Chap 1-Em chưa chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1: Cô hồn
---
Em run rẩy tựa vào thành cầu.Thân xác vô lực chèn ép lên thanh sắt đã sớm rỉ sét.Máu ở phần bụng trào ra,sức ép cơ thể đè nặng lên vết thương khiến nó rách toác.
Chống đôi bàn tay trầy xước nâng cơ thể dựa ngược lại vào thành cầu.
Takemichi ngồi sụp xuống nền tuyết lạnh cóng.Miệng hấp hối ho ra một ngụm máu tanh tưởi.
Chất lỏng dần lan từ cổ họng sưng tấy xuống áo phông đầy mùi của rác và dính nhầy nhụa tinh dịch.
Mặt em trắng bệch như bạch tạng.Đôi mắt Sapphire mờ ảo,một bên máu loang lổ xuống gò má-Hanagaki Takemichi bị móc mắt.
Bạn không nhầm đâu.
Móc thật đấy.
Cả người em tê dại.
Dưới nền tuyết lạnh cóng ám một tầng máu tanh,nó lan rộng như tô thêm vẻ đẹp cho người ngồi giữa đấy.
Mái tóc đen dài ngang má,làn da nhợt nhạt,miệng khô khốc và dáng vẻ âm u như mị hoặc người ta sà vào ngấu nghiến.
Chỉ là họ không biết...bên trong vẻ đẹp đó em đang chịu những cơn đau cắt da cắt thịt.
Chẳng có người qua lại,chẳng được giúp đỡ,chẳng rõ mình là ai,đã làm gì hay một nơi nương tựa,một mái ấm nhỏ nhen
...em thậm chí cũng chẳng có nốt !
Đời em tàn thật rồi.
---
"Takemichi!!!"
Em nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của Sanzu,vẻ mặt cáu giận như nhìn một thứ cặn bã của gã.
Em không muốn gặp lại bọn họ chút nào.
Những lũ ác quỷ không có tình người.
Hanagaki Takemichi này mệt rồi
...
Gục ra nền tuyết trắng.
Thân ảnh nhỏ bé nhắm nghiền mắt.
Tay em cầm con giao đâm vào vết thương ở bụng mình.Máu chảy đầm đìa lênh láng khắp nơi.
Em đã chết.
---
Sanzu cứng đờ người,lặng lẽ tát vô mặt em một cái đau điếng.
Nhìn cái xác đổ rạp mà gã cười khẩy,cuối cùng con chuột cống này cũng chết.
Gã ít nhất đã loại bỏ được thứ kinh tởm này.
-Hahahaha~!!!
Nuốt xuống viên thuốc,Sanzu ngay lập tức cười điên loạn.
Hăn sung sướng gọi điện cho Vua của mình.
-Alo? Mikey-sama,thằng chó Takemichi đã chết rồi nè !
-Mày...nói..thật ?
-Tất nhiên,nó tự rạch bụng đấy~
Nói rồi gã chụp ảnh cái xác tàn tạ đầy mùi máu tanh của em gửi cho Mikey rồi toàn bộ Phạm Thiên mà không để ý,giọng của hắn khi nghe tin em chết đã lạc hẳn đi. Nó chứa đầy sự kinh ngạc và run rẩy.
Hắn không tin !
Hắn chắc chắn không tin !
Em mạnh mẽ lắm mà.
Đáng nhẽ ra em sẽ không sao,đáng nhẽ ra em sẽ sống,em sẽ chịu đựng được mà,...
Hanagaki Takemichi là Vua lì đòn cơ mà!
Cớ sao....em lại chết ?
Mikey đạp cửa mặc kệ tuyết phủ gió lạnh,hắn không để ý quần dài áo cộc,chân trần mà phi đến địa điểm em và gã đang ở.
Mảnh thủy tinh và sỏi đá cọ vào đôi chân chai sạn của Mikey mà bật máu và trầy xước như cách mà em đã từng bị.
Hắn vì lạnh mà thở dốc,hô hấp ngắt quãng và khó khăn.Khoé mắt bắt đầu ửng đỏ.
Hai tay siết chặt,như muốn ghim cả ngón tay vào lòng.
Mái tóc bạc trắng tung bay trong gió đông.
Trái tim hắn treo trên cổ họng.
Nỗi lo lắng ứ đọng mà hình thành lên sự sợ hãi.
---
"Takemic...chi"
"Vua? Sao người không đi xe ? Còn không mặc áo khoác đủ ấm nữa !? Coi này,biết đâu mai lại cảm thì sao ?"
Sanzu sốt sắng khoác áo vào cho Mikey,đau xót nhìn bàn chân trầy xước của hắn.
Vì cớ gì mà Vua lại đích thân chạy đến đây ? Dáng vẻ lại còn hối hả nữa.
Đẩy mạnh Sanzu làm hắn đập đầu vào song sắt mà chảy máu,cú và chạm làm ý thức hắn mất dần đi.Sau đó thì hôn mê.
---
Run rẩy chạm lên khuôn mặt em,dòng nước mắt trực trào dâng lại oà ra.
Hắn gào lên rồi ôm em thật chặt.
Khóc đến điên loạn.
Ý thức dại đi.
Siết chặt em trong vòng tay mình.
Mikey sực tỉnh khi nhận ra ai cũng phải chết.
Em cũng vậy,không gì là mãi mãi.
Hắn vì thế mà lại gào khóc thê lương.
Cẩn thận ôm lấy thân xác điêu tàn,như muốn phủ hơi ấm cho em.
Nhưng vô vọng...
Gục đầu vào vai em,Mikey quỳ trên nền gối lạnh đến gần sáng khi Phạm Thiên và ả trở về.
Mới rồng rắn kéo hắn cùng xác Takemichi rời đi.
Sanzu thì cho vô viện vì bị mất máu.
---
Họ không tách nổi hắn và em ra.
---
Mikey sáng giờ rất lạ.
Mắt hắn đỏ hoe,bọng mắt đen xì.Thân hình lạnh cóng và gầy gò hơn trước.
Hắn cứ ru rú trong phòng từ tối qua với xác của em,chưa ngó đầu ra một lần nào.
---
"A...a..Takemichi,mày có ghét tao không ?"
"...'
"Tao xin lỗi
Tao xin lỗi
Xin lỗi mà"
"..."
"Mày..sẽ tha thứ cho tao đúng chứ^^"
Mikey quỳ bên dười sàn nhìn Takemichi nhợt nhạt đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Hắn ấu yếm quấn đùi của cậu như mọi khi hai người thường làm.
...mỗi tội chỉ một mình hắn nói.
---
Quay cuồng một lúc thì hắn ngả lên người em.Ôm chặt lấy mà vuốt vẻ gò má.
-Takemichi vẫn còn sống đúng không ?
-Ừ,nhưng không phải bây giờ.
_________________________________
Lấy ý tưởng từ nhạc 'Canh ba' luôn nè.Tôi thấy nó lại hợp lắm ấy ❤️
[Khai bút 20:07-21:43/1/12/2021]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro