16. [KeyuNine] - Đếm ngược ngày Bắc Kinh tan băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định sẽ dịch xong trong ngày sinh nhật Dzũ nhưng không ngờ là nó dài đến thế huhu 5k5 từ lận nên bị chậm tới 2 ngày mong mọi người thông cảm.

______________________________

"Xin chào Châu Kha Vũ, người chơi số hiệu 00517, chào mừng bạn đến trải nghiệm cỗ máy thời gian ảo. Để đảm bảo quyền riêng tư cá nhân của bạn, hệ thống sẽ xóa tất cả các dữ liệu sau khi bạn rời đi. Thời gian trải nghiệm cỗ máy thời gian ảo là mười lăm phút mỗi lần. Bây giờ hãy bắt đầu kiểm tra thông tin của bạn....Tuổi của bạn là 30 tuổi, xin hỏi bạn muốn quay trở lại khoảng thời gian nào? "

Cỗ máy thời gian ảo dường như có thể tái hiện lại khung cảnh dựa trên trí nhớ của người trải nghiệm, để mọi người có thể trải nghiệm lại những kỉ niệm trong trí nhớ của họ khi họ đang ngủ, sau khi được phát triển thì sức nóng của nó ngày càng tăng, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ. Châu Kha Vũ với tư cách là người đại diện hình ảnh của cỗ máy thời gian ảo, cũng được sắp xếp để trực tiếp trải nghiệm nó.

Châu Kha Vũ đội mũ máy móc lên đầu, vuốt lên xuống các tùy chọn khối ký ức do cỗ máy thời gian ảo cung cấp cho cậu và bắt đầu ngạc nhiên với thứ công nghệ này: có dáng vẻ mũm mĩm của cậu lúc còn nhỏ, khi đó người lớn luôn thích véo vào mặt cậu một cái, hình như điều này có thể khiến mọi người vui vẻ; có hình ảnh trước khi ăn cơm anh trai bắt cậu học thuộc từ, những điều này có ảnh hưởng vô cùng lớn với tương lai của cậu..... sau đó cũng có cả những dấu ấn quan trọng trong đời như xuất đạo được nhiều năm, trở thành một minh tinh.

Châu Kha Vũ bỗng nhiên dừng lại ở một vài đoạn ký ức, hỏi lại giọng nữ nhẹ nhàng trong hệ thống: "Có thể trải nghiệm bao nhiêu lần?"

"Xin chào, cỗ máy thời gian ảo có chế độ chống mê muội, mỗi người chỉ có thể trải nghiệm nó ba lần trong giai đoạn alpha testing*. Xin hỏi bạn cần quay lại nút thời gian nào?"

(*alpha testing: Alpha và Beta testing là các phương pháp Kiểm thử xác thực (Acceptance Testing types) giúp củng cố sự tin tưởng trước khi khởi chạy sản phẩm và tạo nên kết quả sự thành công của sản phẩm trên thị trường.)

Châu Kha Vũ đã xem qua vài phân đoạn ký ức, sau đó nhấp vào khoảnh khắc đầu tiên.

"Vanilla, em có muốn uống không?" Đồng đội cầm ly sữa lắc lắc trước mặt Châu Kha Vũ, đây là lần đầu tiên cậu đến Universal Studios chơi khi mới mười chín tuổi.

Đây là năm cậu mười chín tuổi, cùng mười người khác thành lập một nhóm nhạc, là lần đầu tiên cậu cùng Cao Khanh Trần ra ngoài chơi cùng nhau, và là một hồi ức chung hiếm hoi của hai người.

Châu Kha Vũ nhanh chóng nhìn về phía trước, Cao Khanh Trần đang đi phía trước.

Trước đó, Cao Khanh Trần đã được Lâm Mặc đưa đến rất nhiều nơi ở Bắc Kinh để tham quan, tỷ như danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử, còn có công viên giải trí. Khi đó Châu Kha Vũ của tuổi mười chín thầm nghĩ rằng, Cao Khanh Trần nhất định vẫn muốn đi đến nhiều nơi ở Bắc Kinh.

Châu Kha Vũ lấy điện thoại di động chụp ảnh, ba người đi phía trước, từ góc độ này, chỉ có thể chụp phía sau cái đầu của ba người từ trên cao xuống.

Đây là đoạn ký ức đầu tiên Châu Kha Vũ chọn cho mình, cậu nhớ rằng năm mình 19 tuổi muốn tìm cớ để nếm thử hương vị vani của anh, từ cuối chạy lên phía trước, giữ lấy tay Cao Khanh Trần rồi uống một ngụm sữa lắc.

Bây giờ nghĩ lại, cái lý do này có phần thật vụng về, dẫu sao trước đó cậu đã ăn thử vị vani rồi. Mọi người đều uống sữa lắc vị vani.

"Nine—" Châu Kha Vũ trực tiếp hô lớn, "Cho em uống thử vị của anh đi."

Châu Kha Vũ trong thực tại rất hiếm khi làm những điều điên rồ, đôi khi cậu cảm thấy mình trì độn, tùy tiện, không vội vàng như những người xung quanh, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn chứa một đứa nhóc, giống như mặt trăng thì sẽ luôn tỏa sáng.

Cao Khanh Trần ở phía trước đột nhiên dừng lại, giống như bị sự táo bạo của Châu Kha Vũ dọa sợ, Châu Kha Vũ hai ba bước liền đi tới, Cao Khanh Trần không nâng ly sữa lắc lên.

Hóa ra đối diện trực tiếp trong một cảnh ảo như vậy cũng sẽ khiến người ta sợ hãi.....

Châu Kha Vũ dừng lại, mặc dù cậu biết mình không phải đối mặt với Cao Khanh Trần thật sự, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to đẹp long lanh kia, cậu vẫn cảm thấy mình đang bị nhìn tới vô phương né tránh.

Nhưng nó khác với những gì cậu nghĩ, Cao Khanh Trần ở trước mặt cậu dường như chỉ do dự trong chốc lát, rồi lại chạm lên mặt cậu - điều này khiến Châu Kha Vũ nhớ lại những ngày bị véo vào mặt khi còn nhỏ.

Cao Khanh Trần dùng một chút sức lực, quàng tay còn lại của mình qua cổ Châu Kha Vũ, cứ như vậy mà hôn lên môi cậu,

Một mùi vani tươi mát đột nhiên xẹt qua môi và lưỡi của Châu Kha Vũ, trộn lẫn với mùi nước hoa không rõ nhãn hiệu nào của Cao Khanh Trần, lan tỏa khắp khoang mũi của cậu. Châu Kha Vũ cẩn thận hít vào mùi hương, rồi cũng cẩn thận hôn anh, giá đỡ cùng điện thoại đặt trên đó bị thả rơi xuống đất, cho dù nó không phải là thật, hai đồng đội ở phía sau đã hét lên, "Điện thoại bị rơi rồi -" và cúi xuống nhặt nó lên.

Châu Kha Vũ cảm thấy cỗ máy thời gian ảo này có lẽ chưa được làm hoàn thiện lắm, lúc đó Cao Khanh Trần lẽ ra sẽ đỏ mặt không dám mở mắt khi đối diện với cậu, cớ nào lại túm lấy cậu mà hôn như vậy.

Nhưng các cảnh quan trong này được thực hiện vô cùng tốt, rất có cảm giác, độ ấm ẩm ướt mười phần rõ rệt, điều này khiến Châu Kha Vũ nhớ đến tập 'Thám tử lừng danh Conan: Bóng ma đường Baker'.

Sau khi tách ra, Cao Khanh Trần đột nhiên lấy trong cặp ra một cuốn sổ nhỏ, vừa viết vừa lẩm bẩm: "Tôi cảm thấy rằng các chi tiết của công nghệ vẫn còn sơ hở,  có vẻ như một số điều kỳ lạ sẽ được thêm vào khi chưa được cho phép .... "

Châu Kha Vũ cuối cùng đã có một số lý giải về những điều kỳ lạ trước mắt mình.

Nhưng mà, chuyện này cũng quá sai rồi đi.

Chưa kể tại sao Cao Khanh Trần lại hôn cậu, tại sao tiếng phổ thông tiêu chuẩn lại không thể nghe ra khẩu âm, và tại sao anh ấy lại đưa ra một số vấn đề về việc đánh giá cỗ máy thời gian ảo?

Châu Kha Vũ trong lòng nảy ra một ý tưởng táo bạo, cậu nắm lấy tay Cao Khanh Trần: "Nine, hiện tại em đang ở trong cỗ máy thời gian ảo, em là Daniel người thật, anh là Nine người thật sao?"

Cao Khanh Trần mở to mắt nhìn cậu, khoảnh khắc này đã xác nhận suy đoán của Châu Kha Vũ là hoàn toàn chính xác.

Cao Khanh Trần đang đứng trước mặt cậu, không phải là một khung cảnh được dựng bởi cỗ máy thời gian ảo, Universal Studios, đồng đội và những ly sữa lắc đều là giả, nhưng Cao Khanh Trần là thật.

Chỉ có một sự thật, đó là Cao Khanh Trần và Châu Kha Vũ đã chọn cùng một cảnh gần như cùng lúc trong một cỗ máy thời gian ảo khác.

Châu Kha Vũ thở gấp gáp, cậu vừa hạnh phúc vừa có chút xấu hổ. Rốt cuộc, hai người họ vừa gặp mặt đã liền không nói một lời mà cuốn lấy môi lưỡi hôn nhau, bản thân tưởng mình đang trút bỏ tâm sự trong thế giới ảo, nhưng thật không ngờ người ở bên kia là thật.

Cao Khanh Trần dường như cũng có chút thức tỉnh, mặt đỏ hồng, giải thích với Châu Kha Vũ: "Anh đến đây để làm người đánh giá tạm thời cho cỗ máy thời gian ảo."

Cỗ máy thời gian ảo là dự án tầm cỡ thế giới, quốc gia nào cũng sẽ có, chỉ cần thông qua biến hiệu alpha testing, bọn họ có thể tìm được đối phương.

Châu Kha Vũ nhìn Cao Khanh Trần, chần chừ một chút.

Sau khi nhóm tốt nghiệp, họ đã đường ai nấy đi khá lâu, Châu Kha Vũ rời nhóm ở tuổi 20, chút tâm ý nhỏ bé của cậu ở tuổi 20 từ lâu đã bị thời gian vùi lấp ở nơi nào rồi, cậu vẫn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Cao Khanh Trần được nữa.

Châu Kha Vũ đã đoán không biết bao nhiêu lần, người anh trai xinh đẹp mỗi lần lén nhìn cậu, mỗi lần chân tay luống cuống đứng cạnh cậu, rốt cuộc là đang nghĩ gì? Rốt cuộc có giống như cậu không, là rung động lẫn nhau?

Nhưng vừa rồi Cao Khanh Trần đã hôn cậu, thật sự đến một câu cũng không nói gì. Cao Khanh Trần có lẽ cũng đã tự mình tưởng tượng ra cảnh như vậy, Châu Kha Vũ cho là như vậy.

Châu Kha Vũ lấy hết can đảm hỏi, "Cao Khanh Trần, Tiểu Cửu, Nine, chúng ta có thể gặp nhau ở bên ngoài không?"

Cao Khanh Trần dường như đang chờ đợi câu hỏi này, cũng có vẻ như đã đợi câu hỏi này rất lâu rồi, nhoẻn miệng cười đáp lại, "Châu Kha Vũ, Châu Dan, Daniel, đương nhiên là có thể."

Châu Kha Vũ đỏ mặt nói tiếp: "Được, số hiệu của em là..."

"Hệ thống cảnh báo, bạn không được phép thực hiện những hành vi vi phạm điều luật khi hệ thống đang chạy, bạn bị bắt buộc thoát ra, bạn đã sử dụng cỗ máy thời gian ảo một lần, số lần còn lại là hai. Cảm ơn bạn đã sử dụng. Chúc bạn có trải nghiệm thật vui vẻ."

Châu Kha Vũ thức dậy khỏi cỗ máy, có chút ngạc nhiên, càng không dám tin rằng bản thân đã bỏ lỡ cuộc hẹn với Cao Khanh Trần.

"Chuyện này sao có thể ..." Châu Kha Vũ lập tức lật tung tùy chọn lên xuống, vừa muốn quay lại cảnh tượng vừa rồi, nghĩ rằng Cao Khanh Trần nói không chừng lại đang đợi cậu quay trở lại.

Không đúng.

Cao Khanh Trần tạm thời là người đánh giá, đây là công việc của anh ấy, nhưng cỗ máy thời gian ảo chỉ có thể vào được ba lần trong giai đoạn alpha testing, nên chắc chắn Cao Khanh Trần sẽ đi đến những cảnh ảo khác.

Đôi mắt của Châu Kha Vũ đã dán chặt vào khối ký ức ở ngày quay dự án kỷ niệm thành đoàn.

Ngày hôm đó, công ty yêu cầu họ chơi trò chơi không được nói ra từ bị cấm, sau đó thông qua rút thăm quyết định thành viên chụp ảnh cho nhau. Đầu tiên họ tự chọn chính mình, sau đó họ chọn đối phương, nhưng cuối cùng lại có một đồng đội khác bị bỏ lại một mình, vì thế chỉ ba người có thể hình thành một vòng khép kín.

Châu Kha Vũ nhớ rất rõ, buổi chụp hình hôm đó, cậu đã giúp Cao Khanh Trần lo liệu quần áo, Cao Khanh Trần đứng yên, thuận theo mọi hành động yêu cầu của cậu. Châu Kha Vũ chỉnh cổ áo, kéo kéo vạt áo, vuốt lại tóc, Cao Khanh Trần trước mặt cậu an tâm khép mắt lại, hàng lông mi khẽ rung rinh.

Lúc đó Châu Kha Vũ đang suy nghĩ, rốt cuộc là Cao Khanh Trần đang dùng loại nước hoa gì, nên đã lén lút cúi đầu đến gần cổ Cao Khanh Trần ngửi thử, kết quả bị quản lý mang quần áo tới nhìn thấy. Sau khi quay phim xong, quản lý và Châu Kha Vũ đã có một cuộc trò chuyện rất dài.

Quản lý đã nói: "Hai người đang giở trò gì vậy?"

Người quản lý nói tiếp: "Hai người thế này sự nghiệp sẽ chẳng thể nào thăng tiến được đâu, cậu đã từng bước nỗ lực đi đến ngày hôm nay. Cao Khanh Trần còn là người nước ngoài, cậu không quan tâm chính mình, nhưng có thể vì cậu ấy vì công ty mà suy xét cho tốt được không?"

Quản lý cũng nói thêm rất nhiều điều, Châu Kha Vũ không thể mang từng chữ một ghi nhớ trong lòng, bất quá Châu Kha Vũ hiểu rõ, mỗi câu đều vô cùng đúng.

INTO1 tan rã sau khi hết thời hạn hai năm, vì vậy khả năng lớn nhất của họ đại khái sẽ là đường ai nấy đi, về việc  "nam đoàn phải hứng chịu bao nhiêu tranh cãi", Châu Kha Vũ không muốn thêm vào "bao nhiêu tranh cãi về đồng tính luyến".

Vì vậy, vào thời điểm đó, Châu Kha Vũ sớm đã phân hạn mỗi người một ngả, họ đi đến những nơi khác nhau, tham gia các bộ phim truyền hình, chương trình tạp kỹ, cố gắng dùng một hành trình mới để che đi những kỉ niệm đã qua bằng hơi ấm của thời gian, đặt chúng ở những nơi mà người khác không thể nhìn thấy.

Nếu ngày đó là thời điểm thay đổi, thì Cao Khanh Trần cũng có thể sẽ tiến vào cảnh này.

Châu Kha Vũ tiến vào ảo cảnh.

"Nếu không thì để Tiểu Cửu chụp cho em."

"Vậy là anh chụp Tiểu Cửu, Tiểu Cửu chụp cho em, em chụp cho anh."

(để ý câu này của Vũ để hiểu tại sao Nine nhận ra Vũ nhé!!!)

"Đúng."

Châu Kha Vũ gật đầu, sau khi ba người thảo luận xong với nhau về phong cách chụp, Cao Khanh Trần kéo Châu Kha Vũ vào phòng chụp hình.

Châu Kha Vũ bắt đầu hiểu được phương thức hoạt động của cỗ máy thời gian ảo, nếu không còn gặp Cao Khanh Trần nữa thì khung cảnh do hệ thống cung cấp sẽ dựa vào trí nhớ của cậu, nếu gặp lại Cao Khanh Trần, cảnh ảo hiện tại nhất định sẽ xuất hiện thêm địa điểm khác—-nếu như đối phương là người thật giống cậu.

Có nghĩa là, người chủ động kéo cậu vào phòng chụp ảnh nhất định phải là Cao Khanh Trần thật.

Cao Khanh Trần đóng cửa, nhỏ giọng nói với cậu "Daniel, chúng ta phải nhanh lên, chỉ có mười lăm phút."

"Tiểu Cửu, làm sao anh nhận ra em?"

Cao Khanh Trần lấp lánh ánh mắt nhìn cậu: "Lúc trước khi em nói chụp cho anh, nói với Patrick là dùng từ '他/ta/em ấy', vì lúc đó em là nói với máy ảnh và những người khác, nhưng hôm nay tiến vào cỗ máy thời gian ảo, em vừa vào nhất định sẽ nói với người đầu tiên cùng em nói chuyện, sẽ bỏ quên máy ảnh, vì vậy lúc em nói chuyện đã dùng '你/ni/:em'. "

Châu Kha Vũ bật cười: "Tại sao em lại ngửi thấy mùi chua chua."

"Anh hiện tại không có thời gian để nói với em cái này," Cao Khanh Trần nhìn sang chỗ khác và dùng bút viết lên bức tường trống: "Lúc đi ra ngoài anh đã tìm hiểu một chút, chúng ta không thể nói con số trực tiếp, không thể nói từ đó, càng không thể nói địa danh, tất cả những biểu hiện liên quan đến việc tiết lộ thông tin cá nhân sẽ bị hệ thống cắt bỏ và buộc phải thức dậy. Bây giờ là là lượt tiến vào thứ hai của anh, em cũng vậy đúng không? "

Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Châu Kha Vũ, Cao Khanh Trần mới thở phào nhẹ nhõm: "Lần này chúng ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành. Nếu không hoàn thành được, thì lần sau làm cách nào chúng ta gặp lại nhau?".

"Một khoảng thời gian yên tĩnh," Châu Kha Vũ trả lời, "Một khoảng thời gian không có phiền nhiễu, không có người khác, và có đủ không gian để hai chúng ta suy xét."

Cao Khanh Trần chớp mắt: "Anh dường như nghĩ đến một đoạn thời gian."

"Em cũng vậy, chúng ta có đang nghĩ giống nhau không?"

"Chính là anh ..." Cao Khanh Trần do dự, chớp chớp mắt đánh nhẹ vào miệng, suýt chút nữa không kìm lại được con số.

Không thể nói, không thể viết, càng không thể dựa vào cử chỉ, thực sự vô cùng khó chịu.

Châu Kha Vũ làm động tác gọi điện thoại, để tránh nhìn ra thành chữ "sáu" trong động tác đó liền co lại ngón tay cái và ngón út, Cao Khanh Trần lòng thầm hiểu được: "Chính là ngày đó!"

Châu Kha Vũ có chút do dự: "Nine , anh nguyện ý trở về ngày đó sao?"

"Anh nguyện ý", Cao Khanh Trần nở nụ cười tươi như hoa hướng dương rực rỡ dưới nắng vàng: "Nếu có cơ hội biến cảnh tượng lúc đó thành một kỉ niệm vui, tất nhiên anh rất sẵn lòng."

Châu Kha Vũ mím mím môi gật đầu: "Vậy bây giờ bắt đầu thôi."

Cao Khanh Trần nhìn đồng hồ: "Còn mười phút nữa."

Phương pháp đầu tiên mà Cao Khanh Trần nghĩ ra là phán đoán thông qua số lần nhấn nút chụp của máy ảnh, nhưng máy ảnh này không dễ sử dụng như vậy và âm thanh khi nhấn nút chụp rất nhỏ, chỉ người chụp mới biết được bao nhiêu lần chụp các bức ảnh.

Châu Kha Vũ đã nghĩ đến việc sử dụng phương pháp tương tự như mã morse, dựa theo tiết tấu dài ngắn để quy ra những con số, nhưng phương pháp này quá chuyên nghiệp rồi, sau một vài thử nghiệm phát hiện sự hiểu biết của hai người có sự sai lệch, bị hạn chế bởi cấu trúc của cỗ máy thời gian ảo, không ai trong số họ có thể giải thích rõ ràng nếu không có sự hỗ trợ của các số liệu chính xác.

Sau đó cũng nghĩ thêm được mấy cách, nhưng đều là đổi thang mà không đổi thuốc*, không cách nào đạt được sự thống nhất hoàn toàn trong thời gian ngắn.

(*đổi thang mà không đổi thuốc: đổi cách khác nhưng vẫn không có tác dụng gì khác)

"Hai người chụp xong chưa?" Giọng nhân viên vang lên từ ngoài cửa.

Cao Khanh Trần nhìn thời gian và miễn cưỡng giơ nó lên trước mặt Châu Kha Vũ: "Chỉ còn hai mươi giây nữa."

"Hẹn gặp lại ở cảnh sau," Châu Kha Vũ khẳng định chắc nịch, "Em nhất định sẽ tìm được anh."

"Được rồi." Đôi mắt của Cao Khanh Trần hiếm khi đỏ hoe: "Anh ôm em một cái được không? Daniel, lỡ như chúng ta không gặp được nhau ở cảnh tiếp theo."

Châu Kha Vũ gật gật đầu.

Cao Khanh Trần vùi mình trong vòng tay của Châu Kha Vũ mà không chút do dự, lần này Châu Kha Vũ có thể ngửi thấy rõ mùi nước hoa của anh một cách rõ ràng.

"Xin chào, Châu Kha Vũ, người chơi số hiệu 00517, trải nghiệm thứ hai của bạn đã kết thúc, bạn còn một cơ hội để trải nghiệm nó. Chúc các bạn có một trải nghiệm thú vị."

Châu Kha Vũ có chút mệt mỏi, thở dài một hơi, lục tìm tới phân cảnh hai người đã hẹn trước.

Đó là đêm trước sinh nhật lần thứ 20 của Châu Kha Vũ, cậu đang ở Trường Sa để chuẩn bị cho buổi ghi hình ngày hôm sau, còn Cao Khanh Trần thì đang ở Tây Song Bản Nạp, cả hai đã lâu không gặp nhau.

Cao Khanh Trần đã gọi cho cậu vào ngày hôm đó, chúc cậu sinh nhật vui vẻ và hỏi cậu về kế hoạch cho cuộc sống trong tương lai.

Ngày hôm đó, Châu Kha Vũ dùng thanh âm ấp úng ngốc ngốc nói với Cao Khanh Trần rất nhiều điều mà cậu muốn làm, Cao Khanh Trần đã hỏi cậu: "Có chuyện gì muốn làm cùng anh không?"

Không, không dám có. Hai đáp án này Châu Kha Vũ không dám ra một cái nào.

Cậu nói: "Chúng ta có thể cùng nhau tốt nghiệp."

Cao Khanh Trần ở đầu dây bên kia rõ ràng là có chút sững sờ.

Cao Khanh Trần là một người khác với những gì người khác tưởng tượng. Hầu hết mọi người luôn nhìn thấy bộ mặt vui vẻ và cười nói của anh ấy, có lẽ niềm hạnh phúc đáng ghen tị này đến từ khả năng tiêu hóa ngoài sức tưởng tượng của anh ấy - nói tóm lại, Cao Khanh Trần là người không để lộ cảm xúc tiêu cực với người khác.

Vì vậy, Cao Khanh Trần đã trả lời Châu Kha Vũ vào ngày hôm đó: "Ừ, chúc em sinh nhật vui vẻ nhé."

Chính Châu Kha Vũ là người đã đẩy Cao Khanh Trần ra.

Mười năm sau đó, nhóm tan rã rồi, Châu Kha Vũ sự nghiệp tương đối suôn sẻ, nhưng cậu không còn nghe được tin tức gì về Cao Khanh Trần, không có tin tức nào cũng là tin tốt, chí ít cũng có nghĩa là bên kia bình an vô sự, nếu có người hơi tới cậu "Thành viên cùng nhóm trước kia của cậu thế nào rồi?", Châu Kha Vũ ngược lại sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Châu Kha Vũ bấm vào cảnh thứ ba.

Điện thoại của Cao Khanh Trần đến như đã hẹn.

Vào thời khắc giao mùa xuân hạ, trong đêm tối luôn có tiếng côn trùng và chim hót, Châu Kha Vũ không dám nói, cậu vẫn luôn nhớ rằng từng lời mình nói sau đó đã góp phần tạo nên sự chia cắt giữa cậu và Cao Khanh Trần.

"Daniel," Cao Khanh Trần hỏi, "Em có ở đây không?"

"Em vào rồi." Giọng của Châu Kha Vũ khàn khàn.

"Anh tạm thời không thể nghĩ ra cách nào truyền thông tin cho em, anh trước tiên muốn cùng em nói qua một vài chuyện, việc nghĩ cách đành làm phiền em được không?"

"Được."

Cao Khanh Trần thở phào một hơi nhẹ nhõm qua điện thoại: "Anh hiểu tại sao lúc đó em lại nói như vậy, khi đó chúng ta quả thực đã tốt hơn nhiều, bây giờ em sống có tốt không?"

"Em vẫn ổn."

"Có được diễn xuất trong bộ phim yêu thích nào không?"

"Có."

"Có tác phẩm âm nhạc nào bản thân yêu thích không?"

"Cũng có."

"Vậy thì em có hạnh phúc không?"

"Ừ." Châu Kha Vũ khịt khịt mũi: "Em hạnh phúc."

"Vậy anh nghĩ điều đó xứng đáng", giọng nói của Cao Khanh Trần nhẹ như bông: "Anh thích nhìn em hạnh phúc."

Châu Kha Vũ cảm thấy như có gì đó mắc vào cổ mình, khi đó cả hai đều hiểu tốt hơn là nên chia tay nhau, cả hai đều là những người đứng về góc độ lý trí, nhưng lại đều mang loại tình cảm này hướng về một phía từ xa.

Cao Khanh Trần tiếp tục, "Em đã nghĩ ra cách nào chưa?"

"Chưa."

"Không sao, anh rất vui khi được gặp em như thế này vào lúc này", Cao Khanh Trần an ủi: "Thật ra, anh đã nhận ra em trong cảnh cuối cùng, không phải vì những gì em nói, mà là vì em không vặn chai nước."

"Hả?" Châu Kha Vũ khó hiểu: "Cái gì mà vặn chai nước?

"Lúc em mười chín tuổi khi phỏng vấn sẽ luôn có vài phút xuất thần, khi mọi người đang nói chuyện em lại ở bên cạnh nghịch chai nước, nhưng vừa rồi em đã không nghịch chai nước."

Châu Kha Vũ cười khổ: "Em rất nhớ mọi người."

"Em có nhớ Santa và Lâm Mặc cũng đã gọi cho em không? Sau đó là anh."

"Thật sao?" Châu Kha Vũ cẩn thận nhớ lại: "Em thế nào lại không nhớ được nhỉ."

"Là Santa và Lâm Mặc đã gọi cho em, và sau đó là anh."

"Rõ ràng là có những người khác nữa." Châu Kha Vũ kiên quyết mà lặp lại.

"Còn ai nữa?"

"Anh, Lưu Vũ, Bá Viễn."

"Thật sao?." Cao Khanh Trần bật cười: "Thật là trùng hợp nha."

"Đúng rồi, chính em đã chọn."

Mười lăm phút sau, Châu Kha Vũ lại tỉnh dậy.

"Xin chào, Châu Kha Vũ, người chơi số hiệu 00517, ba lần trải nghiệm của bạn đã kết thúc và dữ liệu liên quan đã được xóa hết. Chúc bạn có một cuộc sống vui vẻ."

Châu Kha Vũ bước ra khỏi cỗ máy thời gian ảo và nói sơ qua về trải nghiệm với người quản lý, sau khi thương lượng xong việc nhân viên sẽ liên hệ công việc trong tương lai, cậu hỏi người quản lý: "Số hiệu của Bắc Kinh đều bắt đầu bằng số 0 sao?"

"Đúng vậy, sự phân chia của chúng tôi rất rõ ràng, 0 là Bắc Kinh, 1 là Thâm Quyến, 2 là Thượng Hải, và 3 là Châu Hải."

"Cảm ơn."

Châu Kha Vũ nhìn lịch trình của mình, sau khi trải nghiệm cỗ máy thời gian ảo, cậu có hai ngày nghỉ phép, vì vậy cậu lập tức đặt vé đi Thượng Hải.

0 là Bắc Kinh, 2 là Thượng Hải.

2 là Santa, 6 là Lâm Mặc, 10 là Châu Kha Vũ, 5 là Cao Khanh Trần.

5 là Cao Khanh Trần, 1 là Lưu Vũ, và 7 là Bá Viễn.

Số hiệu của Cao Khanh Trần là 26105, một con số ngẫu nhiên ở Thượng Hải.

Và Châu Kha Vũ là 00517 được người quản lý đặc biệt chọn cho cậu, đó là ngày sinh nhật của chính cậu.

Vì vậy, Cao Khanh Trần mới nói "thật trùng hợp".

Sau khi xuống máy bay, Châu Kha Vũ lập tức đi đến nơi đặt máy thời gian ảo ở Thượng Hải, hỏi nhân viên về người đánh giá tạm thời, nhân viên giúp cậu kiểm tra, sau đó nói rằng người đánh giá đã tan làm cách đây mười phút, anh ấy đã mua vé đi Bắc Kinh và phải gấp rút đến sân bay Hồng Kiều.

Các nhân viên ngạc nhiên thốt lên: "Wow, anh ấy cũng là một minh tinh đó."

Châu Kha Vũ trong lòng thầm hoài nghi, thời gian nói chuyện điện thoại quá eo hẹp, hai người cũng không có thời gian thảo luận đi gặp ai, chỉ có thể xoay người bắt một chiếc taxi khác đến sân bay Hồng Kiều.

Người lái xe ở Thượng Hải vui vẻ lạ thường, nói chuyện không ngừng suốt dọc đường, thỉnh thoảng phàn nàn về việc xe cộ qua lại bất thường, trên đường đi có vẻ hơi bực dọc, nhưng anh ta chỉ nói luôn miệng, tốc độ lái xe thì vẫn nhanh và đều đặn.

Sân bay Hồng Kiều rất lớn, Châu Kha Vũ tìm đến bàn trợ giúp: "Xin chào, tôi và người thân bị lạc nhau, tôi gọi cho anh ấy mà không được. Tôi có thể mượn bộ đàm được không?"

Vài phút sau, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong chương trình phát thanh: "Anh Cao Khanh Trần, người thân của anh đang đợi anh ở cổng kiểm tra an ninh số 20."

Châu Kha Vũ cảm ơn bàn trợ giúp, đêm nay cũng không còn mấy chuyến bay, nếu như mười phút trước Cao Khanh Trần vội vàng tới đây, anh ấy nhất định sẽ nghe thấy tiếng phát sóng.

Châu Kha Vũ đã đợi ở cửa kiểm tra an ninh số 20.

Đột nhiên có người vỗ vào vai cậu từ phía sau, Châu Kha Vũ quay lại, chính là Cao Khanh Trần.

Có lẽ là Cao Khanh Trần không dám hét tên Châu Kha Vũ vì sợ thu hút đám đông.

Cao Khanh Trần nói, "Anh vừa nhìn cái liền thấy em luôn."

Châu Kha Vũ ánh mắt chợt lấp lánh, cậu kéo Cao Khanh Trần đi ra ngoài: "Trả lại vé, chúng ta đêm nay ở lại Thượng Hải."

Cao Khanh Trần có chút căng thẳng: "Đừng kéo anh như thế này, lỡ bị paparazzi chụp được thì phải làm sao? Em cho rằng tạm thời chạy ra ngoài mà không có thông báo thì sẽ không bị chụp được sao?"

Châu Kha Vũ dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Em hiện tại không sợ nữa."

Cao Khanh Trần bị câu nói này làm cho dao động, dùng sức nắm lấy tay Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ bị chọc cười, lấy đầu ngón tay kéo kéo lòng bàn tay của Cao Khanh Trần, Mỗi lần Cao Khanh Trần định rút lại, Châu Kha Vũ lại càng kéo chặt hơn một chút.

Cao Khanh Trần than phiền, "Em làm cái gì vậy? Đau quá đi."

"Trong game anh không ngần ngại hôn em, sao bây giờ lại muốn rút lui?" Châu Kha Vũ hỏi ngược lại.

"Còn không phải tại em cù anh hả?" Cao Khanh Trần tức giận đáp.

"Tiểu Cửu," Châu Kha Vũ dùng giọng điệu dịu dàng nhất hỏi anh, "Chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa, được không?"

Cao Khanh Trần im lặng.

Châu Kha Vũ không nghe thấy câu trả lời, đoán chừng lần này Cao Khanh Trần đến tìm cậu khả năng chỉ vì tình một đêm, trong lòng có chút trống trải, vì vậy cậu nói thêm: "Nếu như anh thấy không tiện cũng không sao, cho dù là bị chụp được, có thể nói là đồng đội lâu ngày gặp mặt nhau hàn huyên đôi câu... "

"Không tiện lắm." Cao Khanh Trần trả lời.

"Không sao."

"Nhưng anh sẽ thực hiện nó."

"A," Châu Kha Vũ không kịp phản ứng lại: "Được."

Cao Khanh Trần nhìn bộ dạng thận trọng của Châu Kha Vũ không khỏi cảm thấy thích thú. Nam nhân trước mặt đang nắm tay anh mạnh mẽ đến mức anh cảm thấy có chút đau, Cao Khanh Trần ngờ vực làm thế nào chỉ trong vài phút từ Bắc Kinh tới Thượng Hải liền khiến đối phương biến thành một quả cà tím phơi sương không dám nói nhiều.

Cao Khanh Trần quấn lấy cánh tay của Châu Kha Vũ: "Gần đây có phải Bắc Kinh đang vào mùa hoa nở không? Anh muốn đi ngắm hoa."

"Còn Thượng Hải thì sao?" Châu Kha Vũ hỏi ngược lại.

"Thượng Hải cũng rất tốt." Cao Khanh Trần nói, "Cảm ơn em, Châu Kha Vũ."

"Cảm ơn vì chuyện gì?"

"Cảm ơn em đã nghĩ đến anh trong cỗ máy thời gian ảo, cảm ơn vì em thật thông minh, cảm ơn em đã đến bên anh."

Châu Kha Vũ cúi đầu, mím môi cười, không nhịn được kéo Cao Khanh Trần lại gần mình hơn: "Cũng phải cảm ơn anh."

"Tại sao em luôn khách sáo như vậy," Cao Khanh Trần thở dài: "Em chẳng phải muốn hẹn hò với anh sao? Mỗi lần em nói chuyện, anh đều cảm thấy như đang bàn công việc vậy."

"Thật sao?" Châu Kha Vũ cười thần bí: "Nhưng đêm nay chúng ta cũng phải bàn công việc, em sẽ không khách sáo với anh đâu."

"......Anh sai rồi."

Thượng Hải về đêm là xinh đẹp và lộng lẫy nhất. Những con phố cổ kính và hoa lệ nằm dọc sông Hoàng Phố phản chiếu cảnh bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, dòng người dần đông nghịt, các sạp báo sớm đã đóng cửa, nhiều người ngắm nhìn Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông bên sông.

Châu Kha Vũ nắm lấy tay Cao Khanh Trần, cảm giác này khác với lúc ở trong cỗ máy thời gian ảo, không có cảm giác kiểm soát và không có cảm giác cấp bách sắp mất đi,an an ổn ổn ở cạnh anh, nắm tay vậy mà lại còn tuyệt diệu hơn cả hôn nhau.

"Ngày mai đi Disney xem pháo hoa đi."

"Được."

"Quay trở lại Bắc Kinh và đến Universal Studios một lần nữa."

"Được."

"Anh vẫn muốn đi vườn bách thú."

"Dẫn anh đi."

"Viện bảo tàng cũng muốn đi."

"Dẫn anh đi."

"Còn Tử Cấm Thành và Vạn Lý Trường Thành nữa?"

"Đều sẽ đưa anh đi."

Ấm áp, tươi sáng, mang theo dư vị mùa xuân, mùa hè là mùa tuyệt vời nhất.

Lời Au: Chúc Châu Kha Vũ tuổi 20 sinh nhật thật vui vẻ

_____________

Update: 2:00AM 19/05/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro