7 - HanTake: How dull

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: How dull

Tác giảrei_dior

Linkhttps://archiveofourown.org/works/35176417

Waring: Đường trộn chút thủy tinh, ấm áp, spoil chap 224.

Trans: Gấu

---

Takemichi chỉ đứng đó, đông cứng. Tim cậu đập loạn qua tai, nhưng ánh mắt cậu thì không thay đổi. Cậu không thể nghe thấy điều gì nhưng khá chắc chắn rằng hai anh em nhà Akashi đang cãi nhau. South, với những người còn lại của Lục ba la đơn đại xuất hiện, chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến khác nhưng đột ngột dừng lại khi họ nghe thấy âm thanh một chiếc xe máy do tổng trưởng của Kanto Manji Gang cũng đã đến trận đấu cùng với các thành viên còn lại.

Như một cái tát mạnh vào mặt, Mikey nhìn cậu. Lạnh lùng, sắc bén và trống rỗng. Cuộc chiến giữa ba vị thần bắt đầu với Takemichi đứng nhìn với khuôn mặt vô hồn.

"Hanagaki, hãy chăm sóc công chúa của Phạm"

Wakasa lẩm bẩm trước khi biến mất trong đám đông cùng với Benkei để giúp Takeomi. Chàng trai tóc vàng không hề nhúc nhích khiến Senju lo lắng nhìn cậu. "Hanagaki .." Cô gọi, nhưng cậu không trả lời. "Hanagaki" lần này Senju thử lại lần nữa, cô đến gần và vỗ nhẹ vào vai người kia.

Cuối cùng cậu cũng liếc nhìn cô, "Hả? Có phải cậu đã nói gì không?" cậu hỏi với giọng trầm đục mà Senju hầu như không thể nghe thấy được với tất cả sự hỗn loạn đằng sau họ. Họ đứng dưới cơn mưa tầm tã với bộ quần áo ướt sũng.

Senju nhận thấy có điều gì đó không ổn với Hanagaki. Cậu ấy không cười nữa, gần giống như là không còn thở nữa vậy. Cô càng thấy lo lắng về Hanagaki hơn.

Cô có thể nhìn thấy ánh mắt của cậu biến thành thế nào, một khoảng không trống rỗng màu xanh lam. Senju không biết phải nói gì với cậu, chỉ mới đây họ còn cười nói vui vẻ và  bây giờ thì  họ đang ở đây, đứng dưới mưa với nỗi buồn đong đầy trong lòng như một địa ngục đang tan vỡ khắp nơi trong tầm mắt của họ.

Nhưng trước khi bất cứ điều gì có thể xảy ra, chàng trai tóc vàng cảm thấy như mình đang lơ lửng trên mặt đất khi một luồng gió mạnh ập vào mặt. Phải mất một lúc thì cuối cùng cậu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra với bản thân.

Một cánh tay ôm lấy eo cậu khi đang được ai đó cõng đi, cậu nhìn xuống thấy con đường vụt qua trong khi tiếng xe máy réo rắt bên tai. A, cậu đã bị bắt đi.

Takemichi không cử động được một chút cơ bắp nào, tâm trí quá loạn để có thể chống lại kẻ đang có khả năng cướp lấy mạng sống của bản thân, nhưng đó không phải là điều mà cậu muốn sao? Chết đi.

Dù sao thì đó cũng là lỗi của cậu. "Đừng tự trách mình, Takemitchy" Lời nói của Draken vang lên trong tâm trí cậu. Xin lỗi Draken-kun, nhưng tao không nghĩ mình có thể làm được điều đó cậu ấy nghĩ trong đầu. Cậu đã nghe thấy tiếng Senju gọi tên mình, không nhận ra mình đã ngủ thiếp đi ngay sau đó.

Chàng trai cao lớn với mái tóc màu vàng đen dài đến ngang vai nhìn cơ thể gầy gò trong vòng tay mình, anh thở dài trước khi bước vào căn hộ của bản thân. Đi vào phòng khách, anh đặt cậu bé đang ngủ say lên ghế sa lông. Anh mang tới một chiếc khăn sạch và bắt đầu lau khô tóc cho người tóc vàng, anh ta nhìn chằm chằm vào bọng mắt đen rất đáng chú ý dưới mắt người dưới thân. Anh vô thức vùi tay lên mái tóc vàng bồng bềnh của cậu bé, đùa nghịch với nó.

"Mày biết đấy, mày đúng là một thằng ngốc"

Chàng trai thì thào nhìn thiếu niên đang say giấc nồng, hắn chậm rãi đứng lên "Tao còn cần thay quần áo cho mày nữa, mày ướt đẫm rồi. Không thể để mày bị cảm vào lúc này được." anh tự lẩm bẩm, mong mày đừng bận tâm .

Vài phút trôi qua, chàng trai tóc vàng từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh. "Chào buổi sáng người đẹp say ngủ ~" người đàn ông cao lớn chào cậu trong khi đưa cho anh một cốc sô cô la nóng. Người tóc vàng nhận lấy nó nhưng rõ ràng là cậu ta đang rất bối rối. Cậu chớp mắt, nhận ra rằng quần áo của mình đã thay đổi. Cậu mặc trên mình một cái quần thể thao màu xám và một chiếc áo phông trơn màu trắng quá rộng so với mình, cậu nhìn người con trai lớn hơn với khuôn mặt không cảm xúc. 

"Tao không làm gì cả, chỉ thay quần áo cho mày thôi. Tao đã treo quần áo ướt của mày bên ngoài ban công "anh nói với cậu.

"Hanma-kun.... Tại sao tao lại ở đây?" cuối cùng người tóc vàng cũng lên tiếng. Nó nhẹ nhàng gần như là một tiếng thì thầm vậy, giọng nói của cậu cũng có chút khàn khàn. 

Người lớn hơn nhìn cậu một lúc, "Tao nghe nói về chuyện đã xảy ra với Draken" anh ta thốt lên khi người tóc vàng không cử động một chút cơ bắp nào trước cái tên được nhắc đến. 

"Mày.. trông có vẻ lạc lối" Hanma thở dài, anh không thực sự thích vẻ mặt của Takemichi lúc này. "Tao cần phải đi đây" cậu đột ngột đứng dậy định bước ra cửa nhưng Hanma đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay người kia.

"Thả tao ra, Hanma-kun". Cậu cố gắng kéo cánh tay của mình lại nhưng người lớn hơn chỉ siết chặt vòng tay của cậu hơn. "Mày không thể đến đó ngay bây giờ" anh ta nói, quá hiểu Takemichi. Cậu ta có thể sẽ chạy lại chỗ cuộc chiến của ba vị thần, anh nhanh chóng kéo cậu bé trở lại phòng khách. "Tao không thể ngồi đây và không làm gì cả" cậu nói với vẻ thất vọng nhưng ánh mắt lại không thay đổi. "Hãy nghe tao, mày sẽ không đến đó"

"Mày quan tâm làm gì?! Không phải mày cũng ghét tao sao?! " Giọng cậu vỡ ra khi kết thúc câu nói của mình, cậu khó chịu kéo tay ra khi Hanma sửng sốt trước sự bộc phát đột ngột nhưng sau đó bước đến gần người nhỏ hơn. "Tao không ghét mày, Hanagaki. Chỉ là- tao biết cảm giác mất đi một ai đó, hiểu chứ? " anh vỗ đầu người tóc vàng, "Ngồi xuống và nói chuyện đi" thật ngạc nhiên, Takemichi chỉ im lặng lắng nghe anh và ngồi xuống ghế sô pha.

Hanma để người nhỏ hơn giải tỏa tâm trí một chút trước khi họ bắt đầu nói chuyện trở lại.

"Mày có đói không? Tao có một số loại ramen ở đây này, tao có thể nấu một ít ", người lớn hơn đề nghị.

Takemichi nhìn anh, " Tại sao mày lại làm điều này? Đây là sự trả ơn của mày cho Kisaki à? " nếu Hanma không nhìn vào khuôn mặt của người tóc vàng, anh sẽ dễ dàng nghĩ rằng cậu bé đang khóc chỉ vì giọng nói của cậu. Nhưng nó không phải như vậy, đôi mắt xanh lam mang theo sự chết chóc như đâm xuyên qua hộp sọ của anh, không có bất kỳ một giọt nước mắt nào.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào sắc vàng trước mặt, trong khi người nhỏ hơn vẫn cúi đầu. "Hanagaki, tao không đưa mày đến đây để làm một thằng khốn nạn với mày. Tao không ác độc đến như vậy ". anh bỏ lửng những lời nói của mình để Takemichi có thể biết rằng anh đang nghiêm túc.

"Vậy chính xác thì mày làm điều này để làm gì? Chúng ta thậm chí không thân đến vậy. Chết tiệt, chúng ta thậm chí còn không biết nhau nữa cơ", Ouch. Được rồi, điều đó có chút tổn thương đấy. Chỉ là một chút nhỏ xíu thôi. Vâng, nó không đau chút nào. 

"Tao sẽ trả lời điều đó sau khi chúng ta ăn, được chứ?" anh lẩm bẩm trước khi đi vào bếp mà không đợi người kia trả lời. Trong khi đợi nước sôi, người tóc đen nhìn thoáng qua phòng khách. Một cái cau mày hiện rõ trên khuôn mặt anh, Takemichi đang nhìn chằm chằm vô định vào bức tường, rõ ràng là đang lạc trong tâm trí của bản thân.

Thật đáng sợ khi nhìn thấy một người nào đó luôn rất sáng sủa và ồn ào trở nên như thế này, chỉ ngồi đó. Yên lặng. Đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp đó không hề lộ ra một tia sáng nào, một biểu cảm mệt mỏi hằn lên trên khuôn mặt cậu.

Một lúc sau, Hanma bắt đầu ép Takemichi ăn. "Nếu mày không chạm vào thức ăn của mình, tao sẽ đút cho mày ăn đó." người lớn hơn thốt lên trước khi đưa đũa lên môi người trẻ hơn "Hãy nói 'ahh' nào" trước khi Takemichi kịp từ chối, ngay khi cậu mở miệng định trả lời Hanma nhanh chóng cho mì vào trong. Rất may, cậu chàng tóc vàng không bị sặc vì cái này.

Hanma cười khúc khích khi Takemichi bĩu môi trong khi nhai mì, buộc phải cầm lấy đũa của chính mình để ăn món ramen chung của cậu. Và biết sao không, người lớn hơn đã đúng, Takemichi đang rất đói khi cậu nhanh chóng xử đẹp phần thức ăn của mình. "Đây" anh đẩy bát của mình cho người tóc vàng, "Tao biết mày vẫn còn đói, lấy nó luôn đi" khi thấy sự chần chừ trong cử động của cậu Hanma nói thêm "Tao đã no rồi, đừng lo lắng".

Chậm rãi cầm lấy cái bát, Takemichi lẩm bẩm một lời cảm ơn nhỏ khi bắt đầu tiếp tục ăn. Hanma chỉ quan sát cậu, đặt tay dưới cằm khi anh nở một nụ cười nhẹ trong khi nhìn chằm chằm vào người nhỏ hơn. Để sự im lặng thoải mái này nhấn chìm họ.

Hanma cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt Takemichi khi nhận ra thức ăn đã hết sạch. "Mày vẫn muốn nhiều hơn à?" anh hỏi khi Takemichi dường như thoát ra khỏi cơn choáng váng trước khi màu đỏ lan lên đôi má cậu, lấy tay che mặt. "Im đi" cậu thì thầm khi người trước mặt bắt đầu cười lớn hơn.

Takemichi thở dài và đối mặt với người lớn hơn đang nhìn chằm chằm vào mình. "Vậy... Mày muốn nói về điều gì?" Hanma dựa lưng vào ghế, "Hanagaki, mày bao nhiêu tuổi?" anh hỏi. Người tóc vàng lập tức đông cứng, "T-Tuổi của tao? Ý mày là gì?" Cậu hỏi ngược lại, tránh giao tiếp bằng mắt với người trước mặt.

"Hanagaki, mày là một người xuyên thời gian phải không?" Đầu cậu quay phắt lại về phía người lớn hơn, "Mày ... cái gì- mày lấy thông tin đó từ đâu?" đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào những sắc xanh không có gì khác ngoài sự trống rỗng. "Tao chỉ đoán thôi. Đôi khi mày làm những việc khá kỳ quặc" anh dựa vào bàn, "Nói cho tao biết đi, bí mật của mày sẽ được an toàn với tao, nhưng không phải Toman đã biết sao? " Takemichi chậm rãi gật đầu "Ừ nhưng không phải tất cả", cậu đáp lại.

Hanma lại ngả người ra ghế, rút ​​ra một bao thuốc, đưa điếu thuốc vào miệng để rồi bị chộp ra khỏi môi. Chàng trai nhìn người tóc vàng vừa nắm lấy nó với vẻ mặt dữ tợn, "Đừng hút thuốc, nó không tốt." cậu nói. Người lớn hơn nhìn cậu với ánh mắt thích thú.

"Dù sao thì, tao là một người xuyên thời gian. Tao 26 tuổi " Takemichi thốt lên, Hanma nghiêng đầu nhìn cậu, nụ cười không bao giờ rời khỏi khuôn mặt anh. "Mày biết không, với một người 26 tuổi- mày khá là dễ bối rối đấy" Hanma hầu như không né được đôi đũa đang ném về phía anh. "Im đi, tao sinh ra đã thế rồi!" cậu gầm gừ trong khi Hanma bật ra một tiếng cười ướt át.

Người lớn hơn không thể không cảm thấy ngực mình nở ra một thứ gì đó ấm áp nhưng anh biết mình cần giải quyết một điều gì đó chắc chắn sẽ phá hủy bầu không khí tốt đẹp này. Anh thực sự có thể hối hận nhưng anh ghét nhìn thấy Takemichi hiện tại hơn. Vô vọng và trống rỗng, Hanma đã biết trước ánh mắt đó vì anh là một trong số họ.

Hanagaki Takemichi là một người xuyên thời gian, có nghĩa là cậu nhìn thấy mọi thứ từ đầu đến cuối trong mọi dòng thời gian mà cậu ở xuất hiện. Nhìn mọi thứ trở nên lộn xộn, hỗn loạn và bạo lực có thể làm hỏng tâm trí của ai đó bất kể bạn là ai. Đặc biệt là khi bạn nhìn thấy nó lặp đi lặp lại ..... và cứ như vậy, không dừng lại.

Hẳn là khá kinh hãi đối với một người chỉ có thể tiếp tục thực hiện các hành động hàng ngày của mình khi biết mọi thứ, mọi thứ đã xảy ra. Chắc hẳn sẽ khá ngột ngạt khi mỉm cười với bạn bè của mình khi biết tất cả họ đã chết trong một vấn đề khủng khiếp nào đó khi bản thân cảm thấy tuyệt vọng vì không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi, đợi đến thời điểm thích hợp xảy ra và cố gắng khắc phục sự cố của mọi người.

Nó chắc là phải rất rối loạn

Đúng không? Hanagaki.

-

"Hanagaki"

Hanma gọi cậu khi cả hai đang đứng trong phòng khách. Người lớn hơn nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt mà Takemichi không hiểu rõ. "Đừng tự trách mình về cái chết của Draken"

Thế giới đột ngột dừng lại. Một chiếc ghim có thể rơi xuống và âm thanh của nó sẽ được nghe thấy khi mà căn phòng im lặng đến mức này, nó đột ngột trở lại lạnh lẽo. À, đúng rồi. Draken-kun đã chết. Wow, đó là một cái tát mạnh vào mặt. Nó khiến cậu tê tái. Takemichi khó chịu, Hanma phải lôi chuyện của Draken lên bao nhiêu lần để chịu im lặng cơ chứ, bởi vì nó bắt đầu khiến cậu phiền rồi đấy.

Tay cậu cuộn lại thành nắm đấm, "Draken-kun chết vì bảo vệ tao, nếu tao nhanh hơn để có thể kéo lấy Senju sau đó thì anh ấy sẽ không bị bắn và chảy máu đến chết" và bởi vì ngay từ đầu người họ truy lùng là cậu không phải Senju. Người nhỏ hơn lùi lại một bước khi cảm thấy Hanma đang đi về phía mình, "Tao không cần sự thương hại của mày Hanma-kun" điều cậu cần lúc này là thời gian nhưng điều đó là không thể.

Cậu nghe thấy anh thở dài, "Được thôi, nếu mày không muốn nói về nó" anh thốt lên. "Cảm ơn nhưng tao cần phải đi ngay bây giờ" chàng trai tóc vàng nói khi đi về phía cửa, "Tao còn một câu hỏi cuối cùng sau đó mày có thể đi và tao sẽ không bao giờ làm phiền mày nữa" Hanma lẩm bẩm khi Takemichi nhìn anh, giọng cậu có vẻ không vui với nó cho lắm.

"Tốt thôi nhưng đây là lần cuối cùng"

Hanma gật đầu, Takemichi cảm thấy hơi lo lắng. Cậu thậm chí không biết tại sao. Cậu thấy Hanma dựa vào cạnh bàn bên cạnh trước khi nhìn về hướng mình.

"Hanagaki. Đã bao lâu rồi mày không để tang đúng cách? "

Gì?

"Uh- mày biết là có rất nhiều.... Khi Hina chết trong một vài dòng thời gian gần đây, tao đã.." chết tiệt, tại sao giọng mình lại run rẩy chứ? anh ấy nghĩ. "Vậy còn những cái gần đây thì sao? mày không tham gia sao? " anh thắc mắc.

Cậu không thể trả lời điều đó. Dù cậu muốn nói không, nhưng đó là sự thật. Khi nào thì cậu có thời gian để ngồi một chỗ? không có. Cậu không có thời gian khi Akkun nhảy từ tòa nhà lúc họ gặp nhau lần đầu trong tương lai hay cách Mikey-kun chết trong vòng tay cậu khi máu của hắn dính trên da và quần áo cậu sau khi rằng hắn đã giết tất cả bạn bè của họ. Chết tiệt, hắn thậm chí đã chết vài lần trong các mốc thời gian khác nhau.

Phải, cậu không có thời gian. Nhưng cuối cùng cậu sẽ đến được đó, phải không? Đến nơi mà tất cả bạn bè của cậu đều hạnh phúc và đầy sức sống. Nơi cậu có thể đau buồn một cách bình yên mà không phải lo lắng mọi lúc. Phải, cậu chỉ cần làm việc chăm chỉ hơn để đạt được điều đó.

Đúng chứ?

Cậu vẫn có thể cứu tất cả mọi người, đúng không?

Mặc dù Baji-kun đã hy sinh bản thân mình, đúng chứ?

Mặc dù Izana-kun không còn ở đây nữa, đúng chứ?

Mặc dù Emma-chan không ở đây vì anh trai cô ấy, phải không?

Mặc dù Kisaki bị trúng đạn trong đêm tuyết rơi đó, đúng chứ?

Mặc dù Draken-kun không thể dẫn lối cho Mikey-kun nữa, phải không?

Mặc dù không có ai ở đây để ở bên cạnh cậu nữa, đúng chứ?

Nó sẽ ổn thôi.

Không, không phải đâu.

Cậu vẫn có thể làm được.

Tôi mệt rồi.

"Có lẽ, tao nên chết đi."

Một sự ấm áp kéo cậu ra khỏi trạng thái mê man, một bàn tay to lớn len qua mái tóc cậu khi khuôn mặt nhỏ vùi vào lồng ngực của ai đó. Cậu căng thẳng trước hành động đó, Hanma đang ôm cậu.

"Suỵt, mày nghe tao chứ?" Anh đặt câu hỏi khi bàn tay anh vẫn đang nhẹ nhàng nghịch những lọn tóc của Takemichi. Ồ, cậu đang bắt đầu thở một cách nặng nhọc, Takemichi. Cậu thậm chí còn không nhận ra điều đó. Người nhỏ hơn từ từ gật đầu, cố gắng điều khiển lại nhịp thở. "Mày  biết đấy, cảm xúc rất quan trọng, Hanagaki à. Khóc không phải là điều mà mày cảm thấy xấu hổ, nhưng nếu mày thực sự nghĩ rằng họ chết là lỗi của mình thì mày chỉ là tỏ ra ngu ngốc mà thôi."

Hanma cảm thấy Hanagaki rung lên khi nghe thấy tiếng khịt mũi của cậu trước khi cảm thấy có gì đó ướt át, rồi anh nhận ra. Hanagaki đã khóc. "Tao- tao chỉ muốn họ hạnh phúc và tao sẵn sàng làm điều đó ngay cả khi cuối cùng tao chỉ còn một mình", cậu thì thầm khi một dòng nước mắt ứa ra từ đôi mắt xanh tuyệt đẹp ấy. Hanma nhớ nó, cậu ấy đang khóc.

Anh không thích cách Hanagaki đang dồn nén cảm xúc của mình như thế nào, hay cách cậu trông như thế nào khi đứng đó giữa trận chiến của ba vị thần ấy, hoàn toàn lạc lối. Nếu Kisaki nhìn thấy Hanagaki trong trạng thái đó, chắc chắn tên đó sẽ đấm cậu một cái.

Từ từ rút ra, Hanma đặt ngón trỏ của mình dưới cằm, nâng mặt Takemichi lên nhìn anh. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt trong suốt nhìn lại anh khi đôi môi cậu khẽ dao động. Nắm tay trên áo anh chặt lại, run rẩy. "Thật ngốc mà"

Nhẹ nhàng lau nước mắt trên má người kia, anh nhìn Hanagaki với ánh mắt trìu mến. Anh nghĩ thêm một chút nữa thôi. "Nghỉ ngơi là bình thường, Hanagaki. Mày cần phải làm điều đó theo tốc độ của riêng mình", anh lắc lư cả hai một cách chậm rãi, "Tao xin lỗi "anh nghe thấy Hanagaki lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào ngực mình.

Anh ậm ừ "Về cái gì?" Hanagaki ngước nhìn anh trước khi nhìn chằm chằm vào ngực anh lần nữa, ".... Kisaki..." cậu thì thầm trong khi Hanma cười khúc khích. "Chúng ta không thể làm gì với nó, tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chấp nhận nó và bước tiếp, Hanagaki.

"Đó là lỗi của tao khi hắn-"

"Hanagaki"

Hanma siết chặt tay cậu, "Nếu Kisaki nghe thấy mày ngay bây giờ, tên đó sẽ rất tức giận, nói rằng hắn sẽ không chấp nhận chết trong tay mày" anh cười khúc khích khi thấy Hanagaki mỉm cười một chút từ đó, qua những giọt nước mắt của anh khi chúng tiếp tục rơi xuống.

"Tao rất ích kỷ nhỉ"

Hanagaki cười gằn, trên mặt lộ rõ ​​vẻ đau khổ. Không, không phải đâu, Hanma nói không thành lời nhưng anh vẫn để cậu tiếp tục nói.

Hanagaki không hề ích kỷ, cậu vô cùng vị tha. Một nam châm rắc rối luôn cần được theo dõi bởi vì nếu không, cậu sẽ tự giết mình khi cố gắng cứu ai đó. Không tự bảo vệ bản thân một chút nào. Một người rất rắc rối nhưng lại rất đáng mến. Ngay cả những người nguy hiểm nhất cũng lướt qua cậu, thèm muốn sự chú ý của cậu. Sự tồn tại.

Như thể họ đang nói hãy cứu họ khỏi những gì họ đang phải trải qua trong cuộc đời. Họ là những người ích kỷ nhưng Hanagaki chỉ mỉm cười và chấp nhận họ. Giống như một anh hùng, như một kẻ ngốc.

Mà không nghĩ rằng cuối cùng cậu có thể bị thương.

"Tao có ích kỷ không khi muốn mọi người đều sống hạnh phúc trong tương lai?" cậu đặt câu hỏi nhưng có vẻ như cậu đang tự hỏi bản thân để tìm câu trả lời.

"Này, nhìn tao này" Hanma lẩm bẩm, người nhỏ hơn nhìn chằm chằm vào anh. "Mày đang làm quá đủ, mày nghe thấy tao nói không?" anh thả tay ra và đặt tay lên đôi má đẫm nước mắt của người vàng, vuốt ve nhẹ nhàng.

"Hanagaki, mày cần phải chăm sóc bản thân." anh nói, có thể nghe thấy tiếng hạt mưa rơi vào cửa sổ. "Hanagaki, mày là người quan trọng nhất mà Toman và cả những băng nhóm khác từng gặp. Mày mang gánh nặng của thế giới trên vai mà vẫn có thể mỉm cười vượt qua tất cả "

Anh hạ cánh tay xuống để nắm lấy tay người tóc vàng. "Mày là người mạnh mẽ và quan tâm nhất mà tao từng gặp trong suốt cuộc đời mình," anh nói với giọng đầy niềm tin. A, nó đây rồi , anh nghĩ.

Khoảng trống màu xanh bây giờ đang dần dần phai đi nhưng chắc chắn có ánh sáng trong đó, "Tao- Hanma-kun.... huh "Hanagaki nghẹn lời trước khi bật ra tiếng khóc, đôi mắt rưng rưng khi nó tiếp tục rơi trên má, nắm chặt lấy cả áo và tay của Hanma.

"Mày muốn cứu họ, phải không? Mày cần phải tự cứu mình trước đã", nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt," Làm từng cái một thôi", anh cảm thấy người bé hơn đang vùi mặt vào ngực mình, cảm thấy áo sơ mi đang ướt đẫm với nước mắt nhưng Hanma không hề bận tâm, không bao giờ.

"Bây giờ- điều đó đã được làm rõ rồi. Nhiệm vụ của mày là gì? ", anh cười toe toét hỏi, "Ngăn Senju chết đi", chàng trai tóc vàng đáp lại, người cao hơn gật đầu. Hanagaki cúi mình về phía người kia, lau đi những giọt nước mắt còn lại của cậu. Hanma thở gấp, khi anh thấy Hanagaki ngước nhìn mình.

Đôi mắt đại dương xinh đẹp ấy giờ chứa đầy những ngôi sao lấp lánh, những ngôi sao sáng nhất trong các chòm sao được tìm thấy trong đó. Mang trong mình sự quyết tâm, một đặc điểm khó chịu nhưng mạnh mẽ của Hanagaki mà Hanma thấy mình bị lôi kéo vào. Có lẽ đó là lý do tại sao nhiều loại người khác nhau vây quanh cậu, bởi vì bạn sẽ cảm thấy an toàn như thể mọi thứ đều được sắp xếp đúng vị trí một cách hoàn hảo.

Ah, cuối cùng anh cũng được nhìn thấy cái nhìn đó. Anh thấy mình đang nhoẻn miệng cười trong vô thức, đặt một tay lên má Hanagaki nhẹ nhàng vuốt ve nó, anh ghé sát vào cậu, mũi họ gần như chạm vào nhau. Đôi mắt xanh dương mở to vì kinh ngạc và bối rối trước khi Hanma ngả người ra sau và véo má người tóc vàng.

"Nè! Làm thế để làm gì!?" Hanagaki rên rỉ, xoa xoa má mà Hanma đã véo lúc nãy. "Đi thôi nào" người cao hơn bắt đầu bước ra cửa, "Đi đâu?" người tóc vàng hỏi, "Đến nơi mà mày đã rời đi"

-

"Mày có chắc không?" Takemichi hỏi, nhìn chằm chằm vào người đã giúp cậu thoát khỏi tâm trí hỗn loạn. Hanma chỉ vò mái đầu của bản thân, "Tới đi, chắc là họ đang điên lên vì mày đột nhiên biến mất đấy" anh rút ra một bao thuốc và định lấy một cây thì một bàn tay giật lấy cả bao thuốc.

"Ngừng hút thuốc đi" cậu nói với vẻ mặt chán ghét, người cao hơn nhướng mày. "Đây là lần thứ hai" Hanma nói trước khi nhếch mép, "Đối với một người trưởng thành, mày chắc chắn là rất nhàm chán đó~" khiến Takemichi cười nhẹ. "Chụp lấy!" cậu hét lên khi Hanma bắt được thứ ném vào anh, "Hãy thử nó xem. Ít gây hại cho sức khỏe của mày hơn đó." anh mở lòng bàn tay ra và có được một cây kẹo mút, hương vị cam chào đón anh, khiến anh cười khúc khích. "Đi đi"

Cuối cùng, Takemichi mỉm cười rạng rỡ với Hanma như thể đang nói "Cảm ơn" trước khi chạy vào sân nơi ba vị thần đang chiến đấu với người tóc đen nhìn cậu với nụ cười trên môi.

"Tao hy vọng mày đang xem"

Đút cây kẹo vào miệng. Anh nhìn lên bầu trời đêm đầy những vì sao lấp lánh, đưa hai tay ra sau gáy và quay gót trước khi rời khỏi hiện trường.

Hanagaki sẽ ổn thôi, Kisaki.

.

.

.

Link: https://twitter.com/lovellab55/status/1434920772632408065?s=20

Tối qua nằm lướt ao3 đọc trúng fic này mà kiểu xém khóc luôn ấy, đây là cái mà tui muốn thấy nhất luôn một ai đó tới và nói với Michi là hãy chăm sóc bản thân, nói với bản là đừng đỗ lỗi cho bản thân nữa. Đọc xong cái này yêu tự dưng yêu Hanma dữ dội luôn ấy huhu TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro