CHƯƠNG 22. Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thằng Wooje dậy nhanh lên! Tối qua mày thức đến mấy giờ để stream vậy, có nhớ sáng nay có hẹn không hả?" - Minhyung hùng hổ đập cửa phòng em Chớp. Cảnh này quen thật. Wooje không bị dejà vu đấy chứ?

Em lọ mọ tỉnh giấc với cái đầu tổ quạ, nhìn sang chiếc giường trống bên cạnh mà có chút bực dọc. Không có ai lay em dậy mỗi sáng, cũng không có ai để em phải gọi dậy đi vệ sinh cá nhân. Nhưng Wooje mà còn không nhanh lẹ thì chắc thầy Tom lại sấy nữa, trừ lương không chừng.

Wooje bước vào nhà vệ sinh. Hơi lạ, sáng nay không ai giành với em nữa. Em ngáp ngắn ngáp dài để lộ ra hàm răng đều tăm tắp khi đã tháo niềng. Nếu bây giờ anh còn ở đây, chắc cũng tháo rồi nhỉ? Tuần trước bác sĩ bảo nó phải thu xếp nhổ răng khôn đi, để lâu sẽ bị viêm. Nhưng nó sợ đau lắm, nghe đồn còn đau hơn lúc siết răng cơ. Anh từng bảo nó rằng không sao đâu, chịu đau thì mới đẹp được như anh chứ. Nó kiểu "Xía, ghét ông anh này ghê. Cứ chọc vào nỗi đau của người ta". Giờ thì nó muốn bị chọc cũng khó, phải gọi là rất khó. Vì người ta có còn bên nó nữa đâu.

Lúc trước hai anh em hay giành nhà vệ sinh với nhau, vậy mà cứ tưởng tình thương mến thương lắm. Đứa nào thua sẽ phải lội xuống tầng dưới mà tranh tiếp với anh Sanghyeok. Giờ Wooje không cần tranh giành nữa, nhưng nó vẫn theo thói quen đi xuống tầng, thấy mọi người đang xem lại khoảnh khắc chiến thắng của cả đội. Thật sự vỡ òa luôn ấy. Wooje cứ nghĩ đến lúc đó niềm vui và sự sợ hãi đủ điều cứ xen lẫn vào nhau. Làm sao mà quên được. Ấy vậy mà cũng hơn 3 tháng trôi qua rồi. Chiếc cúp mà 5 người họ cùng giành lấy, ý nghĩa biết bao.

Minhyung đi ngang qua nó, thấy Wooje đứng nghệch ra mà đánh vào vai nó một cái. Nó choàng tỉnh, cũng là lúc anh Sanghyeok gọi hai đứa lại bàn, vừa ăn sáng vừa xem lại trận đấu ấy. Cả bốn người cười tươi lắm, nhưng Wooje thấy nó hơi gượng gạo. Mấy pha Minseok lái sứ giả đâm vào tường, cả mấy pha Minhyung bắn trượt cứ được thằng em út tua đi tua lại mãi thôi. Hyeonjoon trên màn hình cũng cười thật đẹp, lâu rồi họ mới thấy cậu cười tươi như thế... Nhưng mà một chiếc ghế trong bàn ăn đã trống mất rồi.

"Mấy đứa à, ăn sáng xong chưa? Xe đợi dưới nhà nhé! Lề mề là chị cho các anh đi bộ đấy!"

"Dạ tụi em biết rồi ạ. Cảm ơn chị quản lý. Ăn nhanh đi tụi bây. Đừng để em ấy chờ"

"Anh có mua nhà 1,5 tỉ view bờ sông Hàn cho nó chưa. Hứa người ta thì lát nhớ mang đấy. Không tối nó về ôm anh đấy"

"Mày creepy quá. Hyeonjoon dễ thương mà, có về cũng không làm vẻ đáng sợ như mày miêu tả đâu thằng Gấu đần này"

"Ô, ô. Hyeonjoonie hyung về ôm em này"

"Haha, Hyeonjoon là đồ ngốc. Hyeonjoon phải về ôm Minseok mới đúng"

" đồ ngốc ngếch, phải ôm bạn Minhyung này"

Hôm nay họ đi viếng Hyeonjoon. 100 ngày từ ngày mất của tuyển thủ T1 Oner.

-----------
Đến cuối cùng, em vẫn là đứa trẻ xui xẻo. 60% thành công lớn như vậy, nhưng em không may mắn có mặt trong số đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro