Đồng phạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Anh có âm mưu, tôi cũng có âm mưu, tối nay chúng ta là đồng phạm.

Văn bản:

Han Wangho vẫn không thể biết đó là ai.

Anh đang ngồi trên ghế trong phòng tập, vẫn chưa hết choáng váng, quan sát mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt trống rỗng.

Choi Hyeon-joon đang lặng lẽ xếp hạng đơn, Jeong Jihoon giận dữ la hét với đồng đội lạ mặt trong trận, Park Jae-hyuk dài giọng như trẻ con để nói chuyện với Son Siwoo, và Son Siwoo đang mắng cậu ta là đồ phiền phức.

Không ai thể hiện ra sự kì lạ nào.

Han Wangho không thể biết đó là ai, nhưng anh chắc chắn là một trong số họ.

Hoặc, ít nhất là có một.

Kẻ đêm qua đã để lại dấu vết tội ác trên người anh.

-

Uống rượu không có nghĩa là có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Han Wangho bị rượu làm cho choáng váng trằn trọc suốt nửa giờ, cuối cùng phải cam chịu gõ cửa phòng Jeong Jihoon.

"Wangho, do anh lén đi uống rượu một mình nên cuối cùng cũng gặp quả báo rồi đó." Người đi đường giữa mặc quần ngủ kẻ sọc cười nheo mắt trêu chọc anh, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn dâng lên vỉ thuốc ngủ trên tay.

Han Wangho dù rất tức giận, nhưng giờ mệt đến lực bất tòng tâm nên đành nhịn để ngày mai báo thù.

"Anh Wangho, anh không ngủ được sao?" Đứa nhóc đường trên dù hai mắt đã buồn ngủ đến mức không mở ra nổi nhưng vẫn cố gắng hỏi han lo lắng cho Han Wangho, "Bình thường hình như Jihoon phải uống tận hai viên mới có tác dụng, anh Wangho nhớ chú ý lượng thuốc nhé. "

Jeong Jihoon trợn mắt nhìn về phía Choi Hyeon-joon nở một nụ cười khó hiểu.

"A~ Bình thường em uống ba viên cơ mà. Wangho tự mình quyết định đi nha."

Cậu ta đem vỉ thuốc đã mất nhãn mác đặt vào tay Han Wangho. Han Wangho qua phòng bếp lấy một ly nước trước khi trở về phòng, những viên thuốc màu trắng bị đẩy ra khỏi lớp màng nhôm bảo vệ, tiếng màng kim loại vỡ ra vang lên rõ ràng vào giữa đêm, 1, 2, 3 .

Anh ngẩng đầu lên và nuốt xuống.

Hy vọng thuốc của Jeong Jihoon thực sự có hiệu quả đối với bệnh nhân mất ngủ như anh.

   Han Wangho trở về phòng khóa cửa, nằm xuống giữa giường, nhắm mắt lại. Giây tiếp theo khi mở mắt ra lại cảm thấy cực kì choáng váng, một bức màn đen tràn ngập những đốm sáng rải rác như pháo hoa lặng lẽ giăng trước mắt anh. Âm thanh xa gần bên tai giống như những nốt nhạc méo mó bị gió thổi, anh dường như rất nóng, nhưng cũng dường như rất lạnh. Han Wangho cảm thấy những vật thể mịn màng và ấm áp trèo lên khắp cơ thể và khóa chặt tứ chi của anh, không thể phân biệt được đó là mơ hay thực.

Thậm chí không thể biết liệu mình có còn thở được hay không.

Ý thức của anh giống như một đoạn phim đóng khung, mỗi lần nhắm mắt mở mắt, anh sẽ ở trong một bối cảnh khác nhau. Mỗi lần ý thức rời rạc của anh thức tỉnh, giống như từ trên mây rơi xuống đất, Han Wangho lặp đi lặp lại vô số lần để cố gắng tập trung đầu óc, cuối cùng anh đã đưa ra phán đoán cơ bản về tình hình hiện tại.

Đầu tiên, là một người trưởng thành và từng có bạn trai cũ, anh nhận thức rõ rằng mình đang ngủ với người khác.

Hoặc bị người khác đụ.

Dường như anh đang bị ôm và đụ từ phía sau. Anh cũng không chắc lắm, bộ não hỗn loạn của anh không thể phân biệt được quá nhiều thông tin, nhưng sự kích thích của quy đầu cọ xát qua lại với làn da mềm mại nhạy cảm khiến anh không thể bỏ qua.

Anh không khỏi thở hổn hển, liền nhận lấy một cuộc xâm lược sâu hơn. Đối phương nói gì đó, nhưng Han Wangho không nghe rõ. Anh chỉ cảm nhận được quy đầu tròn trịa ép vào vách huyệt thịt mềm mại phía sau. Dương vật cương cứng chạy qua mọi điểm nhạy cảm, chỗ sâu nhất bị chậm rãi đâm vào, khoái cảm bị treo lên rồi lại hạ xuống, khiến Han Wangho tựa hồ có chút không chịu nổi.

Đối phương dường như đang cố ý tra tấn Han Wangho. Trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, cào xé tim gan, nhưng anh lại không thấy thoải mái chút nào. Han Wangho đưa hai tay mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng anh cũng chạm vào được cánh tay của người đàn ông phía sau đang móc vào đùi mình. Hắn ta là một người đàn ông có thân hình to lớn hơn anh rất nhiều. Mồ hôi và tinh dịch khiến mọi thứ đều dinh dính, hỗn độn, Han Wangho xoa xoa bàn tay đang tóm chặt đùi mình một cách nịnh nọt.

Han Wangho có thể cảm nhận được dương vật đang cắm sâu trong cơ thể mình bắt đầu thúc mạnh mẽ hơn. Mỗi lần hắn đều đụ anh thật sâu, như muốn đâm cả dương vật vào phía sau mềm mại. Tiếng thịt va chạm hòa lẫn với tiếng nước vang lên bên tai Han Wangho. Anh bị đụ mạnh đến mức chỉ có thể ngẩng ra sau tựa đầu vào vai người đàn ông mà thở hổn hển.
Tốc độ nhanh làm cho Han Wangho muốn mở miệng ra nói gì đó nhưng chỉ có thể ú ớ khiến nước dãi chảy ra không ngừng.

Người đàn ông nghe thấy giọng nói của anh liền dùng dương vật của mình đâm chết Han Wangho, nhanh và mạnh, tinh hoàn đập liên tục vào mông của anh, tinh dịch sủi bọt và trào ra khỏi lỗ, khoái cảm tích tụ trước đó nhanh chóng bị đẩy lên. Lỗ sau siết càng chặt thì hắn đụ càng mạnh, nước càng chảy nhiều, dương vật lại càng đẩy vào sau hơn. Han Wanho đặt tay lên mu bàn tay của người đàn ông, vào lúc xuất tinh, anh vô thức siết chặt đầu ngón tay, cào mạnh thành nhiều vết thương.

Mùi máu tanh không quá nồng nặc nhưng lại rất đặc biệt, nó trở thành một chất kích thích không thể bỏ qua vào lúc này. Dương vật trong cơ thể cuối cùng cũng đẩy vào hoàn toàn lần cuối, chạm vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt của Han Wangho và xuất tinh.

...

Tỉnh táo trở lại, Han Wangho cảm thấy đầu óc linh hoạt hơn một chút. Chẳng hạn như bây giờ anh có thể cảm nhận rõ ràng mình đang nằm ngửa trên giường, hai chân bị gập lại và ấn vào ngực. Anh lại bị đụ, chỉ là ở các vị trí khác nhau.

Tay đối phương chạm vào khuôn mặt của Han Wangho. Lần này hắn rất kiên nhẫn, thậm chí còn dành thời gian cẩn thận vẽ theo đường lông mày của anh, từ đuôi mày, dọc theo mí mắt, ngang qua sống mũi. Cuối cùng hắn ấn lên môi Han Wangho, từ từ chà xát nó một cách cẩn thận. Khi hai cánh môi hơi hé ra, ngón cái của người đàn ông liền dọc theo khe hở đâm vào trong miệng Han Wangho, chạm vào răng của anh như muốn kiểm tra. Đầu ngón tay mềm mại vô hại thuần hóa bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể con người. Cuối cùng, hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa túm lấy đầu lưỡi yếu ớt của Han Wangho, rút ​​ra, liếm liếm hôn hôn. Nước bọt trao đổi dường như có vị ngọt, sau đó hắn ta chuyển thành gặm nhấm nhẹ nhàng như một con thú nhỏ.

Một cuộc ân ái nhẹ nhàng.

Lần này hắn đụ chậm rãi nhưng mạnh mẽ tạo lên một dòng điện tê dại chạy khắp tứ chi và xương cốt của Han Wangho. Khoái cảm kéo dài dày đặc giống như ngâm mình trong suối nước nóng, khiến anh cảm thấy dễ chịu đến mức choáng váng, dịch cơ thể tràn ra khắp nơi. Nơi bộ phận sinh dục kết hợp với nhau, tinh hoàn mỗi lần chạm vào rời đi đều để lại một vệt nước dinh dính trên bờ mông mềm mại. Dương vật rút ra khỏi lỗ nóng, chỉ để lại một quy đầu ở bên trong. Tinh dịch cũ tràn ra chảy xuống mông Han Wangho trở lên lạnh lẽo.

Anh gần như bất giác run rẩy, mơ hồ nghe thấy tiếng cười của đối phương, rất nhẹ nhàng và có chút vặn vẹo.

Điều này khiến Han Wangho cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, anh kẹp chặt huyệt sau để trả đũa, cảm nhận được ngón tay của đối phương cứng nhắc. Anh không biết hành vi này nguy hiểm đến mức nào

Cho đến khi cổ Han Wangho nằm gọn trong bàn tay của đối phương, khí quản mỏng manh của anh bị khống chế. Lực đẩy phía bên dưới bắt đầu tăng tốc. Dương vật đẩy vào càng sâu, yết hầu của anh càng bị ấn mạnh. Han Wangho không biết là do khoái cảm khi được đụ hay là do cảm giác đau khi bị bóp cổ khiến anh cảm giác choáng váng.

Han Wanho ngẩng đầu lên và thở gấp, nhưng môi lại bị miệng đối phương hút lấy, hàm răng bị chiếc lưỡi mềm mại liếm láp. Dương vật bên dưới ngày càng cuồng bạo hơn. Lúc đầu, Han Wangho còn đủ sức vùng vẫy, nhưng sau đó liền bị đè xuống, toàn thân chìm vào chiếc giường mềm mại, bị đụ đến không thở được. Anh thậm chí còn cảm thấy mình không chịu được nữa, bật khóc, khoái cảm quá mức khiến anh bắn ra liên tục. Khi chìm trong dục vọng, Han Wangho chợt nhận ra mình lại bị lấp đầy bởi tinh dịch.

Hắn ta có phải quái vật không? Hắn đã cưỡng hiếp anh và bắn nhiều tinh dịch như vậy tận hai lần liên tục?

...

Han Wangho tỉnh lại lần thứ ba vì quá hạnh phúc khi được đụ.

Lần này anh tỉnh táo hơn, tứ chi không còn hoàn toàn bị người khác chi phối, Han Wangho lúc này mới ý thức được bóng tối trước mắt là do đang bị đeo bịt mắt. Anh đưa tay muốn cởi nó ra, nhưng động tác của anh vẫn còn quá chậm, ý đồ rõ ràng đã bị phát hiện, người đàn ông túm lấy hai cánh tay kéo ra sau lưng chính anh.

Lần này là tư thế cưỡi ngựa, Han Wangho ngồi trên dương vật của người đàn ông, hậu huyệt ngoan ngoãn mút chặt, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người đàn ông trước mặt. Han Wangho ngồi không yên, chỉ có thể nghiêng mông, hóp eo, dựa vào người đối phương. Da thịt nóng bỏng của hai người chạm vào nhau, anh ngâm nga bên tai đối phương.

Có lẽ là bởi vì sau hai lần trước nên người đàn ông đã chán ngấy chiêu trò, lần này đối phương đặc biệt im lặng. Ngoại trừ việc đùa giỡn với dương vật của Han Wangho và tiếng rên rỉ của anh khiến thứ bên dưới trở nên lớn hơn. Một bàn tay lớn vuốt ve sau đầu Han Wangho, sau đó trượt xuống nắm lấy cặp mông đầy đặn của anh. Thịt trắng mềm mại trong đầu ngón tay bị vần vò, nước dịch mịn hòa vào đó, tinh dịch trong lúc đẩy ra vào trở thành những vệt lộn xộn trên mông của anh.

Sau khi được đụ trong tư thế thoải mái, Han Wangho không khỏi run rẩy, dịch hậu huyệt ươn ướt. Anh căn bản không khống chế được bản thân mỗi khi đối phương vỗ mông anh, âm thanh bàn tay tiếp xúc mạnh với thịt mềm vang lên chan chát. Han Wangho đã tìm được giọng nói của chính mình, nhưng chưa tìm được hệ thống ngôn ngữ chuẩn xác. Anh chỉ có thể nhẹ nhàng thở vào tai người kia, thỉnh thoảng lại rên rỉ như một con mèo con. Hậu huyệt của Han Wangho đã được đụ rất tốt, anh nhất quyết không buông dương vật của người đàn ông đang ở trong ra, có bị đụ mạnh cũng chỉ run rẩy và chảy nước. Han Wangho sướng đến mức dù mới chỉ xuất tinh ban nãy nhưng sau một thời gian cọ xát giữa bụng hai người và nó lại trở nên cứng rắn nhanh chóng.

Tình dục mãnh liệt và cường độ cao đã ăn mòn sự tỉnh táo của Han Wangho, toàn bộ cơ thể anh trở nên mềm mại. Niềm vui được dương vật đụ mạnh mẽ trong hậu huyệt của anh không ngừng, ngoài tinh dịch và dịch ruột, còn có một dương vật dày và cứng. Người đàn ông lần này đụ anh rất đều đặn, dường như không muốn rút nó ra, hắn ta vùi nó vào trong và đụ nhẹ, hút dương vật với cái lỗ nóng bỏng của anh. Sau khi bị đút sâu vào bên trong, Han Wangho bắt đầu cảm thấy sung sướng, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của anh dần dần trở nên nhanh hơn, đối phương bắt đầu đụ theo tần số co bóp của hậu huyệt. Hắn kéo eo anh ấn xuống như muốn đút cả tinh hoàn vào bên trong vậy.

Lần thứ ba được lấp đầy dường như là chuyện đương nhiên, Han Wangho có thể cảm nhận rõ ràng từng dòng tinh dịch chạm vào điểm nóng của mình, kéo dài đến mức anh tự hỏi làm sao người đàn ông này sau lần thứ ba vẫn có thể xuất tinh nhiều như vậy.

  Dương vật đã mềm bị rút ra, Han Wangho được đỡ nằm xuống. Anh cao trào đến run rẩy, mái tóc rối bù xõa tung trên ga trải giường. Dù tinh dịch bắn vào rất sâu nhưng vì quá nhiều nên không ngừng chảy ra. Giữa hai chân anh bây giờ là một mớ hỗn độn đỏ bừng và ướt sũng.

...

Đầu óc Han Wangho cực kì mù mịt, nhưng lần này anh không có ngất đi. Khi ý thức mơ hồ gần như đưa anh vào giấc ngủ thì sau lưng bị một thân thể khác ép đến. Một chân anh được nhấc lên cao lên, sau đó người đàn ông đút thẳng vào lỗ ướt.

Có ai thực sự có thể cứng lại nhanh như vậy không? Han Wangho gần như mất đi khả năng suy nghĩ lý trí, chỉ còn lại bản năng dâm dục để phản ứng.

Lần này hắn có vẻ sốt ruột hơn nhiều, vùi đầu vào hõm cổ Han Wangho hít hà, dương vật thâm nhập mạnh mẽ. Han Wangho vẫn đang trong thời kỳ hậu cao trào vô cùng nhạy cảm. Anh vặn vẹo eo cố trốn tránh. Nhưng động tác này tựa hồ đã chọc tức đối phương, hai tay hắn từ dưới đưa lên ôm lấy eo Han Wangho, không cho anh trốn thoát, tựa như đang kìm nén rất nhiều. Hắn còn tìm ra góc độ để kích thích điểm nhạy cảm của Han Wangho, trực tiếp khiến dương vật mới bắn của anh lại hưng phấn.

Dù thân thể sau cao trào có nhạy cảm đến đâu cũng không thể so sánh với người đang cố gắng làm cho Han Wangh rên rỉ.

"Đợi đã, chậm lại... ừm——!"

Đối phương rất xấu tính, hắn đụ anh ngày càng sâu hơn

Han Wangho bị đụ đến mức các kẽ ngón tay ngứa ngáy khoái cảm. Anh nắm chặt ga giường, dương vật chỉ có thể phun ra một lượng nhỏ dịch loãng trong suốt.

Thật sự quá thoải mái, vượt quá khả năng chịu đựng của đầu óc, Han Wangho cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng để gỡ tấm bịt ​​mắt ra. Quả nhiên, anh lại bị tóm, lần này anh nghe rõ ràng người đàn ông tặc lưỡi một cách thiếu kiên nhẫn. Sau đó nắm chặt cổ tay anh đè lên trên đỉnh đầu, điều chỉnh Han Wangho từ nằm nghiêng chuyển sang tư thế quỳ mà không thèm rút dương vật ra. Hai chân anh bị ép gập lại, dang rộng ra hai bên người, mặt áp xuống giường, eo hạ thấp, mông nhô cao lên.

Người này cao quá, sao có thể vừa giữ tay anh qua đầu khi vẫn đang đụ anh chứ?

Những suy nghĩ linh tinh của Han Wangho chỉ kéo dài trong khoảnh khắc này, một giây tiếp theo, anh bắt đầu co giật. Bị đụ vài lần khiến anh lại rơi vào vũng lầy dục vọng, cơ bụng săn chắc của đối phương chạm vào hõm lưng của Han Wangho, bôi vết nước dâm dục ra khắp nơi. Han Wangho không thể giữ được lực đầu gối nên dần trượt xuống. Hắn ta liền dùng một tay nắm lấy eo của Han Wangho kéo lên và lái dương vật của mình lên từng điểm nóng đã phát triển. Han Wangho chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như vậy trong đời. Trong vòng vài phút, người đàn ông đã kiểm soát được tâm trí anh.

Han Wangho bị đẩy mạnh đến nỗi một bên mặt bị cọ lên xuống trên ga trải giường, toàn thân đau nhức. Sức lực duy nhất của anh chỉ có thể dùng để kẹp chặt hậu huyệt, ép người đàn ông nhanh chóng xuất tinh. Bị kẹp đến sung sướng, người đàn ông dùng tay mạnh hơn một chút, đẩy eo của Han Wangho càng thấp xuống khiến mông hếch cao hơn để có thể tấn công vào phần thịt mềm sâu nhất của anh.

Han Wangho bị đụ cho đến khi tinh dịch chảy ra, tứ chi yếu ớt, nỗi sợ hãi bị người đàn ông này đụ đến hỏng não khiến anh lại vặn eo cố gắng trốn tránh. Người đàn ông kia tức giận cắn lấy lớp thịt mỏng manh trên cổ Han Wangho bằng những chiếc răng cực kỳ sắc bén. Giống như con thú kẹp chặt đường thoát của con mồi, hai dục vọng nguyên thủy nhất cuối cùng cũng được giải tỏa trong mùi máu. Dịch thể màu trắng thì bắn vào trong cơ thể Han Wangho, còn màu đỏ thì được hắn ta lặng lẽ liếm đi.

Han Wangho run rẩy không cách nào ngăn được dòng nước, âm thanh dâng cao tạo thành mấy vòng xoắn vặn, đầu óc anh bị bao phủ bởi tầng tầng sương mù, giống như bị đổi sang một vị trí khác, giống như lại lên đỉnh vậy. Một lần nữa lỗ của anh lại bị lấp đầy.

Nhiều quá, thật sự chỉ có một người sao?

-

Han Wangho đứng trong phòng tắm kiểm tra.

Dưới ánh sáng lạnh lẽo, anh có thể nhìn thấy tất cả. Đêm qua chắc chắn không phải giấc mơ, cơ bắp đau nhức là có thật, lỗ đỏ do bị đụ là có thật, vết cắn sau gáy là có thật. Nhưng dấu vết của tội ác chỉ lưu lại trên người anh, còn hiện trường lại không có gì thay đổi, ngay cả chiếc dép bị đá ra ngoài vẫn còn nguyên trong phòng.

Đề phòng trộm trong nhà mới là điều khó nhất, Han Wangho không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh không kiên nhẫn kéo lại cổ áo, quyết định quay về ký túc xá, trực tiếp tìm ra sự thật.

   Lần này là Choi Hyeon-joon mở cửa, Han Wangho cười chiếu lệ, đẩy cậu ta ra, đi vào xem xét có vật gì khả nghi hay không.

"Anh Wangho, làm sao vậy?"

Choi Hyeon-joon chậm rãi đi theo, nghi hoặc hỏi.

   "À... không có gì đâu. Hyeon-joon," Han Wangho nhìn chằm chằm vào tủ bên đầu giường của Choi Hyeon-joon, cổ họng nghẹn lại, " Em bắt đầu sử dụng bịt mắt ngủ từ khi nào vậy?"

Choi Hyeon-joon phàn nàn: "Jihoon bây giờ toàn đòi mở rèm khi ngủ. Ôi! Thật sự quá đáng luôn ấy, chói muốn mù mắt luôn! Làm sao em có thể ngủ như thế được?"

   Jeong Jihoon đang ngồi trên giường nghịch điện thoại di động. Nghe vậy, liền ngẩng đầu cười to lộ ra răng hổ.

"Em nghĩ có chút nắng sẽ dễ ngủ hơn mà. Dù sao nếu anh đeo bịt mắt thì vẫn có thể ngủ như lợn thôi. Còn em mà không có nắng, sẽ mất ngủ cả ngày mất."

   "Nghe chả hợp lí gì cả!!"

   "Em mới là người đưa ra ý kiến ​​cuối cùng về việc nó có hợp lý hay không. Anh không bị mất ngủ thì làm sao anh biết được?"

Han Wangho nhìn hai cậu em không còn để ý đến mình, chỉ chăm chăm cãi nhau, anh nheo mắt nghi ngờ.

Jeong Jihoon thì thôi đi, còn Hyeon-joon... Em ấy không có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy.

Anh quyết định chuyển chiến trường trước, sau khi gõ cửa phòng Park Jae-hyuk và Son Siwoo một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, Han Wangho tức giận mở cửa đi vào. Anh kiểm tra cẩn thận nhưng không phát hiện được gì.

   Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, Han Wangho giật mình quay lại thì phát hiện Park Jae-hyuk vừa tắm xong, mặc áo ngắn tay và dùng khăn lau tóc.

"Sao vậy? Cậu đang tìm gì đó à?"

Park Jae-hyuk dễ dàng khóa cửa lại.

Han Wangho theo động tác của cậu ta, nhìn thấy trên mu bàn tay có vài vết vảy.

Han Wangho cảm thấy da đầu tê dại, tóc dựng ngược, anh chuyển ánh mắt nhìn vào mắt Park Jae-hyuk.

"Jae-hyuk, tay cậu bị thương à?" Anh cố gắng cười, "Bàn tay của tuyển thủ chuyên nghiệp rất quý giá, hoàng tử nim của chúng ta thật bất cẩn đấy."

Park Jae-hyuk vô thức rụt tay lại nhìn Han Wanghu, không nói gì.

Dòng nước ngầm lặng lẽ dâng trào.

Ngay lúc Han Wangho không nhịn được muốn hỏi thêm thì tiếng chìa xoay ổ khóa đột ngột vang lên rõ ràng. Cánh cửa khóa được người từ bên ngoài mở ra, khuôn mặt của Son Siwoo thò ra từ sau tấm cửa, và chùm chìa khóa vẫn đang được xoay trên ngón trỏ của cậu ta.

"Sao lại khóa cửa chứ?? Park Jae-hyuk, tên khốn nhà cậu muốn chiếm không gian chung à? Cậu có còn là con người nữa không thế?"

"Ồ, công chúa Nim, người giữ chìa khóa của cả kí túc, cậu mà cũng sợ tôi khóa cửa à?" Park Jae-hyuk làm ra bộ mặt cạn lời, tay run run giơ về phía Son Siwoo.

"Tôi đang bị Wangho thuyết giảng đây. Đều là lỗi của cậu khi cứ nhất quyết mời tôi đi quán cà phê mèo đó. Tôi nên mua bảo hiểm cho tay mình mới đúng!"

Ánh mắt Han Wangho rơi vào chùm chìa khóa, kim loại màu trắng bạc chói lóa dưới ánh đèn. Như thể anh đã bắt được sợi chỉ, sợi chỉ của sự thật được dễ dàng bị kéo căng ra. Kế hoạch ban đầu có lẽ chỉ là một ý tưởng nhất thời, nhưng cách bọn họ để những bằng chứng một cách công khai và lộ liễu phơi bày cho anh nhìn thấy như thể đây chỉ là một món tráng miệng ngon ngọt mà họ tự thưởng cho bản thân.

Anh chợt cười.

Han Wangho gần như phớt lờ cuộc trò chuyện giữa hai người và đi về phía Son Siwoo. Đằng sau còn có Jeong Jihoon và Choi Hyeon-joon khi nghe thấy náo động đi ra đứng ở cửa hóng chuyện. Han Wangho nhướng mắt nhìn bốn phía, thu nhận biểu tình của mọi người, nụ cười rơi vào trong ánh mắt.

Anh bước lại gần Son Siwoo thêm một bước, giọng nói rất nhẹ nhàng, gần như là thì thầm, nhưng tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ ràng.

"Siwoo ~" Han Wangho tay đặt lên một bên cổ Son Siwoo, ngón tay cái ấn vào yết hầu của cậu ta.

Anh nghiêng đầu và cười toe toét.

"Cậu thấy thích hàm răng của tôi không?"

-

Làm sao để cùng nhau sở hữu một bông hoa? Bạn bứt cánh hoa, tôi bẻ rễ. Mặt trăng là nhân chứng cho thấy chúng ta có ý đồ xấu và không thể tha thứ được.

* Mọi người có đoán ra được đoạn nào là của ai đang... khum 🤭🤭🤭*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro