Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lúc y mãi suy nghĩ kế hoạch trả thù hoàn hảo thì từ xa, Ahn thư ký đã bước đến gần. Cô cuối đầu nhìn y đang mãi suy tư chưa phát giác sự hiện diện của mình, mỉm cười. Vỗ nhẹ vai Jimin, cô nói

"Jimin, quản lý nhờ tôi đưa văn kiện này cho cậu, còn dặn cậu nhất định trong hôm nay phải xong"

"..." Y như đứng hình nhìn đống văn kiện chất cao như núi, đánh cái 'ực', gật đầu ý bảo đã biết với cô. Sau khi nhận được cái gật đầu kia cô cũng mỉm cười quay lưng đi.

"Gì chứ? Quả là dụng công trả thù tư a~ Kháo! Bảo lần này coi như lỗi lầm 'nhỏ'? Giả dối, giả dối aaaaaaa" trong đầu y hiện lên một ý nghĩ. Mặt tối sầm, u ám bắt đầu làm việc.

Hôm nay có lẻ Park Jimin y ra đường không có xem ngày thì phải? Đến cả máy tình cũng chống đối y?! Đành phải rời công ty, bắt tàu điện đến tiệm sửa máy tính. Đến nơi thì khách đông như trảy hội. "Gì chứ? Máy tính nhà các người hỏng 'lây lan' à?" y nhìn khách trong tiệm bằng ánh mắt hình viên đạn. Tìm một chỗ ngồi, tay vẫy thằng nhóc chạy vặt trong tiệm đến bảo.

"Lão bản của ngươi đang ở đâu?"

"Anh hỏi ông ấy có việc gì?"

"Thì sửa máy chứ chẳng lẻ tìm đi chơi"

"..." Thằng nhóc ngạc nhiên nhìn y, đoạn tính bỏ đi thì bị y kéo lại.

"Nói với ông ấy có Park Jimin bên JiSEG đến tìm"

Thằng nhóc vẫn nhìn y với ánh mắt cảnh giác. Gì chứ ánh mắt đó là không tin lời y nói? Cố gắn vỗ ngọt vài câu cùng ít tiền lẻ cho thằng nhóc ăn vặt thì nó mới chịu đi. Không lâu, từ sau tấm rèm, một nam nhân dáng người cao ráo, anh tuấn, tiêu sái bước đến.

"A! Hôm nay có dịp gì mà bên JiSEG phải đến tận đây?"

"Bớt tào lao dùm! Sửa giúp cái máy, nhanh đi không là tối nay khỏi về luôn ấy" Y mặt tỉnh bơ nói câu đó trong ánh mắt ngạc nhiên của thằng nhóc chạy vặt.

"Haha, được, tôi sửa, cậu liệu mà xong việc thì phải đãi tôi một chầu như lệ phí a~"

"Được được, nghe theo anh hết. Bây giờ thì nhanh đi"

_____30 phút sau_____

"Của cậu xong rồi. Tất cả 300" Người nam nhân anh tuấn vừa nói vừa đưa 3 ngón tay trước mặt y.

"Cái gì?" Y trố mắt ngạc nhiên, miệng cũng há thật to. Mọi người trong tiệm nhìn y nén cười.

"Bị virus xâm nhập, dữ liệu mất hết, tôi đã khôi phục toàn bộ cho cậu rồi, giá 300 là rẻ rồi đó. Cậu thử đi tiệm khác xem có ai rẻ hơn tôi" Nam nhân đầy vẻ tự tin giải thích.

"Được 300 thì 300. Không đôi co với anh"

"Cảm ơn đi thông thả"

"Kim Heechul! Anh coi chừng tôi đấy" Y nghiếng răng, quay đầu nhìn nam nhân đang mỉm cười.

Thật thật thật xui xẻo! Cả ngày nay hết gặp chuyện này đến gặp chuyện khác, y sắp bị bức điên rồi. Về tới công ty cũng đã qua giờ cơm trưa, y còn chưa có gì bỏ bụng. Thôi kệ tối về ăn bù vậy! Lao đầu vào công việc một cách không mệt mỏi. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng văn phòng y làm việc dần thưa người, chỉ còn một vài nhân viên ở lại cố hoàn thành cho xong công việc. Năm tiếng, bây giờ thực sự chỉ còn lại mình y trong công ty này mà mới chỉ được hơn một nửa đống văn kiện. Mệt mỏi, buồn ngủ, y quyết định tự thưởng cho mình một cốc cà phê nóng vì đã làm việc chăm chỉ. Sau sự việc ban sáng, y trở nên cẩn trọng hơn. Trước khi đi pha cà phê, y đã cẩn thận lưu tư liệu vào một file trong máy tính, sau đó thong thả rời đi.

Bước đến quầy cà phê không một bóng người, y bật đèn, tìm kiếm cốc cùng cà phê rồi đi đun nước. Bỗng 'bụp' toàn bộ xung quanh không hẹn đều một mảnh tối như mực.

"Chuyện quái gì đây? Ô tài liệu, tài liệu.... à lưu rồi, thật may"

Một mình y đọc thoại trong bóng tối. Mở đèn pin lên, y di chuyển đến nơi có mạng điện tòa nhà. Cơ mặt y dãn ra như phát hiện một việc gì đã biết. Thì ra chỉ là nhảy cầu dao điện. Y không bận tâm đưa đôi tay ướt sũng nước về phía cầu dao mà không mãy may suy nghĩ là có một sợi dây điện đang chìa ra. Tay y chạm vào cầu dao, một cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền về não bộ làm y choáng váng. Ý thức còn sót lại y chỉ nghĩ "Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Tất cả đều tại tên chết tiệt K.I.M T.A.E.H.Y.U.N.G"

__________________

Không biết đã qua bao lâu rồi? Văn kiện còn chưa xử lý xong sao lại ngủ rồi? Mở mắt choàng tỉnh dậy, Jimin vội tìm máy tính để xử lý tiếp những việc còn lại. Nhưng y chợt nhận ra giang phòng xa lạ, cách bày trí không như nơi y ở. Ngưng mọi hoạt động, y đi vòng quanh phòng xem xét. Dây là kiến trúc cổ mà y hay coi trong các bộ phim cổ trang trên TV. Dừng lại nơi tấm gương lớn, mặt y tái lại, mắt mở to, hét lên

"Aaaaaaaaaaa! Không thể nào! Mình ...mình là nam nhân, không phải n....ữ......nữ" Trong gương là một cô gái xinh đẹp, mặt nhỏ nhắn, tóc dài mượt, đôi tay tho gọn đang nhào nặn khuôn mặt mình. Y không thể tin đây là sự thật, y xuyên không ư? Không thể nào? Lỗ hỏng thời gian là có thật nhưng các nhà khoa học chưa phát hiện tình huống nào như thế này mà.

Từ sau cánh cửa gỗ xuất hiện thêm một nữ tử dáng người nhỏ nhắn, tóc búi gọn mặt mừng rỡ nhìn y sau đó qua lưng ra ngoài nói lớn

"Công chúa tỉnh rồi"

"Này cô nói cái gì vậy? Đây là đâu? Cho tôi về nhà, tôi còn nhiều việc lắm" Y thật nghe không hiểu những gì cô gái đó nói. Đã xuyên không thì thôi đi còn xuyên qua đến Cam-pu-chia à?

"Người nói gì vậy công chúa, nô tỳ nghe không hiểu?"

"Cô nói cái gì vậy? cho tôi về nhà"

_____________

Chú thích:

"In nghiêng" : suy nghĩ

"In đậm": ngôn ngữ khác (trong fic là Jimin là người Hàn, xuyên qua Trung nên bị bất đồng ngôn ngữ)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro