Chap 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Hoon ảo não ôm đầu trợn mắt nhìn cậu

- Khốn khiếp! Tôi thích lắp đấy thì sao? Cà rốt với rau cải trong tay cậu bỏ xuống hết cho tôi! Những cây rau này đều do chính tay tôi trồng, chính tay tôi tưới nước, bón phân, mỗi ngày còn mở nhạc cho chúng nó nghe, kể chuyện cười cho chúng nó vui vẻ! Tất cả đều là tâm can bảo bối của tôi, còn quý hơn cả vàng gấp trăm lần! Cậu không thấy dáng dấp chúng nó còn sexy hơn hẳn những nhà khác sao? Đó mà giống đồ ăn sao? Đồ ăn có xinh xắn như vậy sao?

- ...

- Còn không mau bỏ xuống? Nếu không tôi lập tức trở mặt với cậu!

Jimin chớp chớp mắt vô tội nói

 - Nhưng tôi hái xuống rồi! Nếu không tôi trả anh tiền nhé?

- Lại dám dùng tiền mua tiểu bảo bối của tôi?! Park Jimin, tôi liều mạng với cậu!

Lee Hoon vén tay áo xông lên

- Anh còn đang đứng đây đấy?

Namjoon cho tay vào túi quần nhướng mày nhìn Lee Hoon

- Hyung!! Anh không thể thiên vị như thế được! Em đã làm việc với anh suốt hơn 7 năm trời màaa hyunggg

- Rồi sao?

- Aish em không biết đâu, em mách Taehyungie hyung 

Nói xong Lee Hoon liền chạy vọt đi trước

- Ơ nhưng... 

Jimin chưa kịp nói đã thấy bóng dáng tên kia khuất dạng chỉ biết ôm trán đi theo

- Taehyung hyung!!! Anh đâu rồi?

Lee Hoon đứng giữa phòng khách chống nạnh gào lên

- Cậu ấy trong phòng ăn

Jimin đuổi theo đến nơi nói

- HYUNGGG!!!!!!!!!!

Taehyung đang đổ nồi canh ra cùng Hoseok liền bị tiếng kêu làm cho giật mình, may mà chưa đổ nồi canh

- Chuyện gì?

Anh hơi cau mày quay lại, bỏ đôi găng tay xuống

- Anh phải đòi lại công bằng cho em! Hai con người độc ác kia đã giết chết cục vàng cục bạc của em rồi! Hyungggg!!! Anh biết mà, em chăm chúng như chăm bảo bối đó!

Taehyung "à" một tiếng, sau đó nói 

- Là anh để hai người họ đi lấy!

- ...

Quả nhiên sau lưng mỗi con boss là một con boss lớn hơn!

- ... Các người thật quá đáng! Tôi mặc kệ, các người trả tiểu bảo bối lại cho tôi!

Jimin không biết từ bao giờ đã đứng sau Taehyung, cậu từ sau lưng anh nhô cái đầu nhỏ ra

- Nhưng mà tiểu bảo bối của anh chết hết rồi nha!

- Cậu còn dám nói! Tôi đem chúng nó chôn rồi tụng kinh siêu độ không được sao? Jungkook hyungggggg, bọn họ bắt nạt em

- Có ăn là được mà

Jungkook vô tình đáp trả, Jimin nghe thấy câu trả lời ưng bụng liền gật lấy gật để

- Cậu... cậu... cậu gật cái gì? Cậu là cái đồ tàn nhẫn!!! Hôm nay tôi đánh không được cậu cũng phải lấy mạng đổi mạng

Không đợi Lee Hoon xông đến, đột nhiên, một bóng lưng to lớn xuất hiện cản anh ta lại.

Hoseok lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lee Hoon tựa như đang cảnh cáo không cho phép anh ta bắt nạt Jiminie của anh. Lee Hoon tức đến đấm ngực dậm chân bùm bụp

- Ôi trời mẹ tôi ơi! Đúng là không có thiên lý mà! Hoseok hyungggg, đến anh cũng không bảo vệ em sao?

Mắt thấy cả đám sắp loạn như cào cào, Jin bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm

- Không được làm loạn, Hoonie, tới ăn cơm.

- Em khôn-

Còn chưa dứt lời, bỗng Lee Hoon ngửi thấy một mùi hương cực kì mê người, bụng liền réo òng ọc

- Không phải nay người giúp việc nghỉ hết rồi sao? Ai nấu vậy?

- Tôi làm đấy!

Jimin lập tức giơ cao tay lên như học sinh trả bài. Lee Hoon nghe vậy bèn liếc mắt khinh bỉ

- Cậu? Cậu mà biết nấu cơm? Cơm cậu làm có thể ăn không?

Kết quả, khi trông thấy một bàn đồ ăn với đầy đủ màu sắc tài nghệ của đầu bếp chuyên nghiệp, Lee Hoon lập tức trợn tròn hai mắt

- Những thứ này do cậu làm?

Jimin gật gật đầu, sau đó cầm rau cải trộm được từ vườn rau của Lee Hoon nhanh chóng xào rồi bê lên.

Ngay cả tận mắt nhìn thấy, Lee Hoon vẫn không tin được. Nhưng bởi vì vẫn còn đang tức "thù trộm rau" nên làm bộ khinh thường "hừ" một tiếng 

Jimin khẽ nhướng mày, sau đó cầm đũa lên gắp một miếng sườn nhét vào miệng Lee Hoon

- Á, cậu nhét cái gì? Thuốc độc đấ-

Lee Hoon định nhổ ra nhưng kết quả lại đổi sắc mặt 

- Vãi chưởng! Ngon thế! Bên ngoài vừa giòn vừa mềm, cắn vào miệng lập tức tan ra! Ngon quá! Tại sao có thể ngon như vậy?

Jimin khoanh tay trước ngực nhàn nhã nói

- Bây giờ còn muốn chôn cục vàng của anh không?

Lee Hoon nghiêm túc nói

- Không, không, không, vào nồi của cậu chính là chốn về tốt nhất của chúng nó! Từ nay về sau cậu cứ tự nhiên mà hái! Chỉ cần lúc ăn cơm cho tôi ăn với là được! A, món tôm này ăn ngon, món bò beefsteak ngày cũng ngon, cậu cho hương liệu gì vậy? Dù tôi ăn đồ ngon nhiều nhưng đúng là chưa từng ăn qua mùi vị đặc biệt như vậy!

- Bí quyết gia truyền làm sao nói cho anh được... Này này này, anh đủ rồi nha, chúng tôi còn chưa được miếng nào đâu!

Jimin liếc nhìn mấy ông con trai to đùng đang ngồi chễm chệ trên bàn ăn còn đang chờ đợi mà nói

- Khụ, ngại quá, mọi người ngồi đi! À, ngồi rồi! Mau ăn thôi! Không không, đợi đã, để tôi chụp một tấm up lên twitter đã! Đúng là quá ngon! Jiminie, thật không ngờ cậu lại có tay nghề đỉnh như vậy đó

Lee Hoon rút điện thoại ra chụp mấy tấm sau đó up lên còn kèm thêm một biểu tưởng cảm xúc hình trái tim

- Anh đăng lên đâu đấy?

Jimin tò mò tiến tới nhìn. Lee Hoon lập tức thu lại di động

- Sao cậu có thể tùy tiện nhìn bí mật riêng tư của người khác chứ?

- Riêng tư cái rắm ý, twitter thôi mà! Hừ, tự tôi xem!

Jimin cầm điện thoại mở twitter ra, nhấn nhấn vài cái. Kết quả lại không thấy anh ta đăng cái gì.

- Con mẹ nó! Lee Hoon, rốt cuộc anh viết cái gì mà không để người khác xem hả? Lại còn chặn tôi?

Jimin điên tiết ném thẳng cái điện thoại vào người Lee Hoon 

- Chết tiệt! Sao cậu bạo lực thế? Cậu quản được tôi viết cái gì chắc? Đây là quyền tự do của tôi!

Lee Hoon vội vàng chụp lấy cái điện thoại rồi lườm Jimin một cái

- Nhưng đồ ăn trong hình là tôi làm!

- Không nói không ai biết

Thấy hai con người sắp lao vào đánh nhau đến nơi rồi, Jungkook vội vàng đánh trống lảng

- Đúng rồi Jiminie, quản lí của cậu được quyết định rồi đó!

Jimin quả nhiên bị dời đi sự chú ý

- Có thật không? Là ai? Là ai?

Lee Hoon ngồi gần nghe vậy liền cười hí hí

- Hí hí, không nói cho cậu! Trừ khi cậu mời tôi thêm một bữa cơm tôi sẽ nói cho!

Thấy Lee Hoon thừa nước đục thả câu, được voi đòi Hai Bà Trưng, Jimin chỉ liếc anh ta một cái rồi chuyển hướng sang Jungkook

- Jungkookie à, là ai vậy?

- ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro