SanTake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối cảnh: Takemichi chỉ mới 14 tuổi, bị Sanzu mua về từ buổi đấu giá

_______________________

Sanzu nhìn vết máu nhơ nhuốc dính lên áo mình, ánh mắt khinh thường đạp lên đầu tên phản bội kia. Trong lòng có chút bực bội, hắn không rảnh để ở đây chơi với tên này.

Đoàng!

Sanzu rút súng bắn thẳng vào đầu tên kia, đôi ngươi xanh ngọc liếc mấy tên đàn em sắc lẹm. Hắn đút tay vào túi đi ra khỏi căn hầm.

"Vất vả rồi ạ!" Nghe thấy tiếng đồng thanh to rõ, Sanzu cũng chẳng quan tâm mà nhanh chân lên xe chạy về.

Hắn dừng chân tại một căn hộ cao cấp, tìm đến căn phòng 2506 gõ cửa. Cánh cửa từ từ hé mở, thiếu niên tóc vàng với gương mặt đầy vết thương vội vàng chào hắn:

"Mừng anh về, S-Sanzu – san...!"

Hắn híp mắt nhìn dáng vẻ run rẩy, còn hơi sợ hãi hắn sau trận kích tình tối qua. Sanzu đi vào, thoải mái nằm gác chân lên ghế sofa. Hắn để hai tay sau đầu, liếc Takemichi còn đang đứng ở đó.

Cậu giật mình, hơi hoảng mà rụt đầu lại. Takemichi nhanh chóng hiểu ý đi đến cởi cà vạt cho hắn, cậu ngồi lên người Sanzu, tay mở nút thắt thật nhanh để thoát khỏi bàn tay đang lăm le ở đùi cậu.

Cầm cà vạt trên tay, Takemichi trèo xuống muốn đi cất liền bị Sanzu khống chế giữ chặt. Takemichi chỉ được mặc một chiếc áo phông trắng dài xuống đầu gối, bên trong là quần đùi nhỏ màu đen bó sát vào.

Sanzu đưa tay thò vào bên trong lớp quần, men theo đùi non mà xoa bóp hả hê. Takemichi bên trên lại đang run rẩy sợ hãi, một chút nhúc nhích cũng không dám, thút thít khe khẽ.

Tay hắn di chuyển đến vết thương ở mép đùi, ác ý nhấn mạnh xuống. Takemichi giật thót cả lên, không kìm được nước mắt chảy xuống. Cái này, hôm qua Sanzu vừa đánh cậu, vết thương còn chưa lành hẳn.

"Thứ mít ướt! Hôm nay tao đang bực nên đừng có giở trò nhõng nhẽo!"

"Tôi biết rồi, xin lỗi...hức...anh..."

Sanzu nhăn mặt, xô cậu ra rồi bước vào bàn ăn Takemichi đã dọn sẵn. Thấy cậu ngồi đối diện mình, hắn không vừa ý bắt cậu qua ngồi lên đùi hắn.

Takemichi trong lòng nơm nớp lo sợ, chỉ mong rằng tên này không nổi thú tính mà đem cậu ra hành hạ. Tay cầm đũa của cậu run run, đến ăn cũng chẳng ngon miệng gì, chỉ ăn cho qua bữa.

"A! S-Sanzu... san..."

Takemichi sợ hãi khi hắn đưa tay vào quần cậu, sau lại bị hắn nạt lại, bảo cậu lo ăn đi. Takemichi ăn mà khoé mắt đã ươn ướt, cơm đưa đến miệng cũng nghẹn không nuốt nổi. Như thế này làm sao ăn được chứ...

Bỗng Sanzu đưa một ngón vào hậu huyệt của cậu, hắn chạm vào mép huyệt sưng đỏ liền phát hiện ra gì đó. Sanzu lập tức đem Takemichi đang ở trên bàn ăn ném xuống sàn, sau đó nhìn cậu bé đang gượng dậy rồi đạp lên bụng cậu.

"A...!"

"Mày dám lấy ra?"

Sanzu gằn giọng, trên trán đã nổi gân xanh, hắn lấy chân đè nghiến xuống vùng da thịt tái nhợt. Thường thường sau khi làm tình, Sanzu sẽ lấy một phích cắm chặn lại cho đống tinh dịch khỏi trào ra. Thằng oắt này lại dám rút nó ra!

Hắn bực mình, nắm tóc Takemichi bắt cậu đứng dậy. Takemichi sợ đến phát khóc, không dám ho he tiếng nào.

"Trả lời! Mày câm à!"

"T-Tôi xin lỗi, Sanzu – san. Tại nó... hức.... khó chịu nên tôi mớ- A!"

Takemichi bị Sanzu nắm đầu đập vào cái ghế gần đó, cậu choáng váng muốn gỡ lấy mấy đầu ngón tay đang nắm chặt tóc mình. Thế nhưng với sức lực yếu ớt đó thì làm được gì.

Hắn rút súng trong người ra, bắn thẳng vào cánh tay cậu. Takemichi hét lên một tiếng, đau đớn ôm chặt lấy cánh tay trái. Sau lưng cậu đã đẫm một mảng mồ hôi lạnh.

Sanzu tiến tới đấm Takemichi, lực quả không hề nhẹ. Miếng băng trên má cậu rơi ra, để lộ vết bầm lớn trên mặt. Thế mà Takemichi cũng không dám phản kháng. Cậu chỉ là một cậu bé 14 tuổi, đối với tên tội phạm này thật sự sợ hãi.

Bàn tay to lớn tóm gọn lấy eo cậu vác về phòng, thô bạo ném cậu lên giường. Hắn cởi thắt lưng ra, lấy nó trói cậu cố định trên giường, cởi hết đồ cậu ra mặc sức Takemichi khóc lóc xin tha.

"Hức... Tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi... hức... Tôi không dám làm vậy nữa đâu...!"

Hắn đổ đầy nước lạnh vào một cái xô sau đó đem tạt lên người cậu. Cả người Takemichi co rúm lại, cơ thể bé nhỏ run rẩy từng đợt. Đến cả ga giường cũng bị ướt nhưng hắn nào quan tâm, mai thay ga mới cũng chẳng sao.

Sanzu đi tới cái tủ trên đầu giường, mở ra bên trong chỉ toàn dụng cụ tra tấn. Hắn lấy một cái roi da, uốn nó lại tỏ vẻ thích thú. Đương nhiên hắn sẽ không quên cho một viên thuốc vào miệng.

"Đừng mà, tôi xin anh... hức... làm ơn."

Chát

Hắn quất một roi vào người cậu, vùng da thịt non nớt nhanh chóng xuất hiện một vệt đỏ au. Takemichi mím chặt môi, hai bên khoé mắt đỏ hoe chịu đựng từng roi của hắn.

Sanzu thấy cậu ương ngạnh không chịu mở miệng càng tức giận. Thằng nhóc này hôm nay lại dám cứng đầu? Hắn hiền từ quá rồi à.

Từng roi vung xuống càng ngày càng mạnh làm Takemichi đau đến thấu xương. Cơ thể lúc này chỗ nào cũng đầy vết bầm tím, rách da chảy máu.

Cậu co người lại, vừa lạnh vừa rát. Takemichi sau đó bị Sanzu đè lên người, hắn ngồi trên người cậu mạnh mẽ giáng xuống từng cú đấm. Bấy giờ cậu mới khóc lóc xin tha:

"Hức... A! D-Dừng lại... Sanzu-san, làm... ơn..."

Hắn nắm đầu cậu lên, đang định vung thêm một đấm thì chú ý đến cánh tay của cậu đang bị trói ở đầu giường. Phải rồi, viên đạn khi nãy vẫn còn, hắn còn chưa lấy ra.

Sanzu đột nhiên nghĩ ra trò vui, hắn nở nụ cười mang rợ làm Takemichi mặt mày tái mét, vô thức run rẩy lợi hại. Cậu rụt người lại, cố gắng tránh xa hắn nhất có thể. Tên này điên rồi...!

Hắn bắt lấy cánh tay Takemichi, ác ý đè mạnh viên đạn đang ghim trong tay cậu vào sâu hơn trong phần da thịt. Cậu rít lên một tiếng, thầm nén lại cơn đau. Sanzu sau đó bỗng có ý tốt muốn giúp cậu lấy viên đạn ra. Chỉ là...

"A... Đau quá... Sanzu-san, đừng mà..."

Takemichi cả người mồ hôi đầm đìa, tên này lại không bôi chút thuốc tê cứ để vậy mà lấy viên đạn ra. Sanzu nhìn Takemichi đau đớn mà cười khoái chí, hắn cúi xuống hôn lên vết súng, thậm chí còn liếm lấy máu cậu nuốt xuống.

Takemichi bị doạ sợ, vô tình rụt tay lại làm hắn nổi điên, bị hắn đấm thẳng vào mặt cậu cảnh cáo Takemichi nên ngoan ngoãn.

Sắc mặt thiếu niên tái dần đi, gương mặt trắng bệch lộ rõ vẻ đau đớn. Takemichi dù có muốn khóc chỉ có thể đem tiếng nức nở giấu nhẹm trong cuống họng, mơ hồ cảm nhận vị mặn chát của nước mắt rơi xuống.

Sanzu liếc cậu qua đuôi mắt, tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn. Thật đẹp a, đều là của hắn! Đến khi hắn băng bó xong, người Takemichi đã rệu rã cả ra, mồ hôi lạnh vẫn còn trên lưng.

Sanzu để cậu nằm đó, bắt đầu thoát y cho bản thân. Takemichi hôm qua vừa trải nghiệm hàng loạt cảm giác đau đớn, không muốn nếm thử một lần nữa liền dồn hết lực đẩy hắn ra.

Cậu lao nhanh đến cánh cửa, sau lại bị hắn hung bạo nắm tóc vứt lên giường. Takemichi vùng vẫy kịch liệt, miệng không ngừng van xin hắn. Đến khi cảm nhận được có vật to lớn cứng ngắc đặt trước miệng huyệt, cậu sợ hãi gắng gượng lùi về phía đầu giường.

"A! A... a a... Hức..."

Sanzu nắm lấy chân cậu, một phát đâm lút cán. Cậu hít một hơi lạnh, thở từng hơi nặng nề.

Đau quá!

Hắn sao lại có thể tàn nhẫn đến mức này... Sanzu nhíu mày, không đợi thiếu niên kịp thích ứng liền không chút lưu tình đưa đẩy mạnh bạo.

"Đ-Đau... Sanzu-san... a..."

Phía dưới máu tươi trào ra, tơ máu theo từng cú thúc bám vào cự vật làm chất xúc tác cho cuộc vui của hắn. Takemichi thở hổn hển, trước mắt nhoè đi bởi nước mắt. Cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng, lại có thể để một gã đàn ông đè dưới thân chà đạp ngày đêm như vậy...

Hắn thấy cậu không tập trung, vùi đầu vào hõm cổ cậu để lại một vết cắn sâu hoắm trên đó. Môi lưỡi hắn chu du khắp cơ thể Takemichi, mỗi nơi lướt qua đều đem đến cho cậu cảm giác đau đớn, tựa hồ như muốn cắn nát da thịt cậu không bằng.

Takemichi cố gắng đẩy đầu hắn ra song sức lực của một cậu bé 14 tuổi chẳng hề hấn gì đến hắn, ngược lại càng nổi tâm ý muốn vũ nhục cậu hơn. Hắn rút cự vật ra, kéo Takemichi đến sau đó liền nâng mông cậu lên rồi thả xuống ngay thứ đang sừng sững kia.

"A...! Hức... Đau a..."

Cự vật đâm vào nơi sâu nhất, kích thước quá cỡ lại đột ngột tấn công vào nơi nhỏ bé như thế này khiến Takemichi không kiềm được nước mắt chảy xuống. Nơi hậu huyệt sưng tấy lại tiếp tục chảy máu, hình như còn bị rách thêm một chút.

"Tự vận động đi." Hắn ra lệnh

Takemichi dù không muốn vẫn phải cắn môi nghe lời hắn. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tên trước mặt nổi điên, thật sự rất đáng sợ...

Cậu hai tay để lên vai hắn, khó khăn chịu đựng cơn nhức nhối của cơ thể mà nâng người lên hạ xuống. Một phát nuốt trọn vật thô to của Sanzu, Takemichi cơ thể run rẩy lợi hại, mím môi làm thêm lần nữa. Cứ như vậy tiếp tục lên xuống.

Sanzu chán nản nhìn động tác chậm như rùa bò của cậu. Khoái cảm như vậy thì làm được gì? Hắn nhíu mày siết lấy eo cậu, nâng hông Takemichi lên dập xuống thật mạnh. Cậu hét lên một tiếng, chưa kịp định hình đã bị hắn nắm lấy eo nấc với tốc độ rất nhanh.

Takemichi ngồi trên cự vật, mông cũng bị hắn nắn bóp, lại va chạm vào nơi đáng xấu hổ kia. Cậu khóc nấc lên, Sanzu ngày càng mạnh bạo khiến đau đớn tràn ngập khắp cơ thể. Eo bị hắn ra sức nắm lấy cũng hằn lên mấy vệt đỏ, chân rã rời không nhấp theo kịp chuyển động của Sanzu.

"C-Chậm lại... Tôi xin... anh..."

Chát

Sanzu đánh vào mông cậu, lực đạo không hề nhẹ khiến nó nhanh chóng đỏ ửng lên một mảng. Hắn gằn giọng, ánh mắt sắc lẹm liếc Takemichi, tay vẫn không quên nắn bóp chỗ vừa bị đánh.

"Mày nói chậm? Thế mà lại siết chặt tao như vậy... Hừ!"

Chờ đến khi hắn xuất tinh, Takemichi đã xụi lơ gục trên người hắn. Sanzu vẫn tiếp tục chơi đùa trên cơ thể cậu. Cậu lại chỉ biết trơ mắt nhìn bản thân bị hành hạ.

Trước mắt nhoè đi bởi nước mắt, đôi mắt cậu lờ đờ khép lại. Takemichi ngất đi sau đó vì kiệt sức. Điều cậu thấy cuối cùng là gương mặt bị nhấn chìm dục vọng của Sanzu.

...

Ào!

Takemichi bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, cậu ngay lập tức tỉnh giấc ho sặc sụa. Đưa tay lên ý muốn che miệng, cậu lại phát hiện rằng bản thân đang bị trói chặt trên ghế.

"Mày để tao chờ hơi lâu đấy, tch. Đang vui thì ngất giữa chừng, đúng là mất hứng!" Hắn gãi đầu nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cậu.

Sanzu như lúc nãy vẫn mặc một chiếc quần tây dài thế nhưng lại chẳng kéo khoá quần, để lộ thứ không nên thấy.

Takemichi sợ hãi cúi gầm mặt, không dám nhìn vào mắt chủ nhân của mình. Hắn tiến tới nắm tóc cậu kéo lên mặt đối mặt với mình, gằn giọng đe doạ:

"Sao? Giờ đền bù cái gì đây? Hay là..."

Hắn nhìn sang con dao trên bàn làm Takemichi sợ chết khiếp, cơ thể vô thức run lẩy bẩy. Sanzu đi tới, nhìn con dao một hồi rồi cầm lên. Hắn đưa ánh mắt tò mò dò xét cậu, đôi mắt không nhịn được vui vẻ liền híp lại:

"Hay là khắc tên tao lên người mày nhỉ?"

"Đ-Đừng mà... Làm ơn, xin anh..."

Takemichi nhìn cánh cửa đang mở mà muốn chạy trốn khỏi đây. Bất lực thay cậu dù chỉ cử động một chút cũng không thể, chỉ biết mở miệng cầu xin Sanzu.

Hắn đi tới bóp chặt cằm cậu, đưa dao kề sát má Takemichi kéo một đường dài trên đó. Cậu nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt lại trào ra.

Cậu hận hắn ta, càng không muốn cơ thể được khắc tên hắn. Trong vô thức, Takemichi bật ra một câu nói:

"Hức... Cút ra, tôi hận anh..."

Bốp

Tức khắc một cú đấm giáng xuống mặt cậu, ánh mắt xanh ngọc liếc Takemichi một cách đáng sợ. Hắn bóp chặt cổ cậu, dùng lực đến nỗi nổi cả gân tay.

Sanzu đối với việc Takemichi hận mình đã biết rõ mồn một, hắn thậm chí còn cảm thấy phấn khích khi đối diện với ánh mắt thù ghét đó mỗi khi ở dưới thân hắn. Nhưng tuyệt đối tên nhóc này không được hỗn láo với hắn, chỉ được bày ra bộ dạng yếu đuối để hắn phát tiết mà thôi!

"Được! Được lắm!"

Sanzu dùng dao cứa vào da cậu, in từng vạch rõ rệt lên phần bụng đầy vết bầm. Hắn cố tình ấn mạnh mũi dao xuống, để sau này nó sẽ là vết sẹo mang tên hắn mà Takemichi không bao giờ xoá được.

Nhìn cái tên đẹp đẽ của hắn trên bụng cậu, hắn miết nhẹ lên đó. Sanzu liếm máu đang chảy xuống, lát sau hắn bóp chặt cằm cậu, trên mặt không giấu được vẻ phấn khích:

"Takemichi a, mày là của tao, vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của Haruchiyo này!"

Cậu nghe mà sợ hãi, cơ thể bé nhỏ run rẩy từng đợt. Tên này rõ là điên rồi!

"Anh... anh... T-Tránh xa tôi r-!"

...

Căn phòng tối tăm vang lên tiếng nức nở cầu xin yếu ớt của thiếu niên, Takemichi khóc sướt mướt dưới thân Sanzu. Cơ thể cậu đau nhói từng đợt, nhất là nơi mỏng manh bị xâm phạm một cách thô bạo.

Nơi tư mật đã rách đến nơi, vậy mà cự vật cương cứng của Sanzu vẫn không có dấu hiệu suy giảm mà ngày càng bành trướng, lực nhấp hông cũng ghê gớm hơn ban đầu nhiều.

Cả người Takemichi rũ rượi, thân thể chỉ biết vô thức chuyển động theo đà của Sanzu, không hề có một chút chống cự nào.Cậu biết bây giờ có chống cự cũng vô dụng, với cả Takemichi nào còn sức phản kháng?

Nơi giao hợp ướt át vang lên tiếng va chạm xác thịt, tơ máu đỏ thẫm cùng bạch dịch nhớp nháp theo đường đi của cự vật mà trào ra dữ dội. Nó lại vô tình làm chất xúc tác cho chuyển động của Sanzu thêm điên cuồng hơn.

Cả người Takemichi bị đè trên sàn nằm úp lại. Sanzu nắm lấy eo cậu nâng mông Takemichi lên giã mạnh vào. Chứng kiến sự run rẩy của người phía dưới càng khiến hắn khoái chí mà ra sức hành hạ.

Hai đầu nhũ bị ma sát mạnh vào sàn gạch thô ráp mà ửng đỏ trầy xước. Takemichi đau lắm, miệng không ngừng khóc xin hắn, đổi lại là những bạt tai của Sanzu. Cậu vô lực nằm đó chịu trận, để mặc tên tội phạm dày vò nơi hậu huyệt đã sưng tấy cả lên.

Chát

"Ha... Bên trong mày ấm thật đấy cống rãnh...!" Hắn thở hắt.

Nhưng rồi Sanzu bỗng trở nên điên cuồng, hắn xoay người cậu lại khiến cự vật bên trong xoay một vòng làm Takemichi khóc thét lên. Sanzu đấm vào mặt cậu, ánh mắt hiện lên tia giận dữ mà nghiến răng:

"Mày đã từng cho thằng nào động vào chưa? Hả?"

"K-Không có, tôi... a... không dám... chậm, đau quá... hức..."

Phạm vi di chuyển của cậu chỉ nằm trong căn hộ này, làm sao có thể chứ? Hơn nữa Takemichi cũng không có gan làm chuyện đó.

Sanzu nhìn thẳng vào mắt cậu để dò xét, lát sau mới hạ hoả tin tưởng cậu. Cứ cho là thằng nhóc này nói thật đi, còn nếu hắn phát hiện Takemichi lên giường với thằng nào khác thì hắn sẽ giết đứa đó, sau đó chơi chết cậu.

Sanzu vùi đầu vào cổ cậu, tạo ra những vết hôn mới đè lên vết cũ. Hắn hít hà hương thơm từ cần cổ trắng rồi rê lưỡi lên vành tai đỏ ửng mà liếm nhẹ:

"Hừ, thứ hôi hám!"

Đáy mắt Takemichi đẫm nước, là tuyệt vọng đến cùng cực. Sanzu nhìn xuống dáng vẻ bất lực của cậu, ánh mắt ấy như đang khơi dậy dục vọng nguyên thuỷ của hắn. Nhoẻn miệng cười, Sanzu đưa tay bóp lấy cổ Takemichi, lực đạo không hề nhẹ.

"A... Khụ...khụ... San...zu-san... Dừng a..."

Takemichi da mặt trở nên tái xanh, nơi mỏng manh vẫn không ngừng bị hắn dày vò đâm rút mạnh bạo. Tay Sanzu nổi cả gân, cơ hồ như muốn bóp chết con thú nhỏ trong tay. Liếm những giọt lệ trên khuôn mặt thiếu niên, Sanzu mơ hồ cảm nhận được một cỗ sung sướng chạy dọc sống lưng, khiến hắn phải run rẩy một trận.

A... Chính là dáng vẻ này, thật đáng thương... Tao chết mất thôi, cống rãnh!

Mặt hắn đỏ ửng lên vì phấn khích, nụ cười kéo rộng tới mang tai doạ Takemichi sợ chết khiếp. Hắn ra sức luân động bên trong, cảm nhận sự co bóp của vách thịt nhỏ, sướng đến tê rần cả người.

Bên trong liên tục bị cự vật đỉnh vào nơi sâu nhất, Takemichi thật muốn chết đi. Đến cả sức giãy giụa còn chẳng có, chỉ biết nằm yên như con rối mặc người chà đạp. Cậu sắp bị ngạt đến chết rồi, vậy mà hắn vẫn hung hăng siết chặt cổ cậu.

Bỗng nhiên cảm nhận đươc vật bên trong co giật nhẹ, Takemichi liền rũ mắt. Sau đó một đợt tinh ấm nóng xuất ra rồi tràn ra ngoài. Vết rách trên cửa huyệt chỉ vừa mới khô lại đã bị chúng tràn ra thấm vào, thật sự rất đau. Takemichi cũng ngất đi sau đó, cơ thể tàn tạ đến không nỡ nhìn.

"Tch mới đó đã ngất! Coi như lần này tha cho mày!"

Sanzu sau đó cũng thương tình mà đưa cậu đi tẩy rửa, mặc cho Takemichi một bộ đồ đàng hoàng rồi leo lên giường. Dù sao cũng có công tắm rửa cho cậu, ôm một chút cũng không sao.

"Mẹ nó gầy vậy thì ôm được cái đéo gì? Đúng là vô dụng!" Sanzu ôm lấy cậu không nhịn được mắng mỏ một câu.

Hắn lim dim vào giấc ngủ, hôm nay hắn mệt rồi...

"Ngủ ngon, Takemichi..."

_____________________________

[Thứ sáu là tôi thi hai môn cuối rồi, mừng hết lớn!!! Nay cho chap này ngọt ngào một chút chứ thương anh bé quá.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro