Chia sẻ đồ ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 悲情土狗
Edit: Byunee
Source: Lofter
Tag: Gen24 x Peanut, seg

.

.

.

GenG được tái tổ chức ở giải mùa xuân quy tụ những tuyển thủ được trả lương cao tương xứng với trình độ khiến họ gần như không đối thủ trong giải đấu. Dưới sự quản lý hiện tại của Riot, LCK vẫn duy trì hệ thống phân cấp như trước, kẻ mạnh tiếp tục leo lên bằng những bước đi khéo léo và dễ dàng đè bẹp từng đối thủ.

Trong trận đấu giữa HLE và GenG, HLE đã không thể hiện được sức mạnh của một đội hạng trên như mong đợi, thậm chí còn có cách biệt rất lớn, kết thúc với chiến thắng dễ dàng dành cho GenG. Dù vẫn giữ vững tinh thần cạnh tranh cho chức vô địch nhưng hai trận thua liên tiếp không tránh khỏi khiến không khí giữa các thành viên trong đội HLE có phần chán nản.

Với tư cách là đội trưởng, Han Wangho khó có thể không thực hiện nghĩa vụ của mình. Ngồi trên xe trở lại đội tuyển cũ trước kia, em nhớ lại trận đấu vừa kết thúc và cảm thấy có chút bối rối. Em mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe, khung cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng quen thuộc. Không trực tiếp đi theo chiếc xe đặc biệt của GenG là nỗ lực cuối cùng của em để níu giữ phẩm giá. Sau khi đặt thiết ở lại Camp One, em thay quần áo sạch sẽ và tự mình bắt taxi đến đích.

Thời tiết ở Seoul vẫn như thế, trước khi đi dù có chải chuốt gọn gàng đến đâu thì vừa ra ngoài cũng sẽ bị gió làm rối tung, lòng cũng rối bời.

Han Wangho đã chuẩn bị đầy đủ về mặt tinh thần trước đó. Những người đó đều là những đứa trẻ mà em rất quen thuộc, có lẽ bầu không khí sẽ thoải mái hơn nhiều so với những gì em tưởng tượng. Em chưa bao giờ tiếp xúc với tuyển thủ Canyon bên ngoài các trận đấu, nhưng với tính cách mềm mỏng của hắn, em nghĩ mình có thể hòa hợp được.

Bên cạnh đó, còn có anh chàng đã vô số lần rủ em đi uống cà phê nhưng bị em từ chối vì nhiều lý do. Anh chàng này luôn đắm chìm trong vũ trụ nhỏ bé của riêng mình, khiến người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.

"Xin chào, đã đến nơi rồi."

Người lái xe cắt đứt dòng hồi tưởng của Han Wangho. Mở mắt ra nhìn tòa nhà mang phong cách công nghiệp quen thuộc, mọi ký ức ngày xưa dường như đã phai nhạt. Điều em phải đối mặt bây giờ là gã khổng lồ công nghiệp có thể nuốt chửng linh hồn mình.

Khóa vân tay ở cửa đã xóa thông tin của em, staff dẫn em đến phòng khách trên tầng hai. Nhìn bố cục hoàn toàn không thay đổi trước mặt, Han Wangho cảm thấy có chút thoải mái.

Nhưng em không bao giờ nghĩ rằng người đầu tiên em nhìn thấy lại là Kim Geonbu. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh mắt họ chạm nhau, động tác cởi áo khoác của Han Wangho hoàn toàn dừng lại, căn phòng tràn ngập cảm giác tinh tế.

"Peanut...hyung...Nae."

Mãi đến khi được đặt lên giường, Han Wangho mới bừng tỉnh. Có lẽ bởi vì mối quan hệ giữa Geonbu và em không đủ thân thiết nên khuôn mặt của Han Wangho lúc này hơi ửng đỏ. Giống như một con báo hoang dã và quyến rũ nhưng lại bị bắt được.

"Em sẽ nhẹ nhàng hơn." Kim Geonbu nhận ra em đang lo lắng nên đã cẩn thận cởi quần áo cho em.

Trên thực tế, Kim Geonbu cũng xấu hổ không kém Han Wangho, nhưng dù sao thì hắn vẫn phải học cách tận hưởng chiến lợi phẩm của mình. Mấy năm nay, hắn và Han Wangho đều là những người đi rừng hàng đầu nhưng trong từ điển của cả hai đều không có cụm từ "hiền lành" nên hầu như mỗi lần gặp nhau trong rừng đều là rượt đuổi và đánh một trận đẫm máu. Trong quá khứ, dù Canyon có ở đỉnh sức mạnh thì vẫn luôn có thể bị Peanut đánh bại. Đã lâu lắm rồi hắn mới có được cảm giác đắc thắng như bây giờ, cuối cùng thì con thú nhanh nhẹn này cũng bị hắn khuất phục, ngoan ngoãn nằm dưới hắn. Kim Geonbu cảm thấy thật không chân thực.

Hắn từ từ cúi xuống liếm núm vú của Han Wangho, vừa day cắn trêu chọc hạt đậu đỏ hồng trước ngực vừa đẩy chất bôi trơn vào cơ thể em từng chút một. Những ngón tay linh hoạt của hắn nới rộng lỗ nhỏ chật hẹp đồng thời không ngừng mò mẫm như đang tìm kiếm điểm nào đó.

Một lúc sau, ba ngón tay được rút ra thay vào đó là bộ phận sinh dục vốn đã hưng phấn, từng chút một xâm chiếm cơ thể em. Mùi hương độc đáo của Kim Geonbu tràn ngập khoang mũi của em, gã khổng lồ xa lạ chen vào chỗ bí mật khiến Han Wangho không khỏi cau mày.

"Hãy nói ra nếu anh cảm thấy đau."

Đây không phải lần đầu tiên của Han Wangho hơn nữa em còn được mở rộng tốt nên tự nhiên sẽ không bị thương. Điều làm em ngạc nhiên là khoảnh khắc Kim Geonbu xuyên vào tận cùng đã đâm chính xác vào bộ phận nhạy cảm của em, và sau đó mọi cú đâm chọc đều hướng về nơi đó.

"Ah!"

Nghe thấy tiếng kêu chóng vánh của Han Wangho, đôi mắt của Kim Geonbu tối sầm lại. Đây không phải là ngẫu nhiên, mà là mục tiêu mà hắn đã đánh dấu trong khi quan sát những thay đổi tinh vi trên khuôn mặt của Han Wangho khi hắn dùng ngón tay dò dẫm dũng đạo ấm nóng, chật hẹp của em.

Điều này khiến Han Wangho nhớ đến sự hung hãn khi hắn đi rừng. Cách đi thẳng vào vấn đề của đối phương càng khiến em cảm thấy bất an hơn.

Kim Geonbu dường như cảm thấy chưa đủ sâu nên đã kéo hai chân của Han Wangho lên vai mình. Đôi chân em thon nhỏ nhưng cặp đùi lại núng nính thịt mềm mại và còn rất dẻo dai nên hắn có thể bẻ nó thành tư thế gập lại mà không tốn nhiều sức. Tư thế nhục nhã như vậy khiến bộ phận kín của Han Wangho hoàn toàn lộ rõ. Em vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn giãy dụa từ chối động tác này, nhưng Kim Geonbu đã mạnh mẽ đẩy em trở lại giường, dùng lợi thế sức mạnh tuyệt đối của mình để khuất phục em.

"Đừng di chuyển!"

Người vốn ân cần bình tĩnh lại có chút khó chịu trước sự phản kháng của em, Han Wangho cũng sợ khí thế này của hắn, em không dám động đậy một chút nào nữa.

"Ưm~"

Tư thế phù hợp khiến ham muốn bị đè nén bị phá vỡ hoàn toàn dưới sự tấn công mạnh mẽ của Kim Geonbu. Những tiếng rên rỉ quyến rũ tràn đầy dục vọng vô tình phát ra từ cổ họng khiến Han Wangho vô cùng xấu hổ.

"Đừng cố nhịn, hyung, cứ hét lên đi."

Kim Geonbu vùi đầu vào hõm cổ em, trầm giọng ra lệnh. Han Wangho cuối cùng cũng ngừng kiềm chế và rên rỉ lớn tiếng, nhưng Kim Geonbu không buông tha cho em, hắn theo bản năng bế lấy cơ thể trần truồng của em áp chặt vào người mình, phần thân dưới của em bị đâm rút không thương tiếc, khiến em không ngừng co giật, run rẩy vì khoái cảm mãnh liệt.

"A - ư... dừng lại, ưm..."

Em vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng bị khóa trong vòng tay của hắn ngày càng chặt hơn, giống như một cuộc chiến hơn là một cuộc làm tình. Han Wangho có cảm giác rõ ràng rằng mình đang bị đụ và bị chiếm lấy. Kim Geonbu không nói một lời còn em thì vỗ mạnh vào cánh tay hắn kèm theo câu nói đứt quãng, "Hưm... đừng làm vậy với anh, làm ơn."

Đây có được coi là thừa nhận thất bại không? Kim Geonbu trong lòng chấn động. Thân thể gầy gò như vậy khó có thể chịu đựng được sức lực của hắn. Nếu như lúc đầu hắn chỉ đụ Han Wangho để hoàn thành nhiệm vụ thì bây giờ, quả thực hắn đang bị mắc kẹt trong vũng lầy dục vọng.

Thật đáng tiếc, lòng thương xót không xuất hiện trong hắn. Kim Geonbu vẫn không chậm lại cho đến khi hắn hoàn toàn hài lòng. Ngoại trừ việc cuối cùng hắn cũng không xuất tinh vào bên trong em.

"Xin lỗi."

Sau khi hơi thở mãnh liệt của hai người bình ổn lại, hai chữ nhẹ nhàng thốt ra tuyên bố sự tra tấn kết thúc. Cho tới lúc này, tâm hồn cùng thân xác Han Wangho đêm nay đều đã bị Kim Geonbu xuyên thấu triệt để.

Tình dục mãnh liệt khiến hai chân thon thả của em gần như không thể khép lại với nhau. Cảnh tượng gợi cảm này khiến Son Siwoo mở to mắt ngay khi bước vào cửa.

"Cái này... đã sẵn sàng tiếp tục chưa?"

"Vui vẻ vậy sao, thằng nhóc Geonbu này bình thường không như vậy đâu."

"Anh sẽ không cho anh ấy thuốc, phải không?"

Liên tiếp có người xuất hiện khiến Han Wangho suýt chút nữa muốn vùi đầu vào gối, nhưng nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, và Son Siwoo ôm mối bất mãn sâu sắc đến mức nào, em nghĩ rằng mình nên lựa chọn không chọc tức y vào lúc này.

Em đứng dậy nghe theo sự chỉ dẫn của Son Siwoo, vào tư thế y muốn, vùi mặt vào chăn, nâng cao cặp mông trắng nõn, dang hai chân ra, quỳ trên giường không khác gì giá súng. Sau khi xem đủ loại cử chỉ gợi dục, Son Siwoo cuối cùng cũng bắt đầu thích thú.

Cái lỗ đã được mở ra dễ dàng trượt vào, Son Siwoo ngay lập tức cảm thấy dương vật của mình như đang ở trong khu rừng mưa ấm áp và ẩm ướt, trong phút chốc khiến y cảm thấy thoải mái đến mức ngẩng đầu thở dài.

"Đồ điếm...."

Tư thế này đòi hỏi thể chất cực kỳ cao đối với Han Wangho. Sau một thời gian đu đưa, chân em cảm thấy đau và yếu dần khiến em khó khăn để chống đỡ cơ thể. Em bắt đầu nghiêng người, nhưng thắt lưng vẫn bị Son Siwoo bóp chặt. Han Wangho điều chỉnh vị trí của mình vì không thể chịu nổi nữa, hai bờ mông trắng nõn dính đầy tinh dịch cọ vào bụng dưới của Son Siwoo. Y tát mạnh vào cái mông đầy đặn của Han Wangho cho đến khi cặp đào ửng hồng.

"Điếm nhỏ, sao mày lại không thỏa mãn ham muốn của mình như vậy? Mày thích bị tao đụ đến vậy sao?" Nói xong, y tiến sâu vào trong em vài lần nữa, tra tấn em để ép em thốt ra lời thú nhận.

"Ưm...thích, Wangho thích được..."

"Ai đang đụ mày? Hãy nói rõ cho tao biết."

Nhìn thấy đối phương nhất quyết trêu chọc mình, Han Wangho gần như buông xuống tôn nghiêm vô dụng của mình, vặn vẹo eo một tìm kiếm sự dễ chịu và hét lên: "Muốn Siwoo... Thích được Siwoo đụ thật mạnh!" "

Chỉ cần không bị bắt nạt nữa thì có nhượng bộ cũng không sao, nhưng tiếng rên rỉ như mèo nhỏ này vừa vặn bị Jeong Jihoon vừa vào cửa nghe thấy. Han Wangho bị hắn đột nhiên xông vào làm cho giật mình, lập tức đỏ mặt: "Sao em vào đây làm gì? Biến ra mau!"

"Để em xem Wangho hyung bị trừng phạt như thế nào, anh tựa hồ rất hưởng thụ mà ~."

Trong hai năm qua, Jeong Jihoon và Han Wangho đã làm tình không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đánh giá cao đỉnh điểm của Han Wangho từ góc độ của một người ngoài cuộc.

Bởi vì đôi chân căng cứng, run rẩy không ngừng nghỉ, cùng với vẻ mặt dâm đãng tận hưởng khoái cảm, những chi tiết mà lúc bình thường hắn chưa bao giờ để ý đến đã khiến trái tim của Jeong Jihoon lúc này loạn nhịp. Trái tim nhiễu loạn khiến thằng em hắn cũng vô cùng hưng phấn mà ngẩng đầu, sưng lên đầy đau đớn.

Son Siwoo không chỉ tiếp tục xâm phạm phần thân dưới mà còn không yên phận liên tục cắn vào lưng và cổ, để lại những vết răng nhỏ li ti khiến Han Wangho siết chặt huyệt đạo trong vô thức. Em hoàn toàn biến thành một con búp bê tình dục đáp ứng mọi yêu cầu. Nước mắt em trào ra từ khóe mắt và bật ra một tiếng kêu thút thít.

"Đừng cắn anh ấy, anh ấy sợ đau." Jeong Jihoon thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, tựa như đang nghiêm túc cảnh cáo.

Rõ ràng Son Siwoo sẽ không tha cho em, y nắm lấy hông Han Wanghoo, kéo em vào tư thế đâm thật sâu từ phía sau, để mặt em hướng về phía Jeong Jihoon, để hắn có thể nhìn rõ biểu cảm đầy bối rối và bất lực của em.

Son Siwoo nâng phần thân trên của Han Wangho lên và yêu cầu em nhìn thẳng vào Jeong Jihoon ở trước mặt, đồng thời giữ dương vật cương cứng của em và chặn lại lỗ chuông không cho em xuất tinh.

Lần này Han Wangho nóng lòng bật khóc, liều mạng lắc đầu chống cự, khóe miệng chảy nước miếng, "Siwoo, a~ tha cho tao, ừm... lớn quá, tuyệt vời quá...."

"Jihoon, giúp anh!" Thấy cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng, Han Wangho vươn tay tóm lấy Jeong Jihoon như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Jeong Jihoon đứng dậy, hắn không thể chịu đựng được nữa, hắn thô bạo nắm lấy tóc của Han Wangho và ra lệnh: "Há miệng ra." Han Wangho sửng sốt khi nhìn thấy Jeong Jihoon cởi một phần quần và lấy dương vật to lớn đã sưng tấy của mình ra đặt trước miệng em.

Han Wangho biết được ý đồ của đối phương, lắc đầu phản kháng, cơ thể em lúc này không thể chịu nổi sự thao túng của hai người. Em cho rằng Jeong Jihoon sẽ là người em quen thuộc nhất và là người em có thể tin cậy nhất. Không ngờ sau khi rời đi, Jeong Jihoon vẫn là người khiến em vô cùng đau đầu.

"Jihoon, ừm... Tha cho anh, làm ơn, anh không chịu nổi nữa rồi..."

Jeong Jihoon không nói những lời vô nghĩa với em nữa mà đưa tay buộc em phải mở miệng. Hắn ấn vào gáy em, đưa dương vật thô to của mình vào miệng em và bắt đầu đâm chọc một cách háo hức. Hắn muốn tiến sâu hơn, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Han Wangho lại không nuốt nổi kích thước khổng lồ của hắn, em miễn cưỡng ngậm được phần trên của dương vật, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự phản kháng từ cơ thể đối phương nhưng quy đầu thô to đã vô thức chống lại sự phản kháng yếu ớt đó của em.

Han Wangho mặc dù có kinh nghiệm làm tình bằng miệng với người yêu nhưng em chưa bao giờ đủ thành thạo trong việc này, ngoại trừ việc chịu đựng một cách thụ động, em vẫn chưa học được bất kỳ kỹ thuật nào để làm cho nhau thoải mái.

Miệng, phía trước và lỗ sau của em đồng thời bị người khác điều khiển, lần lượt bị tấn công, khiến em không còn đường trốn thoát. Tiếng nức nở của em giờ đây chỉ có thể bật ra yếu ớt từ hốc mũi và nước mắt thì thi nhau lăn dài xuống gò má, xuống cổ em.

"Sao mày lại khóc? Mày cảm thấy thật sai lầm khi phục vụ tao sao? Hình như mày ở đây không phải là để bị trừng phạt mà giống như là để tận hưởng hơn."

Vừa dứt lời, đòn tấn công vào điểm sau đột nhiên tăng tốc, giọng điệu khóc lóc ban đầu nhuốm đầy dục vọng lập tức chuyển thành tiếng rên rỉ dâm đãng đã thành công khiến hai kẻ hành hạ em phải bật cười. Han Wangho gần như run lên vì xấu hổ trước tiếng cười ấy.

Cơ thể đã đạt đến đỉnh điểm bị đâm chọc không biết bao nhiêu lâu trước khi Son Siwoo hoàn toàn được giải phóng, một lượng lớn tinh dịch đã đổ vào cơ thể em. Đồng thời, bàn tay điều khiển em cũng buông lỏng ra. Chất đục màu trắng run rẩy bắn ra từ bộ phận sinh dục bị hành hạ của em. Han Wangho thoả mãn đến mở to mắt.

Trong cơn cao trào, dương vật của Jeong Jihoon bị răng của em cọ qua khiến hắn cau mày đau đớn, "Shh..."

Bị chạm vào điểm yếu, Jeong Jihoon tức giận túm tóc em và rút dương vật ra. Quy đầu rút ra kèm theo sợi bạc mảnh từ trong miệng Han Wangho. Hắn ném em lên giường: "Ngu ngốc!"

Ánh mắt hắn ra hiệu cho Son Siwoo bước sang một bên, hai người đổi vị trí cho nhau. Gần như trước khi Han Wangho kịp thở, toàn bộ dương vật của Jeong Jihoon đã được đưa vào phía dưới, tinh dịch còn chưa kịp thoát ra đã bị nhét vào chỗ sâu nhất.

"Không...không không, xin hãy để anh chậm lại một chút..."

"Jihoon! Ô hô..."

Em vừa khóc vừa cầu xin hai người thương xót, cơ thể vừa đạt cực khoái của em không thể chịu đựng được sự thao túng như vậy, nhưng em không còn sức lực nữa. Cảm giác sợ hãi gần như xuyên thấu toàn thân khiến em không ngừng gọi tên đối phương, "Jihoon...Jihoon..."

Chất nhầy hỗn hợp chảy xuống khớp chân em và làm ướt tấm trải giường. Thân thể Han Wangho hoàn toàn mất đi điểm tựa, bị Jeong Jihoon đụ trong tư thế doggy. Cái miệng mở to không chỉ phát ra những tiếng kêu lộn xộn mà còn có chất lỏng chảy ra không thể kìm được.

Vì vậy, cuối cùng, khi bị Jeong Jihoon đụ một lần nữa, Han Wangho gần như không còn sức để khóc nức nở, toàn thân em co giật không thể kiểm soát và kiệt sức ngã xuống giường.

Jeong Jihoon từng nhìn thấy Han Wangho run rẩy toàn thân trong buổi kiểm điểm và hắn đã hỏi em lý do nhưng Han Wangho lại nói em không biết. Sau đó, hắn phát hiện ra rằng chỉ cần kéo ai đó thêm vài lần nữa thì hắn sẽ thấy phản ứng sinh lý như vậy.

Son Siwoo không rời đi, có chút mê hoặc theo dõi toàn bộ quá trình, cảnh cặp mông trắng như tuyết nuốt từng tấc dương vật hung dữ, và cảnh em cuộn tròn thành quả bóng và khóc sau khi bị chơi đùa, tất cả đều được y bắt trọn vào mắt. Y không thể không ghi lại nó bằng điện thoại của mình. Đây là sở thích của họ. Cả hai từng giữ những bức ảnh xấu xí của nhau như một con bài mặc cả để tống tiền nhau.

Lần này chính y sẽ uy hiếp Han Wangho.

.

.

Kim Soohwan sau khi xác định cửa đã khóa xong, có chút kiềm chế đi đến bên giường, Han Wangho vốn đã mệt mỏi, nhưng vẫn đứng dậy nhìn hắn: "Soohwan..."

Trước khi bước vào cánh cửa này, Kim Soohwan vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng nhìn thấy người anh yêu quý của mình bị tra tấn như thế này, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể chịu đựng được.

"Anh à, nếu anh không muốn thì chúng ta không cần làm.

"Không sao đâu Soohwan, đây là phần thưởng của em."

Han Wangho nắm lấy tay cậu, dẫn cậu sờ ngực của em, đồng thời ôm eo cậu, dang rộng hai chân, lộ ra lỗ nhỏ chín rục trước mắt thiếu niên.

Nhìn thấy chàng trai trẻ vẫn không ra tay mà cố gắng kiềm chế với vẻ mặt cứng ngắc, Han Wangho vòng tay qua cổ, dùng đầu lưỡi tinh nghịch lướt qua môi dưới của cậu.

"Nào, Soohwan. Hãy coi anh như món quà chiến thắng của em."

"Hyung..." Giọng nói của chàng trai khàn khàn vì dục vọng, sức chịu đựng trong lòng lúc này biến mất, dục vọng chiếm hữu chôn sâu giờ đây bộc phát ra.

Han Wangho luôn cho rằng Kim Soohwan mới lớn chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng thực tế là đối với vấn đề đã được chờ đợi từ lâu, cậu có thể học mọi thứ mà không cần thầy.

Từ lúc Han Wangho đến căn cứ, trái tim cậu đã đau thắt lại, nhất là khi đôi mắt lạnh lùng đó nhìn cậu. Cậu thậm chí nhất thời có chút xúc động muốn đem Han Wangho rời khỏi nơi này, cậu không muốn chia sẻ em với người khác, không muốn gọi em là anh, càng không muốn em phải chịu bất cứ sự ủy khuất nào từ bất kỳ ai trong số họ, nhưng cậu không thể làm gì được. Nỗi đau trong lòng Kim Soohwan không kém gì Han Wangho.

Hai bên đều cảm thấy sự hưng phấn nhẹ nhàng xâm chiếm cơ thể. Han Wangho không còn đè nén cảm xúc nữa, theo động tác của Kim Soohwan, em duỗi thẳng eo, thuận tiện cho hai chân quấn lấy cơ thể đối phương và phát ra một tiếng kêu mê hoặc truyền cảm hứng cho Kim Soohwan từng bước leo lên đỉnh cao trào.

Sau khi xuất tinh, nhìn đôi mắt lơ đãng của Han Wangho, Kim Soohwan tự đáy lòng cảm thấy có chút thành tựu. Cuối cùng cậu cũng đã hoàn thành được điều mình hằng mơ ước, cuối cùng cũng có được người anh trai mà mình yêu thương nhất.

Nhưng rồi, vào khoảnh khắc thân xác cố gắng rời xa, lòng cậu cảm thấy vô cùng trống rỗng. Những ngày tháng bên nhau ngày đêm tựa như ngày hôm qua đọng lại trong tâm trí và bồng bềnh trong phòng. Cậu cũng đã vô số lần vui mừng khi gặp được Wangho hyung khi mới bắt đầu sự nghiệp. Em cực kỳ bao dung và thậm chí còn thông đồng với cậu, khiến cả Jinhoon hyung và Hyeonjun hyung đều vô cùng ghen tị.

Mọi chuyện bây giờ đã khác. Có rất nhiều điều cậu muốn nói với Han Wangho, trong phòng khách, trên sân đấu, trên đường tới đây, nhưng cậu đều không nói ra.

Trong lòng ngàn vạn ý nghĩ tắc nghẽn, cậu nhìn chằm chằm môi Han Wangho rất lâu. Cuối cùng, cậu nhắm mắt lại, áp trán vào Han Wangho và cảm nhận được hơi thở của em. Han Wangho chỉ nghĩ mình nên ôn nhu một chút, liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu và gần như sắp chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống trên má khiến em không khỏi kinh ngạc.

"Hyung ơi, em nhớ anh."

.

.

Trải qua mấy hiệp vật lộn, Han Wangho gần như kiệt sức, thân thể mềm nhũn nằm trên giường, ý thức dần dần mơ hồ.

Em nhớ lại cái đêm sáu năm trước, khi một số đội tham gia giải đấu xuyên lục địa cùng nhau đến Trung Quốc. Đêm đó, Han Wangho đến đón Song Kyungho đang uống rượu về khách sạn. Vừa ra ngoài, em đã sợ hãi vì con đường tối tăm và tình cờ quay lại gặp AF Kiin ở hành lang. Dù có chút miễn cưỡng nhưng Kim Giin vẫn đồng hành cùng Han Wangho một quãng đường rất dài.

Han Wangho nhớ tới cuối ngày hôm đó bọn họ đã không tìm thấy Song Kyungho, đêm ở nước ngoài rất lạnh, nên Kim Giin đã cởi áo khoác, ôm lấy hai người vào nhau.

"Như thế này tốt hơn chưa?" Hai người mặc chung áo khoác nên mặt rất gần nhau, Han Wangho không tự nhiên gật đầu.

"Tại sao em nhìn chằm chằm vào anh?"

Kim Giin nói ra lời này có chút xấu hổ: "Kyungho hyung uống rượu rất tốt, có thể tự chăm sóc bản thân. Chúng ta quay về đợi anh ấy đi."

Cảm giác an toàn mà Giin mang lại cho em lúc đó thật không gì sánh bằng.

Cảm giác được lòng bàn tay ấm áp áp vào má mình trong trạng thái mơ hồ, Han Wangho mở mắt ra trong cơn mơ màng, người lúc trước và Kim Giin hiện tại như trùng vào nhau khiến em không khỏi nhìn cậu mặt bằng ánh mắt trìu mến.

"Anh bị sốt rồi?"

Han Wangho yếu ớt lắc đầu, muốn đứng dậy, nhưng lần này em không còn sức lực động đậy.

"Anh, đừng cử động nữa. Em, em sẽ tự mình di chuyển."

Han Wangho không khỏi cười nói: "Được, tự em làm đi."

Em nhìn thấy Kim Giin đưa tay vào chăn, mò mẫm từ vòng eo thon gọn đến bụng dưới rồi cuối cùng đến lỗ nhỏ của em, ngón tay dường như muốn khám phá sâu hơn.

"Em làm cái gì vậy?" Han Wangho bị cậu làm hoàn toàn sửng sốt, "Đã mở rộng rất nhiều lần, liền tới làm luôn đi."

Kim Giin dường như cũng nghĩ rằng hành vi của mình quá buồn cười. Thực ra, cậu không phải là một chàng trai còn trinh không biết gì về tình dục, nhưng khi đối mặt với Han Wangho, cậu luôn lo lắng đến mức bối rối. Để tránh bối rối, cậu cũng sẽ cố ý hoặc vô ý tránh mặt Han Wangho.

Nhìn cái bụng sưng lên của em, rõ ràng là em đã bị bắn vào nhiều lần. Ngay khi dương vật được đưa vào cái lỗ trơn trượt, Han Wangho có thể cảm nhận rõ ràng các mạch máu trên dương vật của Kim Giin, mạch máu đang đập làm rung chuyển phần thịt mềm mại trong cơ thể em và truyền lên não.

Han Wangho cũng dần dần quen thuộc với nhịp điệu của Kim Giin, tiếng rên rỉ ngẫu nhiên biến thành hơi thở đều đặn ngọt ngào, hai người ngầm hiểu trao đổi chất lỏng trong miệng.

Những cảm xúc bị kìm nén nhiều năm đã được giải tỏa, khiến Kim Giin vừa hành động như một đứa trẻ vừa đặt câu hỏi.

"Nó có đau không ạ?"

"Hyung có sướng không?"

Han Wangho khó chịu trước câu hỏi đó, giơ tay tát nhẹ vào mặt cậu, khiến Kim Giin tức giận im lặng.

Cậu cảm thấy khả năng tập trung của mình khá tốt, cuộc sống cá nhân vẫn sạch sẽ như một tờ giấy trắng sau nhiều năm kể từ khi ra mắt. Nguyên nhân là do cậu không mấy nhiệt tình với vấn đề này. Nhưng điểm quyết tâm này dường như trở nên vô nghĩa trước mặt một Han Wangho đang bị khống chế.

Hôn lên xương quai xanh của Han Wangho, cậu nhẹ nhàng gặm làn da mềm mại và nốt ruồi nhỏ. Đó là dấu ấn độc đáo của Han Wangho mà cậu đã trộm ngắm nghía từ lâu.

Kim Giin trở nên đáng sợ khi tập trung vào một điều gì đó, mỗi cú đâm chọc đều có lực vừa đủ để bóp nát chỗ nhô ra nhạy cảm, và khoái cảm đang ngày càng dâng cao.

Han Wangho gần như choáng váng vì bị đụ, trần nhà đối diện em như quay cuồng, quần áo vương vãi trên giường cũng bị cuốn xuống đất.

"Hyung không tò mò tại sao đêm đó em lại nhìn chằm chằm vào anh sao?"

Han Wangho bị câu hỏi đột ngột này làm cho sửng sốt: "Cái gì cơ..."

"Bởi vì những gì em đang làm bây giờ là điều em đã nghĩ vào lúc đó."

Cao trào đến nhanh chóng và dữ dội. Hai người lên tới đỉnh không khỏi ôm nhau, phát ra những tiếng thở dài dễ chịu và thoải mái.

Kim Giin cũng không làm khó em, xuất ra tinh dịch đậm đặc trên đùi em. Cuối cùng, còn kiên nhẫn tắm rửa cho em.

Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng chờ cuối cùng cũng được mở ra. Kim Giin và Han Wangho cùng nhau bước ra ngoài, nhưng cái nắm tay của cả hai dường như có chút kỳ lạ.

Sự thật là vì Kim Giin thấy Han Wangho quá yếu ớt nên đã đỡ em để em không bị ngã. Chỉ là một động tác bình thường nhưng đối với những người ở đây thì nó mơ hồ không đơn giản đến thế.

"Em đưa anh trở về." Kim Soohwan cùng Kim Geonbu đồng thanh lên tiếng.

"A, Wangho, những bức ảnh lần này thật sự rất tuyệt vời." Son Siwoo vuốt màn hình điện thoại, tiếng cười của y kích thích màng nhĩ Han Wangho.

"Han Wangho, quay lại với em." Jeong Jihoon đi tới và cố gắng giật tay em ra khỏi lòng bàn tay Kim Giin

"Anh ấy đã mệt lắm rồi, em còn muốn làm gì nữa?" Kim Giin không có ý định thực hiện ý muốn của Jeong Jihoon.

"Đây không phải việc của anh, hyung."

Nhìn hai người đối mắt nhau trước mặt, Han Wangho cảm thấy mình thật mệt mỏi, không thể giải quyết được những mối quan hệ phức tạp này, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ.

"Han Wangho!" "Huyng!"

Lúc ngã xuống, em nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng bộ não nặng nề của em không thể phân biệt được nguồn gốc của âm thanh.

Một tiếng va chạm và một âm thanh nghèn nghẹt khi đầu chạm đất, Han Wangho gần như nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro