Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh,em về đây,anh nhớ chú ý sức khỏe bản thân nha,anh mà bị gì là em không tha cho anh đâu"

"Ừm,anh biết rồi mà. Em về cẩn thận"

Takemichi mở cửa bước ra ngoài,trời bây giờ cũng gần trưa rồi,cậu phải ghé đi mua đồ về nấu cho thằng Hanma ăn thôi,nếu như không phải có tên đó thì cậu nhịn ăn khỏi nấu đỡ mệt hơn

"Takemicchi"

Giọng nói quen thuộc vang lên,cậu khựng lại quay đầu từ từ sang phải thì thấy tên tổng trưởng đã đứng bên cạnh mình từ khi nào

"Mày ở đây khi nào đấy ?"

"1,99 giây trước"

"..."

"Thôi tao về đây"

"Hể...đừng đi mà,đi lượn với tao vài vòng đi rồi về"

"Tao không--á thả tao xuống" cơ thể cậu bị Mikey bế lên một cách dễ dàng,hắn vác em như bao tải sau đó nhẹ nhàng đặt em lên xe,hắn vẫn lấy tay đỡ lưng em cho đến khi rú ga phóng đi

Shinichiro từ trong nhìn ra với vẻ mắt hú hồn rồi dần bĩnh tĩnh lại,anh nghĩ rằng cậu nên cứ hồn nhiên như này thì hơn,ở bên cạnh thằng Mikey cũng tốt

Chỉ là...thời gian cậu tồn tại không lâu nữa...

...

Mikey chở cậu đến bãi biển lạnh,nó không có sóng,chỉ im lặng đung đưa theo cơn gió,Takemichi cứ mãi ngắm nên cậu không để ý rằng người con trai bên cạnh mình đang ngắm mình đắm đuối,Mikey ngắm đến nỗi quên lối về,hắn không cần nhìn đại dương bởi vì trong mắt cậu cũng đã hiện lên hết thảy,trời cũng rất lạnh nhưng mái tóc cậu tỏa lên ánh nắng nên trái tim hắn như được ủ ấm

Mikey bất ngờ ôm Takemichi,Takemichi không kịp phản ứng nên mặc kệ hắn ôm,dù gì cảm giác này cũng đã lắp đi lặp lại nhiều lần không còn xa lạ gì nữa,cậu cũng đáp ứng hắn bằng cách ôm chặt hắn lại,Mikey tưởng cậu sẽ không ôm hắn ai ngờ cậu lại ôm chặt hắn hơn,đôi mắt đen láy chưa bao giờ hiện rõ cảm xúc với bất kì ai nhưng cứ bên cạnh cậu thì nó lại khác

"Takemichi à...mày đừng bỏ tao"

Ủa mình có đi đâu đâu mà bỏ hắn

"Mày nói gì vậy,tao đâu có bỏ mày đâu"

"Thật không"

"Thật mà"

"...về nhà tao ăn cơm đi,hôm nay Emma nấu nhiều món lắm"

"Thôi tao không đi đâu,tao phải về nhà nấu cho..."

"Nấu cho ai ? Mày ở với ai" sắc mặt bỗng lật nhanh 360°

"Ờm...nấu cho em trai tao ăn"

"À quên mất mày có em trai,cho tao về xem em trai mày được không"

Nói thế thôi chứ hắn biết 2 người là 1 rồi,lí do tại sao cậu lại như thế thì hắn lại không biết

"KHÔNG ĐƯỢC!!! à thì em trai tao sống khép kín nên nó không tiếp xúc với ai đâu"

Cậu không muốn hắn hỏi thêm gì nữa nên nhanh chân chạy đi mất nhưng trước khi đi thì cậu vẫn nhắc nhở hắn

"Ngày mai,mày nhớ cẩn thận nha. Đừng để bản thân bị thương nữa"

Hắn cảm thấy lời nói của cậu có chút ẩn ý,hắn sẽ nghĩ lời nói của cậu bình thường nếu không có chữ 'nữa'

......

"Nhóc cưng,tao về rồi đây" Hanma đạp cửa xông vào

"Mở cửa đàng hoàng đi chứ trời ạ" Michi hét từ trong phòng bếp vọng ra

Hanma ló đầu nhìn cậu trong phòng bếp,hắn chui vô xem thấy cậu chuẩn bị một bàn đồ ăn rất ngon,bụng hắn bỗng kêu ọt ọt vang khắp nhà

"Đúng là vợ tao có khác,nấu ngon thế này"

"Nói tào lao gì thế,ngồi xuống ăn"

Ăn xong,Hanma ôm cái bụng của mình ra ngồi sofa xem tivi,hắn vứt đống chén đĩa cho cậu rửa một mình,giờ nói thằng Hanma lười cũng chán rồi,riết quen rồi nên chả muốn nói nữa

Rửa xong cậu cũng ngồi nghỉ ngơi trên sofa,hắn thấy Michi ngồi xa mình nên đã cầm tay cậu kéo vào lòng hắn,hắn để Takemichi ngồi giữa hai chân mình,cằm của hắn đặt tên tóc cậu,tư thế này ngồi rất thoải mái

"Tao sẽ khiến bộ dạng của mày được phơi bày trước toàn thể mọi người vào ngày mai"

"Mày thử xem ? Nhìn tao thế thôi chứ tao ga lăng lắm đó"

"Ựa,nghe mắc ói ghé"

"....dù sao thì ngày mai tao cũng sẽ bảo vệ mày đó nhóc cưng"

"Thôi khỏi,tao tự lo cho mình được"

"Thật không ? Ngày mai đứa nào gục xuống trước là phải làm việc nhà một tháng"

"Chốt kèo,mà bình thường mày có làm đéo đâu"

.....

Tomorrow...

Cả 2 ngủ cùng trên một chiếc giường,chuông báo thức kêu vang khắp phòng mà cậu vẫn không chịu động đậy,não cậu đang hò reo hôm nay là ngày quyết chiến cậu mới bất thình lình tỉnh dậy đạp vào bụng Hanma một cú sau đó chạy vào phòng tắm

"Clm cái thằng...dậy nhanh,cả bang đang đợi mày đấy thằng kiaaaa"

Hôm qua cày phim hay quá nên lỡ sa vào lòng Hanma ngủ ,thằng Hanma cũng ngủ quên mà đôi chân hắn bị mộng du nên đã tự đứng dậy vô phòng ngủ,cuối cùng là cả hai ngủ sâu quá quên mất ngày mai rất quan trọng

Tại nơi quyết chiến

"Sao thằng Takemichi lâu thế,sắp đến giờ rồi cơ mà" Draken vò đầu nhìn ra ngoài mãi không thấy cậu đâu

"Hay là nó gặp nạn...để tao đi tìm nó cho" Chifuyu chạy đi nhưng bị Mikey túm cổ áo kéo lại

"Tụi mày bình tĩnh đi,có thể là tắc đường thôi,cậu ấy đã hứa là sẽ mang Baji về rồi"

Bên team Ba lưu bá la

"Cái thằng Hanma làm cái gì mà sao chưa đến nữa,chắc lại lượn đi đâu rồi" Kazutora bất lực với tên ngả ngớn này

"Ê ê tụi bây,hồi nãy tao sang bên Touman thăm dò thử mà cái tên Hanagaki còn chưa tới,không lẽ thằng Hanma với Hanagaki đang ngủ quên với nhau thì sao"

"TÀO LAO" Kazu và Baji đồng thanh hét lên

"Tao chỉ phán đoán thôi mà,2 đứa bây căng quá"

"Tên Hanagaki đó là em trai của Hanma nên ngủ cùng thì có sao đâu,ủa mà tên đó nhỏ con như vậy mà ở trong bang Touman hả,có lộn anh em sinh đôi không vậy"

Trên nóc xe

"Anh à,ở đây chán quá nhìn tên nào cũng xấu như nhau,hay là mình về đi"

"Đợi chút đã...tâm trí anh đang mách bảo có thứ gì đó thú vị ở đây"

"Cái anh nói không lẽ là thằng oắt con"

"Có lẽ vậy"

"Anh tỉnh dậy đi,chả có thằng oắt con nào ở đây đâu. Tối hôm nó chuốc thuốc chúng ta xong chạy mất rồi còn đâu,tìm cũng không thấy,mẻ Ru còn chả mở miệng nói một câu"

"Cứ ngồi yên chút đã,không có thật thì anh sẽ mua kính mới cho mày"

"Nói đó nha"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro