Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong 2 năm qua, Hạo Thạc đối xử với y rất tốt, huynh ấy luôn làm mọi việc tốt nhất cho y. Có phải hay không Hạo Thạc thực sự xem y là huynh đệ mà đối đãi? Nhưng có một chuyện y rất chắc chắn là Hạo Thạc của hiện tại đã khác rồi! Đã mấy ngày nay huynh ấy không nói chuyện với y rồi! Huynh ấy vẫn chưa thế chấp nhận được mọi chuyện. Chí Mẫn để ý thấy rằng dạo này Hạo Thạc cứ lãng tránh y và hầu như cả hai không gặp mặt nhau. Y nghĩ vậy cũng tốt, cả hai cùng cho nhau à không là y cho Hạo Thạc thời gian để chấp nhận sự thật còn nhìn nhận nó hay không thì tùy thuộc vào huynh ấy, chuyện đó y không quản được!

Nghĩ lại mình cũng nhận ân huệ của người ta nhiều lắm rồi nhưng chưa thể đáp trả khiến y cảm thấy có phần áy náy. Không biết là huynh ấy đã suy nghĩ thông suốt chưa nhưng đột nhiên tìm gặp y thì có vẻ không đúng lắm! Vừa hay y cũng có việc cần nói với Hạo Thạc.

"Ta hỏi ngươi thực sự là Tiểu Mẫn?"

"Ta chưa từng lừa dối ai cả. A! Sẵn đây ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi. Ta nhận ơn của ngươi rất nhiều nhưng đã đến lúc ta phải rời đi rồi, ta muốn hỏi ngươi có muốn cái gì hay có thứ gì đó mà ngươi muốn có mà lại không có được? Ta sẽ giúp ngươi coi như trả ân"

"Ta...."

"Ngươi thấy thế nào nếu ta báo ân cho ngươi bằng cả một Tuấn quốc? Hử?" giọng nói y đến bây giờ bỗng lạnh lùng một cách kỳ lạ, nó khác hoàn toàn với cách nói chuyện của y thường ngày

"Ngươi định làm gì?"

"Ta không hay nói hai lần"

Hạo Thạc lúc này mới cảm thấy người trước mặt hoàn toàn là một người xa lạ. Cách y nói chuyện cũng như ánh mắt y nói cho hắn biết y đã phải đối mặt với chuyện gì đó rất tồi tệ. Tiểu Mẫn hay A Mẫn hắn biết là người đó đôi mắt long lanh, ấm áp nhưng người này đôi mắt lại sâu thăm thẳm như vực không đáy, lạnh lùng không đặt ai vào mắt. Có phải hay không là chuyện liên quan đến tỷ tỷ y, hắn tự hỏi

"Hình như cuộc sống của ngươi đầy đủ rồi thì phải? Vậy coi như ta nợ ngươi ân tình này, khi có cơ hội ta sẽ trả. Cũng không còn sớm ngươi nên đi nghỉ ngơi"

Y nói rồi không đợi nghe Hạo Thạc hồi đáp mà xoay lưng rời đi. Riêng Hạo Thạc hắn thì chết trân tại chỗ. Hắn chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với y. Nhân lúc y vẫn chưa li khai hoàn toàn, Hạo Thạc nói

"Ta muốn ngươi ở lại đây và đừng làm như vậy"

"Vậy đây là điều ngươi muốn?"

"Đúng vậy!" Hắn trả lời dứt khoát. Hạo Thạc hắn đã nghĩ thông rồi, dù người trước mặt là nam hay nữ thì vẫn là người hắn yêu, hắn đã để mất y một lần rồi và hắn không muốn lại mất y lần nữa. Nhưng...

"Ha ha. Ngươi cũng khéo lựa nhỉ! Toàn là những điều không thể"

Y vẫn đối hắn quay lưng cười lớn. Muốn y từ bỏ việc đó? Nằm mơ! Y sẽ không bao giờ quên được. Tuấn Chung Quốc hắn ngoài đày đọa Tiểu Hoa ra hắn còn làm một chuyện mà y không tin được việc đó lại xảy ra.

"Để ta nói cho ngươi biết Tuấn Chung Quốc hắn đã làm gì với ta. Nghe cho rõ vì ta sẽ không nói lại một lần nào nữa. Người nằm trong quan tài là nha hoàn thân cận của ta, nàng tên Tiểu Hoa. Ngươi biết hắn đã làm gì nàng không? Ha ha, hắn ta cùng ả tiện nhân đó đã cùng nhau.... cùng nhau.... bắt Tiểu Hoa trói lại, đem lại cho đám thị vệ..... Ha vậy thì có là gì. Hắn còn cùng con tiện nhân đó...hừ.. ngồi xem, là ngồi xem đó. Ha ha rất vui phải không? Hôm đó Tiểu Hoa từ sáng đến chiều đã không thấy đâu, ta còn tưởng nàng lại bị hắn bắt di lao dịch. Nhưng khi ta đến nơi thì ta đã thấy cái gì.... cái gì ngươi nói xem. Ta chỉ hận ngay lúc đó không cho hắn một trận. Sau hôm đó nàng ta vẫn tỏ ra bình thường nhưng chính nét mặt nàng đã bán đứng nàng. Gương mặt nhợt nhạt. Tối đó nàng ta đã ra đi...rồi bây giờ là nằm yên dưới lòng đất vĩnh hằng. Ngươi bảo ta làm sao mà bỏ đây?" 

Y nói rất dài, rất lâu. Hạo Thạc cảm thấy y đang bi thương tột cùng nhưng tại sao y lại nói với cái giọng bình thãn như thế? Có phải hay không khi con ngươi ta tuyệt vọng đều như vậy? Hắn từ nhỏ đã chơi rất thân với A Quốc, hắn biết A Quốc không phải người xấu. A Quốc sẽ không làm như vậy...khoan đã....

"Ả tiện nhân? Ngươi nói Bối Lương đệ?"

"Lương đệ cái khỉ móc! Hồ ly là hồ ly, xà tinh a. Ả ta còn chẳng ngại hy sinh cả đứa con chưa nhìn thấy ánh mặt trời của mình chỉ để đuổi ta khỏi cung mà"

Y lúc này giọng đã khác. Y không kiềm nén được, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Hạo Thạc cũng không còn ngây ra nữa, tiến đến, ôm y vào lòng

"Được rồi! Ta biết ngươi chịu nhiều uất ức nhưng ta xin ngươi, từ bỏ đi, dù có làm vậy thì Tiểu Hoa cũng đâu có đội mồ sống dậy được. Ở lại với ta, ta không muốn mất ngươi nữa. Ta đã mất Tiểu Mẫn rồi, bậy giờ ta lại không muốn mất luôn cả A Mẫn"

Y lúc này như trẻ con mà òa khóc nức nở trong lòng Hạo Thạc. Chẳng biết cảm giác này là gì nhưng hiện tại y chỉ muốn dựa dẫm vào con người trước mặt. Hắn chả cần làm gì nhưng lại đổi được sự dựa dẫm của y, sự tin tưởng của y. Y sau khi rời khỏi Phác quốc thì luôn có Tiểu Hoa bên cạnh. Ngày mà nàng ta mất, y chẳng khóc lấy một giọt nước mắt, bởi cái nỗi đau y phải chịu đã vượt qua cái cảm giác mà nó vốn có. Dù nhìn thấy mọi việc nhưng y lại chẳng làm được gì, đứng nhìn Tiểu Hoa bị vũ nhục rồi rời xa y, cái cảm giác nói thực sự không còn gọi là đau nữa rồi. Sau lần đó y luôn nghĩ hạnh phúc là thứ xa xỉ nhất mà y từng biết. Nó xa xỉ tới mức phải dùng cả tính mạng để đổi về. Nhưng cũng có khi nó lại đơn giản như lúc này. Chỉ cần có người thực sự yêu thương ta, làm mọi việc vì ta, sẵn sàng dang vòng tay ôm lấy ta đã được gọi là hạnh phúc. 

"A Mẫn, hứa với ta đừng rời đi có được không?"

"..."

"Ta xin ngươi"

"Đáp ứng ta một nguyện vọng có được không?"

"Ngươi cứ nói"

"Ta muốn quay trở Tuấn quốc"

......

_____________________

@HiXun3 tặng bạn nha, đòi ghê quá :3

Dạo này vào kì ôn thi nên chắc mình sẽ không cập nhật chương thường xuyên nhưng mình sẽ cố gắng. Lịch có thể thay đổi thành: chiều -  tối CN hàng tuần hoặc có thêm ngày nào khác thì mình chưa biết nhưng CN chắc chắn có chương mới. Qua thì mình sẽ bù chương ( thi HKI xong mình còn phải ôn thi HSG nữa nên chắc sẽ dùng lịch này dài lâu. Trong thời gian đó chắc sẽ có một số thay đổi đột xuất mong các bạn thông cảm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro