Đánh dấu (H) p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(2)

Cả căn phòng tràn ngập mùi hương trộn lẫn hòa vào nhau của hai người, vì là Alpha chưa hoàn toàn trưởng thành nên mùi hương của cậu chưa thể phân biệt và khống chế được, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được chất dẫn dụ hương dâu tây của Cao Khanh Trần trong không khí.

Lưu Vũ loanh quanh trong phòng khách, cuối cùng thân thể nhỏ bé cũng không kìm nổi kích động, cậu đặt thuốc ức chế bổ sung trước cửa phòng Cao Khanh Trần, chừa lại không gian cho cặp đôi Thái line trong căn phòng vừa được đánh dấu tạm thời.

Cao Khanh Trần chưa bao giờ nghĩ rằng kỳ phát tình lại diễn ra theo cách này, em trai đang tựa má lên vai anh, lông mi Doãn Hạo Vũ chắc hẳn rất dài, mỗi khi cậu chớp mi đều cọ cọ vào làn da trần trụi nơi bả vai của anh giống như đang vuốt ve vậy, chắc chắn chỉ có đứa em trai ngốc nghếch của anh mới có thể ngủ như thế này.

"Patrick..."

"Tiểu Cửu, anh không được rời xa em."

Doãn Hạo Vũ cắt ngang lời của Cao Khanh Trần với giọng nói như bị bóp nghẹt, hai hàng nước mắt ấm nóng rơi trên vai Cao Khanh Trần.

Mặc dù thành đoàn chưa lâu, nhưng mỗi khi các thành viên nói về Alpha của Tiểu Cửu thì mọi ánh mắt đều hướng về cậu nên cậu cảm thấy rất vui, ít nhất thì mọi người đều ngầm đồng ý rằng Alpha nên cùng một chỗ với Tiểu Cửu là cậu. Thế nhưng người anh trai thân thiết của cậu sẽ nắm lấy tay của Lưu Vũ và giải thích rằng hai Omega sẽ cùng giúp đỡ nhau trải qua kỳ phát tình, cái loại cảm thụ khó chịu đó chính xác là có thể tra tấn cậu mọi lúc mọi nơi, cậu đã đi hỏi Châu Kha Vũ người lớn hơn cậu và là một Alpha trưởng thành rằng cậu nên làm gì.

"Man, em còn chưa đánh dấu được đâu, đợi thêm chút nữa đi."

Câu trả lời này thì ai cũng biết rồi nên cậu chán nản không thèm hỏi nữa, vì vậy vào khoảnh khắc Cao Khanh Trần thực sự thừa nhận cậu là một Alpha, cậu chính thức có thể đánh dấu anh, cậu đã truyền tin tức tố của bản thân vào trong người anh trai trong lúc cậu cắn vào tuyến thể của anh.

Cao Khanh Trần nhận ra rằng anh đã khiến cho Alpha đang nằm bên cạnh anh thể hiện ra những cảm xúc thất thường như người trong giai đoạn nhạy cảm, cái ôm mang theo sự thiếu an toàn của cậu cũng khiến anh cảm thấy xót xa.

Cùng với Doãn Hạo Vũ đến Trung Quốc anh đã định sẵn là sẽ thuộc về người em trai thân yêu của mình. Cho dù cậu chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng mỗi khi ở kí túc xá, ngồi nhìn cậu tiêm thuốc ức chế cho mình cũng khiến Cao Khanh Trần cảm thấy vô cùng an tâm và thoải mái, hơn nữa anh có thể cảm nhận được tin tức tố của Alpha trong trại không thể mạnh mẽ bằng tin tức tố của Doãn Hạo Vũ phóng ra một vài tiếng trước.

Tuy nhiên vào lúc trước khi Doãn Hạo Vũ đánh dấu tạm thời lên anh, tin tức tố của Doãn Hạo Vũ phóng ra quá mạnh mẽ khiến anh nghi ngờ liệu cậu có phải là Alpha phù hợp với mình hay không, và anh thậm chí còn sợ rằng một Omega tốt hơn sẽ nắm tay cậu rời đi vào lúc nào đó.

Cao Khanh Trần quay đầu lại dụi dụi mũi vào cổ của người em trai đang khóc lóc đau khổ của mình, may mắn là họ vẫn chưa đánh dấu vĩnh viễn đây mới chỉ là dấu ấn tạm thời, vẫn còn có thể thay đổi được nên Cao Khanh Trần cũng không cảm thấy quá tội lỗi.

"Chúng ta cùng nhau thành đoàn, chúng ta sẽ không tách rời đâu."

Anh đáp lại lời cậu, giấu đi nỗi tiếc nuối tại nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình vì không thể nào đánh dấu vĩnh viễn được.

Họ ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ, nhưng sau hôm đó Cao Khanh Trần nhận ra rằng Doãn Hạo Vũ có vẻ mẫn cảm hơn trước, giống như đang bước vào thời kỳ nhạy cảm vậy.

Hôm đó nhóm có một buổi ghi hình trực tiếp, đến trình tự lên máy bay cũng được xắp xếp theo thứ hạng, trước khi lên máy bay Lâm Mặc đã khoác lấy tay Cao Khanh Trần để tạo dáng chụp thật soái, kết quả là có một ánh mắt sắc bén từ phía xa phóng tới. Là một Beta đương nhiên là Lâm Măc không thể cảm nhận được nồng độ tin tức tố phóng ra trong không khí, phải đến khi Riki đưa tay kéo tay Lâm Mặc xuống thì bầu không khí mới trở lại bình thường được.

Khi Cao Khanh Trần đi chụp ảnh tự sướng cùng Lưu Vũ trước buổi ghi hình trực tiếp, tình trạng tương tự lại xảy ra, anh quay đầu lại cau mày nhìn về phía người em trai đang hằm hằm nhìn về phía mình.

Doãn Hạo Vũ dường như đặc biệt phản ứng mạnh với Lưu Vũ, trước khi tin tức tố lại bị mất kiểm soát hơn nữa đôi mắt cậu đã mờ đi, cậu liền nhìn chằm chằm vào sau đầu đâu anh trai mình, nước mắt như sắp rơi ra đến nơi rồi, sau đó anh quay đầu lại nhìn cậu.

Trái tim Cao Khanh Trần thắt lại, anh vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay cậu, kéo cậu xuống và nói nhỏ với cậu rằng đừng làm như vậy nữa.

"Nhưng anh và anh Lưu Vũ..." Cậu vừa nói vừa thổi hơi vào tai khiến anh cảm thấy hơi nhột, khó lòng mà nghe tiếp được hết câu nói, vì vậy anh đã đặt một nụ hôn nhẹ nhàng đến gần khóe môi Doãn Hạo Vũ trong khi đếm ngược đến phần phát sóng trực tiếp và phóng ra một ít chất dẫn dụ của bản thân, thầm hy vọng có thể trấn an được tâm trạng lo lắng của cậu để tránh mắc sai lầm trên buổi phát sóng trực tiếp.

Những nhiệm vụ ẩn mà Cao Khanh Trần được giao trong buổi phát sóng trực tiếp khiến anh phải tiếp xúc với khá là nhiều Alpha, thời gian kéo dài khiến anh quên đi mất sự nhảy cảm của em trai mình. Anh tựa vào Châu Kha Vũ và dùng tay làm cái đế hoa chạm vào mặt Santa, hết lần này tới lần khác anh phấn khích ôm lấy Lưu Vũ và cùng Riki nói chuyện, một hồi vẫn không có đáp lại tiếng gọi của Doãn Hạo Vũ.

Trên đường đi làm về nhiều fan đã chụp được bức ảnh của Doãn Hạo Vũ với vẻ mặt đầy u ám và đăng lên mạng, Cao Khanh Trần lên mạng lướt qua xem lại mới phát hiện ra Doãn Hạo Vũ ngồi bên cạnh đang đầy vẻ u sầu. Bởi vì anh đã quen dần với tin tức tố cậu phóng ra lúc bình thường nên lúc này anh mới cảm thấy mùi hương trong không khí nồng hơn bình thường khá nhiều.

Tiểu - vô ý - Cửu cũng đã bắt đầu thấy nóng và đề nghị tài xế mở điều hòa lên tránh để cho tin tức tố của người bên cạnh nuốt chửng lấy anh.

"Patrick, em ngủ rồi à?" Doãn Hạo Vũ dựa vào ghế đeo kính râm và khẩu trang kín mít hơi quay người ra phía cửa.

...

"Nong Patrick?" Cao Khanh Trần nhanh chóng đổi giọng, nếu không phải nhìn thấy em trai đang nắm chặt hai tay trước mặt thì sự im lặng của cậu đã thực sự đánh lừa anh.

...

"Em muốn gạt anh ra một bên đúng không?"

Nhớ lại ý nghĩ đáng sợ vào đêm anh được cậu đánh dấu tạm thời, anh không thể chịu nổi sự im lặng, chừng nửa phút sau anh vẫn hỏi cậu câu này mặc dù cảm thấy nó cũng không phù hợp cho lắm.

Yết hầu Doãn Hạo Vũ chuyển động, dưới ánh trăng chiếu qua cửa kính càng trở nên rõ ràng nhưng cậu không có đáp lời.

"Là P'Nine chưa phải người anh trai tốt, không quan tâm đến cảm xúc của em, chất dẫn dụ cũng không mạnh mẽ bằng em, nên nếu em muốn tách khỏi anh cũng không có vấn đề gì cả..."

Cao Khanh Trần liếc nhìn người lái xe, rồi cố gắng đưa ra lý do với em trai của mình rằng cậu có thể rời đi bằng tiếng Thái, nói một hồi tầm mắt chợt mờ đi, anh cố gắng nhìn lên trần xe tối đen để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Xe chuẩn bị về đến ký túc xá, ngoại trừ việc Cao Khanh Trần tự ngắt lời nói vô nghĩa của mình, phản ứng duy nhất của Doãn Hạo Vũ chính là thường xuyên cuộn yết hầu lên xuống.

"Anh muốn về phòng, chúng ta sẽ không cùng một chỗ nữa."

Cao Khanh Trần nói với đôi mắt đỏ hoe, mở cửa xe như muốn trốn thoát khỏi tin tức tố nồng nàn trong đó, hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài xe.

Tiếng xe chạy xa dần sau lưng, anh khó nhọc lấy tay chống vào tường để đỡ lấy mình nhất thời không thể chấp nhận kết quả ngày càng rời xa khỏi em trai mình, nhưng đột nhiên người bị lật lại bởi một bàn tay to lớn và đập lưng vào tường.

Doãn Hạo Vũ đã bước vào giai đoạn nhảy cảm trong buổi phát sóng trực tiếp, cậu thì thầm gọi anh trai nhưng không nhận được phản hồi, sau đó cậu trở nên im lặng, mong muốn từ tận đáy lòng khiến cậu muốn đánh dấu người anh của mình một lần nữa, nhưng rõ ràng cậu đã bị người kia phớt lờ trong toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp.

Cậu đeo kính râm leo lên xe ngồi trong góc, nước mắt chảy dài trên gò má chóp mũi có chút đau nhức, cố gắng kiềm chế việc phóng ra tin tức tố và lặng lẽ nghe người anh của cậu đang nói gì đó để hai người rời xa nhau. Mặc dù đang khóc nhưng mỗi khi anh nói hết một câu cậu đều muốn đáp lại, nhưng theo thói quen cậu muốn tìm kiếm những từ ngữ hợp lý  để phản đối việc phải rời khỏi anh nên rất khó bình tĩnh lại, vì vậy cậu không thể phát ra bất cứ một lời nào.

Cậu không hề cố ý phớt lờ Cao Khanh Trần, cậu làm sao có thể làm như thế được.

Doãn Hạo Vũ ghì chặt anh vào bức tường lạnh lẽo, mất không chế mà phóng ra tin tức tố mạnh mẽ của mình, tại khóe môi bị cắn đến gần như bật máu của anh hôn xuống nhấn anh vào một nụ hôn sâu. Đầu lưỡi cậu dò xét khắp khoang miệng anh, không chừa lại khoảng trống cho đối phương kịp thở, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy ra khóe miệng kèm theo tiếng rên rỉ nho nhỏ của anh.

Toàn bộ không gian đều tràn ngập mùi hương của Doãn Hạo Vũ, xen lẫn trong đó còn có vị dâu nhàn nhạt của Cao Khanh Trần, anh hoàn toàn không có phòng bị trước liền bị ép buộc phát tình. Hơi nóng tỏa ra khắp cơ thể khiến hai chân anh mềm nhũn, anh vẫn còn đang phản kháng lại Doãn Hạo Vũ người vừa nãy đã không thèm đáp lại lời anh, nhưng một giây sau đó hai tay liền ôm chặt lấy đỉnh đầu của cậu.

Bên tai đều là âm thanh ái muội phát ra từ nụ hôn của Doãn Hạo Vũ, sự nhạy cảm chấn động này đã biến những lời nói của Cao Khanh Trần thành tiếng thở dốc.

Đương nhiên là Doãn Hạo Vũ không hề muốn đánh dấu anh mình ở chỗ này, cậu bế bổng Cao Khanh Trần lên và tiến về phòng ngủ của mình, mặc cho người kia vẫn đang dùng hai tay che lấy mặt dưới chiếc áo sơ mi rộng. Vào thời điểm khi anh thực sự đến gần phòng ngủ và tiếp cận gần với hạ thân của Doãn Hạo Vũ, giữa hai chân Cao Khanh Trần đã ướt thành một mảng.

"Không muốn chia tay, không muốn cùng P'Nine tách nhau ra."

Trong không gian chật hẹp Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần bùng phát tiết ra tin tức tố mạnh mẽ, không mất nhiều thời gian Doãn Hạo Vũ dễ dàng đưa hai ngón tay vào hậu huyệt ấm nóng của anh. Với một Omega bị buộc phải phát tình thì việc kiểm soát dường như khó hơn bao giờ hết, và theo bản năng cơ thể anh cũng vặn vẹo để kịp thích ứng với những ngón tay mà cậu đưa vào hậu huyệt.

"Ha..."

Thanh âm của dâm thủy cùng với khoái cảm râm ran từ hạ thân nhanh chóng ập đến với Cao Khanh Trần, dần dần anh chỉ còn mơ hồ nghe thấy tiếng nói không muốn tách rời của Doãn Hạo Vũ vang lên bên tai. Anh đưa tay ôm lấy mặt của cậu, thở hổn hển và nói

"Thật sự sẽ không tách rời nhau?"

Đáp lại lời của anh là ý cười ngạc nhiên lóe lên trong ánh mắt cậu thiếu niên kia và cảm giác sung sướng khi hai hạt đậu nhỏ của anh được cậu liến láp rồi xoa nắn, anh coi đó là lời hồi đáp của Doãn Hạo Vũ. Cao Khanh Trần hít một hơi thật sâu mùi hương của đối phương, anh nghiêng người cúi xuống chạm môi mình vào cậu nhỏ của Doãn Hạo Vũ, dừng lại một chút sau đó ngậm cả vào trong khoang miệng.

Cậu nhỏ không kịp phòng bị được khoang miệng ấm áp bao bọc cùng với tiết tấu lên xuống ngày càng nhanh của anh, Doãn Hạo Vũ khẽ thở hắt rồi phóng ra một ít tinh dịch, sau đó liền bị anh nhẹ nhàng liếm sạch. Trước mặt cậu lại chính là Cao Khanh Trần người anh trai yêu quý của mình, Doãn Hạo Vũ khó lòng mà kiềm chế dù chỉ là một chút kích thich như vậy, cậu vô thức nhấc thắt lưng lên, tinh khí nóng hổi gần như chọc đến cổ họng của Cao Khanh Trần khiến anh ho nhẹ, phần quy đầu phía trước vì bị kích thích mà run lên.

Cao Khanh Trần nắm lấy tay em trai mình, dẫn dắt cậu khuấy động bên trong cơ thể anh, đồng thời chủ động hôn lên môi cậu, Doãn Hạo Vũ bị một màn trước mắt kích thích đến phát điên.

"Đánh dấu anh đi, Patrick."

Nói xong, Cao Khanh Trần chủ động hướng hậu huyệt đến gần tinh khí to lớn đang căng cứng của Doãn Hạo Vũ, ngón chân anh quận chặt lại không chịu đựng nổi kích thích, tay che miệng run rẩy. Doãn Hạo Vũ sau khi được cho phép gần như ngay lập tức cũng đẩy tinh khí nóng bỏng của mình vào hậu huyệt của anh, rốt cuộc Cao Khanh Trần chỉ có có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng vì cảm giác thỏa mãn đến khó thở đã chiếm lấy anh.

Sau đó khoang sinh sản của Cao Khanh Trần mở rộng ra, hậu huyệt vì sự ra vào không ngừng của dị vật to lớn khiến anh đau đớn đến phát khóc. Nhưng để cho cậu an tâm phóng vào bên trong, anh phải không ngừng cắn chặt môi dưới ngăn mình phát ra tiếng nức nở. Nhìn ngón tay của Doãn Hạo Vũ đang mân mê khám phá mọi bộ phận trên cơ thể mình, từng giây từng phút mọi tế bào trong cơ thể anh khi ngón tay cậu ngang qua đều cảm nhận được hơi ấm.

Mới sáng sớm, nhiệt độ đã hoàn toàn giảm bớt, trong phòng còn đang tràn ngập mùi tin tức tố kết hợp giữa hai người, Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng lau người cho anh, thỉnh thoảng để lại dấu hôn ở vài chỗ.

Cao Khanh Trần vốn đã rất mệt mỏi vẫn cố nheo nheo mắt còn vương nước nhìn Alpha đã thực sự kết hợp với mình, Doãn Hạo Vũ là người vừa mới đánh dẫu vĩnh viễn anh và cũng là người em trai đáng yêu của anh.

Rõ ràng cậu là một Alpha chưa hoàn toàn trưởng thành, đôi mắt cún con màu hổ phách hơi cụp xuống, trên môi luôn mang theo câu nói "yêu mọi người". Trông cậu giống như một chàng thiếu niên phương Tây ngoan ngoãn và thẳng thắn nhưng cậu em trai này sau sân khấu lại là một người vô cùng kiệm lời, không hề giống như một đứa trẻ 17 tuổi ngoại trừ lúc ở cạnh người mình yêu. Cao Khanh Trần cảm thấy bản thân không hề quá lời khi nói những điều này. Doãn Hạo Vũ sẵn sàng thể hiện ra sự ngốc nghếch ngu muội của bản thân giống như Adam trong Vườn Địa Đàng không chịu nổi cám dỗ. Chỉ cần người cậu yêu nói một lời cậu sẽ có thể gạt bỏ mọi lo nghĩ trong đầu.

Anh nhìn cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết khiến cậu cảm thấy hơi nghi hoặc và hôn lên trán anh

"Tiểu Cửu, nên đi ngủ thôi, chúng ta cùng nhau."

_END_
___________________________________________
Tội lỗi quá nên phải đăng nửa đêm gần sáng thế này 🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro