Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi tất cả mọi người hoàn hồn, cả trường quay đã biến thành một biển đỏ, trong tiết trời mùa hạ như thế này nhìn vào lại càng thấy nóng nực.

Park Jimin bóp chặt tấm thiệp, cậu tức đến mức sắp ngất rồi.

Trên tấm thiệp viết một hàng chữ "Nhớ đến sân bay đón tôi --- Yêu Nhân Đang Bay Bỗng Dưng Hạ Phàm"

- Cậu Park, mời cậu kí

Kí cái đầu nhà anh ấy mà kí

- Các anh chuyển hết về đi, chất đống ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của người khác

Park Jimin từ chối với thái độ hết sức ôn hòa.

- Không được đâu, chúng tôi đã đảm bảo với khách hàng rồi, nhất định phải nhìn thấy cậu kí nhận rồi mới có thể đi

Nhân viên đưa hoa làm khó

Jimin đưa tay xoa xoa mi tâm, sau đó cầm bút kí tên xoèn xoẹt

- Tôi đã kí nhận rồi đấy, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi nhé, đám hoa này là của tôi có phải không?

- Đúng thế, đúng thế

Anh chàng đưa hoa gật đầu liên tục.

- Được, bây giờ tôi tặng lại cho anh đấy, có cần hay không là tùy anh

Anh chàng đưa hoa đến ngẩn ra, sau đó quả quyết gọi người đến chuyển hoa về.

Nhân viên giao hoa vừa mới đi chưa đầy được một phút, lại có người đến tìm cậu

Lần này thì không khoa trương như lúc nãy, người đến chỉ giao cho cậu một cái hộp nhỏ.

Jimin thấp thỏm mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương đang tỏa sáng lấp lánh trong hộp kèm theo một tấm thiệp.

Trên tấm thiệp viết bốn chữ "Nhớ em"

Sắc mặt Jimin lại càng khó coi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hết hoa tươi rồi đến nhẫn kim cương, cả đoàn làm phim đều sôi sùng sục.

Mà Park Jimin ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt chán nản.

Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến. Có trốn cũng không trốn được.

Park Jimin hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh, sau đó cậu đi đến trước mặt đạo diễn

- Đạo diễn thật xin lỗi, đã gây ra phiền phức cho đoàn làm phim

- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà! Có gì đâu. Không sao, không sao

Đạo diễn Oh cười ha ha nói, nhưng vẫn nhắc nhở thêm một câu

- Diễn viên có tiếng tăm đối với đoàn làm phim mà nói là việc tốt, nhưng mà kiểu này rất dễ gây ra những đồn đại không hay, cậu vẫn nên chú ý thì hơn

Jimin gật đầu

- Cảm ơn đạo diễn đã nhắc nhở

Cách đó không xa, Park Bong Cha vừa đố kị vừa hả hê nhếch môi cười lạnh, cô ta đố kị Jimin có một khuôn mặt khiến cả đàn ông lẫn phụ nữ điên cuồng, hả hê là vì cuối cùng cậu cũng rơi vào bước đường này.

- Hyunie, thế này mà anh còn cho rằng cậu ta sẽ không làm loại chuyện đó ư?

- Có lẽ đó chỉ là những người muốn theo đuổi em ấy...

Trên gương mặt Kim Dahyun vẫn hiện lên sự giằng co.

- Hừ, theo đuổi ấy à? Hoa mỹ thì gọi là theo đuổi, còn nói trắng ra thì là muốn bao nó còn gì? Trong cái giới giải trí này ai sẽ thật lòng với một nghệ sĩ nho nhỏ không có chống lưng cơ chứ?

Kim Dahyun mặt lạnh như băng không còn gì để phản bác

Tranh thủ lúc cảnh tiếp theo vẫn chưa bắt đầu, Jimin tìm một góc khuất gọi một cuộc điện thoại.

- Alo honey, đã nhận được quà chưa?

Đầu bên kia vọng lại tiếng nói rất nhàn nhã.

- Kim Namjoon!! Cái ông nội nhà mày!!! Muốn chơi tao đó hả?

- Chậc, chậc, mày là người đầu tiên nhận được hoa hồng của tao mà không cảm ơn tao, lại đi cảm ơn ông nội của tao đấy! Khẩu vị của mày cũng nặng quá đấy?

- Đừng có đánh trống lảng! Rốt cuộc là muốn gì?

- Đâu có gì đâu, chỉ là muốn nhắc để nhớ ra sân bay đón tao thôi mà, mày chả đồng ý với tao rồi còn gì

- Còn dám bảo tao đi đón à, có tin tao vác con dao dài 40 mét đến chém chết cả họ nhà mày không?

- Mày đổi ý rồi chứ gì?

Giọng nói từ đầu dây bên kia chợt lạnh đi.

- Lúc trước tao đồng ý đi là vì muốn vay 800 triệu, nhưng bây giờ tao không cần nữa rồi, tao gửi tin nhắn cho mày rồi còn gì?

- Không cần biết, dù sao mày cũng đã đồng ý rồi, dù không kịp cho mày vay, nhưng mày vừa mở lời tao liền đồng ý mà, phần ân tình này đâu có giả?! Không phải mày vẫn ghét nợ nần người khác à? Lần này chả là nợ ân tình của tao còn gì?!!

Park Jimin đỡ trán

- Chuyện mày tặng cả hoa cho tao thì thôi, coi như xong! Nhưng mày biết thừa tin tháng sau mày về nước đã bị lộ ra ngoài rồi còn gì, đến lúc đó toàn bộ sân bay đều là fan của mày, thế này thì khác gì mưu sát! Tao đi để đám fan mày xé xác tao ra à? Kim Namjoon, chẳng qua bị Park Jimin đây đá có một lần? Sao phải chỉnh nhau thảm thế?

- Đâu ra, đấy là tao cho mày cơ hội miễn phí để nổi tiếng thì có, bao nhiêu diễn viên khác cầu mà không được đâu đấy

- Không cần!!!

- Được thôi, không đến chứ gì, vậy thì tao sẽ nói cho cả thế giới này biết mày đá tao!! Dù sao tao cũng chẳng để ý đến chuyện có bị mất mặt hay không, tao phải để tất cả mọi người đòi lại công bằng cho tao

- Mày!!!!

Park Jimin tức đến nổ phổi, cả đời này chuyện ngu ngốc nhất mà cậu từng làm chính là chọc phải cái tên tai họa này.

Được lắm, tưởng cậu không có cách nào để xử lý à

Khóe miệng của Jimin dần dần cong lên

- Được, đón mày chứ gì? Tao đi, đến lúc đó đừng có mà hối hận!!

Kim Namjoon còn bình thường, do là lần đầu tiên bị người khác đá nên trong lòng thấy khó chịu, đợi anh quậy đủ rồi là xong.

Người khiến cậu đau đầu nhất là cái gã yêu nghiệt tặng kim cương kìa.

Thôi, thôi, tùy cơ ứng biến vậy

- Park Jimin, có người tìm!!

Jimim vừa ra khỏi góc khuất thì đã bị trợ lý trường quay gọi hồn, dọa cho cậu sợ đến nỗi hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.

Ai nữa đây? Chưa hết à?

Một lần thì là lãng mạn, hai lần thì có thể coi cậu rất được hoan nghênh, nhưng đến lần thứ ba thì… Đúng là một người chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!!

Quả nhiên, ánh mắt của mọi người trong đoàn làm phim nhìn cậu chẳng mấy hảo cảm.

- Chẳng trách có thể diễn Lee Chae Ryeong, hóa ra hồ ly tinh thật

- Bao nhiêu là sugar daddy, mommy thế, cậu ta có ứng phó nổi không nhỉ?

- Cô thì biết cái gì, người ta còn đang vui muốn chết ấy

- Cứ tưởng là dựa vào thực lực, hóa ra vẫn phải đi ôm đùi, còn là ôm rất nhiều đùi nữa

- Thực lực cái gì chứ, lúc nãy không thấy cậu ta diễn sao, khác gì bình hoa đâu

- Cậu Park, cậu... không sao chứ?

Lần này đến là một cô gái rụt rè, thấy sắc mặt của cô không tốt, còn tưởng là mình đã làm sai chuyện gì, trên mặt đầy thấp thỏm.

Đối mặt với những cô gái như vậy, Jimin có tức đến mấy cũng không không thể trút giận lên đầu cô ấy được

- Không sao, cô tìm tôi có chuyện gì?

- Tôi đến để đưa đồ...

Cô gái mở một cái gì đó trông như thùng giữ nhiệt ra, bên trong vẫn còn đang bốc hơi lạnh, trong đó đặt ba bình màu đỏ, vàng, xanh. Nước ép hoa quả?

- Đây là….

Khóe miệng Jimin giật giật, xem cung đấu hơi nhiều nên phản ứng đầu tiên của cậu là: Có người muốn hạ độc mình?

- Đây là do đích thân thiếu gia nhà tôi làm đó, gồm nước ép dưa hấu, nước chanh và canh đậu xanh

Cô gái nọ trả lời.

- Thiếu gia nhà cô là ai?

Park Jimin cố gắng vắt óc ra nhớ xem mình có trêu chọc đến vị thiếu gia nào thích làm nước ép hoa quả không.

Cô gái chỉ chỉ ý bảo cậu xem tờ giấy dán trên thân bình.

Jimin cầm lên xem, trên đó viết một từ tiếng anh "Fighting!"

Cậu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xấu hổ của Jungkook khi ép cả thùng nước ép như này. Đây có lẽ là lời xin lỗi của anh vì khi sáng đã nặng lời với cậu

Thoáng cái, ánh mắt của Jimin đã trở nên dịu dàng, tâm trạng hỗn loạn cũng dần ổn định lại.

Sao cứ phải để ý đến ánh mắt của những kẻ không đáng? Đã làm cái nghề này nếu như lúc nào cũng phải để ý đến ánh mắt của người khác, thì chẳng phải sẽ bị mệt chết à?

Năm đó, vì quá để ý đến những ánh mắt khinh bỉ của cái đám gọi là quý tộc ấy, quá để ý đến thái độ của những người mà cậu gọi là cha mẹ ruột, quá để ý đến suy nghĩ của Kim Dahyun nên cậu mới ngày càng trở nên tự ti và đánh mất bản thân mình

Đạo lý này cậu đã hiểu ra từ lâu, nhưng lại nhất thời phiền loạn mà suýt chút nữa thì quên mất.

Cậu chỉ cần là chính mình, làm những chuyện không thẹn với lương tâm của mình là được, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ dùng thực lực để chứng minh bản thân.

Cậu chỉ cần chiến đấu vì những người mà quan tâm cậu mà thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro