Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi là một kẻ nghiện hút thuốc lá, thuốc lá giống như là một chất gây nghiện của cậu vậy, nó làm cho cậu cảm thấy kích thích.

Nhưng do một lần đang đi trên đường, cậu không nhìn lên đèn đường nên cậu mới bị xe tải đâm chết.

Cậu cứ nghĩ là mình sẽ chết vì thuốc lá cơ, ai ngờ cậu lại chết vì xe tải đâm chứ, nghĩ mà nhục...

Và bằng một cách kì diệu nào đó giống như phép thuật Win mà Takemichi lại xuyên về hồi mình còn bé tầm 6 tuổi cơ chứ.

Take- ngơ ngác ngỡ ngàng nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt không thể nào tin được -michi.

' Đây là đâu? Tôi là ai? Thuốc lá của tôi đâu rồi!? '

Trong khi Takemichi đang chìm đắm vào suy nghĩ thì cách cửa phòng mình mở ra. Khi cách cửa mở ra thì có một cô gái(?) với mái tóc vàng như mặt trời và đôi mắt màu xanh lục đang nhìn cậu bằng ánh mắt cưng chiều, cô gái lại gần cậu và bế cậu lên ôm. Nhưng Takemichi làm gì quan tâm, cái cậu quan tâm là thuốc lá của mình ở đâu mất rồi.

" Con trai của mẹ dậy rồi à? "

Takemichi nhìn cô gái dùng hết sức để nhớ xem đây là ai rồi cậu mới nhớ ra.

" Mẹ bế con xuống dưới nhà ăn sáng nhé, hôm nay con phải đi học đấy, Michi "

Đúng vậy, đây là mẹ cậu. Mẹ cậu tên là Hanagaki Jena, một người Nhật lai Anh. Bà là người rất yêu thương cậu hết mực và bà còn là chủ của một cửa hàng bánh kem.

Bà Hanagaki bế Takemichi xuống nhà rồi để cậu lên ghế ngồi ăn sáng. Bà còn phải nói chuyện với chồng của mình về việc ông hay quên những tờ giấy quan trọng trong công ty của mình.

Takemichi cũng không để tâm lắm, cậu ngồi ăn sáng mà mẹ mình nấu. Đồ ăn sáng gồm có bánh mì bò, trứng lòng đào, 2 cây xúc xích và một cốc sữa bò. Cậu thì ngồi ăn ngon lành nhưng cha cậu thì đang bị vợ mình mắng lên bờ xuống ruộng.

Ăn xong thì cậu quan sát người cha của mình. Cha cậu tên là Hanagaki Wazun, lúc đầu tên của cha cậu là William Wazun cơ nhưng vì cưới mẹ cậu nên mới bị đổi tên. Đáng lẽ là mẹ cậu phải đổi họ của mình là William nhưng vì thấy mẹ cậu không lỡ bỏ họ của mình nên cha cậu đành phải đổi họ của mình. Ông Hanagaki là một giám đốc thuộc chi nhánh liên quan đến kinh tế nên gia đình cậu cũng đuợc gọi là khá giàu.

Takemichi thở dài nhìn người cha của mình đang bị mẹ mình mắng cho te tát vì tội quên tờ giấy quan trọng liên quan đến công ty. Cha cậu liền bắn ánh mắt cầu cứu đến chỗ cậu giống như cậu là vị cứu tinh duy nhất của mình vậy.

" Mẹ ơi, mẹ cũng lên ăn sáng đi, chắc cha vì lo lắng quá nên mới để quên tờ giấy thôi mẹ "

Bà Hanagaki thấy con mình nói thế thì cũng không mắng Ông Hanagaki nữa. Ông Hanagaki vui mừng vì mình sẽ không bị mắng nữa.

Takemichi thở dài nhìn cha mình... Cha đúng là trẻ con!!!

Cậu chào cả nhà mình đi học, cậu vừa đi vừa suy nghĩ không biết mình nên mua thuốc lá kiểu gì trong cơ thể con nít này.

Khi đến trường tiểu học, cậu nhìn ngôi trường năm xưa của mình...Nhớ thật đấy...

Takemichi bước vào trường tiểu học của mình, cậu nhớ không lầm thì mình học lớp khác với...Ai nhỉ...À nhớ ra rồi là cô bé có tên là Tachibana Hinata...Cô bé này trong tương lai là một y tá rất được lòng các bệnh nhân.

" Takemichi ở đây này "

Nghe thấy có người gọi mình, cậu quay sang nhìn người gọi mình...A, Taku-chan người bạn từ hồi cởi trần cùng mình.

Takemichi đi lại gần bàn ngồi cùng người bạn thân của mình.

" Taku-chan với mình cùng học một lớp nè "

Takuya vui vẻ gật đầu, cả hai nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi vào lớp thì cả hai mới không nói chuyện nữa.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" Cuối cùng cũng ra về "

Takemichi mệt mỏi nhìn Takuya bằng ánh mắt mong đợi. Takuya thấy cái ánh mắt đấy mà bất lực nhìn cậu. Nhưng vì đây là người bạn thân của mình nên Takuya nể tình mà hạ lưng mình xuống để cõng cậu lên.

" Vẫn là Taku-chan hiểu mình nhất "

Cậu cười mà leo lên người Takuya nhưng trong đầu đang suy nghĩ rằng nếu mình mà lớn thêm một tí và Taku-chan cõng mình mặc một chiếc áo dài đội mũ che mặt đi thì chắc chắn cậu sẽ mua được thuốc lá. Chỉ cần nghĩ rằng mình sẽ được cầm thuốc lá lên và hút thôi...Ôi, nó phê gì đâu ấy❤

Takuya để ý đến khuôn mặt của bạn thân mình mà khó hiểu, tại sao mặt của Takemichi lại phởn đến thế nhỉ? Thật là khó hiểu.

Cậu để ý đến Taku-chan bạn thân mình đang khó hiểu nhìn mình mà bật cười.

" Haha, mặt của Taku-chan lúc khó hiểu nhìn trông rất buồn cười quá "

Takemichi cười lớn trước khuôn mặt của bạn thân mình, mặt của Takuya nhăn lại như một ông cụ non khi nhìn đứa cháu mình đang làm sai điều gì đó vậy. Thật là buồn cười đến đau ruột.

Takuya thấy cậu cười vào khuôn mặt mình như vậy thì cũng nhìn sang chỗ khác, không nhìn cậu nữa.

Takemichi thấy Taku-chan nhìn sang chỗ khác đã thế còn dừng chân lại nữa thì cậu nổi tính tò mò không biết bạn thân mình nhìn cái gì. Cậu quay sang chỗ mà Taku-chan nhìn.

Hình ảnh mà Takemichi thấy là có một cậu bé tầm tuổi cậu, có mái tóc màu trắng nhưng có một cọng trên mái tóc màu xanh dương, mắt có màu xám vô hồn đang bị thương màu chảy ở mặt bên phải.

( Không tưởng tượng được thì nhìn lên trên hình ở trên đầu )

Takemichi không muốn cứu đâu nhưng thấy Takuya cứ nhìn cậu ta chằm chằm bằng ánh mắt muốn giúp đỡ nhưng nhận ra mình không biết đánh nhau. Vì cậu không muốn nhìn thấy Taku-chan như thế này nên cậu nhảy xuống khỏi lưng Taku-chan đầy tiếc nuối.

" Sao vậy, Takemichi? "

Takuya thấy bạn mình nhảy ra khỏi lưng mà ngạc nhiên không hiểu vì sao cậu lại nhảy ra khỏi lưng mình.

Takemichi cười xong quay sang chỗ cậu bé kia, nói khẽ:

" Tớ đi giúp cậu ấy đây, Taku-chan đứng đây đợi mình nhé "

Chưa để Takuya nói thì cậu đã chạy ra đấy rồi.

Còn ở chỗ cậu bé kia thì cậu ta giận dữ nhìn đám lớn hơn mình 3,4 tuổi đánh mình đến như thế này.

Đám kia thấy cậu ta nhìn chúng bằng ánh mắt đấy thì cười mỉa mai, nói:

" Đừng nhìn tụi tao bằng ánh mắt đấy, chẳng qua là do mày quá yếu nên mới không đánh được tui tao mà thôi "

Cậu ta nghe thấy vậy liền tức giận nhưng cũng mỉa mai lại chúng, nói:

" Chứ đéo phải là do tụi mày ỷ lại mình đông đi bắt nạt một đứa trẻ kém mình vài tuổi à? "

Tụi kia nghe thấy tức giận mà quát lên:

" Mày im mẹ mồm đi, thằng oắt con "

Cậu ta lại nhếch mép nhìn tụi nó bằng ánh coi thường. Tụi kia thấy vậy thêm phần tức giận, có đứa tính đấm cậu ta thì có người đá hắn một cái làm cho hắn trao đảo ngã xuống.

Take- người đánh thằng kia bằng sức lực yếu nhất -michi bỡ ngỡ nhìn hắn ta bằng ánh mắt không thể tin được, cậu thốt lên:

" Sao anh yếu thế? Em đá anh chưa hết sức lực luôn đấy "

Takemichi ngạc nhiên nhìn người mình đá đang ngồi xuống đất trong khi cậu đang ngạc nhiên thật lòng thì tụi kia thấy cậu nói thế tưởng là cậu nói họ yếu hơn một đứa trẻ kém mình vài tuổi mà tức giận lao vào đánh cậu. Takemichi cũng không rảnh mà để họ đánh mình đến sưng mặt đâu, cậu cũng đánh lại với tụi kia, cậu bạn kia thấy vậy cũng ngạc nhiên và sáng mắt lên nhìn cậu.

Có một đứa trong tụi nó tính đánh lén cậu thì bị cậu con trai tóc trắng kia đánh vào đầu làm cho chóng mặt. Thế là Takemichi và cậu trai tóc trắng kia đánh tụi kia đến bố mẹ không còn nhận ra nữa thì mới thôi.

Tụi kia sợ hãi mà chạy đi không quên kéo đồng bọn của mình đang chóng mặt mà ngất xỉu ở dưới đất.

Takemichi thấy mình đã xong việc rồi tính đi ra chỗ của Taku-chan thì người con trai tóc trắng mở miệng ra nói:

" Mày tên là gì? "

Takemichi nhìn người nọ ngạc nhiên, nếu như lẽ thường thì tất cả sẽ hỏi " Tại sao lại giúp tôi " chứ không phải là đi hỏi tên người khác.

Người nọ thấy cậu im lặng không trả lời mình thì thay vì tức giận thì cậu ta lại hỏi lại câu hỏi đấy thêm lần nữa.

Lúc này, Takemichi mới thoát khỏi suy nghĩ của mình rồi cậu mới nói:

" Tớ tên là Hanagaki Takemichi cứ gọi tớ là Takemichi, còn cậu? "

" Cứ gọi mày-tao đi "

Người con trai tóc trắng cau mày lại, cậu ta không thích gọi tớ-cậu, cậu ta đã quen miệng gọi mày-tao rồi.

Takemichi ngạc nhiên thêm lần nữa nhưng nghĩ lại thì gọi tớ-cậu với một đứa tầm 6 tuổi trong khi mình đã 26 tuổi thì cũng khó quen miệng thật.

" Vậy thì tao tên là Hanagaki Takemichi cứ gọi là Takemichi, còn mày? "

" Tao tên là Hangul Samul, mày đánh nhau rất ngầu đấy "

Samul khen ngợi tài đánh đấm của Takemichi và cậu có thể phát hiện ra cậu ta đang ngưỡng mộ mình chỉ qua ánh mắt đang phát sáng nhìn cậu không rời vậy.

" Cảm ơn đã khen, mày có muốn gặp bạn thân tao không? "

Takemichi giờ đây rất muốn quay về để Taku-chan cõng mình đi về chứ cậu cảm thấy hơi tê chân rồi đấy.

Samul gật đầu truớc lời đề nghị của Takemichi, cậu ta cũng muốn biết bạn thân của người bạn mới của mình như thế nào.

Takemichi thấy Samul gật đầu liền nắm lấy tay cậu ta và chạy đến chỗ Takuya. Khi cậu nắm lấy tay của Samul thì cậu ta ngửng mặt lên nhìn cậu.

' Tay của cậu ta ấm thật '- Samul giật mình truớc suy nghĩ của mình, cậu đang nghĩ gì vậy!?

Samul cảm thấy suy nghĩ của mình có cái gì đấy rất là buồn cười ở đâu đó. Ai lại đi khen một người con trai khác rằng tay của họ rất ấm áp? Cái câu đấy chỉ dành cho người khác giới khen nhau thôi, ai đời lại đi khen người cùng giới?

Gạt bỏ suy nghĩ đấy đi, Samul khi nhìn thấy bạn thân của Takemichi thì có phần ngạc nhiên. Cậu ta cứ tưởng là bạn thân của Takemichi sẽ kiểu là người đánh nhau giỏi giống câu ấy cơ nhưng nhìn xem người này nhìn trông rất yếu đuối và không có một chút gì về kiến thức cơ bản về đánh đấm. Nhìn người này giống như là một đứa trẻ ngoan hiền, học giỏi, biết quan tâm đến gia đình mà bố mẹ nào cũng muốn có đuợc.

Takemichi thấy Samul đứng đờ ra thì cũng hiểu đuợc phần nào. Vì nhìn xem cậu vừa mới đánh nhau với đám tụi kia nên Samul thấy cậu giỏi đánh đấm thì chắc sẽ chơi với những người đánh đấm giỏi.

Cậu nghĩ như vậy vì cậu đã từng như Samul rồi, lúc đấy cậu có gặp một tên đánh đấm rất giỏi câu cứ nghĩ rằng bạn của tên đấy cũng đánh đấm giỏi cơ. Ai mà ngờ được bạn của tên đấy không biết đánh đấm dù có thì lực đánh cũng rất yếu sìu như con kiến đang cố hết sức cắn vào một thanh sắt vậy.

Takuya thấy cậu ta cứ nhìn mình mà ngại ngùng liếc mắt sang nhìn Takemichi cầu cứu. Cậu thấy ánh mắt cầu cứu của bạn thân mình liền nhìn Samul, nói:

" Mày đừng có nhìn Taku-chan của tao như thế, cậu ấy đang ngại khi mày cứ nhìn cậu ta bằng ánh mắt đấy đó "

Samul nghe vậy, giật mình nhìn Takemichi rồi cũng không nhìn Takuya nữa. Takuya thấy cậu ta không nhìn mình nữa thì vui vẻ nhìn cậu như muốn nói lời " Cảm ơn " vậy.

Thấy bạn thân mình hết ngại ngùng thì cậu mới nhớ ra là mình quên giới thiệu tên bạn của mình.

" Đây là bạn thân tao tên là Takuya Yamamoto còn đây là Hangul Samul "

Takuya gật đầu đã hiểu xong nhìn Samul chằm chằm một hồi như đang đánh giá cậu ta vậy. Samul không nói gì cũng biết rằng Takuya đang nhìn mình nên cậu ta im lặng mặc kệ ánh nhìn của Takuya.

Takemichi thấy vậy thì nhìn Takuya mà dang tay ra nói:

" Cõng tao tiếp đi, Taku-chan "

Takuya muốn từ chối nhưng mà nhìn cái ánh mắt long lanh lấp lánh kia của Takemichi làm cho cậu không dám từ chối đâu.

" Lên đi "

Takuya nói xong thì Takemichi vui vẻ mà được cõng. Samul nhìn cả hai nhưng cũng im lặng mà đi theo.

" Mày bị thương như thế thì đi vào nhà tao đi, nhà tao có băng y tế đấy "

Takemichi thấy vết thương trên mặt của Samul mà cảm thấy thắc mắc tại sao nó lại không kêu đau gì cả nhưng cậu cũng không suy nghĩ nữa, vì cậu không muốn bị liên lụy rắc rối về chuyện cá nhân của cậu ta đâu...Phiền lắm đó.

Samul thấy cậu nói thế thì ngập ngừng vừa muốn trả lời vừa không muốn trả lời nên Samul sẽ chỉ im lặng gật đầu.

Nhưng trong mắt của Takuya thì cậu thấy Samul đang lạnh lùng không quan tâm đến câu nói của Takemichi làm cho cậu muốn đấm cậu ta. Người ta có lòng tốt thế mà chỉ im lặng gật đầu cho qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#alltake