Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt của Park Bong Cha nháy mắt đã thay đổi, rít lên

- Park Jimin, mày điên thật rồi!

Cô ta đương nhiên không sợ Jimin không biết tự lượng sức mình đi tranh đoạt đàn ông và thân phận địa vị với mình, chỉ sợ Jimin nhất định sống chết liều mạng với cô ta.

Nhìn sắc mặt bị dọa sợ của Park Bong Cha, Jimin không nhịn được cười khẽ, vỗ vỗ vào vai Park Bong Cha

- Park đại tiểu thư, lo lắng như thế làm gì, tôi chỉ đùa thôi mà, cái loại cặn bã như cô không đáng để tôi lấy mạng đổi mạng!

Nói tới chỗ đây, ánh mắt khinh bỉ không thèm đếm xỉa của Jimin đột nhiên lạnh như băng, đè thấp giọng xuống giống như âm thanh của ác quỷ bò từ địa ngục lên thì thầm bên tai cô ta

 - Chẳng qua là, sau này nếu cô lại dùng sự việc kia uy hiếp tôi thì khó đảm bảo lắm... Mượn lời vị đồng đội heo kia của cô, tao mà chết thì cũng sẽ phải kéo mày chết cùng! Lee Yi Cheon bất quá cũng chỉ mạnh miệng thôi, nhưng tôi thì không thế đâu!

Cậu nói xong, buông bả vai Park Bong Cha ra, rời đi. Park Bong Cha muốn uy hiếp Park Jimin nhưng lại bị uy hiếp ngược lại, sau khi Jimin rời đi thì trong nháy mắt cả người cô ta xụi lơ trên đất, sau đó vẻ mặt âm trầm mà đạp cửa bước ra.

Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp giải quyết Park Jimin!

Nếu không, chỉ cần Jimin còn tồn tại một ngày thì ngày đó nguy cơ của cô ta chưa được giải trừ, Park Bong Cha tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!

...

Sau khi rời khỏi công ty, Jimin thấy buổi trưa không có việc gì liền tính qua trung tâm thương mại một chuyến, lần trước đã đáp ứng giúp Taehyung và Jungkook mua quần áo.

Tới nơi liền chạy thẳng đến khu bán quần áo 

Trước mắt treo đủ các loại quần áo, Jimin hưng phấn chọn hết bộ này tới bộ khác, so với lúc mua quần áo cho chính mình còn điên cuồng hơn.

Hàng hóa ở trung tâm thương mại này đều là hàng cao cấp của những nhãn hiệu nổi tiếng, đương nhiên rất đắt. Nhưng vì là đồ mua cho Taehyung và Jungkook nên cậu vui vẻ chấp nhận, chỉ là bớt vài món đồ trang điểm, dưỡng da thôi mà.

Hôm nay Jimin mặc một bộ đồ cậu rất thích nhưng lại là thiết kế của một nhà thiết kế không có danh tiếng, mặc dù nhìn rất đẹp nhưng đáng tiếc lại không khiến người ta coi trọng.

Nhân viên bán hàng đều dân nhìn người mà kiếm cơm, cho nên cũng không nồng nhiệt tiếp đón cậu mà chỉ ân cần đi theo một người phụ nữ mặc nguyên một thân Chanel. Jimin đi dạo loanh quanh một chút, cuối cùng cũng thấy một một bộ đồ để trong góc vô cùng hợp ý cậu. Đây là một bộ đồ âu phục màu xanh sapphire, không chỉ màu sắc cực kì bắt mắt mà kiểu dáng lại vô cùng năng động chứ trông không hề gò bó như những loại âu phục như bình thường. Cậu biết Jungkook không thích mặc âu phục, nhưng công việc của anh lại bắt anh phải mặc những loại đồ như này, hơn cả có lẽ do anh cũng chưa tìm được bộ âu phục ưng ý nên cả tủ đồ toàn là những bộ đồ cứng nhắc. Cái này, có lẽ anh sẽ thích hơn cho  

- Cô ơi, tôi mua bộ quần áo này, cô gói lại giúp tôi.

Người bán hàng không lập tức trả lời, mà lạnh giọng nhắc nhở một câu

- Bộ này giá 12 triệu

- Tôi biết, có thấy ghi trên mác rồi, gói lại giúp tôi.

Sắc mặt người bán hàng lúc này mới tốt một chút, hơn nữa còn mỉm cười dịu dàng nói

- Quý khách có cần gói thành hộp quà hay không?

Jimin còn chưa kịp đáp lại, thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi tay mang vòng ngọc chen ngang đoạt lấy bộ đồ

- Ồ, cái này không tệ! Tôi muốn!

- Ơ, thật ngại quá, bộ đồ này đã bị người khác nhìn trúng rồi thưa bà

Nhân viên bán hàng nhắc nhở. Người đàn bà đoạt quần áo chính là người mặc đồ Chanel, cô ta nghe vậy liền không vui hất cằm lên hỏi, 

- Đã trả tiền chưa?

- Cái này... chưa trả ạ...

- Chưa trả tiền thì nó chưa có chủ, tôi muốn cái này, ngay lập tức tính tiền cho tôi!

Chanel như thể đương nhiên mà ra lệnh. Vừa dứt lời, trong tay cô ta đột nhiên trống không, quần áo đã trở lại trong tay Jimin

Chanel lập tức nổi giận

- Sao lại cướp quần áo của tôi?!!

Giọng điệu của Jimin còn có vẻ đương nhiên hơn

- Không phải đã nói chưa tính tiền thì là đồ vô chủ sao? Cô có thể cướp vậy sao người khác lại không thể?

- Cậu!!

Chanel đang muốn nổi giận thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Jimin

- Jimin... Park Jimin?

Như thể phát hiện chuyện gì buồn cười lắm, Chanel kéo một người bạn của cô ta qua

- Này cậu mau tới đây, nhìn xem ai này, thằng nhà quê của Park gia lại dám chạy tới chỗ như này tranh quần áo với tớ!

- Park Jimin sao? Làm sao có thể...

Người bạn của cô ta ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt, một nam nhân tóc tai được cắt tỉa gọn ghẽ, bồng bềnh và đen nhánh, lại trang điểm theo kiểu cổ điển, trên người mặc một bộ đồ lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mặc dù không phải nhãn hiệu gì nổi tiếng nhưng lại đặc biệt tôn lên khí chất của người mặc, cả người lộ ra một cỗ khí chất cao ngạo, nhìn người khác bằng nửa con mắt làm gì có dáng vẻ của cậu bé thôn quê nhút nhát năm xưa.

- Chính là nó! Gương mặt này tớ không nhận sai đâu, nhà quê chính là nhà quê, có dát vàng dát bạc vào người cũng không ngăn được mùi thối của nó!

Chanel chắc chắn.

Người bạn của cô ta lại nghiêm túc quan sát một phen, phát hiện gương mặt này đúng là Park Jimin, thật ra thì Jimin ngày xưa vốn cũng không tệ, chẳng qua là không biết cách ăn mặc, luôn mặc quần áo quê mùa. Cái áo tay bồng quá mức, cái quần ống loe chả hợp với cái áo, màu già chát lại còn rộng thùng thình. 

...

Nhìn hai ả đàn bà kẻ xướng người họa hồi lâu, Jimin rốt cuộc cũng nhớ ra hai người này là ai. Chanel và bạn cô ta đều thuộc nhóm bạn bè tiểu thư khuê mật của Park Bong Cha, lúc trước cười nhạo cậu nhiều nhất cũng là hai người này.

Không ngờ đi dạo trong khu quần áo cũng gặp phải hai "cực phẩm" này.

Xem ra hai người này hình như không biết cậu tiến vào giới giải trí,  cũng không muốn to tiếng tranh chấp trước mặt người khác, không thèm nhìn hai người kia, cậu nói với nhân viên bán hàng

- Cô giúp tôi thanh toán

Mặc dù biết hai người kia là ngươi không dễ chọc, nhưng dù sao đây cũng là đồ mà Jimin nhìn thấy trước, vì vậy người bán hàng vội vàng quẹt thẻ ghi hóa đơn cho cậu

Nhưng mà, lúc quẹt thẻ lại xảy ra vấn đề. Sắc mặt người bán hàng có chút khó coi

- Xin lỗi! Số dư trong tài khoản của quý khách không đủ để thanh toán.

- Hả? 

Jimin sững sờ.

Lúc này cậu mới nhớ, tháng trước cậu vừa mới đổi động cơ cho chiếc xe yêu dấu nên quả thật lúc này trong thẻ cũng không còn bao nhiêu tiền...

Chanel thấy vậy lập tức cười nhạo

- Haha, cười chết tôi rồi, không có tiền mà còn ở chỗ này vẽ vời khoa trương!

Cô bạn bên cạnh cũng khinh thường nhún vai một cái nói

- Còn tưởng mấy năm đi nước ngoài học tập được gì chứ, quả nhiên chim sẻ mãi là chim sẻ, vĩnh viễn cũng chẳng thể hóa thành phượng hoàng!

Chanel đắc ý nhìn về phía nhân viên bán hàng

- Này cô, bây giờ đưa tôi bộ đồ này được rồi chứ?

- Đúng vậy thưa quý bà!

 Nhân viên bán hàng vừa nói vừa cầm lấy bộ quần áo trong tay Jimin. Jimin lập tức đè lại.

Chanel lập tức to tiếng nói

 - Làm cái gì thế, không có tiền còn muốn cướp? Cậu cho rằng đây là chỗ nhà quê của cậu đấy à?

Jimin một tay cầm quần áo, một tay lấy ra một tấm thẻ màu đen trong túi ra, đưa cho nhân viên bán hàng

- Quẹt thẻ này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro