Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính bản thân hắn cũng đã cảm thấy thật kinh tởm với cái ý nghĩ đó. Hắn thế mà lại nổi hứng thú với một nam nhân? Mà người đó lại còn là người đã lừa gạt hắn? Hắn hiện tại không thể bước ra khỏi Đông Cung, một phần là vì cái tin hắn thị tẩm Đông Cung đã được cấp báo lại với mẫu hậu hắn. Nếu bây giờ bà lại nhận được tin thái tử trong đêm đã rời khỏi Đông Cung chắc bà sẽ không để hắn yên. Đành phải nán lại đây một đêm, sáng mai rời đi sớm thì tốt hơn.

Sáng hôm sau

Hắn cư nhiên truyền lệnh rời đi từ lúc nào không biết nhưng lúc y tĩnh lại thì không có ai trong phòng trừ Tiểu Hoa. Nàng đang chuẩn bị nước cho y rửa mặt. Chí Mẫn tay đỡ đầu, tay chống mình ngồi dậy, miệng nhỏ giọng gọi Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa, cho ta nước"

"A! Nước đây" Nàng vội rót trà đưa cho y

"Hắn, rời đi rồi? Từ lúc nào?" Uống nước thấm giọng, Chí Mẫn khàn khàn hỏi nàng về hắn. Y cũng chẳng quan tâm nhiều nhưng hôm qua do uống rượu làm liều nên không biết hắn sẽ đối y xử như thế nào?

"Thái tử đã rời đi từ sớm. Y chẳng hé răng nói một lời gì về chuyện hôm qua. Mà hôm qua y có làm gì người không?"

"Hắn dám? Ta liền một phát đánh chết hắn. Hừ!" Càng nhắc tên đó càng giận

Hắn không nói gì nhưng cũng không có khả năng hắn sẽ không lợi dụng việc mà đó bắt y làm chuyện y không muốn làm. Quả là phiền mà!

Y vừa sửa soạn xong, đang chuẩn bị cùng Tiểu Bảo đi dạo một vòng hoa viên thì có một vị công công được lệnh từ Hoàng hậu đến mời y đến cung chơi. Y cùng Tiểu Hoa thoáng hoảng hốt, bình tĩnh lại, bảo vị đó báo với hoàng hậu y sẽ tới ngay. Cầu trời lần này đừng có trước mặt hoàng hậu gặp phải tên Tuấn Chung Quốc mặt than đó.

**********

Hiện tại y cùng Tiểu Hoa và.... tên mặt than đó đang ngồi trò chuyện cùng hoàng hậu - đấng mẫu nghi thiên hạ. Bà có vẻ rất quan tâm tới y

"Tiểu Mẫn, con vào cung cũng đã 3 năm rồi, hẳn cuộc sống cùng nề nếp chắc đã quen? Cuộc sống của con ở Đông Cung có tốt không? A Quốc có quan tâm đến con không?"

"Dạ đã quen hẳn rồi ạ. Cuộc sống ở Đông Cung rất tốt ạ, không thường có 'người' ra vào. Còn về việc quan tâm đến con người nên hỏi thái tử sẽ rõ, chàng chắc hẳn đã rất quan tâm đến 'con'" Y vừa nói miệng vừa tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn

Hoàng hậu là người thông minh, bà ắt hẳn nhận ra ý tứ trong lời nói của y

"Ta xin lỗi vì quản lí A Quốc không nghiêm. Con cũng đừng trách nó, nó tương lai sẽ làm vua một nước ắt sẽ không có nhiều thời gian quan tâm con. Nhưng ta vẫn là mong hai con sẽ sớm sinh cho ta một đứa cháu, có được không? Bà già ta không biết chừng nào sẽ về với trời, con, có thể không?" Y có thể thấy trong lời nói của bà có sự bảo bọc Tuấn Chung Quốc, quả là bà ta vẫn là quan tâm con trai mình nhất.

"Vâng chàng sẽ làm vua một 'nước' ạ! Về việc sinh con thì một mình con không thể quyết định. Nhưng con thấy người nên nói việc này với Bối hiền muội thì có kết quả hơn, phải không A Quốc?" Nói đoạn y chợt quay qua nhìn hắn cười mỉm

"Ngươi...."

"Quốc! Im miệng! Con thế nào lại độc sủng Bối Lương đệ? Bỏ mặc Tiểu Mẫn đây? Ta lấy tư cách mẫu hậu của con lệnh cho con phải đến ở Đông Cung đến khi nào thái tử phi có mang. Bắt đầu dọn đi từ hôm nay." Bà vẻ cương quyết khi nghe được giọng điệu khinh miệt của y trong lời nói. Đứa trẻ này quả thật không bình thường, rất có khí chất.

"Mẫu hậu! Con..."

"Các con lui đi ta muốn nghĩ ngơi"

*************

"Người nói có thật không rằng thái tử sẽ đến ở Đông Cung?"

"Ừ! Ta cũng không ngờ bà ta lại quyết như thế. Có khi nào bà ấy hiểu sai ý ta không? Không thể nào! Ta nói rõ lắm mà"

"Người nói như thế nào?"

" Ta chỉ nói 'con thấy người nên nói việc này với Bối hiền muội thì có kết quả hơn' thôi. Ý tứ kêu bà ta bảo hắn cùng Bối Tiểu Yên sinh con quá rõ ràng mà!"

"Chẳng trách....."

Y cùng Tiểu Hoa sau khi rời cung hoàng hậu thì vừa tán dốc vừa về Đông Cung. Y không hiểu sao Hoàng hậu lại bảo tên mặt than đó đến Đông Cung chứ? Ai mà không biết y cùng hắn thề không đội trời chung. Đáng giận! Ngày tháng yên bình còn đâu nếu hắn đến chứ? Aissss~ Tức chết y mà.

Chiều đó quả là có xe ngựa chở hành lí cùng hắn đến trước Đông Cung. Hắn vẻ mặt như than bước vào Đông Cung. Thái độ gì đây? Hắn tưởng y thích lắm chắc? Thấy mặt là muốn đấm, tên mặt than khó ưa. 

Y trong lòng đem hắn ra 'thăm hỏi' trên dưới trăm lần nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh chơi với Tiểu Bảo, mặc kệ hắn cứ đi đi lại lại. Đến tối lại cùng hắn chung một bàn cùng ăn cơm. Quả là không còn từ nào diễn tả tâm trạng y lúc giờ. Nếu cho y một điều ước, y chỉ mong hắn biến khuất đi. Rồi đến khuya lại phải cùng nhau ngủ trên một chiếc giường? Không! Không bao giờ!

Đấy chỉ là những gì y tưởng tượng đến ngày tháng sau này của mình mà đâu đâu cũng thấy mặt hắn. Đúng là địa ngục trần gian. Hiện tại y không chịu nổi nữa, bỏ Tiểu Bảo cho nha hoàn chăm sóc, y đi gọi Tiểu Hoa cùng đi hái táo. Thế nào không biết trong hoa viên lại có một cây táo? Đã vậy trái còn rất to, rất ngọt. Đến dưới gốc táo, y đứa giỏ cho Tiểu Hoa còn mình, xoắn áo, váy, leo lên cây táo cao 4m. Tiểu Hoa bên dưới lo lắng không ngừng nói

"A Mẫn cẩn thận"

"Ngươi đưa giỏ lên ta ném táo xuống đây, lo mà cầm cho chắc"

A Mẫn? Hắn tự hỏi khi nào mà Tiểu Hoa có thể xưng hô như thế với y? Hắn còn chưa một lần gọi tên y nữa mà. Tại sao nàng ta có thể gọi một cách thân thuộc như thế? Tại sao hắn không thể mở miệng gọi tên y dù một lần? Nó rất khó nghe? Chính hắn cũng không biết. Những câu hỏi không đáp án cứ hiện lên kh hắn thấy y cùng Tiểu Hoa đang vui vẻ cùng nhau hái táo. Hắn ngày càng không thể hiểu được chính mình. Sau hôm y uống rượu làm càng thì hắn không thể ngừng nghĩ về y. Khi hắn ở cùng Tiểu Bối cũng bất giác so sánh y với nàng ta. Mọi việc xảy ra sau cái hôm đó. Tối đó y đã nói mớ rất nhiều

"Ngươi! Tên mặt than..... Ngươi nghĩ ngươi là ai..... mà ....có thể.... tát một vị hoàng tử Phác quốc..... ta chứ? Tên.... khốn mặt băng......này ngươi chưa từng..... cho ta...cái gì cả....thậm chí chưa gọi tên ta.....dù chỉ một lần....mà... ta ghét....ngươi"

Y chỉ nói như vậy, nhẹ nhàng như thở vậy nhưng lại làm hắn không ngừng suy nghĩ.Có hay không chính y đã quá áp đặt cảm xúc của mình? Mặc định y chính là không phải người tốt?

Giờ khắc này hắn chỉ muốn thử một lần, chỉ thử, một lần

"Phác Chí Mẫn"

Cũng không quá khó nghe, có cái gì đó rất dễ chịu như gọi một vật nhỏ vậy!      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro