Chương 2 : Quá khứ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chào mừng con về nhà " - Mẹ cậu dang tay ra đón chào cậu.

" Mẹ-ẹ.. " - Cậu òa khóc lao tới.

Tưởng đã được quay về với vòng tay ấy...nhưng không...người mẹ đã mất của cậu đã biết mất lúc cậu ôm chầm lấy bà.

" Đồ cộng sự điên "

" Thằng gay "

" Ghê tởm "

" Thằng này là cái thằng làm mất danh dự của Touman "

" Sao lại có nó trên đời nhỉ "

" Mày chỉ là cái thằng đi hót shit chó là vừa thôi "

" Cút đi "

" Thằng chó "

" HAHAHA "

 Nhưng lời nói điên rồ ấy lại hiện lên trong tâm trí cậu...

Đừng..đừng mà...tao không có làm gì sai hết mà..tha cho tao-o đi...!

Bỗng có 1 bàn tay đen từ đằng sau cậu lôi cậu đi...

( Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa| Misuka )

" Ủa...cậu lạc ở đây sao ? " - Cô gái ấy nói.

" Cô là-à ai.." - Cậu đề phòng lùi ra sau.

" Haizz...cậu vẫn như vậy nhỉ.. " - Cô gái ấy lấy tay che mặt thất vọng.

" Có muốn trả thù không? " - Misuka tiến gần nói.

" Tại sao-o.." - Cậu vẫn luôn đề phòng.

" Hình ảnh cậu bị tát vẫn luôn thảm hại nhỉ? " - Cô quay mặt đi nói.

" S-sao cô biết " - Cậu ngẩn người ra.

" Bọn họ còn sỉ nhục cậu cơ mà nhỉ? " - Hình như Misuka muốn trêu cậu nhỉ?

" Thôi-i đi.." - Cậu bắt đầu bực mình rồi đây..

" Hình như có pé trà xanh nào làm mồi sập bẫy rồi nhể...?" - Liếc mắt qua...cô ta tính trêu cậu thật rồi..

" Hức-c oa oa..trời tự nhiên ai đến trêu tuii nè.. " - Cậu khóc òa lên.

" Ơ-ơ..xin l-lỗi...đừng có khóc chứ! " - Cô ấp úng nói.

Cuối cùng thì cậu cũng nín đi...ủa? Mà sao 1 ác ma như cô lại ấp úng với 1 người thường như mình? Đáng lẽ cô ấy phải độc ác và tàn nhẫn chứ...sao..cô ấy đối xử với mình như đã quen vậy? Cậu hỏi đấy hiện lên cùng với vô vàn dấu chấm hỏi.

" Này! " - Cô hét thẳng vào tai cậu vì nãy giờ cậu đang nghĩ gì ý.

" H-hả? " - Cậu giật mình nói.

" Haizz..mệt với cậu quá à " - Cô mệt mọi nói.

" B-bộ..cậu quen tui sao? " - Cậu ngây thơ hỏi.

" Ừ ha! Tui không có quen cậu " - Cái bộ mặt của cô..không thể tả nổi.

" Thực ra..tui là vệ sĩ cho mẹ cậu ó! " - Cô chỉ tay lên trời nói ( rảnh quá chỉ )

" H-HẢ!!! " - Cậu mở to mắt không tin vào những gì mình thấy.

" Ngạc nhiên lắm hả? " - Cô tỏ vẻ chán nản nói.

" Thui..để tui kể nhá..tui bị các nhà khoa học biến cho mình trở nên dị dạng này. Rooid bỗng nhiên...1 siêu nữ anh hùng tới cíu tuiiii...đó là mẹ cậu đó!!! " - Cô hạnh phúc nói.

" Sau đó tui thề sẽ làm vệ sĩ cho bà ấy..nhưng 1 hôm bà ấy đã qua đời...và..cậu đã chứng kiến cảnh đó nhỉ? " - Cô ủ rũ nói.

" Đ-đúng.. " - Cậu cố gắng lấy sự dũng cảm.

" Tôi đã trở lại thế giới bên này và đi tìm cậu..để trả thù...nhưng giờ cậu đang... " - Cô bỗng nhiên dừng lại..

" Tôi..làm sao! Nói đi! " - Cậu hấp tấp hỏi.

" Cậu đang đứng giữa chiếc cân của thần chết.. " - Cô cúi mặt xuống nói.

" N-nhưng..tôi có thấy chiếc cân nào đâu? " - Cậu ngơ ngác hỏi.

" Đúng..cậu..có muốn quay lại với họ không? " - Cô chỉ bên dưới hỏi.

" Hả! " - Cậu nhìn xuống.

Hình ảnh đập vào mắt cậu là cảnh tượng các thành viên trong Touman đang đứng ngồi không yên ở ngoài phòng mổ. Sao họ lại ở đấy...hôm trước họ còn chửi cậu khủng khiếp lắm cơ mà? .

" T-tức là sao? " - Cậu quay lại hỏi..

" Không chắc lắm...nhưng cậu có muốn làm lại không? " - Cô nói. 

" Có thể..ư? " - Cậu hỏi.

" Ừm..có 2 lựa chọn. 1 là cậu sẽ tỉnh dậy..2 là cậu sẽ quay lại quá khứ.. " -  Cô nói 1 tin vui cho cậu..nhưng sao..mặt cô vẫn ủ rũ?

" Tốt quá! Tui muốn quay về lắm nè..về quá khứ ý! " - Cậu đan hai tay lại nói.

" Okiee!! " - Cô vui mừng nói.

" Sao nãy còn buồn lắm cơ mà.. " - Cậu hỏi.

" Đơn giản là chỉ sợ cậu bỏ cuộc " - Cô đập vai cậu nói.

" Mơ đi! " - Cậu tự tin nói.

" Tôi sẽ đồng hành cùng cậu..nhưng chỉ đồng hành được trong giấc ngủ của cậu thôi.. " - Cô nói.

" Ơ..tôi tưởng cô sẽ đóng vai 1 người nào đó rồi sau đó... " - Cậu ngạc nhiên nói.

" Đúng...nhưng tôi phải thoát khỏi cái lá bùa dở hơi này nữa mới đi theo cậu được! " - Cô bực mình giựt giựt lá bùa.

( Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa | Bùa )

" Ừm..thôi cũng được..tui đi đây " - Cậu vẫy tay.

" Ok! Chúc may mắn! " - cô vui vẻ nói.

Cậu nhảy qua cánh của thần kì..quay về quá khứ....Cậu từ từ ở mắt ra. 

Cậu háo hức chạy đến chỗ cái gương và...

" AAAAAA " - Cậu hét lên.

" Michi! Con sao thế? " - Người mẹ chạy tới.

Cậu hốt hoảng vì...SAO CẬU LẠI NHỎ THẾ NÀY!!! Nhưng khi cậu quay ra...

" Mẹ... " - Cậu ngơ ngác nói..

" C-con có sao không? " - Người mẹ lo lắng hỏi.

Cậu òa khóc ôm chầm lấy bà làm cho bà hiểu lầm cậu bị thương.

" M-mẹ..sau này mẹ đừng bỏ con nha mẹ.. " - Cậu khóc nói.

" Con lại ơ ác mộng đúng không? Haizz...Làm mẹ lo muốn chết " - Người mẹ ôm lấy cậu nói.

Cha cậu đã mất khi cậu còn bé..bây giờ cậu trọng sinh lại vào lúc mình còn mới 10 tuổi nữa cơ chứ...nhưng không sao...cậu sẽ cố dành hết khoảng thời gian này để được ở bên mẹ.

" Mẹ ơi..con muốn nhuộm tóc.. " - Cậu làm đôi mắt cún con..

" Da con bây giờ còn yếu...để mấy năm nữa mẹ chở con đi nhuộm tóc nha! " - Bà xoa đầu cậu nói. 

" Vâng! " - Cậu vui vẻ đáp.

" Mẹ ơi..con muốn học võ.. " - Cậu nói.

Bà chưa bao giờ nghĩ tới việc con mình họ võ cả..chỉ sợ nó quá yếu không thể học thôi..

" Nếu con muốn...mẹ sẽ đăng ký cho con! " - Người mẹ mỉm cười nói.

" Vâng! " - Cậu hào hứng nói.

Cậu vui vẻ chạy ra ngoài. Những chiếc lá rụng xuống bay theo làn gió trong lành...chạy trên thảm cỏ xanh mát...nghe tiếng gọi của từng cơn gió...ca hát cùng những chú chim...ngắm nhìn đám mây cùng 1 bầu trời xanh biếc..1 ngày trong lành sẽ bắt đầu tại đây....

" Aya! " - Cậu đã va phải ai đó..

" Này..nhóc có sao không? " - 1 giọng nói khá trầm.

Cậu ngước lên nhìn...sao..người này quen thế nhỉ...trông giống 1 ai đó..

" X-xin lỗi..t-tại em hậu đậu quá ạ! " - Cậu cúi đầu xin lỗi,

" Không sao-o...nhóc đừng làm thế chứ! " - Thanh niên kia nói.

Cậu ngẩng đầu lên, đó là 1 thanh niên cao.Đôi mắt đen và có bộ tóc màu đen luôn...anh ấy sao giống Mikey vậy?

Sau khi cậu ngẩng đầu lên. Những gì thanh niên kia nhìn thấy là đôi mắt xanh biếc..nó giống như đáng chứa cả biển cả. Bộ tóc vàng óng rũ xuống che đi 1 phần của khuôn mặt. Thật đẹp và..quyến rũ làm sao..Ấy chết! Sao anh lại nghĩ thế cơ chứ, thằng nhóc còn nhỏ mà..anh quay mặt đi. Mặt anh bây giờ như trái cà chua rồi..

" Em xin phép đi trước ạ! " - Cậu mới nhận ra có việc quan trọng nên chạy đi trước.

" Chẹp chẹp..chưa kịp hỏi tên ẻm mà..haizz " - Anh thất vọng quay đầu đi về nhà. ( ĐỒ HAM TRAI..XÍ!! (^ò ^ ó )> )

Đang đi trên đường..cậu thấy 2 thằng trẻ trâu (^6 v 6). 1 thằng tết tóc và bên thái dương là có hình con rồng, còn thằng còn lại tóc ngắn, màu vàng kem đang ngậm 1 chiếc kẹo mút. Cảnh tượng mà cậu nhìn thấy là thằng nhỏ con tóc vàng kem ấy chạy ra chỗ thằng đứng đầu ( bọn bắt nạt ), rồi tung cho nó 1 cú đá chín mạng vào ngay mặt chảy máu tung tóe. Ngầu nhỉ?

Không may cho lắm..1 tên bắt nạt đằng sau cầm gậy chạy đến chuẩn bị đập cho tên tóc vàng kem thì may mắn, cậu đã chạy ra và đạp cho hắn 1 nhát...Sau đó, cậu giẫm giẫm nhẹ lên mặt hắn.( Buff vừa chưa (^6 6))

" Hmm..hình như gãy mất xương mũi rồi nhỉ.. " - Cậu giẫm nhẹ lên mũi hắn.

Hai tên bên kia khá bất ngờ vì nhìn cậu trông đáng yêu thế mà lại có 1 sức lực khủng khiếp.

Cậu quay ra..chết rồi! Bị người ta thấy rồi nhưng sao họ đỏ mặt thế kia?

Cậu nhanh chân nhảy xuống khỏi người tên kia. Đạp thêm cho thằng bắt nạt đang đứng ngơ ngác ở kia vào bụng.

" Lần sau nhớ cẩn thận nhá!  " - Cậu mỉm cười.

Nụ cười ấy tỏa nắng, sưởi ấm cho họ. Cậu đã cướp mất trái tim họ...nhưng sao..trong nụ cười ấy khiến cho họ cảm thấy sót xa, đau lòng thế nhỉ? Có phải họ đã làm gì cậu rồi đúng không?

" Mẹ ơi! con về rồi nè " - Cậu nói.

" Lớp học võ mẹ đã đăng kí rồi nha! Lịch là sáng thứ 7 mỗi tuần. Đồng phục của con nè mà mai con đi học đó, chuẩn bị sách vở đi nha! " - Bà cẩn thận nhắc nhở cậu.

" D-dạ " - Cậu nói rồi chạy lên phòng.

" Haizz..lười lắm, không muốn đi học đâu. Nhưng thôi, vì TRÍ TUỆ " - Cậu than thở nói.

" Michi! Xuống đây mẹ bảo! " - Bà gọi cậu.

__

Đôi lời của tác giả:

Xin lỗi mọi người vì cái con tác giả ngu văn này..mình bí từ lắm nên viết văn ngu luôn

Mình sẽ công bố lịch luôn ạ

Lịch:

Thứ 3 , thứ 5 sẽ có tập mới ạ..( Buổi tối hoặc sáng hoặc trưa nhá )

Thank các pạn đã ủng hộ...

Pai pai

~ Chúng mọi người  zui zẻ ~

(>6w6)>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro