Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã béo thăm dò được rằng tối nay Kim Seok Jin sẽ tham gia một buổi tiệc rượu của các doanh nhân.

Gã ta liền chạy tới thật sớm, kết quả đúng như gã ta dự tính, Kim Seok Jin dầu muối đều không ăn.

Thật vất vả mới kiếm được một bộ tranh chữ cổ có giá trị trên trời mà Kim Seok Jin cũng không thèm nhìn một cái, đưa đến một tiểu cô nương tươi ngon mọng nước còn trinh trắng thì biểu tình của người ta cũng không khác gì đang nhìn mớ rau nát.

Đang nóng nảy bất an, cuộc điện thoại mà ông ta vẫn luôn chờ rốt cuộc cũng tới

- Này, sao bây giờ mới gọi tới, chúng mày làm xong chưa?

- Đã xong, chúng tôi đang ở trên đường!

- Nhanh lên một chút! Trong mười phút phải đem người tới đây! Phòng số 810, đừng có mà đưa nhầm!

- Yên tâm, nhất định sẽ đưa đến đúng lúc! Chậc, ông tìm chàng trai hấp dẫn thật đấy, hai chúng tôi cũng phải rục rịch đây

- Hai thằng chúng mày dám động vào cậu ta thì đừng nghĩ cầm được tiền! Người này có chỗ phải dùng! Một cọng lông cũng không được thiếu!

- Haha chúng tôi nào dám! Nhất định sẽ không để cậu ta tổn thất cọng lông nào đưa đến cho ngài

...

Đối diện cách đó không xa, Kim Seok Jin đang ngồi trên ghế chân cao, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, sau đó sửa lại ống tay áo, nhìn bộ dạng như muốn rời đi.

Lúc này, trong hồ bơi đột nhiên nhô ra một người đàn ông, anh ta hất tóc một cái khiến văng lên một ít bọt nước mát lạnh, làn da màu mạch khỏe mạnh mê người, anh ta khẽ nhoẻn miệng cười tươi roi rói

Người đàn ông dùng bàn tay ướt nhẹp túm lấy bắp chân của người đang muốn rời đi, bất mãn nói

- Này này này, Kim Seok Jin, tối nay tốt xấu gì cũng là tôi đứng ra tổ chức, cậu để cho tôi chút mặt mũi không được sao? Mới được nửa tiếng đã đi? Hơn nữa đây là tiệc rượu, tiệc rượu! Cậu ngay cả nửa hớp rượu cũng chưa uống đã muốn đi? Nhiều rượu ngon với mỹ nhân như vậy mà không thể níu chân được cậu sao?

- Buông tay!

Kim Seok Jin hơi nhíu mày, vẻ mặt như thể chỉ cần thêm một giây nữa thôi là sẽ đạp anh ta gãy xương.

Lúc này, Lee Hoon bưng ly rượu đến, cười hì hì nói

- Ryu Chu hyung, anh không thấy tâm tư của anh em không để ở đây sao, có thể ở đây nửa tiếng đã là cho anh mặt mũi lắm rồi đó!

Moon Ryu Chu tựa vào thành bể bơi, bám vào bờ, trên mặt là vẻ cà lơ cà phất

- Tâm tư cậu ta không ở đây vậy thì đang đặt ở trên người ai? Cậu ta làm gì có người khác?

Lee Hoon làm bộ kinh ngạc đến rớt cả mắt, hừ hừ nói

- Ai nói không có, có rồi nha!

- Cái gì? Thật là quá đáng mà!

Moon Ryu Chu kinh ngạc rồi hậm hực trách móc. Anh ta nhảy thẳng từ hồ bơi lên, vẻ mặt như thể bị phản bội nói

- Đã nói làm anh em cả đời có nhau, ai phá luật trước sẽ làm chó mà?

Kim Seok Jin không đổi sắc mặt liếc anh ta một cái

- Tôi không nhớ là đã đáp ứng cái chuyện nhàm chán như vậy

- Người kia là ai?

Chân mày Moon Ryu Chu nhíu chặt, hỏi. Jin lại đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt đã cực kì thiếu kiên nhẫn, trực tiếp sải bước đi về phía trước, thẳng thắn coi thường anh ta.

- Mẹ kiếp! Dám xem thường tôi! Quả nhiên dính hơi gái vào là quên anh em luôn!

Moon Ryu Chu đứng đằng sau tức giận mắng. Lee Hoon nghe vậy liền sát lại thì thầm

- Không phải gái, là một tiểu hoàng tử xinh đẹp đó nha

Thấy Jin đã sắp ra khỏi cửa, Lee Hoon cũng chạy theo bỏ mặc vẻ ngạc nhiên đang hiện hữu trên gương mặt cậu công tử nọ, so với tiệc rượu nhàm chán này thì anh muốn xem anh trai mình tán người ta như thế nào hơn.

- Haha, hyung, anh về gấp thế là để đón sinh nhật với Jiminie sao? Mau nói cho em, anh chuẩn bị bất ngờ gì cho Jimin thế? Em sẽ góp ý cho anh một chút!

Lee Hoon không ngừng lảm nhảm phía sau Jin. Cái tên này, sao lúc ở với ai cũng lắm mồm được thế hả?

Đột nhiên, Lee Hoon đâm vào một "tảng đá bằng thịt" không biết từ đâu lao ra.

- Kim tổng! Cậu Lee!

Người này đầu đầy mồ hôi, xem ra là vội vàng chạy theo. Lee Hoon nhướng mày

- Ông vội vàng thế là có chuyện gì sao?

- Tôi... tôi tìm Kim tổng

Gã béo dùng khuôn mặt nịnh nọt nhìn về phía Kim Seok Jin, hai tay kính cẩn dâng lên một tấm thẻ phòng bằng kim loại được mạ vàng tinh xảo

- Kim tổng, đây là một chút thành ý của tôi, xin ngài nhận lấy!

Ý tứ rất rõ ràng, ông ta chuẩn bị sẵn cho Kim Seok Jin một người để anh thỏa mãn ở trong phòng. Kim Seok Jin lúc này cũng lười khách sáo với bất kì người nào, để tránh đối phương dây dưa mất thời gian liền trực tiếp nhận lấy tấm thẻ rồi sải bước đi về phía trước. Gã béo thấy anh nhận thì thở phào một cái, nhưng lại lo lắng anh không thèm đến đó.

Lee Hoon vẻ mặt mập mờ:

- Oa! Diễm phúc của anh đúng là không ít nha! Lần này tên đó bị anh ép căng như thế nhất định sẽ dốc hết tâm tư ra lấy lòng anh rồi, chắc chắc người ông ta tìm cho anh cũng không phải bình thường đâu! Anh muốn hay không? Ây, anh đã có Jiminie rồi nên chắc chắn không thèm đâu nhỉ? Thế anh cho em thẻ phòng này đi, em đang tò mò không biết gã ta tìm tiểu thiên thần nào tới đâyyy

Đầu ngón tay Kim Seok Jin khẽ nhúc nhích, một giây sau thẻ phòng kia lập tức bay về phía Lee Hoon. Lee Hoon chuẩn xác dùng hai ngón tay bắt được, vui vẻ nói

- Vậy em đi nha!

- Í, 810, phòng Tổng thống cơ đấy!

Lee Hoon cầm thẻ phòng, khe khẽ hát, vui sướng chạy về khu phòng nghỉ của khách sạn. Thang máy đi thẳng lên tầng chót, anh ta đút tay trong túi, đi về phía căn phòng cuối hành lang.

Tít

Tiếng cửa phòng được mở ra.

Trước khi mở cửa, Lee Hoon còn xoắn xuýt, anh đây chỉ tò mò nên muốn chạy tới xem nhan sắc của người ta thôi, nếu lát nữa người trong phòng kia si mê anh quá, không cho anh đi thì phải làm sao bây giờ?

Mặc dù anh theo chủ nghĩa độc thân nhưng anh cũng là loại người đứng đắn, chỉ chấp nhận mối quan hệ yêu đương đàng hoàng thôi nha.

Két

Cửa phòng bị đẩy ra.

Đập vào mắt Lee Hoon là một chiếc giường kingsize được rải cánh hoa hồng khắp nơi, trên giường có một người con trai nhỏ nhắn đang nằm, giữa những cánh hoa có thể thấy loáng thoáng chiếc áo ngủ mỏng tang, lồng ngực hơi phập phồng, còn có đôi chân dài trắng nõn...

Chỉ bằng đôi chân trần này thôi cũng đủ khiến cho mọi đàn ông nổi lên ham muốn, lần này quả nhiên tên béo kia đã hạ hết vốn liếng!

Lee Hoon vừa nghĩ vừa tiến thêm hai bước, muốn xem rõ dung nhan của người nọ rồi mới rời đi. Sau đó, anh thấy được khuôn mặt của người đang nằm trên giường...

Mặc dù đôi mắt người ấy bị che lại bởi một dải lụa màu trắng, nhưng Lee Hoon chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người này là ai...

ÔI CHÚA MÁ TÔI ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lee Hoon như thể nhìn thấy một con sư tử mà bị dọa cho hết hồn, giật bắn cả người về phía sau, cơ thể đụng phải cánh cửa kêu "rầm" một tiếng. Ngay sau đó, Lee Hoon cuống cuồng đóng cửa phòng lại, rồi lập tức chạy như điên xuống lầu.

Chạy một mạch đến khu để xe, vừa vặn thấy Kim Seok Jin lái xe tới, vì vậy liền bay qua cản đường. Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Jin may mắn kịp thời dừng xe lại, sắc mặt cực kì khó coi. Lee Hoon vỗ vỗ cửa kính xe

Rầm rầm

Sau đó trước khi Jin kịp mở miệng mắng mình thì kéo Jin ra ngoài, bộ dạng như cháy nhà đến nơi rồi

- Hyung, mau đi với em! Nhanh lên!

- Chuyện gì?

- Hết sức khẩn cấp! Hết sức khẩn cấp! Anh đi với em thì biết!

- Bây giờ đối với anh mà nói thì chỉ có một việc quan trọng.

- Em biết anh chỉ muốn Jiminie, chuyện này cũng liên quan đến Jimin

Nghe vậy, Jin lập tức bước theo, vội vàng chạy tới phòng 810. Jin quét mắt nhìn cánh cửa, trên mặt lập tức nổi lên một tầng sương lạnh, ánh mắt tỏ ý, tốt nhất là Lee Hoon nên cho anh một lời giải thích hợp lí, tự nhiên mang anh tới đây làm gì?

Lee Hoon vuốt mặt bất lực, đưa thẻ phòng cho Jin rồi nói

- Tự anh vào mà xem.

Jin nghe vậy hơi biến sắc

Chẳng lẽ bên trong là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro