Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh quay thứ hai là cảnh nối tiếp cảnh vừa rồi, là cảnh quay đánh nhau trong rừng trúc.

Thượng Quan Ánh Dung thấy Lee Chae Ryeong đã nhập ma, nói cái gì cũng không nghe lọt vào tai, sau vài phút do dự, Thượng Quan Ánh Dung quyết định giết Lee Chae Ryeong ngay tại chỗ để trừ hậu họa.

Sau khi chuyên viên chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai người hơn hai tiếng, cuối cùng hai người cũng thuộc hết động tác.

Ban đầu đạo diễn muốn tìm diễn viên đóng thế cảnh quay này, nhưng thân thủ Park Jimin không tệ, trước kia cũng từng đóng thế cho người khác nên cậu nhất quyết nói không cần, mà Park Bong Cha cũng tỏ ý muốn đích thân quay cảnh này.

Oh Si Joo cũng muốn hiệu quả của bộ phim tốt hơn nên tất nhiên là đồng ý.

Chuyên viên chỉ đạo giúp hai người họ tập luyện, kiểm tra nhiều lần, chắc chắn không để xảy ra trường hợp ngoài ý muốn nào rồi mới bắt đầu quay.

...

- Lee Chae Ryeong đã chết

Thượng Quan Ánh Dung nhắm mắt, nói ra lời nói đau thương tiếc hận.

Đứng trước mặt cô ta lúc này chỉ là một cái xác xinh đẹp nhưng nguy hiểm, một cái xác có thể trở thành hung khí phá hủy thiên hạ này.

Giây kế tiếp, trong mắt Thượng Quan Ánh Dung lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời rút ra trường kiếm được đeo bên hông, chém về phía Lee Chae Ryeong...

Lee Chae Ryeong có vẻ như đã đoán trước được hành động của Thượng Quan Ánh Dung, nàng vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, cho đến khi mũi kiếm đã tới gần chóp mũi của mình mới đột nhiên đưa hai cánh tay ra, mũi chân lướt trên mặt đất, thân thể giống như một chú chim nhanh chóng trượt về phía sau, tránh được đòn tấn công của Thượng Quan Ánh Dung.

Thượng Quan Ánh Dung lạnh lùng hét lên một tiếng rồi lại một lần nữa xuất kiếm.

Lee Chae Ryeong không nhanh không chậm né tránh, giống như một con mèo đang trêu tức một con chuột, cuối cùng xoay tay rút một thanh kiếm quấn trên eo nhỏ ra, dùng chiêu thức bén nhọn chủ động đánh trả.

Qua mười mấy chiêu, Thượng Quan Ánh Dung dần dần rơi xuống thế hạ phong, nhiều lần suýt nữa thì bị Lee Chae Ryeong đánh ngã từ trên cây xuống.

Dẫu thân thủ của Thượng Quan Ánh Dung có tốt đến đâu nhưng đứng trước một người đã trải qua hàng trăm trận chiến đẫm máu trên sa trường như Lee Chae Ryeong thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Thượng Quan Ánh Dung tự đánh giá mình quá cao, cho rằng Lee Chae Ryeong lâu ngày ở trong thâm cung thì thân thủ nhất định sẽ kém đi, ai ngờ giao thủ rồi mới biết không thể đấu lại, nhưng lúc này phát hiện bản thân khinh địch thì đã quá muộn.

Lee Chae Ryeong cuối cùng cũng chơi chán rồi, ánh mắt lạnh lại, một kiếm này như mang cả chí khí của vạn quân đâm thẳng tới ngực của Thượng Quan Ánh Dung....

Sụt

Âm thanh của một thứ sắc bén đâm vào trong da thịt.

Thượng Quan Ánh Dung đau đớn che ngực, giống như con diều đứt dây rời từ trên bầu trời cao xuống...

...

Tiếp theo còn có một cảnh đặc tả khuôn mặt của Lee Chae Ryeong, Oh Si Joo đang tập trung tinh thần nhìn biểu cảm của Park Jimin, nhưng rất nhanh liền phát hiện biểu cảm của cậu không đúng.

- Park Bong Cha bị thương! Cứu người! Mau lên!!!

Park Jimin vẫn đang được dây thép treo giữa không trung đột nhiên hô to.

Sửng sốt một lát, các nhân viên mới phản ứng lại được, đây không phải là lời thoại mà là Park Bong Cha thật sự bị thương!

Trường quay nhất thời náo loạn, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Park Bong Cha vừa rơi xuống.

Sau khi được tháo xuống, Jimin vội vàng đè lại vết thương đang chảy máu ồ ồ của Park Bong Cha, nói

- Mau gọi xe cấp cứu!

Vừa dứt lời, thân thể cậu bị một người khác dùng lực kéo ra. Kim Dahyun cả kinh chạy như bay tới, đem Park Bong Cha ôm thật chặt vào ngực

- Bong Cha! Bong Cha, em sao rồi?

- Hyun... em đau quá...

- Đừng sợ, có anh ở đây! Em không sao hết! Nhất định không sao hết...

Park Jimin: ...

Bà mẹ nó, ông đây đang cầm máu cho, anh đột nhiên đẩy tôi ra rồi xài cái vẻ mặt đau lòng chờ cô ta chảy sạch máu là sao? Diễn kịch cẩu huyết nhiều quá nên nghiện luôn à?

Nếu không phải địa điểm không thích hợp, Jimin thật sự muốn chống nạnh mắng người.

- Xảy ra chuyện gì?

Oh Si Joo tức giận chạy tới. Jimin nhéo nhéo mi tâm

- Tôi đâm kiếm vào mới thấy có cảm giác không đúng, thân kiếm không tự rút lại!

Đây là một cái kiếm lò xo, khi gặp phải vật cản sẽ tự rút mũi kiếm về, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Oh Si Joo lập tức gào thét như sấm

- Tổ đạo cụ đâu, tới đây cho tôi! Tôi đã nói phải kiểm tra kĩ đạo cụ cơ mà, tuyệt đối không thể để xảy ra việc ngoài ý muốn, các anh làm việc như thế nào đấy!

Chuyện viên đạo cụ lảo đảo chạy tới, đầu đầy mồ hôi nói

- Đạo diễn, lúc tôi kiểm tra vẫn còn tốt mà, tuyệt đối không có vấn đề gì cả!

Oh Si Joo dùng tập kịch bản ném vào đầu anh ta, gầm lên

- Vậy anh giải thích cho tôi chuyện này là như thế nào?

Đoàn làm phim gặp hết chuyện này đến chuyện khác, sự nhẫn nại của ông sắp đến cực hạn rồi. Lúc này, nhà sản xuất đứng một bên đột nhiên hỏi một câu

- Người cuối cùng tiếp xúc với thanh kiếm này là ai?

- Đương... đương nhiên là Park Jimin rồi, sau khi kiểm tra xong tôi liền giao kiếm cho cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn cầm kiếm luyện tập. Là tôi sai, lúc sắp quay không có kiểm tra lại lần nữa!

Chuyên viên đạo cụ liên tục nói xin lỗi.

Con ngươi Jimin co lại, nếu như lúc này cậu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu cũng không cần lăn lộn trong cái giới này làm gì

Oh Si Joo trừng mắt nhìn chuyên viên đạo cụ sau lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Jimin một cái, cuối cùng đè xuống tức giận nói

- Chuyện này để sau hẵng nói, trước tiên mau đưa người đến bệnh viện! Còn phải phong tỏa hiện trường, đừng để tin tức lộ ra ngoài

Bệnh viện Seoul, Hàn Quốc

Kim Dahyun và Park Bong Cha ở trong phòng bệnh xử lí vết thương, còn Jimin thì đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh, dựa lưng vào vách tường, không ngừng suy nghĩ.

Park Bong Cha không hổ là chị đại của làng tiểu bạch hoa, ngay cả khổ nhục kế cũng xài loại đã nâng cấp, không sợ cậu không thu tay lại kịp mà dùng một kiếm thọt chết cô ta sao? 

Aish, biết thế thà đâm chết cô ta cho rồi. Đáng tiếc, lúc cậu phát hiện không đúng đã lập tức thu tay lại nên đâm không sâu lắm, Park Bong Cha cùng lắm chỉ bị thương ngoài da thôi. Nhưng vấn đề phía sau mới phiền phức.

Việc cấp thiết bây giờ là cậu cần nghĩ cách phủi sạch hiềm nghi với chuyện này...

Jimin còn đang trầm tư thì đột nhiên bên tai vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Vừa mới ngẩng đầu lên, trên mặt cậu bỗng truyền đến một cơn đau rát không hề nhẹ

- Súc sinh! Sao mày có thể làm như thế với Bong Cha hả? Mày có oán hận gì thì nhằm vào tao đây này! Là tao giữ con bé lại Park gia, là tao tự nguyện yêu thương, chiều chuộng nó! Bong Cha đã làm sai cái gì?

Người mới đến nhằm vào cậu mà gào rống, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù vậy.

Jimin nhanh chóng đưa tay xóa đi vết máu trên khóe miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vị quý phu nhân sang trọng trước mặt, là mẹ ruột cậu - Go Lina

Sau lưng bà ta là bố của cậu - Park Do Nam, ông ta cũng dùng ánh mắt chán ghét giống y như vậy nhìn cậu

- Nếu Bong Cha có mệnh hệ gì thì tao nhất định không tha cho mày!

Hai người đang đứng trước mặt cậu, một người là mẹ ruột, một người là bố ruột, từ đầu tới cuối không hề hỏi lấy một câu sự việc là như thế nào mà đã đánh với trách mắng và uy hiếp cậu

Park Jimin có đến hàng triệu câu nói ác độc khiến bọn họ tức đến sùi bọt mép. Nhưng vào giờ phút này, cả người cậu giống như bị hút khô toàn bộ khí lực, một chữ cũng không muốn nói, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro