🍰Ngọt🍰

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ước gì chúng ta có thời gian ở bên cạnh nhau nhiều hơn nhỉ Manjirou..."
Takemichi mệt mỏi tựa đầu vào vai Mikey , cậu biết bản thân sắp không còn nhiều thời gian nữa rồi , căn bệnh ung thư quái ác không ngừng khiến cậu đau đớn về cả thể chất lẫn tinh thần , một phần cũng là vì cậu sắp phải rời xa gã rồi...

Mikey im lặng không đáp lại, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má hốc hác , sao gã có thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này chứ , rằng gã sắp đánh mất đi ánh sáng của cuộc đời mình..

Takemichi ấy , cậu biết gã đang khóc mà, cậu biết hết ,chỉ là trong lòng đau đớn không nguôi ,thứ cậu muốn trước khi ra đi , là được thấy gã cười , được thấy gã hạnh phúc , nước mắt tự rơi trên khuôn mặt cậu lúc nào không hay . Cậu từ từ ngồi dậy , cánh tay yếu ớt vuốt ve gò má gã , cử chỉ dịu dàng đến đau đớn
" Đừng khóc mà , đừng khóc , thấy anh mà đau khổ như vậy sao em có thể an tâm được đây , mà ..
Cậu ngừng lại , giọng nghẹn ngào
" Cứ nói đi " Mikey đáp lại , đôi mắt thâm quầng trìu mến nhìn về phía cậu
" Anh có thể quên em đi và yêu người khác sau khi em mất , được không ? Em không muốn anh cứ đau buồn mãi thế này chỉ vì em đâu "

Gã trợn tròn mắt nhìn cậu
" Được không ? " Cậu buồn thiu hỏi lại
  " Ừm " Gã bối rối đáp trong hai hàng nước mắt
" Hứa là phải giữ lời đấy , Manjirou ngốc ạ"
Rồi cậu từ từ , từ từ lịm đi , miệng khẽ mỉm cười , mắt vẫn trìu mến nhìn gã lần cuối..

   Nhưng có lẽ gã không giữ nổi lời hứa đó với cậu mất rồi . Đã 49 ngày kể từ lần cuối gã gặp cậu , gã đã khóc , khóc rất nhiều , tự nhốt bản thân lại trong căn phòng chật hẹp ,hàng  đêm tự tra tấn mình bằng rượu .
Hàng xóm bên ngoài chỉ nghĩ gã là một thằng thần kinh, rượu chè bê tha , lúc nào cũng như người mất hồn...Nhưng họ nào có hay biết gì về gã trai si tình ấy , rằng chỉ tới khi uống rượu , gã mới có thể nhìn thấy hư ảnh của cậu , được nhìn thấy khuôn mặt cậu , được nghe tiếng cậu trách móc dịu dàng mỗi khi ăn uống không đều đặn . Nhưng rồi sau tất cả , gã cũng nhận ra, những thứ mà bản thân thấy chỉ là ảo ảnh về cậu và cả sự thật đau lòng , cậu đã chết và rời xa cuộc đời tăm tối của gã mất rồi .
    Thiếu đi cậu , gã chỉ là một con nai vàng rơi vào một vũng bùn lầy không lối thoát và càng vùng vẫy không chấp nhận sự thật thì lại càng chìm sâu vào nó hơn mà thôi , cậu nói gã hãy quên cậu đi và yêu người khác sau khi cậu ra đi , nhưng gã nào có thể yêu được ai khác nhiều bằng tình yêu gã dành cho cậu lúc này đây , gã bật cười trong nước mắt
Những ngày sau khi cậu mất đối với gã như là một sự trừng phạt đau đớn của Chúa dành cho gã , gã bỏ ăn bỏ uống nhiều ngày , thân thể giờ gầy rốc trông cứ như bộ xương được bọc thêm da vậy . Lúc nào cũng chỉ kè kè bên mình chai rượu , đêm đến thì ngồi khóc thút thít như một đứa bé . Những dày vò bản thân ấy , gã thật sự, thật sự rất nhớ , muốn được gặp , được cậu ôm , vỗ về trong lòng...Gã chợt nhớ đến chai thuốc diệt cỏ mà gã nhặt được trên cánh đồng vài bữa trước khi mà đi mua rượu..

" Chắc chỉ còn cách này , tôi mới có thể gặp được em thôi , Takemichi yêu dấu của tôi " Gã mỉm cười đầy hạnh phúc....

   Gã mơ màng tỉnh dậy , xung quanh gã là một khung cảnh đẹp đến nên thơ làm gã bồi hồi xao xuyến , chợt gã nhìn thấy một hình bóng rất đỗi quen thuộc , hình bóng đó quay lại nhìn gã , mỉm cười đầy trìu mến . Phải , đó là em , đúng là em rồi , là Takemichi yêu dấu của gã . Gã loạng choạng đứng dậy , vội vàng chạy đến bên Takemichi , em nhẹ nhàng vươn tay ra chờ gã , gã ôm chầm lấy em , em cũng dịu dàng mà đáp lại cái ôm đầy hạnh phúc đó . Làm sao gã có thể quên em được chứ , đôi mắt xanh thẳm chứ đựng cả một bầu trời tựa xinh đẹp như saphire đó , vẫn còn như hồi mà em chưa rời xa gã mà đi . Gã run rẩy , nghẹn ngào nói với em :
  " Cuối cùng anh cũng được ở bên cạnh em rồi , Takemichi , anh xin lỗi vì đã không thể giữ được lời hứa với em , anh xin lỗi "
Gã bật khóc như đứa trẻ .
    " Anh đúng là đồ ngốc , đại ngốc mà " Cậu dịu dàng vuốt ve mái tóc trắng của người thương trong lòng , không khỏi trách móc
" Từ giờ chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi mà không bị thứ gì cấm cản rồi nhỉ Takemichi "
Cậu gật đầu, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc...







-Bà biết gì chưa ?
Hử ? Có vụ gì à ?
-Sáng nay cái thằng bé mà thuê nhà ở khu chúng ta này , nó chết rồi đấy
Ôi , khổ thân
Sao mà nó chết thế ?
-Thấy bảo là uống thuốc diệt cỏ xong chết đấy
-Mà nhà thằng bé này lạ thật , mất mà chẳng có cha mẹ gì đứng ra lo hậu sự gì cả , thế là cả khu mới đứng ra góp tiền tổ chức đám tang cho nó , nghĩ cũng thương...








Đây là pic đầu tiên của toi , nếu mụi ngừi ủng hộ , tuôi sẽ tiếp tục viết thêm , viết cả H+ , SM luân cũm được ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#alltake