Chap 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không làm gì

Bốn ông con trai đồng thanh đáp

- Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của em có vấn đề? Cái này... không thể nào...

Lee Hoon khó hiểu gãi đầu. Chợt, có một cái đầu vàng thò vào cửa

- MÙI SƯỜN!!! Jiminie, tôi cũng muốn ăn

Namjoon vô cùng tự nhiên bước vào bàn ngồi, tay cầm đũa chuẩn bị gắp đồ ăn trước ánh mắt ngỡ ngàng của sáu người còn lại. Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Jimin có cảm giác bữa cơm này chẳng khác gì như đi đánh giặc cả, cứ phải luôn cảnh giác canh chừng quân địch tấn công đột ngột

Sau đó, Park Jimin đứng lên dọn bát đũa

- Tôi đi rửa bát

Lee Hoon gắp nốt miếng sườn cuối cùng trong đĩa, miệng ấm ớ nói

- Để tôi làm cho

- Không cần không cần không cần, để tôi, để tôi rửa!

Jimin vội vàng bê bát đi, nếu không làm gì chắc cậu sẽ phát điên mất. Lee Hoon ái ngại nhìn Kim Taehyung một cái rồi nói với theo

- Cậu đã vất vả nấu nướng như vậy rồi, sao có thể để cậu rửa bát chứ! Tôi ăn nhiều nhất đương nhiên là tôi phải rửa rồi

Lee Hoon nói xong quay ra nhìn mấy ông anh trai xin khen thưởng. Kết quả, Jung Hoseok chỉ thờ ơ liếc anh một cái

- Để Jiminie rửa đi

- Ô vãi chưởng???

Lee Hoon nghe vậy thì kinh hãi

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?

Thánh chiều crush mà lại để Jimin rửa bát?

Cái này là phi khoa học!!!

Lee Hoon vò đầu bứt tai nghĩ mãi không ra thì Jung Hoseok nhìn anh, nói một câu vô cùng có ý tứ

- Dù sao em cũng là khách 

Lee Hoon trợn mắt há mồm, đưa ngón trỏ chỉ mình

- WHAT??? Em? Khách?

Ý nói là Jimin với bọn anh mới là người một nhà còn em thì là người ngoài đúng không?

Jimin đứng một bên, hai gò má bất giác trở nên đỏ bừng, bất đắc dĩ chạy lạch bạch trốn lên tầng. Lee Hoon cứ thế không kịp đề phòng mà bị thức ăn cho chó quăng cho đầy mặt, anh ta ngơ ngác nhìn bóng lưng Jimin đang chạy thục mạng, khó nói thành lời

- Hyung, đây là cái mà anh gọi là không làm gì sao? Ngay cả cậu nhóc hung hãn như Jimin còn bị anh trêu cho phải đỏ mặt bỏ chạy đấy!!!

- Em đã bảo giác quan thứ sáu của em không bao giờ sai mà! Mấy anh rốt cuộc đã làm cái gì! Mỗi ngày em đều phải cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ làm lộ, kết quả giờ bọn anh lại phát điên lên tấn công dồn dập như thế. Ít nhất cũng gọi điện báo cho em một câu, sau này em cũng biết đường mà phối hợp chứ!

Đường - Lee Hoon - Tăng tụng kinh cả nửa ngày, Jung Hoseok chỉ trả lại cho ba chữ

- Rửa bát đi!

Nói xong anh cao quý lạnh lùng mà xoay người lên lầu. Lần lượt theo đó Kim Taehyung, Jeon Jungkook và Kim Seok Jin cũng lên phòng. Riêng Kim Namjoon đứng dậy bụm miệng cười

- Cậu! Cậu nhớ rửa sạch nhé, cháu về trước đây

- ...

Giờ anh bóp chết thằng cháu có được không hả? Anh đây bị ngược đến độ thiếu chút nữa thì hộc máu mà cuối cùng vẫn phải đi rửa bát? 

Lợi dụng anh đây show ân ái xong liền đuổi? Nhân tính đâu? Thiên lý đâu? Có còn chút tình anh em nào nữa không?

...

Màn đêm yên tĩnh, Park Jimin mở to mắt nằm trên giường. Cũng đã qua tận mấy tiếng rồi mà trái tim cậu vẫn đập với tốc độ không bình thường

Chết tiệt!

Đúng là gặp quỷ mà!

Dù gì cậu cũng là người trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, vậy mà lại bởi vì một câu nói của một người đàn ông mà xoắn xuýt như vậy, đã thế còn có đàn nai con chạy loạn trong lòng, thật giống như thiếu nữ mười mấy tuổi chưa có kinh nghiệm yêu đương lần nào

Cậu không dám tưởng tượng cuộc sống tương lai sẽ như thế nào...

Không được không được, không thể lại tiếp tục ngồi chờ chết như vậy được!!!

Keng 

Lúc này đồng hồ một tiếng, giờ đã là mười hai giờ đêm. Jimin bò dậy, bắt đầu lục tung mọi thứ lên. Lục lọi một hồi, cậu lôi ra một chiếc áo khoác dáng croptop màu bạc, bên trong là một chiếc áo ôm body đến nỗi gần như lộ cả hai nụ hoa của cậu ra nếu như không có áo khoác che lại, thêm vào đó là một cái quần da bó sát, một đôi giày da bóng nhẵn sau đó tự hóa trang cho mình thành khuôn mặt đến mẹ cậu có khi còn nhận không ra.

Người ta là cô gái lọ lem nửa đêm thay váy áo đẹp, lên xe ngựa đến hoàng cung gặp hoàng tử, còn cậu thì nửa đêm canh ba hóa thành tiểu yêu tinh lượn lờ quán bar để tăng độ chán ghét của các đại thiếu gia

Ài, thật là khổ quá mà...

Hai ngày nay bọn họ rất bận rộn, bây giờ chắc vẫn chưa ngủ đâu ha?

Jimin chạy ra ban công nhòm qua phía phòng Kim Taehyung và Jeon Jungkook một cái, sau đó lại mở cửa chạy xuống tầng ngó phòng của Jung Hoseok và Kim Seok Jin, quả nhiên thấy các phòng vẫn sáng đèn

Vì vậy cậu liền chạy đến gõ cửa từng phòng. Hừ, cho bọn ngươi mù mắt luôn!

Cốc cốc cốc

Gõ cửa ba tiếng, một lát sau bên trong truyền đến một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn, tiếp theo, cửa mở ra. Jungkook nhìn rõ người ngoài cửa xong, quả nhiên môi mỏng khẽ run lên

- Jiminie...

- Tôi hẹn bạn ra ngoài uống rượu, tới báo cho anh một câu

Jimin nói xong, không để cho Jungkook phản ứng lại liền quay đầu gõ cửa phòng Taehyung ở ngay bên cạnh

Cạch

- Có chuyện...

- Tôi ra ngoài uống rượu đây

Trước sự ngỡ ngàng của Taehyung, Jimin ung dung đi xuống tầng tìm Jung Hoseok và Kim Seok Jin. Phản ứng của Jung Hoseok chẳng khác nào Taehyung và Jungkook cả, nhưng Kim Seok Jin thì...

Sự kinh ngạc của Kim Seok Jin chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, bình tĩnh gật đầu như thể không nhìn thấy lối ăn mặc khoa trương của cậu

- Ừ, đi chơi vui vẻ

Nói xong còn hỏi một câu

- Cần tôi bảo lái xe đưa em đi không?

Sắc mặt Jimin hơi đen lại, sao anh ta có thể bình thản vậy được chứ hả?

- Khụ, không cần, tôi tự lái xe đi là được...

Jimin hít sâu một hơi vừa định rời đi thì Jungkook đột nhiên đi tới trước mặt cậu

Lại muốn làm gì đây?

Jimin bất giác lui về sau một bước nhưng vẫn không tránh được cánh tay đang đưa tới. Ngón tay của anh chạm vào cần cổ của cậu, thậm chí còn nhẹ nhàng nhéo một cái, lông tơ toàn thân Jimin đều dựng đứng hết lên, vội đưa tay hất tay Jungkook ra vẻ mặt như thể đang nhìn quái vật ăn thịt người.

Khóe miệng Jungkook cong lên một độ cong khó mà phát hiện, chỉ chỗ anh vừa mới chạm vào định nói liền bị Taehyung chen ngang

- Chỗ này của em có một nốt ruồi màu đen

- Cho nên? 

Đang yên đang lành nói nốt ruồi của cậu làm gì? Đầu óc của Jimin vốn đang hỗn loạn giờ lại càng không theo kịp tư duy của anh.

- Em mặc đồ như với trang điểm như này thì người bình thường chắc chắn không nhận ra nhưng nốt ruồi này lại đủ để chứng minh thân phận của em, tốt nhất nên che lại

Jung Hoseok đứng từ xa khoanh tay lại rồi nói. Jimin lùi thêm hai bước nữa

- Một cái nốt ruồi thôi, làm gì có ai để ý?

- Cẩn thận vẫn hơn

Kim Seok Jin nói

- Được rồi, anh nói có lý, để tôi về lấy băng che lại

- Ừ

Sau trận giao lưu mồm ngắn ngủi cuối cùng thì Jimin cũng đã tự cưỡi xe ra khỏi cửa.

Tại sao lần này vừa mới bắt đầu, cậu đã có cảm giác mình thất bại?

Không được không được, tỉnh táo một chút, nhất định phải chứng tỏ bản thân và bọn họ không có dù chỉ là một chút tình cảm gì

...

Tại quán bar, đương nhiên là gay bar, hiếm lắm mới có dịp Jimin buông thả bản thân một lần, cậu gọi một chai rượu Brandy rồi ngồi ở quầy bar tự rót tự uống. Phía sàn nhảy vô cùng náo nhiệt nhưng cậu chẳng có chút hứng thú nào, không yên lòng cầm ly rượu ngây người. Mấy chỗ như hộp đêm này lúc ở nước ngoài cậu đã chơi đến chán rồi, chẳng có chút mới mẻ nào, có nóng bỏng và cuồng nhiệt hơn nữa trong mắt cậu cũng chỉ như một vở hài kịch không tiếng

Uống hết một chai, Jimin lại gọi chai thứ hai. Rượu không khiến tâm trạng cậu thả lỏng mà trái lại còn khiến trái tim cậu càng thêm buồn phiền, rối loạn. Lúc này, một người đàn ông bưng ly rượu trong tay đi tới

- Đi một mình sao?

Người đàn ông này nhìn có vẻ ngoài 30 tuổi, áo quần gọn gàng, cũng ra dáng tri thức

À! Là cái loại tự nghĩ rằng mình rất tốt đẹp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro