Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do tác giả chơi ngu lỡ xóa truyện nên giờ làm lại. Cốt truyện sẽ thay đổi nhé.
________________________

Mưa càng ngày càng to thêm. Khu phố tấp nập lúc nào giờ lại im ắng đến lạ thường. Seoul luôn là như vậy, thật tuyệt khi mưa rơi xuống. Tiếng chân đạp lên mặt nước thật rõ rệt, trên con đường thẳng tắp hẻo lánh, đèn không, trăng không, một cậu thanh niên với mái tóc đen đã ướt vì thấm mưa. Trên người cậu ta chỉ mặc vỏn vẹn duy nhất một cái áo sơ mi trắng dài tới đùi. Đôi chân nhỏ nhắn đang cố chạy thoát, gương mặt gầy gò, mắt đỏ hoe vì khóc nhiều. Toàn thân thể cậu con trai đều có vết tích của tra tấn. Những vết roi quất, những dấu hôn khắp người đều thâm tím cả lên. Trên đường tăm tối đột nhiên lại có ánh đèn từ phía xa xăm, là một chiếc xe con màu đen đang đi về phía đây. Jimin như nhìn thấy sự sống, liền chạy nhanh tới chỗ chiếc xe đó, hai tay giơ lên cao vẫy vẫy cầu cứu. Chiếc xe đó dừng lại, cậu hạnh phúc toan chạy đến thì khựng lại.
Từng người, từng người một đi xuống, Jimin chết lặng ngay khoảnh khắc này, cậu run sợ chậm rãi lùi về sau

"Park - Jimin!"

Một nam nhân với mái tóc được nhuộm đỏ đứng trước mặt cậu gằn giọng, cậu run sợ đến phát khóc, ngỡ rằng mình gặp được ân nhân cứu mạng, không ngờ lại gặp những con người này, nỗi ám ảnh đối với Park Jimin cậu. Sáu người con trai trước mặt cậu sớm đã sinh khí đầy mình. Họ nhìn cậu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người con trai bé nhỏ. Kim Taehyung đi lại phía cậu, mặc cho trời mưa cùng đám vệ sĩ đứng che ô. Hắn mạnh bạo bắt lấy cổ tay bé nhỏ của cậu, hắn từng bước áp sát vào người cậu trừng mắt

"Park Jimin, cậu là không coi lời chúng tôi nói ra gì sao? Tôi đã nói không được phép bỏ trốn cơ mà"

"Hức ...xin lỗi, thật xin lỗi, làm ơn hãy tha cho tôi"

"Tha? Lần này là lần thứ bao nhiêu rồi hả Jimin. Lần này, tôi nhất định sẽ khiến cậu không thể chạy được nữa. Về!"

"Hức ...đừng mà, đừng bắt tôi về nơi đó, tôi cầu xin anh, xin anh!"

Taehyung thô bạo kéo cậu đi, mặc cho cậu than khóc van xin. Chiếc xe khởi động rồi chạy đi mất tăm. Đến nơi, Taehyung không ý để tới gì ngoài việc muốn nhanh chóng trừng phạt con mèo hư hỏng này. Tất cả những người hầu bên trong lẫn bên ngoài đều cúi mặt trước sáu người họ. Nhìn mặt mày của họ, những người hầu ở đây đã quá đỗi quen thuộc, nhưng sự sợ hãi vẫn không vớt vát được là bao. Taehyung tay vừa mở cửa phòng, liền lôi cậu vào trong rồi ném thật mạnh xuống dưới sàn nhà. Jimin đau đớn cầu xin Taehyung và những người khác tha cho mình. Kim Soek Jin tiền đến bên cậu, ngồi xuống trước mặt cậu ôn nhu sờ mái tóc đã ướt át

"Jimin"

"V - vâng"

"Tôi đã nói gì?"

Cậu chần chừ vì sợ hãi, Seok Jin nhìn có vẻ là người hiền nhất trong đây, nhưng thực chất tên này lại cực kỳ tàn bạo chỉ thua Min Yoongi một chút. Thấy cậu không trả lời, hắn kiềm chế bản tính nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt khả ái của cậu

"Park Jimin, trước khi đi tôi đã nói gì? Hửm?"

Hắn gằn giọng, tay bóp lấy miệng cậu. Cậu liên tục lắc đầu, hai bàn tay xinh đẹp cố tách tay hắn ra khỏi khuôn miệng cậu

"A! Là không được ...không được bỏ trốn!"

"Vậy sao em lại bỏ trốn? Em không coi lời của Kim Seok Jin ra gì sao?"

"Tôi ...tôi không có, xin anh ...hức ...xin anh đừng!"

Jin bóp mạnh đến mức tuyến lệ cậu rơi lúc nào chẳng hay. Hắn mạnh bạo hất mạnh cằm cậu, khiến cậu sợ hãi không thôi. Thật sự là rất sợ, một khi đã khiến họ tức giận, chắc chắn người đó sẽ có kết cục không đẹp.

"Park Jimin, chuẩn bị đón nhận hình phạt nào"

Hoseok tiến lại gần cậu, nụ cười vẫn thường trực trên môi. Hắn thật sự là một tên rất tàn nhẫn, một khi hắn tức giận, có cả trời cũng không thể cản được. Cậu lắc đầu, hắn càng tiến lại gần, cậu càng lùi ra phía sau, miệng không ngừng van xin hắn tha lỗi.

"Aaa! Ch - chậm lại ...hức ...xin anh hãy chậm lại!"

Jimin la hét, cố vùng vẫy thoát khỏi người phía trên mình. Cậu bây giờ không còn mảnh vải nào che thân, cả cơ thể đều trần như nhộng. Cơ thể đầy rẫy những dấu hôn, những vết roi, hai bên mông căng tròn của cậu cũng đã đỏ chót vì bị đánh. Hai tay cậu bị dây thừng buộc lên trên. Phân thân dưới lên xuống không ngừng, hậu huyệt nhỏ bé bị vật thô to của Jungkook ra vào mạnh mẽ. Đã suốt ba tiếng cậu bị hành hạ, cậu cảm thấy thật sự ghê gớm bản thân, bản thân đã không giữ được, lại còn phơi mông ra cho người khác đùa bỡn.

"Hức ...tại sao ...tại sao lại ...lại làm vậy với tôi"

Chất giọng khàn khàn yếu ớt vang lên, không chỉ Jungkook mà những người khác cũng bất ngờ trước câu hỏi của cậu. Min Yoongi ngồi chễm chệ trên chiếc sofa đắt tiền, tay hắn cầm ly rượu vang nhâm nhi từng ít một.
Hoseok vuốt ve khuôn mặt cậu nhẹ nhàng đáp lên môi cậu một nhụ hôn hờ

"Đừng nói là em quên đấy nhé Jiminie. Không phải là do em quyến rũ bọn tôi lên giường với em sao? Giờ lại quên nhanh đến vậy"

"Kh - không có! Thật sự không - Aa!"

Jungkook bên dưới náo loạn cậu. Không để cậu nói thêm mà thô bạo ra vào mạnh hơn. Hậu huyệt bị nam căn của hắn giã như giã gạo, khiến hậu huyệt chảy không ít máu, hòa vào thành một cùng dịch huyệt chảy xuống.

"Park Jimin, bao nhiêu năm rồi mà cái lỗ này vẫn khít đến thế. Sướng chết mất"

"Ư ...a ...Jungkook chậm, chậm lại!"

"Jiminie, anh thích chứ?"

Cậu bị Jungkook làm đến tai ù đi hết không nghe thấy được gì. Hắn nâng cằm cậu lên đôi diện hắn

"Nói, anh có thích dương vật bự của em không?"

"Aa ...hức ...c - có. Thích dương vật bự của ...Jungkook!"

Cậu vừa rên la, vừa nức nở nói ra những câu thô tục, vì cậu biết rằng nếu không thỏa mãn Jungkook, chắc chắn hắn sẽ thao cậu đến chết. Jungkook sướng đến phát điên vì hậu huyệt nhỏ này. Hắn từ trước đến nay đúng là chưa hề đụng qua cái của nữ nhân, nhưng đối với hắn cái của cậu vẫn luôn là chất kích thích tuyệt với nhất. Jimin bên dưới rên la không ngừng nghĩ, cậu cắn răng lại, cố không phát ra thêm bất cứ một tiếng rên nào hết, cậu sợ bản thân sẽ phát dục mà trở nên dâm đãng. Taehyung nhếch nhẹ môi, hắn đến đứng trước mặt cậu, vật thô to của hắn đang cương cứng đến gân xanh gân tím nổi lên đau điếng. Hắn cầm lấy nam căn thô to, đánh vào hai bên má cậu thay cho sự xỉ nhục

"Chăm sóc nó đi, rồi nó sẽ chăm sóc cho cái lỗ dâm đãng của em"

Jimin cắn răng, không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn, thành công khiến Taehyung tức giận. Hắn nắm lấy tóc cậu giật lên khiến cậu la lên, đôi mắt ướt át gợi tình cùng bờ môi mấp máy rên la. Hắn không kiềm nổi thú tính mà bóp mạnh miệng cậu, một phát cho hẳn nam căn thô to vào bên trong khuôn miệng nhỏ bé của cậu. Đôi đồng tử cậu co thắt lại, đau quá, thật sự không thể chịu nổi. Taehyung điên loạn ra vào trong khuôn miệng ấm nóng của cậu, khuôn mặt như giải tỏa hết căng thẳng. Cả miệng trên lẫn miệng dưới đều bị hai nam nhân mạnh bạo ra vào.
Sắp lên đến cao trào, cậu cảm nhận được là mình sắp bắn, tiếng rên la càng to thêm, cậu mấp máy môi

"A! T - tôi sắp ra ...sắp ra. Aa!"

"Từ từ nào, chúng ta ra cùng đi"

Jungkook lấy ngón trỏ bịt đầu nhỏ cậu lại, khiến cậu đau đớn muốn bắn. Cả hai cùng tăng tốc độ lên, thấy gương mặt đau đớn của cậu, Jungkook trong lòng có phần thấy thương xót tiểu khả ái liền tăng thêm tốc độ rồi thả tay ra, ngay một lúc cả ba đều ra. Kim Taehyung bắn một cỗ tinh dịch ấm nóng vào bên trong cổ họng cậu, hắn rút vật thô to ra, liền đưa tay bịt miệng cậu lại trừng mắt

"Nuốt hết vào"

Phía dưới Jungkook cũng đã bắn vào bên trong hậu huyệt nhỏ. Hắn thỏa mãn nhu cầu, liền rút nam căn ra, hai tay hắn xoa xoa hai bên mông cậu rồi đánh cái đét in hẳn năm dấu tay đỏ lừ

"Jimin, anh phục vụ tốt lắm. Dù sao thì cũng cảm ơn anh vì bữa tối"

Jimin nằm dài ra giường, hơi thở gấp gáp không ổn định. Cậu là đã bị họ làm đến dục tiên dục tử. Đôi mắt mất đi tiêu cự cũng vậy mà dần khép lại. Đôi mi cũng sụp xuống, rồi cậu ngất ngay trên giường. Jungkook thấy vậy, hắn không nở để cậu như vậy liền bế cậu lên đi vào trong phòng tắm tẩy rửa cho tiểu khả ái.

"Nói"

"Thưa ngài Min, ngày mai chúng ta có hẹn với bên công ty LM. Về chuyện hợp tác thưa ngài"

"Chuẩn bị đi. Nếu bên kia có ứng biến gì, giết không tha"

"Rõ, thưa ngài!"

Min Yoongi lắc nhẹ ly rượu trên tay, rồi một hơi uống hết sạch. Jungkook đặt cậu lên giường, tiện tay đắp chăn cho cậu. Ánh mắt sắc lạnh của Yoongi liếc qua phía bên cậu. Hắn đứng dậy, chậm rãi bước về phía cậu

"Về phòng đi, Jimin để anh lo"

Jungkook nhìn người anh đang chằm chằm nhìn Jimin. Hắn cũng quay người rời đi, để Yoongi ở lại với cậu. Ngay sau khi cánh cửa khép lại, Yoongi ngồi xuống đầu giường, tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ bên má trắng mềm mịn. Hắn cúi nhẹ đầu xuống hôn phớt lên đôi môi đỏ mọng

"Đừng cố chạy nữa Jimin. Dù em có chạy đến châu lục nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ tìm em cho bằng được"

"Nên ...xin em ở lại bên cạnh tôi"

Yoongi ôn nhu sờ nhẹ mái tóc cậu. Yoongi hắn luôn là người lạnh lùng nhất trong tất cả các anh em hắn. Gương mặt lúc nào cũng đanh lại khiến không ít người sợ hãi mà nể hắn lấy vài phần. Nhưng khi ở bên cạnh cậu, hắn lại ôn nhu, nhẹ nhàng đến lạ thường. Ngay cả những người em, người anh của hắn cũng bất ngờ. Một tên luôn cao ngạo, tự cao tự đại, không xem ai ra gì như hắn mà cũng có ngày xuống nước với Park Jimin. Quả thật, Jimin đúng là ngoại lệ của hắn. Không riêng gì Yoongi, cậu luôn là người mà họ để trong mắt. Cậu ở bên cạnh họ, muốn gì họ cũng sẽ cho, ngay cả tài sản. Nhưng họ chỉ muốn một thứ duy nhất từ cậu, chính là trái tim của cậu. Họ muốn chinh phục trái tim đã sớm mục nát của cậu, họ muốn chăm sóc, bảo vệ, che chở cậu. Tiểu khả ái của họ nhất định không được rời xa họ. Nếu không, họ sẽ thực sự phát điên. Yoongi cười nhẹ, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. Hắn ôm cậu vào lòng rồi cũng nhắm mắt lại. Cậu luôn là liều thuốc an thần tốt nhất đối với họ, đặc biệt là Yoongi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro