Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oh Si Joo vừa dứt lời thì làm một bộ như sắp có kịch hay để xem.

Quả nhiên tất cả mọi người đều nhìn theo hướng mà Oh Si Joo đưa mắt, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là sửng sốt đến ngây người.

Hôm nay Jimin mặc áo ren màu đỏ mận, xung quanh được điểm tuyết bằng vài chấm đen, cặp chân dài được cậu tôn lên nhờ chiếc quần da đen bó. Khuôn mặt tinh xảo trang điểm nhẹ nhàng trông vừa cuốn hút lại thật xinh đẹp

Màu này còn kén người mặc hơn màu đỏ đậm, lại là vải ren, tuy rằng thiết kế rất đẹp, nhưng người bình thường mặc lên không khéo lại thành ra tục, hoặc lại dễ khiến người ta buồn nôn. Bộ đồ này như thể sinh ra là để dành cho Jimin, khiến cậu trở nên xinh đẹp rạng rỡ hơn.

Còn về chuyện đi thảm đỏ, tuy rằng đây là lần đầu tiên Jimin chính thức xuất hiện trong một sự kiện lớn như thế này, nhưng dù sao cậu cũng là một diễn viên, phải nghiền ngẫm thấu hiểu các kiểu nhân vật, các kiểu vai diễn, đương nhiên bao gồm cả những vai diễn ngôi sao, cậu cũng đã từng diễn không ít lần, bước trên thảm đỏ căn bản là không làm khó được cậu.

Mỗi một bước, mỗi một nụ cười, mỗi một động tác đều hợp lý đúng lúc, hơn nữa còn tìm được vị trí chính xác của ống kính máy quay, thể hiện ra những vẻ mặt đẹp nhất.

Thời gian đám phóng viên ngây ra còn lâu hơn cả đạo diễn Oh, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần được.

Đây chính là người diễn vai Lee Chae Ryeong?

Một diễn viên mới vào nghề chưa được bao lâu không kinh nghiệm, không có một tác phẩm tiêu biểu nào?

Chàng trai này... thật sự là đẹp quá sức tưởng tượng!

Không có từ nào để hình dung được, người ta chỉ có thể thốt lên rằng quá xinh đẹp!

Mới nãy bọn họ ai ai cũng truy hỏi đạo diễn Oh rốt cuộc là Lee Yi Cheon đẹp hơn hay là Park Jimin đẹp hơn, chẳng trách vẻ mặt của đạo diễn Oh lúc đó rất kì quái, nghĩ lại đúng là buồn cười thật.

Đứng trước một tuyệt sắc như Jimin - người sở hữu ngoại hình thu hút cả nam lẫn nữ, cho dù là người từ trước đến giờ vẫn nổi tiếng về nhan sắc như Lee Yi Cheon cũng trở nên lu mờ.

Không chỉ là tướng mạo, khí chất của cậu diễn viên mới này cũng rất khá, hoàn toàn không giống một diễn viên mới vào nghề, mỗi một cử chỉ hành động đều ưu nhã phóng khoáng, thậm chí còn ẩn chứa sự cao quý bẩm sinh.

Jimin bước đến trung tâm thảm đỏ, tuỳ ý tạo dáng để giới truyền thông chụp ảnh, sau đó quay lại cầm bút trên khay lên kí tên mình lên bảng lưu niệm.

Các phóng viên hôm nay quả thật rất thảm.

Bởi vì bọn họ vốn dĩ đã chuẩn bị những câu hỏi như:

- Cậu cho rằng với vẻ bề ngoài như thế này liệu mình có thể hoàn thành được vai diễn Lee Chae Ryeong - một hoạ quốc yêu cơ không?

-  Cậu cảm thấy mình và Lee Yi Cheon ai xinh đẹp hơn?

- Nghe nói cậu được đặc cách tuyển vào vai diễn này, trong vấn đề này có nguyên nhân sâu xa gì không?

...

Bây giờ thì tất cả những câu hỏi đó đều vô dụng hết rồi...

Chỉ cần không phải là người mù đều biết, chẳng có cái gì gọi là mờ ám trong việc tuyển diễn viên cả, gương mặt này quá đủ để thuyết phục rồi.

Jimin chính là người thích hợp nhất cho vai Lee Chae Ryeong

Nói ra thì thật khập khiễng đi, ai đời lại đi so sánh nhan sắc của một nam diễn viên mới với một nữ diễn viên lâu đời chứ. Nhưng nhìn kìa, Jimin đứng bên cạnh Lee Yi Cheon liền một đao chém gục cô ta. Nhan sắc này thật sự quá kinh khủng rồi. Cũng phải kể đến tài năng trang điểm của Jimin, nét nào ra nét đó. Muốn ngầu có, đáng yêu có, quyến rũ có, mị hoặc có. Không dễ mà Jimin có thể tổng hợp lại được tất cả trên 1 gương mặt mà còn tinh tế làm nổi bật cả những nét vốn có của cậu nữa.

Cho nên tất cả phóng viên đều phát huy năng lực ứng biến tức thời của mình, đặt câu hỏi cho Park Jimin

- Cậu Park, hôm nay chiếc áo của cậu mặc rất đẹp, nếu không nhầm thì tôi nhớ chiếc áo này là của Albert Karl đúng chứ

Jimin ngẩn người, cậu chỉ phối bừa một cái áo trong tủ đồ của Jungkook thôi mà

Vì trong vali của cậu chỉ toàn đồ thường ngày, còn đồ để mặc đi các sự kiện hay đại loại vậy cậu đều chưa chuyển đến. Cái áo nửa tỷ mà cậu mặc bừa lên người, thật chẳng dám nghĩ tới...

- Chẳng nhẽ lại thế, Park Jimin lại đồ của Albert Karl sao

Một người khác lên tiếng nghi hoặc

- Không không, chắc tôi nhận nhầm rồi, làm gì có chuyện cậu ấy mặc được đồ của Albert Karl chứ

Jimin thở phào một hơi nhẹ nhõm, sợ bọn họ lại hỏi mấy câu như vậy nữa, vội vàng dời sang đề tài khác

- Hôm nay là lễ khai máy của Thiên Hạ, mọi người nên hỏi những vấn đề liên quan đến bộ phim này đi nhé

- Vậy, cậu Park, xin hỏi đây là lần đầu tiên cậu đóng phim?

Trong đám đông có người lên tiếng

- Đương nhiên là không phải, từ khi còn học đại học tôi đã bắt đầu đóng các vai nhỏ cho các đoàn làm phim, không nhiều đất diễn lắm, cho nên mọi người đều không nhận ra tôi.

Jimin thành thật trả lời, không chút nào để bụng đến lý lịch ít ỏi của mình.

Mấy chuyện này đám báo chí thể nào cũng đào được, không bằng tự bản thân mình khai ra thì tốt hơn.

- Không biết trước đây cậu Park đã từng đóng những vai gì rồi?

Câu hỏi này rất bình thường nhưng đối với Park Jimin mà nói thì lại có chút ngại ngùng, nếu đối phương đã hỏi, cậu cũng không thể không trả lời được.

- Trước đây tôi đã từng đóng vai...

Jimin bắt đầu liệt kê một loạt các vai diễn mà cậu đã từng đóng kể từ lúc cậu về nước đến giờ.

Trong năm năm học ở nước ngoài, ngoài thời gian lên lớp, toàn bộ thời gian còn lại cậu đều chạy đến các đoàn làm phim, từng đóng những vai phụ nho nhỏ trong những bộ phim có danh tiếng, cũng có những vai có kha khá đất diễn, trong tình cảnh người nước ngoài không mấy ưa thích người Châu Á, từng đó lí lịch quả thật không dễ dàng gì.

Cậu không muốn nói tới những kinh nghiệm khi vẫn đang còn ở nước ngoài, vì đó là quãng thời gian yêu đương hoang đường nhất của cậu...

Tuy rằng chỉ là qua lại bình thường không làm gì trái với đạo đức, nhưng thân phận của bọn họ đúng là dễ khiến người ta chú ý.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho ra một bộ phim cho ra hồn, nếu như vừa mới vào nghề đã toàn những chuyện lá cải ba lăng nhăng, khiến ánh nhìn của quần chúng toàn bộ đều tập trung vào chuyện đời tư của mình, tuy nổi bật được nhất thời, nhưng lại không có lợi cho sự phát triển về sau của cậu.

Park Jimin đã rất cố gắng nhớ lại những vai diễn mà mình có thể kể ra được kể từ sau khi về nước đến nay, nhưng sau khi nói ra rồi vẫn khiến đám phóng viên cạn lời.

Toàn đóng những vai gì thế này...

Kẻ thứ ba, hồ ly tinh, nhà quê, đại thiếu gia não tàn, thậm chí là cả ông già độc ác...

Một nam nhân xinh đẹp thế này mà có sở thích kỳ quái gì thế không biết?

Sao toàn thích những vai méo mó sứt mẻ thế?

Quả nhiên là có người hỏi đến vấn đề này

- Tại sao những vai cậu diễn toàn là những vai phản diện vậy?

Đương nhiên Jimin đâu thể vạch trần Ahn Han Soo trong những sự kiện chính thức như thế này, cậu thản nhiên đáp

- Từ trước đến nay tôi chưa từng chú ý đến điều này, đối với tôi mà nói, đóng phim là nghề mà tôi yêu nhất, mỗi một vai diễn đều có sinh mệnh của chính nó, không phân biệt lớn nhỏ.

Tiếp theo đó cánh phóng viên lại hỏi rất nhiều vấn đề, trong tình huống hoàn toàn không có sự chỉ dẫn của quản lý, Park Jimin ứng đối vô cùng hoàn mĩ.

Oh Si Joo đứng cạnh đó thấy vậy liên tục gật đầu

- Chàng trai này quả thực không tồi. Một người có tư chất và tiềm lực đến vậy lại vào nghề đã một năm mà chỉ lăn lộn đến đây... ông thấy thế nào?"

Nhà sản xuất nói một cách đầy ẩn ý

- Nếu như đám quản lý của KJ không phải là mù tập thể thì đó là...

Nói rồi ông liếc về phía đạo diễn Oh với ánh mắt ông biết mà.

Rõ ràng là ở KJ có người đang cố ý chèn ép cậu ấy.

Vẻ mặt Oh Si Joo đầy tiếc nuối

- Đáng tiếc, một mầm non tốt như này

- Vàng thật không sợ thử lửa, rồi có một ngày sẽ toả sáng thôi, hơn nữa không phải cậu ấy đã gặp được ông rồi sao?

Nhà sản xuất lên tiếng cười ha hả nói.

Lúc này, Park Bong Cha đang đứng một góc, siết chặt tay, ngón tay bấm cả vào lòng bàn tay, vẻ mặt đã khó coi đến mức sắp không kiềm chế được nữa.

Cô ta ngàn lần không tưởng được, cố ý bảo Ahn Han Soo sát giờ mới thông báo cho Park Jimin, để cho cậu phải xấu hổ một trận, kết quả lại thành ra để cho cậu xuất hiện cuối cùng, kinh diễm toàn buổi họp báo.

Mà đáng chết nhất chính là, Park Jimin đó kiếm đâu ra bộ trang phục trị giá mấy trăm triệu như thế? Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?

Váy vóc, phụ kiện còn có thể đi thuê được, nhưng còn cách trang điểm và tạo hình, là ai đã làm cho nó?

Cái thằng nhà quê này, cô ta đã coi thường nó rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro