Chap55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Hãy nghe bài kiss the rain với đọc truyện, cảm xúc sẽ được dâng cao hơn)

-. -. -. -. -. -. -

- Jimin, anh sẽ trở về bên em mà!

Hình ảnh 7 người họ xuất hiện trước mặt Jimin

- Anh? Không phải anh đã ...

- Anh đâu có chết!

Nhìn thấy họ cười tươi với bàn tay đang chìa về phía cậu, cậu liền nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, cậu nắm lấy bàn tay đó

Nhưng nó đã biến mất và hiện ngay một biển lửa lớn trước mắt cậu

Tất cả họ đã nằm xuống đất, máu chảy lênh láng, nhiều đến mức tạo thành một cái ao nhấn chìm cậu xuống đáy

- Không! Không !  Không thể...

Jimin liền bật dậy sau cơn ác mộng. Cả người cậu toát đầy mồ hôi

Đó không phải mơ mà là sự thật!

- Khoan đã, mình đang lơ lửng trên trời sao?

Cậu nhìn quanh và thấy mình đang nằm trên một đám mây, phía dưới cậu chính là thành phố Seoul nhộn nhịp của Hàn Quốc

- Đây là Trái Đất!

Phía sau cậu hiện lên một người đàn ông trong bộ áo đỏ và mái tóc trắng dài, sau lưng anh ta còn có một bộ cánh màu đen nữa

(Do au u mê Joseph quá:)))  )

- Ngươi là ai hả? Chả phải Taehyung đã phá cửa giếng rồi sao? Sao còn tìm được đến đây?

Cậu liền hoảng sợ lùi lại, cả ngươi run liên tục. Cậu yếu đuối, vô dụng chả làm được tích sự gì cả, cả đời chỉ biết đứng sau lưng họ để được bảo vệ

- Ta là nhân cách 2 của ngươi đây, Leon Capio!!!

Anh ta liền cúi đầu xuống chào, một cách rất quý tộc, đúng là thần có khác, nét đẹp cùng khí chất toát ra vô cùng cuốn hút người khác

- Ngươi! Rồi họ đâu rồi hả? Ngươi có biết không?

Cậu liền thoát khỏi sự u mê đó, chạy đến cầu xin anh ta, hãy cho cậu biết dù chỉ là một thông tin thôi cũng được!

- Họ chết rồi! Khoảng thời gian cậu xuyên đến đây cũng đã hơn 100 năm trôi qua ở thế giới đó!

- Không thể nào! Thế thì tôi còn ở đây làm gì chứ? Trái Đất là gì chứ?

Jimin liền ngơ ra, cả người ngã xuống, cậu đang cười nhưng nước mắt lại rơi. Thật đau lòng và chua sót!

- Trái Đất cũng có họ, tuy nhiên sẽ rất khác. Tôi cho cậu 1,2 ngày để làm quen với nơi đây còn nếu cậu không thích thì tôi sẽ ban cho cậu quyền năng cuối cùng của thần trước khi tôi biến mất!

- Họ? Ý ngươi là họ đang sống ở đây sao?!  Nè...

Cậu nghe anh ta nói xong liền bất ngờ hỏi lại nhưng anh ta đã biến mất còn cậu thì lại đau đầu kinh khủng

- Cậu không yếu đuối hay vô dụng đâu, cậu rất kiên cường chỉ là cậu yếu hơn họ về thể chất thôi! Cố lên Jimin...

Cậu liền chìm vào cơn mê

------

(Bắt đầu từ lúc này, tất cả nhân vật đều do au bịa ra, không có ý xúc phạm, hay bẻ couple nào cả! Tất cả chỉ để tăng thêm tính kịch tính cho truyện! Au OT7 và ship Kookmin! )

- Jimin.. Jimin... Tỉnh dậy đi anh!

Cậu cảm thấy có người đang kêu tên cậu và lắc nhẹ vai cậu. Cậu khó chịu, nhìu mày liền tỉnh dậy

- JungKook?

Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn ô tô cậu thấy cái đầu tròn tròn màu đen và khuôn mặt JungKook đang rất gần với mình

- Là em đây! Xuống xe đi, chúng ta về ký túc rồi!

Y liền cười nhẹ một cái rồi xách luôn cả hành lý cho cậu xuống xe

- Khoan đã, em là JungKook đúng không? Jeon JungKook?

Cậu liền bật dậy chạy theo rồi nắm lấy tay y níu lại. Khóe mắt của cậu hơi hơi cay cay, cậu gần khóc rồi!

- Vâng là em đây, anh sao vậy? Anh gặp ác mộng sao Jimin? Chuyến lưu diễn chắc khiến anh mệt rồi nhỉ? Anh..?

JungKook đang nhìn Jimin cười nói thì cậu đã chạy tới ôm chặt lấy y

- Là em, đúng là em rồi! JungKook anh nhớ em lắm!

Nước mắt cậu trực trào, cậu ôm lấy y rất chặt. Cậu rất nhớ y, cứ ngỡ y đã ra đi mãi mãi rồi chứ!

- Anh... ? Anh sao vậy? Anh ấy mà thấy thì không xong đâu!

Y liền luống cuống cả lên, tay chân cũng loạn xạ muốn đẩy cậu ra nhưng lại không làm được

Y nghĩ chắc cậu cũng đã say vì khi ăn liên hoan

- Hãy để anh ôm em! Làm ơn đi!

- Park Jimin!!!! Cậu buông JungKook ra, cậu ỷ tôi không có đây là muốn làm gì thì làm sao?

- Taehyung? ... Á!

Cậu bị bất ngờ bởi tiếng hét của Taehyung liền bỏ y ra. Nhưng chưa vui được bao nhiêu thì đã bị anh đẩy mạnh đến ngã xuống đất

- Anh say rồi à?

Y liền nói với anh rồi cản anh lại

- Taehyung?

Cậu ngơ ngác nhìn anh đang ôm lấy y, đôi mắt hằn rõ sự ghen tuông, anh đang ghen với cậu sao?

- Cậu ỷ mình là bạn tôi rồi muốn là cướp người yêu tôi sao? Đừng có mà làm càn!

Anh liền gắt giọng khiến cậu có chút sợ hãi! Taehyung tuy có ác thật nhưng chưa bao giờ anh hét vào mặt cậu cả

- Thôi nào anh!

Y liền ngăn anh lại cố đưa anh lên phòng nhưng anh cứ vùng vẫy

- Ba đứa có chuyện gì vậy? Đứng dậy đi Jimin!

NamJoon và Jin liền xuất hiện trước mặt khiến cậu có chút giật mình

Jin chìa tay ra, cậu liền nắm lấy nó rồi đứng dậy. Nó không có biến mất như giấc mơ có nghĩa đây là sự thật

- Hai người...

- Jimin dám lợi dụng ôm JungKook của em!

Taehyung liền nói lớn cắt ngang lời của Jimin

- Taehyung em đừng có trẻ con vậy chứ? Dù gì ba đứa cũng là bạn mà, ôm nhau một cái không được à? Jimin đâu phải loại thích đi cướp người yêu đâu?  Hai đứa là bạn bè mà chả tin nhau gì cả!

Jin liền nói lại

- Bạn là bạn, yêu là yêu sao có  thể hòa chúng lại được! Nếu như Jimin bỗng nhiên ôm lấy anh NamJoon thì anh có ghen không hả?

Anh liền đẩy cậu, khiến cậu trượt chân ngã vào NamJoon. Cậu liền được hắn ôm lấy trong vòng tay của mình

Cậu nhớ vòng tay của hắn, nó luôn ấm, sưởi ấm cả con tim của cậu

- Nhưng anh là ai vậy? Đây không là vòng tay mà mà NamJoon thường hay ôm mình

Cậu có cảm giác như vòng tay đã có ai đó làm chủ. Trên người hắn cũng có mùi của Jin rất rõ, giữa cái mùa đông tuyết rơi này dù có ở trong đó cũng rất là lạnh lẽo

- Jimin?

- Mấy người sao vậy? Vào nhà đi! Tuyết bắt đầu rơi rồi đó!

Hope và Suga cũng mò xuống tìm khi chả thấy ai về phòng cả

- Trong nhóm ai cũng có cặp hỏi sao Jimin không cô đơn chứ? Cậu ta ôm NamJoon nãy giờ có buông đâu?

- Taehyung em thôi đi!

Jin liền gắt lên nói lớn, đối với cậu, họ dù có ác, có đối xử tàn nhẫn với nhau nhưng chưa bao giờ cậu thấy họ cãi nhau chỉ vì ba thứ nhảm nhí này

Cậu sai rồi, những người này chỉ mang hình dáng giống họ còn tâm hồn và suy nghĩ đều là những con người khác đến từ Trái Đất!

Không phải là những người yêu cậu!

- Em xin lỗi! Chỉ là một chút xúc động nhất thời thôi!

Cậu liền đẩy nhẹ NamJoon ra, nước mắt cậu khẽ rơi xuống. Họ đã đi mãi rồi, không thể về bên cậu nữa

- Jimin em khóc sao? Taehyung chỉ là uống hơi say nên mới nói nhảm thôi mà!

- Em không sao!

Hope thấy nước mắt của cậu định vươn tay ra lau dùm nhưng cậu đã xoay mặt đi và tự lau cho mình

Không có họ thì chả ai được lau nước mắt cho cậu cả! Cậu phải kiên cường hơn không thể cứ phụ thuộc vào người khác!

Cậu liền đi ngang qua, tuy không thấy nhưng sao họ lại thấy sau lưng của cậu lại có một đôi cánh trắng nhưng chỉ còn vài sợi lông

- Jimin? Hơ..

Taehyung định đi tới níu cậu lại khi thấy mình đã quá lời nhưng anh đã ngất đi vì lỡ uống rượu quá say trong bữa tiệc hồi nãy

----

Jimin về phòng của mình, phòng của cậu rất rộng nhưng nó cũng rất cô đơn khi không có ai ở cùng

Chỉ là một màu vàng buồn bã của ánh đèn, cậu tựa đầu lên cửa sổ, nhìn những bông tuyết đang rơi ngoài trời

Tim cậu chợt đau thắt lại, giờ đây những người cậu yêu đang ở đau chứ? Vì cậu mà họ đã bỏ mạng ngay trên chiến trường

Mùa đông đến, dù có máy sưởi thì vẫn lạnh lắm, cậu thì lạnh trong tâm còn họ thì lại nằm lạnh lẽo trên mặt đất dưới lớp tuyết dày

- Em nhớ anh!

Cậu ngồi bó gối lại, mặt gục xuống, khóc nức nở trong căn phòng xa lạ của ai đó, trong căn nhà của những con người giống họ

Cậu có thể gặp ai cũng được mắc gì phải tra tấn cậu bằng cách gặp lại hình dáng của họ nhưng trái tim thì không phải

"Cốc.. Cốc"

- Anh vào được chứ Jimin?

Tiếng của Suga vang lên khiến cậu giật mình, cậu quẹt đi nước mắt của mình rồi để gã vào phòng

- Em lại khóc sao? Hôm nay em bị gì à? Concert diễn ra cũng rất tốt mà!

Gã thấy đôi mắt của cậu đỏ hoe liền tới hỏi nhưng cậu đã lùi lại trước khi để gã đụng tới mình

- Anh muốn gì?

- Ra ăn bánh đi! Anh Jin có mua một đống bánh về!

- Bánh sao?

Nếu như có cái bánh dâu ở đây có lẽ cậu sẽ bớt khóc lại hơn. Đồ ngọt luôn là thứ có thể chữa lành nỗi đau trong cậu!

- Jimin, tao xin lỗi là do tao uống hơi quá nên mới nói chuyện vô văn hóa! Xin lỗi nha!

Taehyung liền cúi gập cả người lại, xin lỗi cậu một cách chân thành

- Không sao!

Jimin thấy anh chỉ muốn tới ôm anh một lần, ôm lấy bóng lưng ấy trước khi để anh nổ cùng pháo

Nhưng đây không phải họ, cậu cũng không thể chạm vào họ khi biết đây là người khác nữa!

- Ăn đi! Món mày thích nhất nè!

Anh liền chìa ra một dĩa bánh với màu xanh lá nhạt

- Hả?

Cậu nhận lấy cái bánh, ai cũng ăn hết rồi chỉ còn cậu là nhìn nó rồi lại nhìn quanh bàn

Suga là một tên ghét đồ ngọt cực kỳ nhưng giờ đây gã lại ăn cái bánh phủ đầy socola với miếng dâu nhỏ trên đó

"Không phải họ thật rồi! Mình đã quá ảo tưởng rồi sao? "

Jimin ăn một miếng bánh, nó là bánh chanh và nó chua lắm. Như đang chà đạp lên cảm xúc cậu, cậu ghét đồ chua, thưởng thức nó chả khác gì là cực hình

Bởi vì họ chỉ biết đến người tên Jimin ở Trái Đất chứ không phải là cậu đến từ thế giới xa xôi khác

- Híc.. Híc..

Cậu ngậm lấy miếng bánh chua trong miệng, sóng mũi cay cay nhưng cậu vẫn nén những giọt nước mắt lại. Cậu không muốn phá hỏng buổi trò chuyện vui vẻ của họ

- Em sẽ đi dạo một chút!

Cậu rời bàn ăn, kiếm cho mình một cái khoác dày mặc vào rồi đi

- Jimin nó sao vậy nhỉ? Kỳ lắm! Bình thường thích ăn bánh chanh thế mà!

Hope nhìn miếng bánh mới ăn một miếng nhỏ mà cũng phải lo lắng cho đứa em của mình

-----

Jimin đi dưới trời tuyết, trời rất lạnh, đường sá cũng rất vắng vẻ. Đây là tuyết đầu mùa, bởi thế cậu lại càng cảm thấy cô đơn hơn

Một mình sải bước trên con đường rộng lớn của Seoul, đâu cũng là nhà cửa cũng là những tòa nhà chọc trời đầy màu săc

Kiếm một nơi yên tĩnh, vắng lặng để ngắm cảnh mà cũng khó

Cái lạnh đã bắt đầu ăn sâu vào người, cậu buồn lắm, một nỗi buồn da diết!

Cậu lang thang khắp mọi nẻo đường đến khi nhận ra thì mình đã bị lạc ở một khu nào đó!

Điện thoại cũng không đem theo, giữa nơi đất lạ, cậu biết tìm đường mà về chứ?

Ngôi nhà của họ là nơi cậu quay về nhưng giờ đây thì nên về đâu?

Cậu đi đến một cây cầu, cậu nhìn gương mặt phản chiếu của mình dưới dòng nước

Là gương mặt rất giống nhưng không phải là của cậu!

Tuyết rơi trên đầu của cậu thành một đống, một mình lặng lẽ dưới ánh đèn điện ven đường ngắm nhìn bầu trời đầy mây và tuyết

- Về thôi Jimin! Anh tìm em nãy giờ!

Một cây dù liền che tuyết cho cậu, là Suga. Trông bộ dạng thở hồng hộc cũng biết gã lo lắng cho cậu đến nhường nào

- Anh tìm em hay là Jimin hả?

Cậu đưa mắt sang nhìn gã

- Anh tìm em!

- Anh tìm sai người rồi!

Cậu liền ôm lấy gã rồi khóc sướt mướt, cậu vẫn ôm lấy chặt dù cho gã có vùng vẫy hay đẩy ra đi chăng nữa

Nhưng gã lại không làm gì cả chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu

- Em cứ khóc đi rồi chúng ta về!

----

- Jimin nó bị cảm rồi! Có lẽ là do đi dầm tuyết đây mà!

Jin khẽ đóng cửa phòng cậu lại, trên tay là thau nước anh vừa thay cho cậu

- Rồi có sao không? Cần em giúp gì không?

JungKook liền hỏi

- Không cần đâu! Đêm nay cứ để anh ở lại chăm Jimin là được rồi. Mấy đứa đi ngủ đi, trời cũng khuya rồi!

Jin chỉ cười nhẹ rồi xua tay đuổi cái bọn lì lợm ấy đi còn không tụi nó nhất quyết vào đó ngồi xuyên đêm cho bằng được thôi

- Jimin em ấy từ khi xuống xe đến chừ cứ khóc miết, đến cả bánh cũng không ăn, chả lẽ gia đình em ấy gặp chuyện sao?

Hope liền nói

- Không đâu, gia đình em ấy vẫn khỏe chỉ là anh thấy có chút gì đó rất lạ!

Suga liền nói, nét mặt gã có chút nhăn lại bởi vì câu nói "Anh tìm sai người rồi" hồi nãy của cậu

- Mai rồi tính tiếp ngủ đi!!!

- Ngủ ngon nha SeokJin của em!

NamJoon khẽ hôn lên má Jin một cái rồi tạm biệt

Jin lùa cả bọn đi rồi quay lại vào phòng

Cậu vẫn nằm trên giường nhưng nét mặt có chút khó chịu, mồ hôi túa ra liên tục

Cậu lại gặp ác mộng, cậu lại thấy họ đang chết đi trước mắt cậu. Thật đáng sợ!!

- SeokJin... SeokJin, anh đừng bỏ em mà, anh hứa sẽ quay về bên em mà!

Jin thấy từ khéo mắt của Jimin đang chảy ra nước mắt. Anh liền lau đi cho cậu

"Anh có hứa với em vậy sao? Em là ai vậy? "

Anh nắm lấy bàn tay đang khua loạn xạ trong không trung. Anh áp bàn tay ấy vào giữa hai tay mình

"-  Haha em giỏi vậy. Thế có biết cách chăm con của anh không?

- Anh nói gì kỳ vậy! Con cái gì giờ này! Không lẽ tinh trùng của anh có cánh hay sao mà bay từ đó sang em hả? Vô cmn lý!!!

- Em vẫn là em ngày nào! Vừa ngỗ ngịch lại hỗn láo, chờ ngày anh về phạt cho xem chừ!

- Anh sẽ trở về nha..."

Một đoạn hình ảnh lạ liền chạy ngang qua đầu anh khiến anh bất ngờ thả tay cậu ra

Đoạn ký ức này nó chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh cả. Chả lẽ anh coi phim nhiều quá rồi sao? Nhưng trong đó là cảnh anh cầm điện thoại nói chuyện với cậu mà!

Đó chính là cảnh trong chap 32 khi Jimin gọi điện với Jin đang ở chiến trường. Lời hứa bắt đầu từ đó

- Thật kỳ lạ!

- SeokJin... Ôm lấy em đi, làm ơn hãy ôm em ngủ đi mà!

Jimin mơ màng trong cơn sốt khẽ lướt mắt sang Jin. Cậu chả đoán được đâu là mơ đâu là thực. Chỉ cần được anh ôm ngủ là được rồi!

- Jimin, từ khi nào mà em lại biết đi quyến rũ các thành viên khác vậy hả?

Jimin của nhóm BTS chưa bao giờ nói ba câu sến súa đến vậy cả dù em ấy rất dễ thương và hay làm nũng

- Gói gọn trong ba chữ "Tôi yêu em"

Giọng cậu khàn khàn, cả khuôn mặt ửng đỏ do sốt nhưng cậu vẫn nằm sít qua chừa một phần giường cho anh nằm

- Tôi yêu em?

Jin không nói gì hết nữa chỉ lẳng lặng lên đó nằm cùng cậu. Cậu liền tiến đến chui vào lòng ngực của anh, trên môi hiện lên chút mỉm cười

- Hình như ngày mai là sinh nhật của em!

Anh vừa nói vừa xoa nhẹ lấy mái tóc của cậu. Cảm giác thật kỳ lạ

-------

Sáng hôm sau...

- Hơ... Không ai cả?

Jimin choảnh tỉnh dậy sau giấc mơ, cậu mở mắt ra nhìn quanh, không có ai cả

"Em vẫn còn sốt lắm, ở lại nghỉ ngơi đi, tụi anh lên công ty làm việc"

- Thì ra họ đi làm cả rồi!

Cậu cất tờ giấy ấy đi rồi đi tham quan quanh cái căn hộ rộng lớn cho 7 người ở

Cái người mà cậu đang ở trong này chính là Park Jimin-một thành viên của nhóm nhạc BTS và những người đó là thành viên cùng nhóm

- Nhưng mình là một doanh nhân, cả họ cũng vậy. Thế giới này đúng là không thuộc về mình mà!

Cậu  đi ngang qua một tấm bảng treo đầy giấy note màu sắc liền đứng lại xem thử

"- Jimin ơi! Cố lên, đừng bỏ cuộc!

- JungKook à, Army yêu cậu nhiều lắm!

- NamJoon à, anh đừng tự ti vào nhan sắc của mình nữa, anh đẹp lắm!

- Hoseok là hy vọng của Army

...
- Chúng ta là một gia đình 7-1=0"

Trên đời này chúng ta có thể đi nhiều nơi nhưng chỉ có một nơi để quay về, đó là gia đình

Con người ta luôn có một cái duyên riêng biệt mà ông trời đã ban tặng

- Đây không phải  là gia đình của mình, cũng chả phải là những người mà mình kết duyên, phải dừng lại thôi!

Cậu bỏ tấm ảnh chụp cả nhóm xuống

- Cậu muốn thoát khỏi thân xác này sao?

Nhân cách 2 của Jimin lại xuất hiện

- Đúng vậy, mau...

"King.. Kong"

Tiếng mở cửa liền vang lên

- Jimin ơi, anh về rồi nè! Vào đây đi!!!

Hope liền tươi cười nắm lấy tay Jimin kéo cậu lui sau bếp, còn bịt mắt đồ nữa

- Cái gì vậy? Thả em ra!!!

" Happy Birthday to you... Happy Birthday to you! "

- Hả?

- Chúc mừng sinh nhật anh nha!

JungKook liền đi tới tặng cho cậu một bó hoa hồng thơm ngát mặc dù cậu rất thích hoa hương dương

Jimin nhìn cái bánh sinh nhật to đùng được trang trí rất bắt mắt trước mắt cậu. Những ngọn nến lung linh đung đưa ngay trước mắt

Lần đầu tiên cậu được đón sinh nhật cùng cái bánh này. Cả cuộc đời của cậu chưa bao giờ cậu thấy xúc động như bây giờ cả

- Ước đi rồi thổi nến nào!

Cậu hơi rưng rưng nước mắt, thổi tắt đi từng cây nến

( Tự nhiên au buồn lắm, nếu như bạn nào đọc được những chap cuối của truyện Loạn luân do au viết sẽ hiểu, sinh nhật cuối của Jimin a)

- Chụp nào!

Cả bọn liền kéo nhau lại chụp ngay một tấm ảnh nhanh. Tấm ảnh vừa chụp xong liền lấy ngay

- Đẹp lắm, chưa bao giờ em được chụp hình với các anh cả!

Giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh trên tay, người Jimin liền tách ra làm hai thân thể khác biệt nhau

Một bên là Jimin của BTS bên còn lại của Jimin của thế giới bên kia

- Hả? Hai Park Jimin????

- Xin lỗi đã lừa mọi người nhưng em không thuộc về nơi đây. Em sẽ rời đi ngay!

Cậu liền cúi đầu xin lỗi, không gian liền mở ra một một cách cổng kỳ lạ

- Nhưng em là ai vậy?

- Là Park Jimin chứ sao?

Cậu cười nhẹ nhưng cả 7 người đứng sau đều nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình và cả đôi cánh trắng sau lưng Jimin nữa

- Cảm ơn vì tất cả! Em vui lắm, tấm ảnh này cho em giữ lại nha!

Cậu cười tay giơ lên tấm ảnh hồi nãy lên, trên tay cậu lấp lánh hai chiếc nhẫn vàng trắng

- Nếu như em có cơ hội thì hãy về đây chơi thêm một lần nữa nha!

Jimin chợt nhận ra, dù có ở không gian nào đi nữa thì họ vẫn là họ, vẫn luôn dang tay chờ cậu quay về!

- Em sẽ về đây thăm mọi người !

Cậu bước vào cổng không gian và biến mất ngay trước mắt những người đó!

- Em bỏ lỡ điều gì sao?

Họ vẫn cứ ngỡ nó như một giấc mơ vậy đó. Thật kỳ lạ mà!

-----

- Giờ đây Trái Đất cậu cũng không chấp nhận, cậu muốn đi đâu đây?

Nhân cách 2 của Jimin thở dài nói khi thấy Jimin vẫn luyến tiếc nhìn Jimin kia ăn bánh sinh nhật

Thật vui vẻ!

Nếu như họ còn sống không biết họ có làm một cái bánh như thế cho cậu không nhỉ?

- Tôi muốn tự sát!

- Jimin à! Họ không bỏ mạng mình để cho cậu tự sát đâu?

- Thế tôi phải về đâu hả? Ngươi không thấy Jimin kia đang rất hạnh phúc bên những thành viên của mình sao? Tôi không thể phá vỡ nó được !!!

Jimin liền quay lại nói lớn, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng

- Khoan đã!...

- Tại sao phải chết vì tôi chứ? Tôi yêu em là cái quái gì, tôi chỉ là đứa vô dụng nếu như lúc đó tôi tự giao nộp thì họ đã sống rồi! Là do tôi quá ngu xuẩn mà!!! Tôi nhớ họ lắm!!!!

Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt ấy, một con người đã không còn gì trên tay chỉ còn lại là bao ký ức tang thương, chết chóc. Thật đáng thương!

- Được thôi! Tôi sẽ sẽ quyền năng cuối cùng của mình coi như là bù đắp mọi tội lỗi tôi gây ra!

- Quyền năng gì chứ? Tôi chán ma thuật lắm rồi!

- Quay ngược thời gian nhưng cậu chỉ có thể chọn 1 trong 3 sự lựa chọn mà tôi đứa ra thôi!

- Quay ngược sao?

- Tôi không chỉ là một thiên thần mà còn là một nhiếp ảnh gia thời gian nữa đó!

------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro