển nhiên, và Zlatan cũng yêu cậu ấy.

Tất nhiên, nếu không phải vì sự xuất hiện của gã chăn cừu Guardiola chết tiệt.

Một ý tưởng thoáng qua tâm trí.

Trong khoảnh khắc, dòng suy nghĩ miên man thoáng qua và thực tại cay nghiệt quay trở lại, ùa vào tâm trí Zlatan.

Sự đối xử lạnh lùng của Guardiola, tham vọng trên sân cỏ, việc gã bị khước từ bởi vòng tròn bảo vệ của Leo, và bí mật mà câu lạc bộ đang che giấu về Leo.

Zlatan cố gắng loại bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Gã chạy nhanh qua bãi cỏ và lao vào lối đi.

Không giống như mặt cỏ luôn được chăm chút bởi những nhân viên, căn cứ nằm sâu bên trong trống vắng và không có một tiếng động. Thật kỳ lạ. Bình thường các nhân viên không tan làm sớm như vậy. Sau khi các cầu thủ ra về, một vài nhân viên hậu cần sẽ ở lại để giải quyết công việc hằng ngày và những vị trợ lý huấn luyện viên phụ trách việc phân tích chiến thuật và video thi đấu sẽ ở lại để thảo luận thêm. Nhưng sau khi kết thúc buổi huấn luyện, mọi người rời đi rất nhanh, giống như thể họ đã được yêu cầu di tản khỏi nơi đây ngay lập tức.

Dường như Guardiola vẫn còn ở đây như một bóng ma.

Zlatan không thể không tăng tốc chạy xuyên qua dãy hành lang dài. Nơi đầu tiên gã tìm kiếm là bệnh xá.

Nếu Leo gặp vấn đề về sức khoẻ, họ sẽ tới bệnh xá để tìm kiếm sự giúp đỡ. Tuy nhiên, cánh cửa dẫn vào phòng đã bị khoá. Zlatan áp tai lên cửa nhưng không nghe thấy tiếng động gì. Bên trong hoàn toàn yên lặng, không có tiếng người. Rõ ràng là không có ai ở đây.

Bệnh xá, đã kiểm tra.

Nơi thứ hai gã tới tìm, không nơi nào khác ngoài phòng vật lý trị liệu.

Nếu gặp vấn đề về cơ bắp, những chuyên gia vật lý trị liệu sẽ mát-xa cho Leo ở đây. Tuy nhiên, dù cánh cửa hé mở nhưng chiếc giường thì trống không. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai từng ở đây. Có một vài viên thuốc vương vãi ở bên cạnh chiếc giường. Ắt hẳn là bác sĩ đã vội vã rời đi mà không có đủ thời gian để dọn đồ đạc của mình.

Ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng trị liệu, rèm cửa trắng tinh lay động trong gió, phát ra những âm thanh cọ xát nhè nhẹ.

Điều này thật kỳ lạ. Zlatan bước tới, đưa tay đóng cửa sổ lại.

Cảnh tượng này, những căn phòng trống không, bằng chứng của việc vội vã rời đi... giống như cảnh mở đầu của một bộ phim kinh dị.

Phòng vật lý trị liệu, đã kiểm tra.

Nơi thứ ba mà Zlatan dự định hướng tới là văn phòng của huấn luyện viên trưởng.

Guardiola chưa bao giờ thích việc bị làm phiền trong văn phòng cá nhân mà không báo trước. Zlatan từng thử làm điều đó, và Guardiola đã lịch sự đáp lại - cái kẻ đạo đức giả kia sẽ không bao giờ cư xử thô lỗ, nhưng hắn sẽ dựa vào lưng ghế, đôi mắt sâu dưới hàng lông mày điềm tĩnh nhìn vào kẻ mới xông vào văn phòng của hắn, ánh nhìn lạnh ngắt và săm soi như tia X-quang xuyên thấu cơ thể.

Đúng vậy. Hắn ta sẽ lịch sự hỏi bạn và cẩn thận quan sát bạn, nhưng hắn sẽ truyền tải những điều muốn nói thông qua ngôn ngữ cơ thể và ánh mắt của hắn: hắn không quan tâm bạn muốn nói gì và cũng không muốn nói chuyện với bạn một chút nào, bạn chỉ là một rắc rối cần được giải quyết mà thôi.

Zlatan biết rằng chỉ có hai người được phép tự do ra vào văn phòng của Guardiola bất cứ khi nào mà không bị ánh mắt của Guardiola cảnh cáo: Xavi và Leo. Xavi chính là học trò của Guardiola. Hai người đó sẽ trốn trong văn phòng và thảo luận về chiến thuật trong hàng giờ đồng hò như hai con sóc. Còn Leo... Chỉ Chúa mới biết được tại sao hắn ta luôn chiều chuộng cậu ấy và tại sao cậu ấy luôn có mặt trong văn phòng của hắn ta vào những thời điểm kỳ lạ. Zlatan chỉ biết rằng hoặc là Leo ở trong văn phòng của Guardiola, hoặc là đang trên đường tới văn phòng của Guardiola. Nếu Leo có một bí mật mà Guardiola cần giúp cậu ấy che giấu, họ chắc chắn sẽ nói về điều đó ở trong văn phòng.

Nhưng lần này, Zlatan đã đoán sai.

Cánh cửa của văn phòng hơi hé mở, Zlatan liền đẩy nhẹ. Cửa kêu khe khẽ một tiếng rồi mở ra, lộ ra một cảnh tượng kỳ lạ. Guardiola là kẻ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Khát khao kiểm soát của hắn mạnh tới mức một cái bút bi cũng phải được để ở đúng chỗ mà hắn muốn. Tuy nhiên, trong căn phòng bí ẩn này, bàn làm việc của hắn ta bừa bộn và giấy tờ thì vương vãi khắp nơi, giống như có một cơn bão hay một trận chiến đã quét qua nơi này. Không có ai ở trong phòng, không có Leo và cũng không có Guardiola. Không một ai cả. Có một mùi hương trong không khí, là mùi nước hoa mà Guardiola vẫn hay dùng, nhưng nó rất nồng nặc như thể ai đó đã làm vỡ cả lọ nước hoa ở đây, khiến cho Zlatan phải bịt mũi một cách ghê gởm.

Mùi hương đó có lẽ đã biến đổi vì bị khoá lại trong phòng quá lâu. Sau khi Zlatan miễn cưỡng thích nghi được với nó, gã ngửi thấy một mùi hương của một người khác. Không biết tại sao, nhưng gã bất chợt nghĩ đến hình ảnh một người đàn ông uể oải sau khi xuất tinh.

Suy nghĩ này quá kỳ lạ và Zlatan cảm thấy khó chịu hơn khi nghĩ rằng cái mùi hương này có liên quan tới Leo.

Tuy nhiên, tâm trí của gã càng ngày càng mất kiểm soát, lạc lối trong mùi hương quyến rũ này. Gã không khỏi nghĩ tới hình ảnh bàn tay của Guardiola luôn đặt lên eo và vai của Leo, khoảng cách giữa họ khi hai người thì thầm với nhau và chóp mũi của hắn ta luôn vùi vào hõm cổ của Leo khi bọn họ ăn mừng bàn thắng... Mùi hương này giống như một vết nứt trên con đập, dụ dỗ những suy nghĩ trào ra khỏi vách ngăn. Những chi tiết từng bị bỏ qua, giờ đây đã quay trở lại trong đầu gã, từng hình ảnh như một con lũ nhấn chìm tâm trí của Zlatan.

Sự bảo vệ quá mức của Guardiola dành cho Leo, việc cậu ấy luôn bị Guardiola tách khỏi đám đông, việc cậu ấy luôn ở trong văn phòng của Guardiola và cả việc Leo luôn tự nhiên đón nhận những hành vi thân mật tới bất thường của vị huấn luyện viên...

Và đôi mắt của Guardiola...

Khi Guardiola dẫn Leo rời đi, ánh nhìn lặng lẽ hướng về phía Zlatan là sự lạnh lùng, cảnh giác và tràn đầy cảnh cáo.

Nếu như đó không phải là ánh mắt của một huấn luyện viên đang sợ rằng kẻ mới tới sẽ làm tổn thương cậu học trò yêu quý của mình bị thương thì sao?

Nếu như đó là lời cảnh cáo, trên cương vị của một người đàn ông gửi tới một người đàn ông khác thì sao?

Chiếc áo khoác âu phục bị vứt tuỳ tiện trên ghế da, nhăn nhúm thành một quả bóng. Zlatan bước tới và nhặt nó lên, đưa lên mũi và hít một hơi. Nó thuộc về Guardiola. Rõ ràng là hắn ta mới rời khỏi đây không lâu. Mùi nước hoa vẫn đọng lại, nhưng Zlatan có thể ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng nhưng quen thuộc khác lẩn khuất trong mùi nước hoa nồng nặc đó. Một mùi kẹo ngọt.

Đó là mùi kẹo mà Leo vẫn hay ăn.

Chưa hết, còn một mùi khác.

Mùi tinh dịch.

Zlatan lạnh lùng nắm chặt chiếc áo trong tay.

Gã không dám nghĩ tới những gì đã xảy ra với Leo, như thể chỉ việc tưởng tượng ra cảnh tượng đó thôi cũng là xúc phạm cậu ấy. Tuy nhiên, trong vô thức, không khí đặc quánh lại như áp suất thấp trước khi trận mưa rào đè nén hơi thở, âm thầm tích tụ trong lồng ngực gã. Zlatan cảm thấy một hơi nóng kỳ lạ lan toả trong cơ thể mình. Rõ ràng là điều hoà trong phòng vẫn được bật, nhưng gã lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang ngày càng tăng lên, khiến gã bồn chồn như có ngọn lửa thiêu đốt trong hơi thở. Trái tim gã đập nhanh trong lồng ngực, từng nhịp đậm như dung nham bắn tung toé khiến lồng ngực hắn đau đớn và bỏng cháy. Gần như ngay tức khắc, một cảm giác thiêu đốt tới từ phần bụng dưới của gã, dục vọng của gã bùng cháy như ngọn lửa ép hắn rơi vào một cơn khát chưa được thoả mãn.

Cảm giác này quá quen thuộc với gã.

Zlatan vô thức sờ lên gáy, miếng dán ức chế vẫn ở đấy.

Đây là dấu hiệu báo trước kỳ phát tình của Alpha sau khi bị mùi hương của Omega dụ dỗ. Nhưng sao chuyện này có thể xảy ra? Zlatan đã tuân theo các quy định của câu lạc bộ và thường xuyên tiêm thuốc ức chế, ở đây lại không có Omega nào đang phát tình...

Đợi đã, Omega đang phát tình?

Sự trỗi dậy của kỳ phát tình giống như một cơn sóng cuộn trào từ dưới lên. Thế giới trước mặt Zlatan trở nên mờ ảo nhưng khứu giác lại trở nên nhạy bén hơn cả. Mùi kẹo ngọt ngào trong không khí dường như có hình dạng. Nó mơ hồ và dai dẳng giống như một bàn tay mềm mại lơ lửng trong không trung, quyến rũ chiếc mũi nhạy cảm của Alpha, dụ dỗ gã lần theo mùi hương và tìm ra nguồn gốc của nó.

Trong khoảnh khắc đó, Zlatan cuối cùng cũng nhận ra đó không phải là viên kẹo nào hết, mà là mùi của một Omega. Chỉ là nó quá vô hại, mùi hương thoang thoảng nhẹ tới mức như thể đã bị rửa trôi nhiều lần bằng nước, vì vậy Zlatan đã ngửi qua nhưng không thể phát hiện ra.

Vì vậy, bây giờ, trong căn cứ gần như không còn một ai này, có một Omega tiết ra mùi hương ngọt ngào như kẹo và đang ở trong kỳ phát tình.

Và Guardiola cùng với Leo đã ở đây.

Leo đã ở đây.

Một ý nghĩ điên gần như ngay lập tức bật ra trong đầu Zlatan.

Nhưng chuyện đó là không thể.

Zlatan muốn phủ nhận suy nghĩ điên rồ trong đầu, nó chính là một sự phỉ báng đối với người bạn nhỏ tới từ Argentina của gã. Nhưng mọi manh mối đều được xâu chuỗi lại, lần theo đường dây này, câu trả lời đó trở nên hợp lý hơn bao giờ hết. Sự bảo vệ của Guardiola, sự can thiệp của Xavi, vòng tròn bảo vệ bí mật của những người con từ La Masia, sự khó chịu bất ngờ của Leo và cả việc Guardiola bất thường giải tán đội bóng cùng việc yêu cầu các nhân viên rời khỏi đây... Mọi dấu hiệu đều hướng về một câu trả lời khó tin.

Trước khi Zlatan kịp phản ứng lại, đôi chân của gã đã tự động thoát khỏi sự kiểm soát của não bộ. Gã chạy qua hành lang dài và lướt qua những căn phòng trống trải mà không cần quay lại nhìn. Trong thời khắc này, phương hướng mà hắn đi rất rõ ràng, vì mùi hương chính là kim chỉ nam tốt nhất. Gã chỉ cần nghe theo bản năng của mình để tìm được Leo.

Truy đuổi Omega là bản năng của Alpha.

Leo là một Omega.

Và Zlatan là một Alpha.

Mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Tiếng bước chân của gã đàn ông vang vọng trong khu hành lang vắng vẻ. Từng tấm áp phích của các cầu thủ trên tường, bao gồm những người đã treo giày hay những cầu thủ vẫn còn đang thi đấu đều được dán ở đó. Những đôi mắt lặng lẽ theo dõi cuộc truy đuổi đã diễn ra tại Camp Nou. Cho tới cuối con đường, trước mặt là phòng thay đồ, tấm áp phích của một Messi trẻ tuổi đang giơ tay làm biểu tượng chiến thắng được treo trên tường, đôi mắt tròn ngây thơ nhìn về phía gã đàn ông đang chạy tới. Cậu ấy mỉm cười hạnh phúc và nhìn người đàn ông đầy ham muốn đang tuyệt vọng chạy tới đây như một con thú khát nước.

Phòng thay đồ của các cầu thủ.

***

Nhân viên hậu cần đã rời đi trước khi họ có thời gian dọn dẹp nơi này. Sau khi tập luyện trên sân, những chiếc áo đấu dính đầy mồ hôi và những chai nước rỗng đầy trên mặt đất như một bãi chiến trường. Trong phòng thay đồ tĩnh lặng này, Zlatan không chút đắn đo mà giẫm lên đống quần áo bẩn, chầm chậm tiến lại gần cửa phòng tắm đang được đóng kín theo dấu mùi hương kẹo ngọt.

Khi bạn nhận ra đó là mùi hương kích dục của Omega, mùi kẹo ngọt không còn kích thích cảm giác thèm ăn nữa mà là một ham muốn nguyên thuỷ khác. Mùi kẹo vốn hơi trẻ con, nay lại bị trở nên đầy quyến rũ do bị ham muốn kích thích. Tâm trí của Zlatan liên tục nhớ về hình ảnh Leo mỉm cười với gã, làn da trắng như tuyết của cừu nhỏ cùng ánh mắt ngại ngùng, miệng cậu vẫn ngậm một viên kẹo ngọt, đầu lưỡi chơi đùa với viên kẹo trong miệng, âm thanh của tiếng nước bọt khi khuấy đảo viên kẹo trong miệng.

Vâng, âm thanh tinh tế của nước cũng giống như âm thanh từ vòi hoa sen trong phòng tắm ngay bây giờ.

Zlatan đặt tay lên tay nắm cửa. Thông qua lớp kính mờ sương, mọi thứ bên trong rất mơ hồ, nhưng thanh âm thì giống như hơi nước đang bay lên và tràn ra bên ngoài thông qua khe cửa.

"Pep... Pep... Không, đừng làm thế... ah... làm ơn..."

"Pepp~ Em... làm ơn..."

Cậu ấy đang cầu xin.

Giọng Tây Ban Nha của cậu bé tới từ Rosario rất mềm mại. Khi cậu ấy nói chuyện, vài người sẽ cười cợt vì âm điệu dinh dính và nặng nề của cậu, bởi vì dù đã là một người đàn ông trưởng thành nhưng cậu ấy vẫn nói chuyện như một đứa trẻ. Zlatan cũng từng trêu đùa cậu như vậy. Gã nhớ về một lần khi trong trận đấu, một cầu thủ đội bạn đã tới khiêu khích Leo. Cái tên đó trông bặm trợn và miệng thì phun ra những lời nói tục tĩu. Còn Leo chỉ mấp máy đáp trả vài lời, nhưng đối phương trông rất bối rối. Rõ ràng là hắn nghe không hiểu Leo đang nói gì. Khi hắn thấy Zlatan mang vẻ mặt bình tĩnh tiến lại gần, cái tên đó đã bỏ đi. Sau trận đấu, Zlatan khoác vai cậu ấy và xoa mái tóc bồng bềnh đó rồi nói với cậu:

"Cậu nói chuyện như vậy thì chẳng có tí uy quyền gì cả. Cậu phải mạnh mẽ lên, nếu không mấy thằng khốn đó sẽ nghĩ rằng cậu đang quyến rũ chúng nó đấy."

Leo đã nói gì khi đó nhỉ?

"Em không quan tâm họ nói gì đâu."

Zlatan nhớ rằng gã đã túm gáy con cừu nhỏ đó và lẩm bẩm trong khi một mũi kẹo ngọt thoang thoảng trong khoang mũi: "Một ngày nào đó cậu sẽ phải chịu khổ đấy."

Một ngày nào đó, cậu sẽ phải chịu khổ vì nó.

Đúng như những gì Zlatan từng nói, gã nhắm mắt lại và nghĩ thầm. Leo Messi sẽ phải nhận hậu quả từ giọng nói nhỏ nhẹ quyến rũ của cậu ấy - ví dụ như giờ đây, nó đã khơi dậy ham muốn tình dục của một Alpha, rồi cậu sẽ bị trừng phạt đích đáng.

Zlatan đã hoàn toàn cứng lên, bộ phận nóng bóng đang phồng lên trong quần của gã.

Gã sắp phát tình và mùi hương kích dục của Leo có tác động tới gã một cách đáng kinh ngạc. Chỉ cần nghe giọng rên rỉ của Leo, Zlatan cảm thấy mình có thể bắn ra.

Lúc này đây, Zlatan nhận ra gã đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng người bạn của mình, cậu bé người Argentina kia chính là một Omega.

Có Chúa làm chứng, trước ngày hôm nay, Zlatan chưa từng có một suy nghĩ đồi truỵ nào về Leo. Kể cả khi bọn họ gặp nhau trong phòng tắm, Zlatan cũng chưa từng có chút rung động gì về cơ thể trần trụi của Leo. Tuy nhiên, ngay lúc này, thông qua một lớp kính mờ, Leo bên trong đang làm tình với huấn luyện viên trưởng của họ, còn Zlatan thì nhớ lại mọi chi tiết về cậu ấy và cương lên vì những suy nghĩ khiêu dâm của bản thân.

Gã nhớ tới làn da trắng tuyết của Leo, nếu như mạnh tay một chút, gã có thể để lại một vết đỏ lên đó.

Gã nhớ tới đôi chân săn chắc và cân đối của Leo, một kiệt tác của bởi Đấng Tạo hoá, sẽ lộ ra những đường cong cơ bắp gợi cảm khi chạy.

Gã nhớ tới sự ngây thơ và ngoan ngoãn của Leo, cùng với đôi mắt tròn xoe ẩn dưới hàng mi dài, trở nên ướt át khi cậu ấy xúc động, và trong trẻo như một đứa trẻ hay một động vật ăn cỏ.

Gã nhớ tới cặp mông đầy đặn của Leo...

Đó là một bờ mông Omega hoàn hảo, trời sinh để bị chịch.

Ham muốn vô cùng mãnh liệt, trong chốc lát, trong đầu của gã Alpha chỉ còn lại những hình ảnh khiêu dâm ngớ ngẩn.

Trong phòng tắm, cầu thủ người Argentina vẫn đang rên rỉ tới khản giọng.

Tiếng thở hổn hển trong làn hơi nước, giọng nói mềm mại dính từng âm tiết giống. Đau đớn cùng sung sướng xen lẫn, quấn lấy trong từng hơi thở trong cổ họng và hốc mũi, cố gắng kiềm nén lại như bị thứ gì đó nuốt chửng.

Một giọng nói đột ngột vang lên, khàn khàn và buồn bã, như một tiếng thở dài: "Leo à... Đừng sợ. Kiên nhẫn một chút. Tôi đã gọi cho cậu ấy rồi, cậu ta sẽ sớm quay lại đây thôi."

Giọng nói của Guardiola cũng ướt át, nhưng không có chút dục vọng nào mà bình tĩnh đến gần như lạnh lùng.

"Không Pep..." Leo vẫn đang cầu xin huấn luyện viên của mình: "Em... Em không muốn Xavi. Em muốn thầy... ah..."

Guardiola im lặng một lúc. Khi hắn ta mở miệng trở lại, giọng nói nghe vô cùng chán nản, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn dỗ dành Leo bằng một giọng điệu nhẹ nhàng mà Zlatan chưa từng được nghe đến, giống như đang nói chuyện với một báu vật mỏng manh mà hắn yêu quý.

Hắn dỗ dành cậu bé người Argentina.

"Em không cần tôi. Em cần một Alpha có thể giúp em. Leo à, ngoan ngoãn đợi một lát..."

Những lời còn lại chìm trong âm thanh của nước, như thể bị nụ hôn ướt át nuốt chửng.

Những thanh âm lay động lòng người tiếp tục vang lên trong phòng. Mùi hương ngọt ngào của Omega giống như thủy triều lan ra từ vết nứt, dụ dỗ Alpha ở ngoài cửa càng trở nên cứng rắn và đau đớn hơn.

Nhưng Zlatan chợt nhận ra một vấn đề.

Guardiola không phải là Alpha.

Mọi người đều biết rằng huấn luyện viên trưởng của họ là một Beta điềm tĩnh và lý trí có khả năng kiểm soát tuyệt đối. Câu chuyện về việc hắn ta trở thành một gã bạo chúa trong phòng thay đồ của Barcelona khi chỉ là một Beta đã trở thành huyền thoại được lan truyền rộng rãi.

Và Beta không thể ngửi được mùi hương kích dục của Omega.

Họ không thể toả ra mùi hương để thu hút Alpha, cũng không thể thoả mãn nhu cầu của một Omega trong kỳ phát tình.

Điều này có nghĩa là cho dù Guardiola có làm tình với Leo như thế nào, thì đối phương vẫn là người hiện đang trong thời kỳ động dục, hắn cũng không thể giảm bớt nỗi đau khi phát tình của Leo. Hắn ta phải tìm một Alpha để giúp Leo vượt qua thời gian này. Ứng cử viên đó là ai? Xavi? Iniesta? Hay Pique?

Tâm trí Zlatan bừng bừng vì dục vọng, suy nghĩ của gã trở nên hỗn loạn.

Nếu Xavi có thể, Iniesta có thể, và Pique có thể... Vậy tại sao Zlatan lại không thể?

Trong ngôi nhà này có một Omega ngọt ngào đáng yêu, khéo léo như một chú cừu non và cái tay Guardiola nhàm chán thích kiểm soát mọi thứ.

Tại sao không? Tại sao không?

Zlatan liếm môi. Gã gần như cảm thấy mình đã nếm được mùi kẹo trong không khí. Sau đó, gã hít một hơi thật sâu và mở cửa phòng tắm.

Hơi nước ấm áp lao về phía Zlatan và gã dường như đâm vào một đám mây. Khi mắt đã thích ứng với khung cảnh mờ ảo trong phòng, Zlatan cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng bên trong...

Guardiola ngồi bệt xuống đất trong chiếc áo sơ mi ướt sũng nước. Cậu bé Argentina ướt át ngồi trên đùi gã, chiếc áo đấu ướt đẫm dưới xương quai xanh, để lộ ra vòng eo và phần bụng dưới đỏ bừng vì nóng. Leo ngẩng đầu lên, yết hầu mong manh lộ ra ngoài không khí, môi bị người đàn ông phía sau ngậm lấy, một nụ hôn một cách đầy cảm xúc. Đôi chân trần của cậu tách ra hai bên, phần thân dưới của cậu ấy phơi bày ra một cách dâm đãng, để lộ dương vật đã cứng rắn đỏ thẫm và hậu huyệt. Những ngón tay của Guardiola đang cắm vào cái lỗ trơ trẽn đó, hắn không ngừng đâm chọc khi đôi môi của họ vẫn cuốn lấy nhau.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Guardiola ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Zlatan đang đứng đó, ánh mắt hắn ta ngay lập tức trở nên dữ tợn và lạnh lùng.

Leo cũng nhìn thấy Zlatan.

Cậu đưa cổ tay lên che mắt trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể cậu thành thật hơn rất nhiều. Nó run rẩy vì hạnh phúc khi được tiếp xúc với mùi hương kích dục của Alpha.

"Ai cần cậu tới đây? Ra khỏi đây ngay!"

Guardiola giận dữ hét lên. Hắn ta dùng lòng bàn tay vỗ về sườn mặt của Leo, cố gắng chôn giấu cơ thể của cậu ấy trong vòng tay của mình nhiều nhất có thể, che đi đôi mắt và khuôn mặt của cậu ấy.

Nhưng Zlatan sẽ không rời đi.

Zlatan không sợ Guardiola. Ngược lại là đằng khác, biểu cảm giận dữ của Guardiola khiến gã cầu thủ Thuỵ Điển này càng phấn khích hơn. Gã chầm chậm cởi quần dài, điềm nhiên vuốt ve vật cứng rắn ở giữa hai chân, nhìn lên và nói với Guardiola bằng giọng điệu khiêu khích:

"Ông muốn tôi rời khỏi đây ư?" Gã nhướng mày châm biếm: "Nhưng Leo cần tôi mà, không phải sao?"

Tay gã vuốt ve phần bụng dưới, ý định của gã quá rõ ràng.

Mùi hương của Alpha xộc thẳng vào mặt, một mùi thuốc súng hoả mai, khiến cho Leo cuộc tròn trong lồng ngực của người đàn ông Beta một cách vô thức.

"Cút khỏi đây!" Guardiola che đi đôi tai của Leo, hắn ta nghiến răng ra lệnh cho người đàn ông đang đứng trước mặt: "Nếu không, tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã xuất hiện trong cuộc đời này!"

Zlatan phớt lờ lời cảnh báo của hắn ta và bước thẳng tới chỗ của Leo rồi ngồi xuống.

Guardiola vung nắm đấm hướng thẳng vào mặt Zlatan, nhưng gã đã nhanh chóng né được. Nói tới việc đánh nhau, Zlatan không ngán ai cả.

Phới lờ vị huấn luyện viên đang phẫn nộ kia, Zlatan véo má Leo và dùng sức mạnh không thể cưỡng lại để kéo mặt cầu thủ người Argentina ra khỏi lồng ngực Guardiola.

Guardiola nhìn chằm chằm Zlatan một cách lạnh lùng, cơ bắp dưới lớp áo mỏng căng lên, gân xanh nổi trên trán. Hắn ta đang rất tức giận, nhưng hắn biết mình cần kiên nhẫn.

Sẽ là ngu ngốc nếu quyết định đánh nhau với Zlatan trong lúc này. Ngoài ra, hắn cần biết Zlatan định làm gì.

Cậu bé Omega đã hoàn toàn ướt sũng. Mái tóc nâu dài cuộn lại vì thấm nước, hai má đỏ bừng như thể máu đang tích tụ dưới làn da của cậu. Có thể là do nhiệt độ trong phòng bị tích lại trong thời gian dài, đôi mắt của Leo đã ướt đẫm và không thể nhìn rõ được thứ gì. Hai hàng mi vẫn vương lại mấy giọt nước mắt, trông cậu thật tội nghiệp.

Phải mất một thời gian, Leo mới có thể nhìn rõ được người đàn ông trước mặt mình. Tuy nhiên, khi nhận ra đó là Zlatan, ngay lập tức, cậu nhắm mắt lại vì tuyệt vọng. Như thể do quá xấu hổ, cơ thể cậu run lên nhè nhẹ.

Zlatan không cho phép cậu lẩn trốn. Gã bắt con cừu nhỏ phải mở mắt ra và nhìn vào bản thân gã.

"Leo." Giọng nói của Zlatan trầm thấp và trở nên dịu dàng hơn. Gã vuốt mái tóc bối rù của cậu ra đằng sau, ôm lấy khuôn mặt của cậu một cách trang trọng và nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu: "Hãy để tôi giúp em nhé, được không?"

Guardiola bịt tay Leo và nói với âm lượng mà chỉ có ba người họ mới có thể nghe được: "Leo, em có thể nói không. Tôi sẽ giúp em giải quyết mọi chuyện. Em không cần đối xử tệ với bản thân..."

Leo nhìn Zlatan, như thể ánh mắt của cậu ấy đã bị hút vào và không thể rời mắt được.

Zlatan là một người đàn ông rất mạnh mẽ. Cậu cũng thích mùi hương thuộc súng của gã. Khi súng hỏa mai nhắm vào kẻ thù, cậu ấy có một cảm giác an toàn vô song như thể Zlatan có thể quét sạch mọi nguy hiểm. Và khi họng súng chĩa vào mình, cảm giác áp bức mà gã mang lại cũng sẽ vô cùng khủng khiếp.

Cơ thể của Leo run rẩy một cách vô thức, mùi hương nồng nàn của Alpha xâm nhập vào cơ thể cậu, đốt cháy lá phổi và làn da của cậu, khiến cậu sợ hãi tới mức muốn trốn chạy, nhưng đồng thời, cơ thể cậu trở nên phấn khích và khát khao được chiếm lấy bởi một Alpha mạnh mẽ như thế.

Pep đã từng cảnh báo với cậu rằng mùi hương của Zlatan nguy hiểm hơn bất kỳ ai khác.

Leo biết rằng cậu không thể đợi tới khi Xavi tới đây.

"Pep..." Leo nhắm mắt lại, hàng mi run nhè nhẹ. Cậu ấy nói bằng giọng điệu bình tĩnh, hoàn toàn đối lập với cơ thể đang khát khao tới mức trở nên dâm đãng của mình: "Em cần Zlatan..."

"Leo à." Guardiola cau mày, hắn ta như muốn cảnh báo cậu nghĩ lại.

Leo mở mắt ra. Trong làn sương mù của hơi nước, đôi mắt cừu nhỏ ngây thơ lóe lên một tia sáng kỳ lạ, tựa như đột nhiên thắp lên ngọn lửa điên cuồng dưới làn hơi nước quen thuộc. Cậu nhìn Guardiola. Dù không nói gì, nhưng Guardiola đã hiểu tất cả.

Khuôn mặt của gã Catalan trở nên xám xịt. Hắn ta cúi đầu, trán tựa vào đầu của Leo, cả khuôn mặt giấu trong bóng tối, trong khi đôi tay hắn lặng lẽ rút lui từng chút một khỏi cơ thể của Leo.

Zlatan nhìn thấy biểu cảm mất mát hiếm có ở Guardiola và nhận ra một điều.

Gã cười điên cuồng trong lòng và cũng đầy cay đắng nhìn người đàn ông Catalan trước mặt mình.

Cái tên này điên rồi. Hắn ta yêu Leo Messi!

Một Beta, một huấn luyện viên, rơi vào lưới tình với một Omega sẽ không bao giờ thuộc về hắn.

Một cảm xúc đen tối và độc hại len lỏi bò ra từ trái tim Zlatan như một bóng ma. Gã nhìn xuống Omega mong manh và một Beta suy sụp. Sau đó, gã cúi xuống, nâng mái đầu ướt đẫm của Leo lên và hôn lên đôi môi của cậu.

Đôi môi của cậu mềm mại đến không ngờ. Chất lỏng tiết ra quá nhiều khiến miệng cậu ấy trở nên nóng bỏng và ướt át. Cái lưỡi mềm khéo léo trốn ở bên trong, mềm mại như một miếng bánh pudding. Mùi kẹo ngọt ngập tràn trong khoang miệng. Zlatan gần như tưởng rằng mình đang hôn lên một viên ngọc lớn.

Những ngón tay trượt xuống và rơi vào giữa hai chân của Omega. Sau màn dạo đầu của vị huấn luyện viên, huyệt đạo ở sâu trong mông đủ mềm ướt để có thể dễ dàng đón nhận ba ngón tay vào. Zlatan không chút do dự, cái lỗ khát khao lập tức quấn lại và mút lấy ba ngón tay một cách trơ trẽn.

Cổ họng Leo ngân nga đầy đau đớn và sung sướng, nhưng tất cả những tiếng rên rỉ của cậu đều bị chặn lại bởi cái hôn nồng nhiệt. Zlatan nếm được vị kẹo ngọt trên đầu lưỡi của cậu. Zlatan nóng lòng muốn nhai và nuốt thứ mềm mại này. Gã ôm lấy mặt Leo và hôn ngày càng sâu hơn. Hai người quyện vào nhau.

Ngay lúc đó, Guardiola đẩy mạnh Zlatan lùi ra sau.

Khi Alpha chiếm lấy Omega, nó mang đầy tính chiếm hữu và hung bạo. Zlatan giận dữ nhìn người đàn ông đó và đã sẵn sàng để tống hắn ra ngoài vì dám cắt ngang giữa bọn họ, nhưng ánh mắt của Guardiola bỗng khiến gã dè chừng.

Đôi mắt đầy trìu mến khi nhìn Leo giờ đây hướng về phía hắn, lạnh lùng, tối đen dày đặc như đáy vực, khiến người ta nhớ tới một mũi dao phóng ra khiến Zlatan lạnh sống lưng.

"Đừng hôn cậu ấy." Guardiola điềm tĩnh ra lệnh.

"Tất cả những gì cậu cần làm là làm tình với cậu ấy thôi."

Với câu nói đó, vị huấn luyện viên tách chân của cậu bé Omega ra, vẻ mặt u ám nhưng giọng điệu đầy mỉa mai: "Quý ngài đây vẫn cần tôi dạy việc đó à?"

Giọng nói của Guardiola bình tĩnh tới mức khiến Zlatan nghĩ rằng hắn ta điên rồi.

Nhưng mà, gã không quan tâm liệu Guardiola có phát điên không.

Zlatan nắm lấy vòng eo thon gọn của Leo và kéo nó xuống, để phần thân dưới lộ ra của Leo ở ngay trước gã. Giờ đây, phần thân trên của Leo dựa vào ngực Guardiola, được Guardiola ôm trong tay và mông của cậu ấy được chuyển từ chân của Guardiola sang đầu gối của Zlatan. Đôi chân của cậu bị đầu gối của Zlatan buộc phải tách ra. Phần giữa giữa hai chân dang rộng được gắn chặt với vòng eo và bụng dưới của gã Alpha.

Cảnh tượng này khiến Leo có ảo giác như thể đang làm tình với hai người cùng một lúc.

Guardiola ôm cổ Leo, dịu dàng hôn lên lông mày của cậu và nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ Leo. Đừng sợ."

Trong khi khịt mũi coi thường thứ yêu thương giả tạo của hắn, Zlatan vuốt ve vòng eo săn chắc đầy mê hoặc cùng cặp đùi trắng nõn và đầy đặn của cậu ấy. Đôi chân này đã từng vô số lần kẹp chặt eo gã khi ăn mừng bàn thắng, cặp mông này cũng nhiều lần được nâng lên trong lòng bàn tay Zlatan. Bây giờ, Zlatan chạm vào phần thân dưới ướt át của Omega, sau đó đặt dương vật đau đớn của mình vào nơi đó.

Gã thẳng lưng và nhìn xuống cậu ấy.

Leo trông thật nhỏ bé và mềm mại. Zlatan cảm thấy rằng mình to gấp đôi cậu ấy. Vòng eo của Leo có thể vừa vặn trong tay của gã. Bờ mông đầy đặn đang bị dương vật to lớn như một công cụ tra tấn xâm chiếm từng chút. Cậu nhỏ bé như vậy, có thể nhận hết thứ to lớn này không?

Leo có thể không?

Zlatan chần chừ, nhưng Leo mất kiên nhẫn mà nâng eo và cọ xát lỗ nhỏ ướt át vào bụng dưới của gã.

"Anh đã nói... sẽ giúp em." Cầu thủ Argentina đỏ mặt và lắp bắp: "Giúp em..."

"Đừng lo Leo. Tôi sẽ giúp em mà."

Zlatan nghiến răng nghiến lợi ấn lên phần bụng dưới của Leo và mỉm cười một cách tàn nhẫn: "Tôi sẽ chịch em tới khi tinh dịch trào ra khỏi bụng em."

Nói xong, gã đẩy mạnh eo của mình và đi vào. Miệng Leo há hốc, cổ cậu ấy cứng lại và các ngón chân cũng quắp lại. Sau một vài giây, một tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng Leo.

Cơ thể của Omega đã được bàn tay của vị huấn luyện viên trưởng chuẩn bị tốt. Vách thịt ấm áp và chật hẹp, mềm mại và lầy lội, tham lam mút lấy thứ đang tiến vào, như thể nóng lòng muốn nuốt chửng Alpha ngay lập tức. Da đầu của Zlatan tê dại và gã không thể không chửi thầm một tiếng. Gã vẫn nắm chặt phần bụng dưới của Leo và từ từ rút ra một chút, nhìn lỗ nhỏ dâm đãng bị dương vật to lớn kéo ra, sau đó, trước khi Leo kịp thở dốc, gã đã đẩy nó vào một cách hung bạo. Omega trong kỳ phát tình là sinh vật dâm đãng nhất, mỗi tấc trên cơ thể đều như được thiết kế riêng để làm tình. Leo chỉ cảm thấy mình đã bị Zlatan đẩy tới mức giới hạn, khoang bụng dường như chạm đến cổ họng khiến cậu có ảo giác nôn khan. Những giây tiếp theo, khi Alpha rút ra, toàn thân cậu trống rỗng và tê dại.

Dưới sự kích thích mãnh liệt, cơ thể của Omega tiết ra một dòng nước, rơi lên mặt đất. Zlatan sung sướng tới mức gã cảm thấy người dưới thân mình giống như một miếng bọt biển thấm đầy nước. Mỗi khi gã đẩy vào, gã sẽ ép một lượng lớn chất lỏng chảy ra từ lỗ nhỏ.

Đây là những gì mà mấy kẻ xuất thân từ La Masia vẫn đang làm mỗi ngày sau lưng bọn họ? Nuôi nhốt một Omega tài năng và biến cậu ấy trở thành vật sở hữu riêng của chúng? Zlatan nghĩ thầm. Khi Leo bị đưa đi, liệu Xavi có chịch cậu ấy đằng sau những bức tường này không? Những ai có liên quan tới chuyện này? Còn Guardiola thì sao? Khi Leo ở trong văn phòng của hắn, hắn có đặt cậu ấy lên bàn và làm tình với cậu ấy, khiến cho cậu ấy rên rỉ và xuất tinh không?

Chiếc áo khoác âu phục còn dính mùi tinh dịch trong văn phòng của Guardiola bỗng xuất hiện trong tâm trí của gã. Zlatan ngẩng đầu lên và nhìn người đàn ông kia một cách coi thường.

Guardiola hoàn toàn phớt lờ gã. Người đàn ông Catalan đó đơn giản là coi gã không tồn tại. Hắn nâng niu ôm lấy Leo và hôn lên mặt cậu ấy, lên lông mày, trán và vành tai, hết lần này tới lần khác.

"Pep à... Pep..." Leo vừa rên rỉ vừa gọi tên Guardiola, cánh tay cậu run rẩy vươn ra như một đứa trẻ đang cầu xin sự giúp đỡ.

"Tôi ở đây" Guardiola nắm lấy bàn tan đó và hôn vào lòng bàn tay ướt át. Sau đó, hắn nâng cằm Leo lên và hôn lên đôi môi đang không ngừng rên rỉ của cậu, hành động thành thạo như thể đã làm vô số lần. Bọn họ hôn nhau say đắm trước mặt Zlatan, kể cả một kẻ ngốc cũng thấy được thứ tình cảm tồn tại giữa hai người đó.

Zlatan bỗng cảm thấy bản thân bị cô lập. Gã như biến thành một cái máy rung đang chứng kiến một cặp đôi làm tình trước mặt.

Điều này khiến Zlatan vô cùng bất mãn.

Gã càng đẩy mạnh vào trong, ép cho Leo phải rên rỉ không ngừng. Khi ánh mắt cảnh cáo của Guardiola phóng tới, gã nắm lấy vòng eo đầy vết nước của Leo và bắt đầu đi vào một cách hung bạo. Thân thể Leo không ngừng bị thân trên của gã đẩy lui về phía sau, cọ sát vào lồng ngực của Guardiola. Zlatan hài lòng khi thấy chiếc quần vest của vị huấn luyện viên trưởng căng phồng lên ngay phần eo của Leo. Tay giữ lấy mắt cá chân Leo, Zlatan nâng chân cậu ấy lên môi và hôn vào mắt cá chân vĩ đại nhất thế giới. Leo rên rỉ vì điều này, và lỗ nhỏ trở nên ướt át hơn.

"Nhìn này Leo." Zlatan nắm lấy cằm của cậu và nói: "Huấn luyện viên của em bị em quyến rũ mà cứng lên rồi kìa."

Leo đỏ mặt và quay đầu sang một bên, cố gắng không nhìn vào mắt của Zlatan.

Guardiola vươn người ra để giữ Leo lại trong vòng tay của mình, nhưng Zlatan đã tóm lấy gáy Leo trước và cưỡng bức hôn cậu ấy. Âm thanh của nụ hôn vang vọng trong căn phòng trống. Leo bị tê liệt trong vòng tay của Zlatan, miệng há hốc, hai chân dang rộng và bị Zlatan hoàn toàn chiếm đóng từng tấc cơ thể.

Còn Guardiola...

Zlatan mở mắt và nhìn vào người đàn ông phía sau Leo. Hắn ta chỉ ngồi đó, đôi mắt tối đen yên lặng nhìn gã hôn lên đôi môi ướt át của cậu ấy. Lông mày của hắn cau lại, môi mím thành một đường thẳng. Cả cơ thể của hắn đờ ra như một khúc gỗ phải gánh chịu sức nặng đến cực điểm, đè nén sức chịu đựng của hắn.

Zlatan bỗng cảm thấy thương tiếc cho hắn.

Gã liếm lên đôi môi ẩm ướt của Leo, sau đó đẩy cậu vào trong vòng tay của Guardiola. Gã tiếp tục chinh phạt cái lỗ nhỏ dưới thân cậu, bàn tay bóp nhẹ cổ Leo như để khẳng định một điều.

"Người đang đè em xuống là Zlatan, không phải Guardiola. Nhìn cho rõ nhé."

Nói xong, gã phớt lờ biểu cảm của Leo và tiếp tục đưa đẩy nhiệt tình vào trong cơ thể cậu. Lần này, Leo im lặng hơn trước rất nhiều. Cậu ấy không còn gọi tên Guardiola nữa, môi mím chặt để cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ trong cổ họng. Cơ thể cậu ấy lắc lư theo từng cơn sóng, những cơn sóng được tạo ra bởi hành động của Alpha đang ở phía trên cậu. Nhưng đôi mắt cậu ấy vẫn nhìn lên, chăm chú ngắm nhìn vị huấn luyện viên trưởng đang ở đằng sau cậu. Guardiola có vẻ lảng tránh ánh nhìn này, hắn chỉ cúi xuống và dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cậu ấy.

Sớm thôi, cơ quan sinh sản của Leo sẽ mở ra, cơ bắp căng cứng sẽ mềm dần đi vì cuộc làm tình, để lộ ra một lối vào bí mật. Miễn là gã đi vào và lấp đầy nơi đó bởi tinh dịch của gã, cậu ấy có thể sinh ra một đứa trẻ... con của gã. Bản năng của Zlatan đang gào thét trong tâm trí.

Hoàng tử bé của Camp Nou, thiên tài ngàn năm của giới túc cầu, báu vật yêu quý của Guardiola, viên ngọc của Barcelona và La Masia... Miễn là gã bắn vào và cắn gáy cậu ấy, tất cả đều sẽ thuộc về Zlatan.

Leo Messi sẽ trở thành vật sở hữu của gã.

Người bạn của gã, người anh em của gã, cừu nhỏ của gã... Omega của gã.

Mùi hương thuốc súng bỗng trở nên nồng đặc trong không khí. Zlatan mạnh bạo đẩy sâu vào lỗ nhỏ, cơ thể gã cúi xuống, gần như định cắn vào sau gáy của Leo.

Ngay khoảnh khắc đó, Guardiola, người vẫn đang ngồi lặng thinh đằng sau cậu ấy, đột nhiên bùng nổ. Hắn ta thô bạo bóp lấy cổ của Zlatan và ép gã nhìn vào mình. Vị huấn luyện viên trưởng luôn tình cảm và lịch sự, lần đầu tiên lộ ra vẻ thô lỗ và đe doạ.

"Rút ra ngoài". Giọng nói của hắn ta lạnh như băng: "Nếu mày dám đánh dấu em ấy, tao sẽ giết mày."

Yết hầu của Alpha khó chịu khi bị ngoại lực chèn ép như vậy. Zlatan nhìn thẳng vào đôi mắt của Guardiola, và gã nhận ra rằng hắn ta không hề nói dối.

Nếu gã dám đánh dấu Leo tại đây, Guardiola thực sự sẽ giết chết gã.

Zlatan hạ ánh mắt xuống và xua tay với Guardiola. Gã cắn chặt răng và rút ra khỏi cơ thể của Leo, dùng tay thủ dâm vài lần rồi bắn lên bụng cậu. Sau đó, dưới ánh mắt dò xét của Guardiola, gã vuốt nhẹ mái tóc của Leo ra đằng sau và cắn nhẹ lên cổ cậu. Leo đã xuất tinh mấy lần trong khi đang làm tình. Giờ đây cậu ấy đã hoàn toàn mềm oặt, thậm chí còn nhẹ nhàng rên lên khi hàm răng của đối phương cắn nhẹ vào da.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tắm bật ra.

Xavi trên người vẫn đang mặc một bộ thường phục, lao vào phòng và nhìn thấy Zlatan. Anh ấy cứng đờ trong chốc lát rồi xông tới với đôi mắt đỏ ngầu và đấm cho Zlatan một cú vào mặt. Anh ấy đang định vung thêm một quả thứ hai thì nắm đấm đã bị giữ lại bởi Guardiola.

"Xavi, hãy chăm sóc cho Leo đã." Guardiola bình tĩnh nói: "Em ấy kiệt sức rồi."

Xavi giận dữ nhìn Zlatan, sau đó quỳ xuống sàn nhà đầy nước, ôm lấy một Leo đang nửa bất tỉnh vào lòng, vuốt ve sườn mặt và trán cậu. Guardiola đứng đó trong bộ đồ ướt đẫm, không thèm quan tâm tới dương vật vẫn cứng rắn trong quần mình. Hắn nhìn xuống Zlatan đang ngồi trên mặt đất và lạnh lùng nói: "Mặc đồ vào và ra ngoài kia."

Zlatan bị đấm cho một cú, nhưng gã vừa làm tình với Leo. Gã cũng cảm thấy mình đã lợi dụng tình thế của cậu nên khi Xavi vung nắm đấm, gã đã không phản kháng. Zlatan thành thật mặc lại quần áo và theo bước vị huấn luyện viên đi ra ngoài.

Guardiola bước qua cánh cửa, dựa lưng vào bức tường bên cạnh và điềm nhiệm châm một điếu thuốc.

"Ông không được hút thuốc ở đây." Zlatan nhắc nhở

"Làm tình cũng bị cấm ở đây." Guardiola nở nụ cười châm biếm. Zlatan im lặng.

Sau một lúc, gã cầu thủ người Thuỵ Điển khoanh tay và nói: "Tôi không thể tin được là ông dám để một Omega ở trong đội mà không có một lời thông báo hay biện pháp bảo vệ nào. Ông có thể khiến em ấy bị thương."

"Thông báo ư?" Guardiola thở ra một làn khói và mỉa mai: "Cậu có hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu như công bố với thế giới rằng Leo là một Omega không? Một thiên tài bóng đá phi thường, đồng thời cũng là một Omega có thể bị đánh dấu và sinh con. Đó mới là nguy hiểm thực sự đối với Leo."

"Nhưng ông không thể để em ấy sinh hoạt giữa một bầy Alpha mà không có biện pháp bảo vệ nào."

"Tôi đã và đang bảo vệ em ấy, và tôi sẽ nghĩ ra mọi cách để bảo vệ em ấy. Cơ thể của Leo đã phải điều trị chứng thiếu hụt hormone tăng trưởng trong thời gian dài. Những chất ức chế không có nhiều tác dụng với em ấy, kỳ phát tình của em ấy thì không theo một chu kỳ cố định. Tôi đã mất ba năm để điều hoà cơ thể của em ấy và chế ra một chất ức chế dành riêng cho em ấy. Tôi có thể làm gì được nữa?"

"Thế chuyện xảy ra ngày hôm nay với tôi là sao?" Zlatan khịt mũi coi thường: "Nếu như hôm nay tôi có thể phát hiện ra bí mật này, sớm hay muộn cũng sẽ có người tiếp theo. Lúc đó thì ông định để cho bọn chúng làm như vậy với Leo à?"

Guardiola hít một hơi thuốc và thì thầm: "Cậu thì đặc biệt hơn."

"Cái gì?"

"Cậu rất đặc biệt. Mùi hương kích dục của cậu phản ứng mạnh với Leo. Mỗi khi cậu ở gần, kỳ phát tình không ổn định của Leo sẽ bị kích thích."

"Đó là lý do tại sao ông không để tôi lại gần em ấy à?"

Vẻ mặt của Zlatan có chút méo mó: "Vậy ông loại tôi ra khỏi chiến thuật là vì..."

"Không, chiến thuật của tôi không có liên quan tới chuyện này" Guardiola nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng: "Tôi sẽ không để những vấn đề bên ngoài sân cỏ ảnh hưởng tới chiến thuật của mình, và Leo cũng không cho phép điều đó."

Zlatan khịt mũi: "Vậy là ông chỉ xem thường khả năng của tôi thôi."

"Thái độ của tôi thì liên quan gì tới cậu?" Guardiola thờ ơ nói tiếp: "Trân trọng cậu không phải là công việc của một huấn luyện viên."

Zlatan tức giận vì những lời hắn ta nói, gã rít lên: "Thế còn ông? Ông yêu Leo, đúng không? Nhưng ông lại để cậu ấy lên giường với những Alpha khác. Xavi là thế thân đại diện cho ông hả? Ông làm gì khi Xavi và Leo làm tình? Ông để Xavi chịch cậu ấy ngay trước mặt mình như vừa nãy, hay ông trốn ra ngoài và hút một điếu thuốc? Đúng thật là thảm hại Guardiola à."

"Cậu thì biết gì?" Guardiola tỏ rõ vẻ tức giận: "Cậu không hiểu gì cả."

Hắn hướng đôi mắt ngắm nhìn tấm áp phích có hình Leo mỉm cười rạng rỡ ở trên tường, ánh đèn trần màu vàng nhạt làm cho đôi mắt của hắn trở nên dịu dàng hơn.

"Leo sẽ trở thành cầu thủ xuất sắc nhất trong thời đại này. Em ấy phải chơi thứ bóng đá hoàn mỹ nhất. Vì lý do đó, tôi không thể để bất cứ thứ gì, hay bất cứ ai làm ảnh hưởng tới em ấy, bao gồm cả tôi."

Zlatan chợt nhận ra điều gì đó: "Ông chưa từng làm tình với Leo à?"

Guardiola nhìn gã đầy ẩn ý.

"Cảm xúc quá mạnh liệt... không tốt với em ấy."

Zlatan choáng váng và lặng thinh nhìn Guardiola thở ra một làn khói, cơ thể của gã bất chợt lạnh ngắt.

Guardiola biết rằng Leo yêu hắn ta. Leo nhìn hắn với đôi mắt đó, dáng vẻ vô cùng dựa dẫm khi hôn hắn, những tiếng gọi tên hắn đầy tuyệt vọng và tan vỡ liên tục lặp đi lặp lại... Guardiola biết hết tất cả những điều đó, và Guardiola đã nói gì về chúng?

Zlatan lạnh lùng nói, giọng điệu để lộ ra sự ghê tởm: "Ông không hề yêu Leo. Ông chỉ yêu bản thân mình thôi."

Không yêu quá nhiều thì sẽ không vương vấn quá nhiều.

Leo đã trao tất cả những gì em ấy có cho Guardiola, còn hắn ta thì đã sẵn sàng để trốn chạy.

"Tôi thực sự rất ghét ông." Zlatan tức giận nói

Guardiola nhún vai đầy thờ ơ, giọng điệu của hắn vẫn bình thường như thể hai người chỉ đang hỏi thăm xã giao. Tuy vậy nhưng ánh mắt của gã lạnh lùng và đầy cảnh cáo.

"Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì về tôi, nhưng tôi đã nói rằng sẽ không để ai gây ảnh hưởng tới Leo, bao gồm cả bản thân tôi và cậu nữa, Zlatan Ibrahimovic à. Sau này đừng lặp lại chuyện ngày hôm nay nữa. Nếu có bất cứ tin đồn nào hé ra, tôi sẽ cho cậu giải nghệ sớm đấy."

Nói xong, người đàn ông Catalan mỉm cười: "Thề đấy."

Như thể có một con rắn lạnh lẽo trườn bò lên sống lưng, Zlatan nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Guardiola và không khỏi rùng mình, nhưng gã vẫn khinh thường người đàn ông trước mặt: "Leo là bạn của tôi. Tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em ấy. Vì vậy nếu như một ngày nào đó, ông khiến em ấy tổn thương, thì tôi cũng không để ông yên đâu."

"Và hơn thế nữa" Zlatan cúi đầu tiến tới gần Guardiola, ngầm ám chỉ thứ vẫn đang chưa được giải phóng trong quần hắn: "Sao ông không tiếp tục? Ông mất khả năng làm chuyện đó à?"

Nói xong, Zlatan khinh thường quay đầu và rời đi. 

Guardiola nheo mắt đằng sau, nhìn Zlatan bước vào bóng tối và biến mất ở cuối hành lang nơi những vì sao đang dõi theo câu chuyện. Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay và nhấm nháp chút nicotine cuối cùng còn sót lại trong miệng. 

Chắc rồi, hắn ghét cái tên kiêu ngạo đó.

Guardiola vứt bỏ điếu thuốc vào chiếc cốc giấy đầy nước, sau đó xoa mặt, kiềm chế sự lạnh lùng giữa hai lông mày. Hắn quay trở lại vẻ mặt dịu dàng và lịch sự như thường lệ, xắn tay áo sơ mi đã ướt rồi mở cửa phòng tắm.

"Leo à" Hắn dịu dàng gọi cậu.

"Tôi tới đây."

-- The End --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro